Chương 55: Phiên ngoại 15: Bảo vệ cả đời
Chớp mắt một cái đã qua ba năm,lá cây bạch quả ở quận Xuân Sơn từ xanh chuyển vàng, Kỷ Ninh và Kỷ Yến rốt cục cũng bước vào trường tiểu học.
Cả hai vẫn không học chung lớp, nhưng khoảng cách của cả hai đã gần đi rất nhiều -- Yến bảo vào ban một, Ninh Bảo vào ban hai, ở giữa chỉ cách nhau một bức tường.
Bởi vì đã quen thuộc với môi trường trong khuôn viên trường học,sau một tuần nhập học qua đi, cả hai đều đã thích ứng rất tốt.
Nhưng người không quen nhất ngược lại là Phó Ngàn Tư.
Trước khi khai giảng, giáo viên sẽ mở một cuộc họp phụ huynh, Kỷ Hàn Trình cùng Phó Ngàn Tư đã thương lượng tốt, chia mỗi người một bên. Hai chủ nhiệm lớp cũng đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của giáo dục gia đình và nhắc nhở các bậc phụ huynh dù bận rộn đến đâu cũng không được quên phải luôn đồng hành cùng con.
Sau đó, vào mỗi buổi tối cả hai thường sẽ cùng hai bảo bối trong nhà hoàn thành bài tập, sau đó sẽ xếp lại sách vở cho cả hai theo thời khoá biểu ngày hôm sau.
Bởi vì không cùng ban, các môn học ngày hôm sau và sách mang theo cũng khác.
Mới đầu, cả hai đều cầm tay dạy bọn họ cách sắp xếp thời khóa biểu, sau một một thời gian,đợi sau khi cả hai tự mình sắp xếp xong, cô và Kỷ Hàn Trình sẽ đến kiểm tra.
Tối hôm đó một nhà bốn người tản bộ trở về, Kỷ Hàn Trình có phần văn kiện gấp phải xem cho nên trước đi thư phòng.
Phó Ngàn Tư tất nhiên sẽ đảm nhiệm trọng trách kiểm tr.a sách vở mà cả hai đã soạn cho ngày hôm sau, mở cặp của Yến bảo trước và nhìn thấy nó vẫn như cũ: "Yến bảo, ngày mai không phải con có tiết mỹ thuật sao, tại sao lại không mang theo sách mỹ thuật?"
Yến bảo dường như có chút mơ hồ: "Vâng, chắc là quên mất rồi"
Nói xong liền chạy đến bàn học đem sách Mỹ Thuật cùng túi dụng cụ đến.
Kế tiếp là mở cặp sách của Ninh Bảo, bởi vì từ nhỏ đã rất chững chạc, tập sách để bên trong ngăn nắp hơn nhiều so với Yến bảo -- hộp văn phòng phẩm và túi dụng cụ được đặt trong các ngăn riêng biệt, sách ngữ văn đặt ở phía trước, Mỹ Thuật cùng số học đặt ở phía sau.
Vừa nhìn liền biết di truyền tác phong đâu vào đấy của Kỷ Hàn Trình.
Phó Ngàn Tư nhìn sách Mỹ Thuật của Ninh Bảo, chợt hỏi: "Ninh Bảo, ngày mai con cũng có tiết mỹ thuật sao?"
Ninh Bảo ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, vào tiết 2 của buổi chiều"
Không đúng.
Phó Ngàn Tư nhớ rõ giờ mỹ thuật của cả hai không cùng một ngày, mà Ninh Bảo từ trước đến nay luôn là người ít sai sót nhất...... Cô cúi đầu bật điện thoại lên và tìm thời khóa biểu mình đã lưu trước đó.
Sau đó,cô quay đầu véo vào mặt Yến bảo, sửa đúng: "Yến bảo, ngày mai ở lớp không có tiết mỹ thuật!"
Yến bảo nghe vậy thì gật đầu: "Vâng!"
Phó Ngàn Tư tức giận: "Vậy tại sao con còn nói có!"
Yến bảo: "......"
