Chương 20

Tối hôm đó khi Vương Tranh bị Từ Văn Diệu đè xuống để tìm về chốn cũ, cậu hơi chống cự, nhưng lại làm cho mình nhũn cả người ra. Da thịt cậu và Từ Văn Diệu áp chặt vào nhau, mùi mồ hôi và mùi nước hoa dành cho nam đắt tiền của anh, được nhiệt độ cơ thể đun nóng liền biến thành làn hương dụ dỗ khó mà từ chối được. Nó mang đến dục vọng sâu kín khiến Vương Tranh không còn sức chống cự, thả lỏng cơ thể, mặc cho Từ Văn Diệu muốn làm gì thì làm.


Dưới tác dụng của cồn và dục vọng đè nén lâu ngày, đêm nay hai người đều hết sức nhiệt tình và mãnh liệt. Kết quả sáng hôm sau, Vương Tranh vẫn còn chưa tỉnh táo mấy, người vừa động thì thắt lưng, eo và tứ chi đau khủng khiếp, các hành động điên cuồng và nóng bỏng tối hôm qua bất giác ùa về. Thân thể Vương Tranh vẫn còn lưu lại cảm giác ân ái cuồng nhiệt tối qua, chỉ cần nhắm mắt lại liền hồi tưởng cảm giác Từ Văn Diệu mạnh mẽ ra vào trong cậu, khám phá từng ngóc ngách, khiến cả người cậu mê man như trầm trong bể khoái cảm bất tận. Cảm giác vui thú đó trước đây cậu chưa bao giờ có được. Những kinh nghiệm ân ái trước đó chưa khi nào lại dữ dội và tận cùng như vậy. Cho nên sáng nay, Vương Tranh có muốn cũng không thể nào đứng dậy nổi, toàn thân như rã hết cả ra, mỗi đoạn xương cốt vừa đau vừa thỏa mãn.


Tên khốn khiếp đó! Vương Tranh vô lực nằm lại xuống giường, cố gắng nhớ lại từng chi tiết chuyện hồi hôm. Cậu mơ màng nhớ hai người đã không hề câu nệ địa điểm. Chân vừa bước vào cửa nhà cậu đã bị con sói đói khát kia đè lên tường, vội vã đi vào. Sau đó thì thay đổi chiến trường, từ bên ngoài vào đến tận giường. Vương Tranh bị giày vò tới mức khóc thét lên. Cậu càng la hét thì Từ Văn Diệu càng phấn khích, ra sức công kích vào điểm khiến cậu mất hồn đoạt phách, làm hại cậu vừa sung sướng vừa sợ hãi muốn giãy thoát khỏi sự khoái lạc thuần túy đó.


Sau khi cả hai cùng tới cao trào, Vương Tranh nghĩ rằng trận này tới đây là kết thúc có thể nghỉ ngơi rồi, nhưng nào ngờ bấy giờ Từ Văn Diệu mới chính thức vào trận, bày ra đủ mọi loại kỹ năng. Anh liên tục hôn lên cơ thể cậu, ra sức vuốt ve, âu yếm Vương Tranh từ trên xuống dưới. Anh như thể đứa bé tìm thấy được món đồ chơi mới, dùng ánh mắt say đắm cùng cuồng mê săm soi nghiên cứu cơ thể Vương Tranh từ trước ra sau. Mỗi một tấc da thịt cậu đều không bị anh bỏ sót. Mỗi một nơi mẫn cảm đều được anh tìm ra và thỏa mãn. Cơn tình ái quét qua dữ dội như một trận bão vậy. Tới tận khi Vương Tranh không còn chịu nổi run lên nhè nhẹ, sắp ch.ết ngất đi Từ Văn Diệu lại một lần nữa đi vào với nhịp độ hết sức thong thả cùng thái độ vô cùng kiên quyết.


Mặc dù Vương Tranh đã mệt như gần ch.ết tới nơi thì ở chỗ sâu kín nhất trong cơ thể vẫn hoàn toàn tiếp nhận và khao khát từng đợt va chạm ướt át đó, khiến cơ thể rã rời của cậu thực sự đạt được đỉnh điểm của khoái hoạt. Sau khi màn vận động kịch liệt kết thúc, Vương Tranh cũng trở nên biếng nhác hẳn, quên luôn cả thói quen có từ lúc bé là trước khi đi ngủ phải rửa mặt đánh răng sạch sẽ. Cậu chây lười nằm trong chiếc chăn lông, lớp lông mềm mại che kín da thịt tươi hồng và khẽ khàng ma sát làm cậu ngứa ngáy vô cùng.


Vương Tranh mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Với một kẻ chẳng mấy khi ngủ say lại còn mắc chứng mất ngủ như Vương Tranh thì phải nói, chuyện có được giấc ngủ sâu là vô cùng hiếm hoi. Nếu như chẳng phải bị cơn đói làm tỉnh giấc thì cậu chỉ muốn ngủ một trận thỏa thích mới thôi. Trong lúc mơ mơ màng màng cậu loáng thoáng nghe thấy ai đó nói gì đó, âm thanh xa xôi như vẳng ra từ trong hang động. Vương Tranh dúi đầu vào trong chăn nhưng cũng không ngăn được giọng nói kia chui vào tai mình. Thanh âm cứ rền rĩ nhức nhối khiến Vương Tranh khó chịu xốc chăn ngồi dậy, mở mắt ra thì cậu phát hiện quả thật mình đã bị tiếng nói của ai đó đánh thức.


available on google playdownload on app store


Âm thanh cậu nghe thấy trong giấc ngủ hoàn toàn không phải là ảo giác, bên ngoài cánh cửa phòng ngủ đã khép có người đang cãi vã. Một người lớn tiếng quát lên: “Đời này tôi chưa bao giờ suy tính chuyện gì cho mình, nếu là anh em thì cậu không thể ngậm miệng lại cho tôi nhờ à?”


Vương Tranh nhận ra, đó là giọng của Quý Vân Bằng. Đương lúc cậu nghi hoặc không hiểu sao Quý Vân Bằng lại đến đây thì Từ Văn Diệu đã lạnh lùng lên tiếng: “Nếu cậu không muốn tôi xen vào thì đừng nói chuyện này với tôi!”


