Chương 63
Editor: tieu_hao
Beta-er: sani94
Công chúa Thanh Dao còn chưa có gửi thư khiêu chiến với Trì Nam thì bên phủ Thừa tướng đã phái người tới trước, bảo là muốn đón Tôn thiếu gia Bách Lý Kiệt của bọn họ về.
Hành động này làm cả phủ công chúa thậm chí cả kinh thành đều chấn động. Bách Lý gia đang giở trò quỷ gì vậy? Câu chuyện tìm được Bách Lý Kiệt đã qua đời hơn mười năm trước trong hai ngày ngắn ngủi đã truyền đi khắp kinh thành, ai cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người người sôi nổi bàn tán: Đứa bé đã ch.ết sao có thể tìm lại được?
Hơn nữa còn không phải lặng lẽ tìm về, thân phận của đứa bé kia lại một lần nữa khiến mọi người chậc lưỡi hít hà, vị đó chính là vị hôn phu của Trưởng công chúa, Đại phò mã Chu Phú.
Lúc ấy, sự việc Chu Phú chính là Bách Lý Kiệt cũng liền xôn xao huyên náo trong triều.
Công chúa Thanh Dao khó mà tin khép lại bức thư cảm kích do phủ Thừa tướng đưa tới, tỏ ý cám ơn với sự chăm sóc của nàng mấy ngày nay dành cho Bách Lý Kiệt, lễ vật mang đến chất đầy cánh cửa phủ Công chúa.
Khi quản gia Bách Lý phủ cùng công chúa Thanh Dao đứng trước mặt Chu Phú để hắn tự lựa chọn con đường đi của mình, công chúa Thanh Dao tràn đầy tự tin ôm lấy cánh tay Chu Phú, tư thái xinh đẹp tựa vào người hắn, muốn dùng sự ôn nhu như nước ấy của mình níu lấy trái tim Chu Phú.
"Ngươi nói là gia gia muốn đón ta về sao?" Chu Phú nhìn quản gia Bách Lý phủ hỏi.
Bách Lý quản gia trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy Tôn thiếu gia. Do mấy ngày trước người bị thương nặng không thể di chuyển nên Tướng gia mới cố ý lui lại hai ngày rồi mới tới đón người, ở đây dù sao cũng là phủ Nhị công chúa, Nhị công chúa cũng đã thành thân, Tôn thiếu gia cứ ở mãi nơi này sợ là sẽ đưa tới không ít lời chỉ trích."
Công chúa Thanh Dao chờ mong nhìn vào đôi mắt đen của Chu Phú, lời nói nhỏ nhẹ: "Ta không sao hết, chỉ cần chàng nguyện ý, phủ Nhị công chúa này sẽ là nhà của chàng."
Lời mời mê hoặc trần trụi như thế, Bách Lý quản gia chỉ coi như không thấy, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, phi lễ chớ nhìn, cúi người đứng bên cạnh, chờ Chu Phú tự quyết định.
Chu Phú nhìn gương mặt xinh đẹp của công chúa Thanh Dao mà trong đầu lại lóe lên dung mạo tựa không cốc u lan [1]. Nhiều ngày qua Thanh Dao đối xử tốt với mình, hắn biết ơn từ tận đáy lòng, nhưng, đúng như Bách Lý quản gia đã nói, nàng dù sao cũng là nữ nhân có chồng, hắn ở đây quấy rầy đã lâu, sợ là sẽ làm nhơ nhuốc danh tiết của nàng. Nghĩ vậy, Chu Phú liền làm ra quyết định.
"Chúng ta hồi phủ thôi." Chu Phú bước ra trước rồi nói với Bách Lý quản gia.
Mặc dù trong lòng hắn không có chút ấn tượng nào về phủ Thừa tướng mà Bách Lý quản gia nói, nhưng người phái người đến đây đón hắn cũng là gia gia ruột thịt, quan hệ máu mủ này sẽ không nhầm lẫn được.
Bách Lý quản gia hành lễ với Chu Phú và Thanh Dao xong liền bắt đầu làm hết phận sự chỉ huy người trong phủ Thừa tướng giúp Chu Phú thu dọn hành trang.