Không phải ban đầu chính mẹ là người nói đó sao QAQ.
- -
Nói tóm lại, Kỷ Yến và Kỷ Ninh đối với việc thích nghi lịch trình ở trường tiểu học so với trường mẫu giáo tốt hơn rất nhiều, dù sao cả hai cũng đã dần lớn và ý thức về mọi thứ hơn.
Nhưng nếu nói chi tiết hơn, quá trình đó lại đầy rẫy đủ loại chuyện vặt vãi rắc rối xảy ra.
Ninh Bảo thì tốt rồi, so với những người bạn cùng lứa tuổi, biểu hiện của bé rất xuất sắc, thậm chí bé còn được thầy giáo chỉ định làm quản lí lớp và được khen là một người quản lí nhỏ nề nếp và nghiêm chỉnh.
Thậm chí ngay cả những đứa trẻ phá phách trong ban cũng không dám tranh cãi ầm ĩ khi bé làm quản lí.
Đối nghịch với Ninh bảo, Yến bảo là người có nhiều vấn đề nhất.
Trong vòng một tuần đi học, cậu đã đánh mất ba chiếc tất, và thậm chí có ngày cậu còn đi một chiếc tất không phải của mình.
Sau khi tan học trở về nhà cởi giày, Phó Ngàn Tư đã chú ý: "Yến bảo, tất của con?"
Yến bảo nhìn xuống hai chiếc tất cậu đang mang, một chiếc có họa tiết khủng long màu vàng và chiếc còn lại có họa tiết sọc đen.
Cậu nhướng mày quan sát hồi lâu, cuối cùng chắc đã tự mình phán đoán ra, duỗi chân trái ra nhìn mẹ mình, cậu nói: "Đây là tất của con!"
Sau đó lại đưa chân phải ra, vẻ mặt vô tội: "Chiếc này Yến bảo không biết tại sao nó lại ở trên chân con nữa!"
Phó Ngàn Tư: "......"
Chẳng lẽ tất mà cũng biết mọc chân?
Cô đoán có lẽ là thời gian nghỉ trưa, Yến bảo đem tất đá rớt,lúc tỉnh lại cậu đã mang nhầm của người khác.
Một chiếc tất mà thôi, Phó Ngàn Tư không phải là muốn tìm trở về, mà là tính tình vứt bừa bãi của cậu không thể cứ mãi dung túng.
Vì vậy cô đã đem tội trạng này tố cáo với Kỷ Hàn Trình.
Buổi tối, sau khi được bố giải thích và chỉ dạy việc sau này phải quản lý tốt đồ dùng cá nhân như thế nào.
Cũng không biết Kỷ Hàn Trình đã nói thế nào, sau khi kết thúc, Yến bảo còn giơ nắm đấm nhỏ lên thẳng thắn thề: "Sau này Yến bảo sẽ không để mất tất của mình nữa!"
Đôi tay ngắn cũn, khí chất có vẻ rất hùng hồn và nhất là khuôn mặt non nớt kia của cậu làm cho trái tim cô bỗng chốc hoá mềm mại.
Kỷ Hàn Trình chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Còn những thứ khác thì sao?"
Yến bảo thề son sắt: "Cũng sẽ không làm mất!"
Xem ra thành quả giáo dục đạt hiệu quả không hề tệ chút nào.
"Kì lạ......" Nhìn thấy Kỷ Ninh và Kỷ Yến bắt đầu thu thập lại sách vở, Phó Ngàn Tư cùng Kỷ Hàn Trình nắm tay nhau đi ra ban công, cô không khỏi lấy làm hiếu kỳ "Tại sao chỉ cần anh nói, hiệu quả lại có thể tốt đến như vậy?"
Kỷ Hàn Trình nhìn cô nhưng không nói lời nào.
Phó Ngàn Tư ngầm hiểu, cô nghiêng đầu nhìn bên trong cửa kính, thấy cả hai đều rất chuyên chú làm việc, lúc này mới nhón chân lên ở gò má Kỷ Hàn Trình hôn một cái.
"Lưu manh!"