“Tôi cũng muốn biết sao tôi lại nói ra lắm đây này? Bộ tôi là đang tính giết người phóng hỏa ư? Mẹ nó, bây giờ chẳng qua là tôi thích một người! Cậu cho rằng trên đời chỉ có mình cậu mới có quyền yêu đàn ông còn tôi thì không? Mẹ kiếp thật! Tôi nói cho cậu biết, cái thứ ở trong quần tôi cũng không thua gì thằng đàn ông nào đâu!”


“Cậu nhỏ tiếng thôi! Tiểu Tranh vẫn đang ngủ!” Giọng điệu Từ Văn Diệu có vẻ rất bình tĩnh. “Chúng ta đâu bàn về máy khoan mà cậu cho rằng mũi khoan càng lớn càng có hiệu suất cao? Mà cũng lạ thật, cậu quen người ta được bao lâu mà mạnh mồm nói thích, mẹ cậu chứ, cậu biết thích là gì không?”


“Khi tôi ở cạnh cậu ấy thì thấy rất vui vẻ, rất dễ chịu, vậy không phải thích là gì? Từ nhỏ tôi đã không có mẹ, có cha mà cũng như không, cho nên tôi chẳng mong sẽ lấy vợ sinh con nối dõi tông đường cho lão ta nhờ! Yêu đàn ông thì đã sao? Từ Văn Diệu, cậu nói thật đi, lẽ nào cậu còn để ý tới Tiểu Tạ? Mẹ kiếp, đừng có đứng núi này trông núi nọ…”


“Quý Vân Bằng! Cậu ngon thì lặp lại câu đó lần nữa cho tôi nghe!” Từ Văn Diệu đanh giọng mắng.
Quý Vân Bằng im không nói, vốn dĩ đã quen với một Từ Văn Diệu khí thế hơn người nên giờ phút này cũng không dám chọc tức đối phương.


“Nếu người cậu yêu là người khác tôi chẳng những không ngăn cản mà còn đích thân dốc sức giúp cậu đạt được ước nguyện, ai bảo cậu là bạn nối khố của tôi cơ chứ? Nhưng nếu đối tượng là Tạ Xuân Sinh thì không được! Cậu ta không hợp với cậu!”


“Tại sao chứ?” Quý Vân Bằng gấp gáp nói.


“Cậu biết gì về cậu ta? Cậu chỉ vì cậu ta từng bị ngược đãi mà nảy sinh lòng thương cảm, đó chẳng qua là thương hại rồi trở nên thích mà thôi, không có gì đặc biệt hết. Còn mà cậu muốn tìm người yêu, tôi không cho phép cậu tìm cậu ta! Không phải tôi có ý nói Tiểu Tạ không tốt, mà ngược lại, cậu ta rất ngoan lại hiền lành. Nhưng mà Vân Bằng à, vì chúng ta là anh em nên tôi mới nhắc nhở cậu điều này, tại sao Tạ Xuân Sinh lại nhẫn nhục chịu đựng cảnh bị ngược đãi lâu tới vậy? Cậu cho rằng con người ta sau khi trải qua chuyện như thế còn có thể dễ dàng động lòng với cậu sao? Trạng thái tinh thần của cậu ta không tốt, trong khi đó bản thân cậu lại là người thô lỗ. Một hai ngày thì không có gì, nhưng còn một năm, hai năm thì sao, cậu tin rằng mình sẽ chịu được?”


“Tôi…”
“Đừng vội trả lời, cứ về nhà mà bình tĩnh suy nghĩ rồi nói sau cũng không muộn.”
“Không cần suy nghĩ, tôi…”


“Im ngay!” Từ Văn Diệu rít lên. “Bớt nói sàm đi! Lập tức cút về đi làm cho tôi! Đơn từ chức của cậu tôi không duyệt! Còn dài dòng nữa thì tôi sẽ phạt cậu tội trốn việc đó!”


Quý Vân Bằng càu nhàu vài câu bất mãn sau đó đóng sập cửa bỏ đi. Vương Tranh mơ màng không rõ lắm, vì cơ thể quá mệt nên lại nhắm mắt ngủ tiếp. Chốc lát sau, cậu mơ hồ nghe thấy có người mở cửa bước vào phòng ngủ, tiếp đó là đôi môi mềm mại chạm vào hai má cậu rồi hôn một đường từ bờ vai trần xuống dưới, nhộn nhạo khiến cậu vừa buồn cười vừa thoải mái. Một lúc sau, Từ Văn Diệu thủ thỉ vào tai cậu: “Chỉ có em là tốt nhất!”


Vương Tranh khẽ cười, nhắm mắt dụi đầu vào ngực Từ Văn Diệu, anh cũng nhẹ nhàng kéo cậu ôm chặt vào lòng, hỏi: “Anh làm em giật mình hả?”
“Ừ.” Vương Tranh mơ màng gật đầu. “Có chuyện gì vậy?”
“Đều tại tên Quý Vân Bằng ngu ngốc kia!”


“Có chuyện gì?” Vương Tranh mở mắt ra nhìn anh. “Em nghe anh ấy nhắc tới Tiểu Tạ.”


Từ Văn Diệu thở dài, dịu dàng nói: “Chẳng biết cậu ta nổi điên cái gì, đùng đùng chạy tới bảo từ chức đặng theo Tiểu Tạ đến nơi cậu ta sống. Anh gặng hỏi mãi cậu ta cũng không chịu thừa nhận mình thích Tiểu Tạ. Tên khốn này đúng là không chịu nhìn cho kỹ, thật là xằng bậy quá sức!”


Vương Tranh cau mày nói: “Thật ra chuyện này cũng không có gì sai, nhưng nếu Quý Vân Bằng chẳng qua chỉ là mê muội nhất thời, muốn trêu đùa làm khổ Tiểu Tạ thì nguy.”


Từ Văn Diệu thấp giọng nói: “Qúy Vân Bằng nhìn vậy mà lại rất thật thà, thẳng thắn, em không cần lo chuyện đó. Vấn đề là ở chỗ Tạ Xuân Sinh…”
“Tiểu Tạ làm sao cơ?”
Từ Văn Diệu lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: “Cậu ta không bình thường!”
“Anh nói vậy nghĩa là gì?”


“Bác sĩ tâm lý bảo tình trạng của cậu ta không tốt.” Từ Văn Diệu khẽ vuốt tóc Vương Tranh. “Vân Bằng là anh em mấy mươi năm của nhau, còn Tiểu Tạ chẳng qua chỉ là một bạn tình ngắn ngủi trước đây. Mang hai người ra so đương nhiên là Vân Bằng quan trọng hơn. Anh không muốn Vân Bằng phải chịu gì thiệt thòi…”


“Vì vậy mà anh phản đối.”
“Anh không thể không phản đối.”
“Anh à, em phát hiện, ngoài chuyện anh thích làm mẹ em anh còn muốn kiêm luôn chức mẹ nuôi của anh Vân Bằng nữa.” Vương Tranh bật cười. “Anh đã quá vất vả rồi!”
“Tên nhóc xấu xa này!”