"Nhị công chúa, đa tạ nàng đã chăm sóc ta mấy ngày qua, Bách Lý... Kiệt vô cùng cảm kích, ngày sau nếu có sai khiến gì cứ việc nói, ta nhất định giúp đỡ hết mình."
Trong đầu Chu Phú trống rỗng, khi nói ra cái tên xa lạ - Bách Lý Kiệt thì có cảm giác như đánh vào tim khó hiểu.
"Không, chàng... Chàng có thể không cần đi. Ta vì chàng có thể bỏ lại tất cả, ta đã từng thành thân, nhưng chỉ cần chàng gật đầu, ta lập tức bỏ hắn, còn những người khác, ta cũng lập tức giải tán, ta chỉ muốn được ở cùng chàng thôi."
Công chúa Thanh Dao cố gắng thêm lần cuối, nàng phối hợp làm ra nhiều chuyện như thế cũng vì muốn có được Chu Phú, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một phủ Thừa tướng xáo trộn hết toàn bộ kế hoạch của nàng.
Không được, nàng còn chưa có được trái tim Chu Phú, còn chưa đả kích được lòng tự tôn cao ngạo của Trì Nam, nàng còn chưa nếm được chút ngon ngọt sau những việc mình đã làm thì như thế nào lại dễ dàng cho hắn đi được?
"Thanh Dao..." Chu Phú khổ sở nhìn nàng, hình ảnh ấn tượng trong lòng hắn về nàng như có vết nứt, là một người đã có tướng công, nay vì một nam nhân khác mà vứt bỏ tướng công của mình, so với hình tượng dịu dàng nết na mấy ngày trước thì thật là có sự khác biệt rất lớn.
"Công chúa, Tôn thiếu gia, hành trang đã được thu thập xong hết rồi, Bách Lý phủ lần nữa cảm ơn sự tương trợ to lớn của công chúa. Tôn thiếu gia, chúng ta hồi phủ thôi."
Bách Lý quản gia tẫn chức tẫn trách quay lại báo cáo, kỳ thực là nhắc nhở Chu Phú nên lên đường.
Công chúa Thanh Dao chợt từ sau ôm lấy Chu Phú, thế nào cũng không chịu buông tay, kích động nói: "Không, người không phải Tôn thiếu gia Bách Lý phủ, chàng là Chu Phú... Chàng không phải Bách Lý Kiệt! Ở lại có được không, ở lại bên cạnh ta."
"Chu... Phú?" Thầm nhủ cái tên này, Chu Phú khó hiểu nhìn Bách Lý quản gia, người đó bình tĩnh giải thích: "Lúc trước khi Tôn thiếu gia không ở nhà quả thực có dùng tên giả Chu Phú, nhưng hôm nay đã quay về Bách Lý phủ, tên của Tôn thiếu gia tự nhiên sẽ dựa theo xưng hô bên trong gia phả. Tôn thiếu gia, mời, Tướng gia còn đang ở phủ chờ ngài."
Chu Phú gật đầu, kéo đôi tay đang ghì chặt bên hông hắn ra, cười áy náy với Thanh Dao: "Thanh Dao, xin lỗi, ta phải về nhà."
Nói xong cũng không quay lại, cùng Bách Lý quản gia ra ngoài.
Công chúa Thanh Dao vô lực ngã xuống đất, nàng biết, trận chiến này nàng còn chưa chính thức khai chiến thì đã thua rồi, vì sự tự tin, vì nàng đánh giá thấp đối thủ, chẳng trách Trì Nam lại bình tĩnh rời khỏi phủ Nhị công chúa, từ hôm đó cũng không bước vào nữa, hóa ra nàng ta còn giữ lại thủ đoạn như thế. Xem ra nàng ta đã sớm biết, Chu Phú là người của Bách Lý gia.
Đáng giận!
***
Chu Phú cùng Bách Lý quản gia cưỡi ngựa về Bách Lý phủ.
Nhìn phủ đệ nguy nha trước mắt, Chu Phú vẫn không nhớ nổi chút ký ức nào liên quan tới nơi này, đại môn đỏ thẫm, sư tử uy vũ, bậc thang cao vút không làm cho hắn có được cảm giác thân thiết.