Đêm qua vừa mới mưa, biệt thự của họ còn là nằm dưới chân núi, nhiệt độ ban đêm tất nhiên cũng sẽ rất thấp.
Gió mang theo hơi nước từ từ thổi đến, Kỷ Hàn Trình đem Phó Ngàn Tư kéo vào trong lòng, anh thấp giọng nói: "Rất đơn giản."
"Anh nói, nếu lại còn làm mất đồ đạc sẽ để Ninh bảo đến thay bố mẹ quản lí."
Phó Ngàn Tư im lặng hai giây,cô không thể không bội phục: "Thật là... gừng càng già càng cay"
Thậm chí cô còn ở bên tai anh lặp lại một lần nữa và nhấn mạnh hơn ở chữ "già"
Rõ là đang khen nhưng nghe làm sao cũng như đang chê.
Kỷ Hàn Trình siết chặt eo cô, ánh mắt uy hϊế͙p͙: "Còn dám lặp lại?"
Phó Ngàn Tư một chút cũng không sợ, cô nhắc nhở anh: "Kỷ Ninh và Kỷ Yến đang nhìn chúng ta đó."
Kỷ Hàn Trình theo ánh mắt của cô nhìn thoáng qua, quả nhiên là nhìn thấy cả hai đang trốn sau ghế sô pha,hai cái đầu nhỏ lấp ló, Kỷ Yến là người đưa ánh mắt nhìn về phía họ trước sau đó mới đến Ninh bảo, bắt gặp ánh mắt bố mẹ cũng đang nhìn mình, cả hai vội vã rụt đầu xuống.
Sau một lát, lại lặng lẽ nhô đầu ra, đôi mắt cười thành một vầng trăng nhỏ.
Trước mặt Kỷ Ninh và Kỷ Yến, Kỷ Hàn Trình đương nhiên không thể tiến hành cử chỉ thân mật hơn với cô.
Anh buông tay ra đổi thành nắm lấy tay cô, môi mấp máy: "Em chờ đó cho anh."
Giọng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta run sợ.
Đáng sợ hơn nữa là, anh còn nhìn cả hai mỉm cười hiền từ vẫy vẫy tay.
- -
Khai giảng qua hai tuần, rất nhanh thì đến lúc ghi danh lớp sở thích.
Ninh Bảo từ sớm đã chọn lớp vẽ -- Từ khi còn học mẫu giáo, bé đã bắt đầu học vẽ và đàn piano, đàn piano mỗi tuần đều có giáo viên đến dạy, vẽ vừa hay có thể học ở trường.
Yến bảo thì cái nào cậu cũng thích, cái nào cậu cũng muốn báo danh cho nên sau khi dùng bữa tối, một nhà bốn người bắt đầu lọc chọn ra giúp cậu.
Yến bảo ngẩng đầu lên, vẫn không bỏ cuộc mà hỏi lại: "Mẹ ơi, Yến bảo không thể báo danh hết tất cả sao?"
"Chỉ có thể chọn một.Thứ tư và thứ 6 con có tiết học lập trình nghiên cứu robot" Phó Ngàn Tư ở một bên nhắc nhở:" Nếu con có quá nhiều lịch biểu, con sẽ không thể cùng mẹ, bố và em gái ăn tối."
Sau khi đấu tranh một lúc, cậu vẫn cảm thấy dùng bữa với bố mẹ và em gái là quan trọng nhất: "Vậy thì chúng ta sẽ chọn một."
Cuối cùng, Taekwondo là môn được chọn.
Lý do là: "Học nó sẽ giúp cậu bảo vệ được mẹ và em gái!"
Phó Ngàn Tư bật cười: "Vậy còn bố thì sao?"
Cậu nhìn bố mình, dứt khoát đưa ra kết luận: "Bố thì không cần sự bảo vệ của Yến bảo!"
Kỷ Hàn Trình khẽ cười, xoa xoa đầu cậu "Bố sẽ bảo vệ cả nhà mình."
- -
Lúc đầu Phó Ngàn Tư cảm thấy học Taekwondo phòng thân không có gì gọi là sai cả, kết quả Yến bảo học không bao lâu, cô đã nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp.