“Ý em là, mỗi người đều có lý do khi đưa ra một quyết định nào đó. Lời anh nói chỉ có thể khiến Quý Vân Bằng bình tĩnh một chút, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Chuyện sau này anh ấy vẫn muốn đi tìm Tiểu Tạ thì cứ để anh ấy đi. Chúng ta cứ đứng ngoài mà nhìn thôi, hẳn là hai người họ sẽ không sao đâu, anh nhỉ?”


“Nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì sao?” Từ Văn Diệu nhíu mày.
“Khi nào có vấn đề rồi tính tiếp,” Vương Tranh cười đáp. “Song lại không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.”
“Hả?”


“Cái lần chúng ta cùng đi ăn với nhau ấy, em thấy hai người khá là thân mật. Quý Vân Bằng rất tốt, chăm sóc Tiểu Tạ rất chu đáo tỉ mẩn, mới nhìn còn khiến người khác ngưỡng mộ.”


“Em ngưỡng mộ họ làm gì chứ?” Từ Văn Diệu có chút bất mãn. “Anh đối với em cũng hết sức chân thành, không phải, trên đời chẳng ai dịu dàng, thật tình và mãnh liệt với em bằng anh đâu!”


Giọng điệu câu nói này của Từ Văn Diệu khá là ám muội, khiến Vương Tranh bất giác nghĩ tới chuyện đêm qua liền đỏ mặt, cãi lại ngay: “Vậy sao khi em bảo anh dừng lại, anh lại không nghe?”
“Bảo anh dừng lại? Đâu có! Anh chỉ nghe em nói, đừng… dừng lại. Chẳng câu nào có ý ngăn cản cả! Ha ha ha!”


“Biến ngay!”


Một thời gian sau, trong lúc ngồi dùng bữa Từ Văn Diệu tình cờ nhắc với Vương Tranh chuyện Quý Vân Bằng vẫn kiên quyết muốn từ chức để đi tìm Tạ Xuân Sinh. Vương Tranh không bình luận gì nhiều, chỉ bảo chuyện gì đến sẽ đến, tự mọi người có một phần số và những chọn lựa riêng biệt. Từ Văn Diệu tỏ ý là anh không ủng hộ, nhưng đứng ở lập trường của một người bạn thì nhất định khi nào họ cần anh sẽ ra tay trợ giúp.


Chớp mắt một cái, trời đã vào hè, thành phố G nắng nóng điên người, lại còn thường xuyên đi kèm sấm chớp gió giật mưa rền. Trong thời tiết oi bức thế này, Vương Tranh không chịu nổi liền đổ bệnh mấy ngày. Từ Văn Diệu liên tục đi công tác ở Châu Âu nên chẳng mấy khi ở nhà, có muốn chăm sóc cho người yêu cũng không được, chỉ đành biết ủy thác Vương Tranh cho dì Trâu, nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại đường dài về han hỏi đủ thứ chuyện. Vương Tranh được dịp trêu chọc anh một phen. Cái bệnh cảm cúm đó chỉ cần uống vài bát trà gừng liền khỏi chứ chẳng có gì nghiêm trọng cả. Từ Văn Diệu đời nào chịu nhượng bộ, mắng yêu cậu vài câu rồi đe dọa là chờ anh về rồi sẽ đánh đòn cậu một trận cho biết.


Vương Tranh hết sức hả hê và vui thích khi biết Từ Văn Diệu sốt sắng lo lắng cho cậu như thế, nên cũng không gây ra chuyện gì phật lòng trái ý anh. Hơn nữa, sắp cuối học kỳ rồi, cậu cũng bận rộn lên hẳn khi đảm nhiệm chuyện chấm thi cho những sinh viên bảo vệ luận án tốt nghiệp. Thật ra việc này mấy năm trước cậu đã làm rồi, suốt quá trình có thể nói có phần thảnh thơi, ai ngờ giữa chừng lại xảy ra vấn đề.


Chuyện là như vầy, có một sinh viên viết luận văn rất tệ, nhưng vì bị áp lực tinh thần quá lâu nên khi đi khám bệnh được phán là mắc chứng trầm cảm u uất. Những giáo sư trong trường không muốn phát sinh chuyện gì rắc rối bèn ngỏ lời đánh ý với các giáo viên chấm thi, cho sinh viên ấy đậu tốt nghiệp. Nhưng không hiểu sao chuyện đó lại bị những sinh viên chưa ra trường biết được, trong đó có một sinh viên ban đầu luận văn được đánh giá bậc ưu, nhưng đến lượt Vương Tranh thì cậu ta trả lời không được câu hỏi nên bị hạ xuống bậc tốt đã vô cùng tức tối chạy tới hỏi Vương Tranh. Cậu ta không vừa lòng với câu trả lời nên đã nổi giận, vô tình khiến cuộc tranh luận tiến triển theo đà không tốt, còn cho rằng giáo viên của hội đồng chấm thi cố tình làm trái luật, sao có thể cho một sinh viên kém được thông qua luận văn, trong khi đó lại làm khó dễ một sinh viên ưu tú như cậu ta.


Vốn dĩ chuyện lùm xùm này cũng không có gì lớn cả, nhưng lại bị mọi người xuyên tạc, bóp méo theo nhiều kiểu khác nhau khiến tình hình càng thêm tồi tệ. Và xui xẻo hơn, phụ huynh của cậu sinh viên ưu tú nọ là người trong hội hiệp thương của thành phố G, vừa nghe tin con trai mình gặp phải chuyện như vậy liền cho rằng Vương Tranh là người bất công, nên dùng đủ loại quan hệ gây áp lực nhằm yêu cầu khoa nghiêm túc xử lý chuyện bất công lần này. Sau đó, chẳng biết gia đình họ tìm đâu ra điện thoại nhà Vương Tranh, trực tiếp gọi tới chửi mắng cậu, thậm chí còn dùng ngôn từ uy hϊế͙p͙, nếu cậu không cho luận án của con trai họ đạt loại ưu sẽ không để cậu yên thân.