Bách Lý thừa tướng nghe nói cháu trai đã về phủ, tự mình ra cửa đón. Chu Phú trông thấy vị lão nhân râu tóc bạc trắng này càng thêm áy náy trong lòng, hắn quên ai cũng được, sao lại có thể quên mất gia gia ruột thịt của mình chứ?
"Cháu ngoan! Cháu... Cuối cùng đã về rồi."
Bách Lý thừa tướng ôm lấy Chu Phú vào ngực, vô cùng xúc động vỗ lưng hắn nói.
Chu Phú không nhớ chuyện trước kia, tự nhiên không nghe ra được trong giọng nói của Bách Lý thừa tướng mang hai ý nghĩa, còn cho rằng đó là sự kích động bình thường của gia gia khi thấy cháu trai trở về.
Được người vây quanh đón vào phủ Thừa tướng, Chu Phú ngắm nghía xung quanh, vườn hoa, hòn non bộ, đình đài lầu các, không chỗ nào là không có khí thế to lớn, đây chính là nhà hắn sao?
"Mau mau mau, vào đi vào đi. Người đâu, mau dâng trà cho Tôn thiếu gia, dặn nhà bếp làm nhiều món mà Tôn thiếu gia thích ăn ấy, đi đi đi, mau nhanh đi." Bách Lý thừa tướng vừa bước vào phòng khách liền lớn tiếng dặn dò hạ nhân.
Bách Lý quản gia hơi khó xử bẩm báo với Thừa tướng gia: "Tướng gia, món ăn mà Tôn thiếu gia thích ăn là..."
Vấn đề này làm mặt già của Bách Lý thừa tướng cũng theo đó cứng đờ, ấp úng nửa buổi, gần như sắp làm Chu Phú hoài thì phản ứng kịp: "Ái chà, chuyện này đi hỏi Thanh Lam đi, nàng sẽ sắp xếp tốt."
Bách Lý quản gia ngẩn người, lập tức nhớ ra "Thanh Lam" là ai, khom người nhận lệnh lui xuống.
Chu Phú khó hiểu: "Thanh Lam là ai?"
Nghe giọng điệu gia gia thì hình như nàng rất rõ ràng sở thích của hắn, mà tên của người hiểu rõ mình vô cùng ấy cho tới giờ Chu Phú chưa từng nghe qua.
Bách Lý thừa tướng còn chưa trả lời, bên ngoài đã truyền đến một thanh âm êm ái tế nhị.
"Nô tỳ chính là Thanh Lam, thiếp thân thị nữ của Tôn thiếu gia."
Chu Phú quay lại nhìn, khuôn mặt luôn quanh quẩn trong đầu hắn bây giờ hiện ra ngay trước mắt... Nàng là...
"Nô tỳ Thanh Lam, ra mắt Tôn thiếu gia, Tôn thiếu gia qua được đại nạn trở về thật đáng mừng."
Tỳ nữ Thanh Lam hiểu lễ thức thời nói ra với Chu Phú. Bách Lý thừa tướng ở bên cạnh nhìn hai người, trong lòng biết nha đầu kia cũng không dễ dàng.
Đúng vậy, tỳ nữ tên là "Thanh Lam" ấy chính là Trì Nam.
Bởi không rõ trong mấy ngày Chu Phú mất tích lại sinh ra chán ghét sợ hãi với khuôn mặt mình, nếu không xác định được thì không kịch liệt với hắn làm gì, sau khi thương lượng với Bách Lý Thừa tướng mới có quyết định ngày hôm nay.
"Ngươi là..." Chu Phú nhìn khuôn mặt kia, trong lòng kích động khó mà ức chế, nhưng so với lần đầu tiên thì lý trí đã có nhiều hơn.
"Nàng là tỳ nữ thiếp thân của ngươi đó, sau khi ngươi mất tích, nàng rất là lo lắng." Bách Lý thừa tướng là người tính tình nôn nóng bộp chộp, cũng không hiểu trong bụng nha đầu có gì, nếu đã quyết định nói thế thì ông còn gì mà băn khoăn nữa.