"Chào chị, chị có phải là gia trưởng của Kỷ Yến ban một không?"
Vài lời thông qua điện thoại, chỉ biết là Yến bảo đánh bạn học,yêu cầu cô nhanh chóng đến trường một chuyến.
Phó Ngàn Tư đã gọi cho Kỷ Hàn Trình và muốn cùng anh đến đó.
Bất kể là ai đúng ai sai, đứa trẻ bị thương sẽ được đưa đến bệnh viện trước sau đó phụ huynh sẽ đến sau.
Không phải phụ huynh không quan trọng mà là giáo viên đã có kinh nghiệm xử lý trong những việc như thế này - Đầu tiên là sẽ liên lạc với Phó Ngàn Tư, để cô đến trước sau đó là đến các phụ huynh khác.
Như vậy tình huống sẽ hợp tình hợp lý hơn, không mất lòng của cả hai bên.
Con cái bây giờ đều là lòng bàn tay của cha mẹ, nhất là khi bối cảnh của cả hai gia đình không hề tầm thường, chủ nhiệm lớp đẩy đẩy kính mắt, nghĩ thầm lại sắp có một cuộc chiến gam go sắp xảy ra.
Nhìn không khí trước mắt, chuẩn bị ra mặt giúp họ giảng hoà nhưng đến gần lại phát hiện tình huống không giống như cô ấy tưởng tượng.
Người bị hại không những không hung dữ mà còn giúp con chỉnh sửa lại cổ áo: "Kỷ tổng, việc va chạm giữa bọn trẻ chính là khó tránh khỏi, hôm nay là tôi không dạy tốt để ngài phải thanh toán tiền thuốc men......"
Không biết còn tưởng rằng con của vị phụ huynh đó đánh bạn học.
Chủ nhiệm lớp: "......"
Cô nhớ rõ lần trước tình huống cũng giống như thế này, nhưng cái vị kia không những không hung dữ mà còn hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
Ánh mắt cô lại chuyển qua trên người Kỷ Hàn Trình.
Tất nhiên chỉ cần nhìn thôi cũng nhận ra,Kỷ Hàn Trình là một người có kỷ luật nghiêm khắc thế nào, mặc dù đã qua ba mươi tuổi nhưng dáng vẻ đó vẫn như cũ chưa từng thay đổi.
Có lẽ là vừa mới từ công ty đi ra, Âu phục, cà- vạt vẫn còn nghiêm chỉnh cho nên nhìn vào có chút lạnh lùng khắc chế và vô cùng xa cách.
Chủ nhiệm lớp rất nhanh thì hiểu rõ ra nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi thái độ của vị phụ huynh này, cho rằng việc này có thể đơn giản giải quyết nhanh thôi.
Cô bước chân đi tới.
"Cô Triệu, cô đến rồi." Vị phụ huynh đó lịch sự chào cô sau đó vuốt đầu con trai "Lại gây phiền phức cho cô nữa rồi."
"Không đâu, giải quyết được thì tốt rồi." Chủ nhiệm lớp mỉm cười ôn hòa "Chuyện này thật ra là như thế này..."
Giờ ra chơi, lúc Ninh Bảo đang chơi ở ngoài hành lang thì bị một đứa bé trai đụng vào ngã xuống đất.
Cậu bé đó bình thường hoành hành ngang ngược trong ban, đụng vào người khác không những không xin lỗi mà ngược lại còn ngang ngược hung dữ không nói lí.
Yến bảo lúc đó không chịu được nữa, hai đứa bắt đầu cãi nhau, không biết ai là người bắt đầu trước và nó đã trở thành một cuộc ẩu đả.
Vị gia trưởng kia vừa nghe, tất nhiên cũng biết cái sai này là của con trai mình, không biết là thế nào lại đánh vào bả vai đứa nhỏ: " Ngu ngốc!"
Có lẽ là cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo xung quanh cho nên sợ đến mức không dám thở mạnh hay bật khóc.