Vương Tranh tức giận đến run người. Cậu đã dạy ở đại học bao năm nay nhưng lại lần đầu gặp phải kiểu gia đình có người lớn không biết lý lẽ thế này. Nếu đối phương ăn nói đàng hoàng cậu còn tường tận giải thích, nhưng đằng này lại dùng thế lực mà o ép, đúng hệt loại Vương Tranh thấy phản cảm nhất. Cậu lặng lẽ cúp điện thoại, viết ngay một bức thư gửi cho khoa chỉ ra rất nhiều lỗi sai nghiêm trọng mà sinh viên kia mắc phải trong luận văn. Đồng thời dứt khoát nói nếu luận văn như thế này mà được xếp hạng ưu thì khác nào tự hạ thấp trình độ luận văn ưu tú của khoa chúng ta.


Chẳng ai ngờ người luôn ôn hòa nhã nhặn như thầy Vương lại nghiêm khắc đưa ra những chứng minh vô cùng chuẩn xác như thế. Gia đình đối phương có muốn gây sự cũng không thể mạnh mồm cãi láo khi có bằng chứng hẳn hoi, lãnh đạo khoa cũng không biết nói gì hơn. Hơn hết, đại học Z có uy tín hơn trăm năm, nào chịu để yên chuyện gia đình sinh viên dùng thế lực ép buộc giáo viên hạ thấp yêu cầu đối với sinh viên. Và cũng vì vậy mục tiêu dĩ hòa vi quý ban đầu của nhà trường liền bị thay đổi, khiến tình hình càng lúc càng rùm beng lên. Khoa cũng không hài lòng với cách xử lý của Vương Tranh, còn gia đình nọ hùng hổ tuyên bố rằng ngày tháng còn dài Vương Tranh cứ chờ mà xem!


Chuyện này chưa qua thì chuyện khác lại kéo đến. Mấy ngày sau, Vương Tranh bị phó chủ nhiệm khoa gọi vào trường gặp mặt. Vị phó chủ nhiệm này là người từ nơi khác đến, tới thành phố G chưa tới một năm, giỏi về hành chính, học thuật thì chẳng mấy tinh thông, nhưng biết đối nhân xử thế lại khôn khéo đưa đẩy, luôn vô tình hữu ý đi giúp đỡ những thầy cô trẻ tuổi, thành ra tình đồng nghiệp cũng khá bền chặt.


Phó chủ nhiệm tuổi chừng trên dưới năm mươi, dáng người to béo, trán cũng đã hói rạc cả ra. Ông mời Vương Tranh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, xoa xoa hai tay rồi nói: “Tiểu Vương, tôi gọi thầy tới là có chuyện thông báo với thầy, thầy hãy chuẩn bị tâm lý nhé.”


Vương Tranh bỗng thấy bất an, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Thầy nói đi ạ.”


Lão phó chủ nhiệm dường như không chịu nổi gánh nặng mà gục gặc đầu tỉ lệ cực đại trên cái cổ của mình, đằng hắng một tiếng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Vương, chuyện gia đình em sinh viên nọ làm khó dễ mấy bữa trước ấy, chúng tôi đều biết là thầy phải chịu nhiều oan ức. Cái em học sinh có vấn đề về thần kinh đó, thực sự khoa cũng đã ủy thác cho giáo viên văn phòng đến gặp các giáo viên chấm thi xin nhân nhượng cho em đó. Khi đó, vì lo cậu ta bị kích động, thường thì gần tới kỳ thi sinh viên hay có khuynh hướng tự sát này nọ, chúng ta chỉ là giáo viên, nào gánh nổi trách nhiệm đó…”


“Là bệnh trầm cảm.” Vương Tranh cắt ngang lời lão.
“Gì cơ?”
“Em sinh viên ấy không phải có vấn đề về thần kinh mà bị trầm cảm. Hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau.”


Lão phó chủ nhiệm có chút lúng túng nhưng lại giỏi che đậy, mặt mày vẫn không chút hờn giận mà nói tiếp: “Đúng, là tôi nói nhầm. Lại nói về chuyện của em sinh viên đó, tuy người trong ban hội đồng có ý nương tay với em ấy nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận với người ngoài, dù sao cũng liên quan tới sự công bằng thi cử. Đúng như lời của phụ huynh đã tới trường gây sự, chúng ta quả thật đã giải quyết tình huống quá vụng về.”


“Tôi hiểu.”


“Nếu thầy hiểu sao còn khiến mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy, chỉ ra cặn kẽ từng lỗi sai của sinh viên đó khiến cho mọi người phải sượng mặt?” Lão khẽ dừng lại một chút rồi nói: “Tiểu Vương, tôi sẽ kiểm điểm thầy về chuyện đó, dù thầy có phải chịu oan ức cũng phải có cách xử lý tốt hơn. Bức thư thầy gửi cho lãnh đạo trường khiến cho chúng tôi ở đây quá bị động, bản thân thầy sau này cũng không suôn sẻ.”


“Thầy nói thẳng đi.” Vương Tranh khẽ cắn môi, siết chặt nắm tay lại. “Thầy gọi tôi tới là có chuyện gì?”


“Thầy xem thầy đó! Quả thật thanh niên chẳng ai có kiên nhẫn cả!” Lão lắc đầu, làm bộ thở dài não ruột lắm. “Thầy đã nói vậy thì tôi cũng xin nói thẳng. Gia đình của sinh viên kia đã tố cáo chuyện của thầy lên văn phòng hiệu trưởng, hẳn thầy hiệu trưởng cũng đã có cách xử lý, hơn nữa thầy ấy cũng có quan hệ tốt với lãnh đạo trường, cũng thường xuyên qua lại… Việc thầy được giữ lại giảng dạy tiếp sau khi học xong văn bằng sau tiến sĩ thì khả năng có lẽ hơi thấp…”


Vương Tranh bất mãn, cơn giận bốc lên trong lòng, đanh giọng hỏi: “Gia đình đó tố cáo tôi cái gì? Thứ nhất tôi là giáo viên không thiếu đạo đức, hai là không cố tình làm giả học thuật mưu lợi gây rối loạn kỷ cương, ba là ở trong khoa bao nhiêu năm nay tôi dạy bao nhiêu tiết, đã làm bao nhiêu công việc, những việc đó rõ như ban ngày, họ dựa vào đâu…”


“Thầy hãy bình tĩnh một chút! Đừng nóng nảy thế chứ! Nào, uống chút nước đi.” Lão cười lấy lòng, chỉ vào cốc nước trên bàn. Vương Tranh bưng lên uống một hớp lấy lệ rồi liền bỏ xuống.