Nghe Thừa tướng nói vậy, trong lòng Chu Phú mặc dù hoảng hốt, nhưng nếu đã ở phủ Thừa tướng, gia gia hắn cũng đã xác nhận thân phận của nàng, nói không chừng bóng ma trong đầu hắn chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh giậy thì sẽ trở lại hiện thực.
"Thanh Lam à, ngươi... dẫn Tôn thiếu gia về phòng nghỉ ngơi, hai người... ôn chuyện!"
Bách Lý Tướng gia nháy mắt với Trì Nam, ánh mắt tỏ ý "Nhanh đi", cũng không quản lời ông ấy có thể khiến người bên ngoài suy đoán, hiểu sang nghĩa khác không... May là lúc này ánh mắt và tâm tư Chu Phú đều đang ở trên người Thanh Lam nên không đặt câu nói của Bách Lý Tướng gia vào đầu.
Thanh Lam dẫn đường phía trước, Chu Phú đi theo sau, ánh mắt luôn khó mà kiềm chế rơi vào cần cổ trắng ngần cùng búi tóc đen của nàng, ngay cả việc nhìn vành tai nàng cũng làm Chu Phú vui vẻ. Dường như chỉ cần cùng nhau đi trên hành lang gấp khúc, yên lặng nhìn nàng từ phía sau, chỉ thế thôi trái tim Chu Phú đã đạt được sự thỏa mãn lớn lao.
Hạ nhân ngược xuôi trên hành lang thấy Trì Nam và Chu Phú đều tự động nhường sang hai bên, cúi gằm đầu, bởi vậy có thể thấy, "Thanh Lam" có địa vị không thấp trong phủ Thừa Tướng.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Thanh Lam đi vào trước, làm tư thế "mời" rồi Chu Phú cũng đi vào.
Bố cục và bày biện trong căn phòng làm Chu Phú cảm thấy không hề xa lạ, từ cái bàn đến bình phong, mỗi sự vật đều khiến hắn cảm nhận được sự quen thuộc... Nơi này chính là phòng hắn, kể từ lúc bước vào phủ Thừa tướng, lần đầu tiên Chu Phú khẳng định được một việc.
"Tôn thiếu gia, ngài nghỉ ngơi trước, Thanh Lam đi chuẩn bị thức ăn cho ngài." "Thanh Lam" nói xong liền đúng như một tỳ nữ lui ra ngoài phòng. Chu Phú nhất thời nóng ruột, cuối cùng liều lĩnh bắt lấy tay nàng, nhưng ngay sau đó giống như mạo phạm liền buông ra.
"Thanh Lam" nhìn Chu Phú chợt nắm rồi lại chợt buông tay nàng ra, trong lòng có đủ trăm vị lẫn lộn, cố trấn định ngẩng lên nói: "Tôn thiếu gia, có gì căn dặn Thanh Lam sao?"
Chu Phú vội vàng lắc đầu: "Không không, ta không có căn dặn gì cả." Chăm chú nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Trì Nam, lộ ra vẻ si mê: "Ta chỉ muốn hỏi, giữa chúng ta có quan hệ như thế nào."
Mặc dù không nhớ được gì cả, nhưng Chu Phú vẫn không thể tin rằng giữa mình và tỳ nữ tên "Thanh Lam" này thật sự là quan hệ chủ tớ.
"Tôn thiếu gia cảm thấy thế nào?" Thanh Lam bình tĩnh tự nhiên hỏi.
Chu Phú hơi khó xử: "Ta... không biết, không nhớ ra."
Trên gương mặt thanh nhã của Thanh Lam hiện lên nụ cười chúm chím: "Vậy, chờ khi nào Tôn thiếu gia nhớ lại thì tự mình nói cho ta biết nhé."
"..."
Sau khi nói xong câu đó, Thanh Lam lui ra ngoài cửa, biến mất trong tầm mắt Chu Phú.
[1] không cốc u lan: bông hoa lan tuyệt đẹp trong sơn cốc, vẻ ngoài hiếm thấy, thường dùng để ví von nhân phẩm cao nhã