"Kỷ tổng, thực sự xin lỗi, tôi nhất định sẽ giáo dục lại nó, đảm bảo sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nào nữa......"
Kỷ Hàn Trình không nói gì nhưng thần sắc giữa lông mày anh lại vô cùng lạnh lẽo, chỉ cần nhìn, trong lòng không tật cũng bồn chồn không yên.
Kỳ thật, lúc ở trên đường anh đã nghe chủ nhiệm lớp nói qua tình hình cụ thể, lúc này giọng nói xa cách lãnh đạm: "Chuyện giữa bọn trẻ, anh không cần phải xin lỗi chúng tôi"
Vị phụ huynh kia nhanh chóng gật đầu: "Vâng......"
Chủ nhiệm lớp bắt đầu đứng ra hoà giải: "Vậy thì chúng ta trước tiên mang Đông Đông đi kiểm tr.a trước, dù sao sức khỏe đứa nhỏ vẫn là quan trọng nhất. Sau đó đợi Đông Đông trở lại trường sẽ đến nói lời xin lỗi với Kỷ Ninh và Kỷ Yến.Về sau chúng ta người lớn cũng nên chú ý quan tâm bọn trẻ nhiều hơn -- Bố Đông Đông, không biết một chốc nữa ngài có thời gian cùng tôi đến văn phòng một chuyến hay không, chúng ta nói một chút về biểu hiện gần đây của Đông Đông."
Đây rõ ràng là muốn khiếu nại hành vi của cậu đây mà, nhìn bố, cậu cảm thấy so với bị đánh điều này còn đau khổ hơn rất nhiều.
- -
Khi cô và Kỷ Hàn Trình đến trường, cả hai đã kiểm tr.a cơ thể Yến bảo, xác nhận cậu không có bị thương mới yên lòng đi đến bệnh viện.
Sau khi lại từ bệnh viện trở về trường học, vừa lúc cũng đến giờ Kỷ Yến và Kỷ Ninh tan học.
Phó Ngàn Tư tức giận nói với Kỷ Hàn Trình: "Nếu không phải thằng bé còn nhỏ, em đã đánh nó rồi, nghe giáo viên nói thằng bé ở trong ban luôn thích bắt nạt đánh bạn học, tại sao có thể hư hỏng như vậy."
Dừng một chút, lại tiếp tục xoay chuyển câu chuyện: "Nhưng chúng ta phải giáo dục Yến bảo như thế nào mới tốt đây?"
Mặc dù đối phương phạm lỗi trước, nhưng Yến bảo một lời không hợp liền muốn đánh người, thậm chí còn đem người ta ra đánh thảm như vậy, như vậy thì thật sự không tốt chút nào.
Không thể dung túng cho hành vi này được.
Kỷ Hàn Trình: "Anh sẽ nói chuyện với Yến bảo về vấn đề này."
"Anh nói." Phó Ngàn Tư dứt khoát sắp xếp một vai cho mình "Em phối hợp."
Nói là nói chuyện nhưng phải có trình tự rõ ràng -- Sau buổi cơm tối, một nhà bốn người mặt đối mặt ngồi ở trên bàn ăn.
Bầu không khí yên ắng nghiêm túc, tựa như khung cảnh đang họp gia tộc.
Ninh Bảo thông minh, vừa nhìn liền biết đây là muốn "tam đường hội thẩm", bé âm thầm lo lắng cho anh trai mình.
Lặng lẽ nắm tay anh trai: "Anh ơi."
Trong lòng cậu cũng rất lo lắng nhưng nét mặt vẫn cố bình tĩnh: "Anh không có sai, Ninh Ninh yên tâm, bố mẹ không phải là người không nói lý!"
Phó Ngàn Tư: "......"
Tại sao lại có cảm giác giống như cô và anh đang đổ oan cho người tốt thế này?
Kỷ Hàn Trình hơi nới lỏng cà- vạt,anh mở miệng: "Yến bảo."
Bị kêu đích danh, tư thế ngồi của cậu còn nghiêm chỉnh hơn vừa rồi: "Vâng bố."