“Tiểu Vương, thầy còn trẻ nên có nhiều chuyện thầy không hiểu được đâu. Đợi thêm hai ba năm nữa, không cần tôi nói thì thầy cũng hiểu. Nói vầy đi, khoa chúng ta so với toàn quốc thì là một khoa lớn, có rất nhiều ngành học, cậu biết một năm đào tạo ra bao nhiêu tiến sĩ và trên bậc tiến sĩ không? Tiểu Vương à, quả thật trình độ học thuật của thầy rất cao, nhưng thầy vẫn không phải là một học giả nổi danh cả nước phải không? Xét về những người có cùng điều kiện như thầy thì hoàn toàn có thể chọn người khác chứ không chọn thầy, dù thầy rất ưu tú, nhưng người khác cũng chẳng kém. Hơn nữa, những năm gần đây đã ban hành luật, cấm các trường giữ gà nhà dạy gà nhà. Trường học cũng không khích lệ việc giữ lại trường giảng dạy. Ngày trước, trường đồng ý giữ thầy lại dạy học nguyên nhân chính là vì giáo viên vốn phụ trách môn của thầy, giáo sư Lý về hưu, lại không có ai có thể thay thế được nên mới phá cách chọn thầy, thầy hiểu chứ?”


Vương Tranh khó thở, vừa ấm ức vừa giận, nhưng lại có thể nói năng được gì? Chỉ đành gật đầu: “Tôi hiểu.”


Lão phó chủ nhiệm thấy đã đạt được mục đích, bèn vui vẻ trong lòng, mỉm cười nói tiếp: “Những thành tích thầy đạt được, lãnh đạo trường cũng đã nhận thấy, nếu chỉ vì gia đình sinh viên gây sự mà trường mất đi một nhân tài như thầy cũng là chuyện hết sức buồn cười. Thật ra, mọi chuyện không tới nỗi không cứu vãn được…”


Vương Tranh mừng rỡ hỏi lại: “Thật ư?”


“Không dối gì thầy, tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ những gì thầy đã làm. Tôi thường hay nói với chủ nhiệm các khoa, thầy Vương là một nhân tài có kiến thức vững chắc về rất nhiều mặt cả giáo học lẫn năng lực nghiên cứu khoa học. Ai da, công việc này thật không dễ chút nào, nhưng khi thấy thầy gặp rắc rối như vậy, tôi làm sao mà không giúp đỡ cho được?”


“Cảm ơn thầy!”


“Thầy không cần phải khách sáo như thế. Nhiệm vụ của tôi chính là tạo ra một môi trường tốt để mọi người yên tâm công tác mà.” Lão cười đon đả, xoa hai tay vào nhau. “Chỉ là tôi bận bịu quá nên lơ là chuyện trau dồi chức nghiệp, chuyên môn của bản thân cũng bỏ phí, nhiều năm rồi cũng không làm được công cán gì. Thầy biết không, vị trí này của tôi chịu rất nhiều áp lực, từ hành chính cho tới giáo học nghiên cứu khoa học gì đều một tay tôi quản lý cả. Chỉ có một mình cáng đáng nhiều thứ, khiến tôi không có thời gian đọc sách hay nghiên cứu, thật sự là tôi thấy rất tiếc! Đúng rồi, Tiểu Vương, xem vậy mà chúng ta học cùng ngành với nhau đấy, ban đầu lúc tôi là nghiên cứu sinh cũng học chuyên ngành về lý luận văn học đó.”


Vương Tranh miễn cưỡng cười: “Vậy à, vinh hạnh quá!”


“Vinh hạnh gì chứ! Nhìn bạn bè từng người trở thành giáo sư lãnh đạo chuyên ngành trong khi tôi lại chẳng tiến thêm được bước nào mà chỉ thấy xấu hổ thôi. Nhưng nào có cách gì khác nữa? Tôi mà không gánh những chuyện vặt vãnh đó thì những nhân tài trong khoa nào có hiểu để làm những việc đó đâu.”


Vương Tranh không biết vì sao lão lại cứ nhấn mạnh những chuyện này, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe tiếp.
“Tôi nghe nói là gần đây thầy đang viết một quyển sách?”


“À, chuyện đó…” Vương Tranh thành thật gật đầu, “Cũng viết lâu rồi, đã liên lạc với nhà xuất bản của trường, khi nào chỉnh sửa xong có thể ra sách…”


“Nhà xuất bản của trường chúng ta thì tính là gì! Tôi đã xem qua công trình nghiên cứu của thầy, rất hay, lại có quy mô lẫn chiều sâu, vì vậy thầy nên tìm nhà sản xuất nào có uy tín hơn, còn phải mời một vài chuyên gia viết lời tựa cho nữa. Làm thế sách mới bán chạy chứ! Tiểu Vương, sách của thầy phải nổi tiếng thầy mới có lợi. Thầy nghĩ đi, nếu thầy là một học giả tiếng tăm thì gia đình em sinh viên đó nào dám tới gây chuyện với thầy?”


Vương Tranh lắc đầu: “Tôi không đủ sức, với lại chẳng quen biết ai…”


“Tôi quen, tôi có quen!” Lão nóng vội nói. “Tôi sẽ giúp thầy liên hệ với nhà xuất bản xếp hạng nhất quốc gia, còn tìm luôn cả chuyên gia viết lời tựa cho thầy. Thầy không cần làm gì cả đâu. Tôi thậm chí còn đề nghị tiền nhuận bút cao hơn cho thầy nữa mà không lấy của thầy một đồng nào.” Lão ngừng lại một chút mới nói, “chỉ cần thầy giúp tôi chút chuyện nhỏ.”


“Chuyện gì cơ ạ?”
“Đơn giản thôi, thêm tên tôi vào sau tên thầy, biến chúng ta thành đồng tác giả.”
Vương Tranh vừa kinh hãi vừa tức giận, đứng bật dậy mà nói: “Chuyện này sao có thể chứ…”


“Tiểu Vương, thầy đừng xúc động! Chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại với thầy. Thầy giúp tôi chuyện nhỏ này, việc giữ lại trường tôi nhất định sẽ giúp thầy đến cùng. Không những vậy, những việc trong khoa như xin kinh phí nghiên cứu, trình báo đề mục, xuất ngoại phỏng vấn. Tất cả mọi chuyện tôi đều ưu tiên bật đèn xanh cho thầy hết. Nói thật, nếu không vì coi trọng tài năng của thầy, tôi chẳng đời nào dính vào chuyện phiền phức như vậy…”


“Không được!” Vương Tranh lắc đầu từ chối. “Yêu cầu này của thầy hết sức…” Lời đã lên tới miệng nhưng lại phải nhẫn nhịn nuốt hai chữ “quá đáng” vào lòng.


“Đừng cự tuyệt nhanh thế chứ, thanh niên quả nhiên dễ dàng xúc động,” lão đứng dậy, vỗ vỗ vai Vương Tranh, cười híp mắt nói, “thầy cứ về nhà mà suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định sau cũng không muộn. Tiểu Vương, thầy đã dạy ở đại học này lâu như vậy, hẳn hiểu rằng tại sao có nhiều nhân tài đến thế mà vẫn không có vị học giả nào nổi bật? Lẽ nào trình độ học thuật của đại học này quá mức kém cỏi? Không phải đâu!”


Lão cười đầy ẩn ý, rồi nhấn mạnh thêm một câu: “Tiểu Vương, thầy về rồi cẩn thận ngẫm lại nhé.”


Vương Tranh ngơ ngác bước ra khỏi văn phòng khoa, trong đầu trống rỗng, ngực như có tảng đá đè nặng khiến cậu không thở nổi. Cậu vốn dĩ không phải kẻ lõi đời, luôn cắm cúi làm một con mọt sách. Cậu biết, hai người bạn cùng khoa ngày trước, vì tranh nhau quyền du học mà trở mặt thành thù, ngấm ngầm ngáng chân nhau. Cũng từng thấy qua vị giáo sư còn hẹp hòi hơn cả đàn bà, bỏ mặc sinh viên không lo chỉ chăm chăm tìm tòi nhược điểm của đối thủ. Kinh phí khoa Văn vốn có hạn, nói hết lời cũng chỉ được cấp cho mấy vạn tới mười mấy vạn thôi, thầy cô cùng ngành thì đua tranh nhau mà quên đi chức nghiệp chính là nghiên cứu tri thức. Những chuyện như thế này, nhìn mãi cũng thành quen cả.


Vương Tranh hiểu ý đồ của lão phó chủ nhiệm khi đưa ra yêu cầu như thế. Xét về mặt đạo đức lão chẳng đáng một xu, nhưng đặt trong tình cảnh xã hội bây giờ lại chẳng là gì to tát cả. Huống hồ đối phương còn đưa ra rất nhiều điều kiện béo bở, chỉ cần đồng ý thì không chỉ là việc ở lại trường có hy vọng mà lão còn bắc cầu quan hệ các nơi luôn bật đèn xanh chào đón cậu.


Nhưng khổ cực bao năm nay là vì cái gì? Khi bị Lý Thiên Dương ruồng bỏ, lâm vào cảnh khốn cùng, nếu không phải kiên trì theo đuổi nghiệp học, để tâm tìm tòi nghiên cứu chuyên sâu vào lĩnh vực mình yêu thích thì cậu đã gục ngã, từ nay về sau chỉ sống một cách hèn nhát, thụ động.


Nghiên cứu khoa học là một con đường rất dài cũng rất cô đơn, nhưng Vương Tranh đã chọn nó một cách tự nguyện. Không phải đơn thuần chỉ vì sở thích, mà viết lách và tư duy còn là cách cậu cứu vớt cuộc đời mình.


Nếu như cúi đầu chấp nhận yêu cầu hạ lưu đó của lão phó chủ nhiệm thì nhân cách độc lập cậu tích lũy bao năm nay lẽ nào đổ sông đổ biển cả? Niềm tin vào chính nghĩa, lẽ công bằng trong học vấn ném về đâu?


Vấn đề không nằm ở chỗ thêm hay bớt một cái tên mà làm vậy chẳng khác gì tự vả vào mặt mình.
Vương Tranh càng nghĩ càng siết chặt nắm tay lại.


Cậu xoay người bước trở lại nơi vừa bỏ đi. Cậu thấy không cần phải về nhà suy nghĩ, lúc này có thể trực tiếp trả lời cho lão phó chủ nhiệm. Nếu không thể ở lại dạy tiếp ở đại học Z thì chuyển sang một trường khác cũng được, còn không nữa thì ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, làm một học giả không lệ thuộc hoặc nhún nhường ai vẫn tốt hơn cả.


Cậu đi được nửa đường lại thấy có người hớt hải chạy tới gọi: “Vương Tranh, Vương Tranh, xin chờ một chút!”
Vương Tranh kinh ngạc quay người lại, một người đàn ông đang chạy về phía cậu, là J.


Anh ta tới đây làm gì? Vương Tranh đặt ra nghi vấn, khẽ dừng bước, nhẹ nhàng mỉm cười: “Là anh J à! Chào anh, sao hôm nay lại tới trường tôi thế này?”
“Tôi, tôi tới là để tìm cậu,” J vừa thở vừa ngại ngùng đáp. “Tôi hỏi người ta thì biết là cậu dạy học ở trường này.”


Vương Tranh cười cười nói: “Sao anh không gọi điện thoại? Tôi nhớ mình có cho anh số của tôi rồi mà.”


“À, thật ra, gọi điện thoại thì có vẻ đường đột và không lễ phép, với lại ban ngày tôi cũng rảnh, tính thử vận may xem thế nào. Tôi hỏi người ta khoa của cậu ở đâu, lúc tới phòng giáo viên thì họ nói hôm nay cậu có tới trường.”
“Ừm, anh tìm tôi có việc gì không?”


“Tôi, tôi tới là để trả tiền. Cái này…” J cuống cuồng lấy một tấm thẻ ngân hàng từ túi áo ra, lúng túng nói: “Trong đây… trong đây có những năm mươi vạn… tôi trả lại cho hai người… tiền này tôi không nhận được…”


Vương Tranh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn bình thản đáp: “Đây là tiền của Từ Văn Diệu chứ không phải của tôi…”


“Tôi biết, nhưng tôi không dám gặp mặt trả cho cậu ấy.” J đỏ mặt, cúi đầu nói. “Tôi không muốn bị coi thường, nghĩ tới nghĩ lui không tìm ra cách gì tốt hơn nên đành đến tìm cậu. Xin lỗi vì đã quấy rầy thế này.”