Giọng anh không nhanh không chậm: "Bố nghe nói con ở trường học đánh bạn."
"Là bạn ấy đánh con trước, hơn nữa bạn ấy còn đụng Ninh Ninh ngã." Yến bảo đột nhiên trở nên lo lắng:" Bố ơi bố không thể mắng oan người đúng!"
Cũng không biết là từ nơi này học được lời thoại này, suýt chút nữa Phó Ngàn Tư đã nhịn không được mà bật cười thành tiếng, cô ho nhẹ một tiếng, mở miệng: "Nhưng bố mẹ đã sớm nói với con, không được đánh nhau ở trường."
"Vậy nếu có người bắt nạt em gái thì phải làm sao bây giờ." Cậu cau mày,mím môi "để em gái cứ vậy mà bị đánh sao ạ?"
"Con có thể gọi cô giáo đến."
Cậu lắc đầu, không đồng ý: "Nếu cô giáo không có ở đây thì làm sao?"
Phó Ngàn Tư há miệng, vừa định nói tại sao cô giáo lại không có ở đó nhưng nghĩ lại, dù sao trường học lớn như vậy, giáo viên có khi cũng không thể quan tâm hết.
Hoặc là, sau này khi lớn lên một chút và bước vào xã hội, gặp chuyện phải cần đợi người đến giải quyết giúp cậu?
Sẽ có người đến giải quyết thay cậu sao?
Phó Ngàn Tư im lặng nghiêng đầu nhìn Kỷ Hàn Trình.
Chỉ thấy ngón tay anh ở trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ một cái, chậm rãi nói: "Vậy con cũng sẽ đánh người như thế này sao?"
Cậu sửng sốt rồi trịnh trọng gật đầu: "Sẽ ạ!"
Quay sang Phó Ngàn Tư: "Yến bảo sau này cũng sẽ bảo vệ mẹ thật tốt!"
Phó Ngàn Tư: "?"
Kỷ tổng, hay là anh cũng nói gì đó đi chứ?
- -
"Anh đó, nếu như sau này Yến bảo cũng thay đổi thành một tiểu ma vương thích gây sự thì phải làm sao bây giờ."
Sau khi kết thúc cuộc họp gia đình là đến thời gian nói chuyện vợ chồng, Phó Ngàn Tư nằm ở trong lòng Kỷ Hàn Trình, nhịn không được không thể không nói mấy lời.
Kỷ Hàn Trình hôn trán cô một cái: "Yến bảo sẽ không."
Phó Ngàn Tư bĩu môi: "Làm sao anh biết."
"Yến bảo từ nhỏ đã không phải là cái người thích bắt nạt người khác" Kỷ Hàn Trình từ tốn nói "Hôm nay đánh người cũng là bởi vì Ninh bảo chịu ủy khuất. Chúng ta thử đổi một góc độ khác, nếu em bị bắt nạt, anh nhất định sẽ không chịu được. Nếu như đổi lại là anh bị bắt nạt, em nhất định cũng sẽ giống như vậy."
Phó Ngàn Tư ngước mắt lên nhìn anh, tuyệt không cho mặt mũi: "Em nhịn được."
Kỷ Hàn Trình: "......"
Còn rất có đạo lý, côđưa ngón tay ra: "Thứ nhất, nếu người kia đánh được anh, em nhất định sẽ đánh không lại cho nên là, nhịn không được cũng phải nhịn, thứ hai......"
Thứ hai còn chưa nói, dường như cũng sẽ chỉ có một cái lý do, thực tế cũng không cho người ta cãi lại được.
Kỷ Hàn Trình mỉm cười cắn môi cô, có chút khó hiểu: "Phó Ngàn Tư, có phải em cố tình muốn đối nghịch với anh?"
"Đau em" Phó Ngàn Tư trừng mắt nhìn anh nhưng trong lòng kỳ thực rất ngọt ngào, cô nắm tay anh, đặt ở lòng bàn tay mình nhẹ vỗ vỗ "Thật tốt, trong nhà có hai người đàn ông đều nguyện ý bảo vệ em cả đời này."