Vương Tranh lấy tấm thẻ xem, tấm thẻ này hoàn toàn mới tinh, vừa nhìn là biết chưa dùng lần nào. Cậu khẽ vuốt mép tấm thẻ, rồi nói: “J, đôi khi nên nhận sự trợ giúp của một ai đó. Tôi nghe nói, anh đừng hiểu lầm nhé, tôi nghe nói anh đang thiếu nợ, hơn nữa chủ nợ còn là phường lưu manh, anh nên giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. Về phần tiền của Từ Văn Diệu, nói cách khác, nếu anh không muốn nợ nần gì anh ấy cứ từ từ rồi trả sau, còn không cũng chẳng ai khó dễ gì anh cả. Năm mươi vạn. Với anh ấy mà nói chỉ là chuyện nhỏ, còn với anh lại là tiền cứu mạng. Trong tình huống này, anh đừng ngại ngùng gì cả, cứ nhận đi.”


Cậu dúi tấm thẻ vào tay J, nhưng J liên tục từ chối, lui ra sau một bước, run run nói: “Không được. Mọi người biết chuyện nợ nần thế này làm tôi thấy mất mặt lắm, tôi xấu hổ tới mức chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó cho rồi ấy. Nếu nhận số tiền thì tôi đâu còn tư cách làm người nữa. Vương Tranh, tôi chỉ còn sót lại chút lòng tự trọng đó thôi. Cậu, xem như là cậu giúp tôi đi, lấy lại số tiền này, được không?”


“Nhưng còn món nợ…”
“Tôi đã trả rồi.”
“Làm sao có thể chứ, anh lấy tiền đâu ra?”
“Tôi, tôi trả thật rồi.” J né tránh ánh mắt của Vương Tranh, vòng vo đáp: “Có một người bạn đã cho tôi mượn tiền…”


Tuy Vương Tranh không tin lời này của J, nhưng thiết nghĩ cả hai không mấy thân thuộc nên chẳng dám truy hỏi việc riêng của nhau. Hơn nữa, chẳng rõ lý do vì sao, cậu hiểu được lý do của J, biết giới hạn không nên vượt qua của anh ta. J là người mềm yếu lại hiền lành, như thể động vật ăn cỏ vậy, nhưng dù thế nào cũng có một vài điều cố chấp. Chỉ cần là chuyện bản thân đã nhìn nhận thì người khác có nghĩ gì cũng sẽ bền lòng quyết chí, anh ta giống như người mẹ bảo vệ con trai nhỏ của mình, ai mà cố tình xâm phạm sẽ không để yên.


Vương Tranh thở dài, về mặt tình cảm, cậu tình nguyện giúp đỡ J, nhưng phải có giới hạn. Cậu hiểu tình cảm của kiểu người như J, và đồng thời cũng tôn trọng những tình cảm như vậy. Song khi cảm thấy sự đồng cảm đó uy hϊế͙p͙ tới cuộc sống của cậu thì lại là một chuyện khác. Vương Tranh xoa huyệt thái dương, thầm nghĩ hôm nay đúng là một ngày tệ hại. Cậu ngẩng đầu nhìn J, đề nghị: “Cũng trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn cái gì nhé?”


J ngạc nhiên nhìn Vương Tranh, định từ chối nhưng bản thân lại không quen khước từ ý tốt của người khác, đành do dự đáp: “Tôi, tôi phải quay về, hơn nữa sẽ phiền cậu…”


“Không có gì phiền phức cả, cùng nhau đi đi, vừa hay chúng ta có thể tâm sự với nhau đôi chút.” Vương Tranh mỉm cười, đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Tôi sẽ dẫn anh đi tới nhà ăn trong trường, thức ăn ở đó ngon lắm, đồng nghiệp tôi ai cũng khen lấy khen để.”


J không còn cách nào khác là đuổi kịp bước chân Vương Tranh. Hai người câu được câu mất trò chuyện với nhau, rẽ vào một rừng cây tử kinh, đi thêm một quãng thì tới một nhà ăn xinh đẹp. Cửa sổ lớn bằng thủy tinh long lanh trong suốt, cô tiếp tân cũng mỉm cười nhã nhặn chào đón, vừa thấy người quen liền vui vẻ bắt chuyện: “Thầy Vương, thầy đến ăn cơm ạ?”


“Phải, bữa cơm này tôi dẫn một người bạn tới, cô cho chúng tôi bàn hai người gần cửa sổ nhé!”
“Được chứ, mời hai vị theo tôi.”


Hai người ngồi xuống chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ, từ vị trí này có thể thấy được sân cỏ xanh mươn mướt của trường đại học, bên dưới những tán cổ thụ xum xuê là hai ba đôi bạn trẻ đang vui vẻ chuyện trò. Cả hai đều chìm vào trong thế giới riêng nên trong một lúc không ai nói gì. Chốc sau, Vương Tranh nhìn thực đơn rồi nói: “Tôi gọi vài món đặc sản ở chỗ này, mong là anh sẽ thích.”


“A, tôi sao cũng được, không kén ăn đâu.”


J có chút căng thẳng, vẫn cúi đầu nhìn bàn tay đặt trên bàn của mình thì thấy các đốt ngón tay của bàn tay phải thật là dị hợm, rồi như đứa trẻ biết mình làm sai rụt tay giấu dưới khăn trải bàn. Nếu Vương Tranh không lên tiếng thì J cũng hạ quyết tâm không hé răng nói lấy nửa lời. Cố nhiên vì anh ngại ngùng, nhưng tổng thể vẫn là có ý phòng bị. Vương Tranh ý thức được một chuyện, cậu không thể tiếp xúc với J theo đúng như cách của Từ Văn Diệu. Có thể với J mà nói, anh cũng thấy áp lực và bất an vì chuyện này.


Hai người im lặng một lúc, J lại đột ngột hạ quyết tâm lên tiếng: “Cậu, cậu không cần lo lắng đâu!”
“Lo lắng chuyện gì?”
J mặt mày trắng bệch, môi run nhè nhẹ, cố gắng đáp: “Tôi sẽ không quấy rầy… quấy rầy hai người.”


“Tôi biết.” Vương Tranh khẽ thở dài. “Nếu anh muốn quấy rầy thì sẽ không im lặng và cô đơn sống một mình nhiều năm như vậy mà không đi tìm Từ Văn Diệu, tôi nói đúng không?”


J ngẩng đầu lên, trong mắt là vẻ không thể tin được, nhưng sau đó lại chuyển thành thấu hiểu. Anh khẽ chớp mắt, cụp mi xuống, tự giễu rồi cười: “Tôi… tôi cũng từng nghĩ…”
“Hả?”


“Tôi không phải không nghĩ đến việc đi tìm cậu ấy.” J lặp lại lần nữa, cầm lấy cốc nước trên bàn uống như cố gắng hấp thu phần nào chất dinh dưỡng có trong đó, thanh âm nhẹ bẫng nói: “Tôi đã đi tìm, rất lâu về trước, nhưng lại không gặp, vì chẳng biết cậu ấy ở đâu.”


Vương Tranh im lặng nhìn đối phương.


“Có một quãng thời gian tôi sống rất khó khăn, chủ nợ cứ liên tục tìm tới, suýt nữa tôi đã đi bán thận, thậm chí còn bỏ trốn, trốn trong công trường xây dựng, ăn cơm thừa mà người ta bỏ lại. Lúc đó, tôi luôn muốn đi tìm cậu ấy. Thỉnh thoảng còn tưởng tượng ra cảnh chúng tôi tình cờ gặp nhau trên đường, câu đầu tiên tôi có dám mở lời trước hay không, rồi còn chào hỏi nữa, tôi có dám không… Sau đó, khi ngẫm lại, tự cúi đầu nhìn mình, sao mà nhếch nhác quá, thật ra nếu không gặp nhau thì tốt hơn.”


“Cậu, cậu rất tốt. Thật đó!” J nỗ lực nhoẻn miệng cười, nhưng lại vô cùng khó coi. “Cậu còn rất trẻ, lại thanh tú, có học vấn cao. Tôi biết Từ Văn Diệu đã tìm được đúng người rồi. Cậu ấy nên gặp gỡ người giống như cậu. Hai người rất xứng đôi, nhìn rất hạnh phúc. Tôi vui lắm, vui lắm…”


“Được rồi.” Vương Tranh cắt ngang lời J. “Anh không cần nói với tôi… những điều như thế đâu.”
“Xin lỗi!” J cúi đầu, lúng túng đáp, “ý, ý của tôi là, thật lòng tôi không…”


“J, mong anh đừng trách tôi nói thẳng,” Vương Tranh khẽ nhịp tay lên bàn đắn đo nói. “Tôi hiểu tình cảm của anh dành cho Văn Diệu, tôi không có quyền yêu cầu anh không được thích anh ấy nữa. Vì tôi biết, sau bao nhiêu năm mà vẫn còn nhớ mãi một người thì hẳn đó là tình cảm rất đặc biệt, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ hồi tưởng đến.”


J xanh xẩm mặt mày, sợ hãi nhìn Vương Tranh: “Tôi, tôi, tôi sẽ không làm gì hết, xin cậu…”
“Xin tôi đừng nói tình cảm của anh cho Văn Diệu biết, khiến anh ấy tức giận mà xé nát giấc mộng bao năm của anh?”


J đau khổ gục đầu xuống, rất lâu sau mới nói: “Xin lỗi, Tiểu Vương, nhưng tôi chỉ còn lại ít ỏi như vậy thôi…”


“Anh sai rồi.” Vương Tranh lắc đầu. “Anh không chỉ có mỗi giấc mơ đó! J à, anh chỉ dùng mỗi tay trái mà đã pha chế ra được những loại rượu ngon đến thế, một thân một mình trải qua những năm tháng gian nan nhất mà không hề từ bỏ hy vọng cũng như bản thân, điều đó không phải ai cũng làm được. Dù anh có túng quẫn cũng cố vươn lên để sống, không trở thành cặn bã của xã hội. Những điều này, đối với người khác mà nói, anh rất mạnh mẽ rồi. Vậy nên, anh không chỉ có hồi ức cùng những giấc mơ chìm đắm, mà còn có rất nhiều thứ khác hơn cả anh tưởng tượng nữa.”


J kinh hãi nhìn cậu, lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu đang khuyên bảo tôi sao?”


“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Vương Tranh khẽ mỉm cười. “Tôi nghĩ, vào những lúc khó khăn, hẳn anh cũng gặp người có thể vươn tay giúp đỡ mình đúng không? Anh có được những thứ tốt hơn anh nghĩ đó, không chỉ tôi thấy được điều tốt ở anh, mà còn người khác nữa.”
J im lặng.


Thức ăn được đưa lên nhưng không ai muốn chạm đũa.


“Hãy nhận năm mươi vạn này.” Vương Tranh lấy tấm thẻ đặt trước mặt J, trịnh trọng nói: “Nếu anh không muốn cầm tiền của Văn Diệu cứ xem như tôi cho anh mượn, được chứ? Tôi nghĩ Văn Diệu sẽ không quan tâm chuyện ai là chủ của số tiền này đâu. Hãy nghe tôi nói, chúng ta đều là người từng trải qua đau khổ, một đồng tiền cũng giết ch.ết anh hùng rồi. Chỉ khi có đủ tiền phòng thân thì đêm ngủ mới yên giấc. Anh hãy cầm số tiền này, đầu tư buôn bán cũng được, hoặc học thêm cái gì cũng tốt… Chắc anh cũng không an lòng khi mà chưa thanh toán được hết số nợ…”


“Tôi, tôi trả nợ rồi,” J vội vàng nói. “Tôi đã ký hợp đồng mười năm với nhà hàng…”
Vương Tranh cười một tiếng. “Nhà hàng đó còn quản cả những chuyện như vậy? Đúng là nhân đạo quá!”


J đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa hờn giận nhưng phần nhiều chính là bất lực cùng đau lòng, sau cùng biến nó thành một tiếng thở dài. “Dù sao thì…”


Dù sao cái gì, anh ta không nói tiếp nhưng Vương Tranh nhạy bén nắm bắt được điều J nói dở, mà lên tiếng: “Nếu nói vậy thì anh cũng cần số tiền này.”
“Không phải…”


“Anh nợ tôi tiền, tôi sẽ không lấy lãi, cũng không đặt ra thời gian trả nợ, càng không có điều kiện đi kèm.” Vương Tranh lo lắng nói: “J, anh không cần vì nợ nần mà buộc bản thân ở lại làm việc nơi mình không thích. Nhận số tiền đó, anh sẽ tự do.”


Mắt J chợt sáng lên, nhưng nhanh chóng buồn bã trở lại, lắc đầu nói: “Tôi đã không còn cái gọi là tự do…”
“Đừng vội kết luận vậy chứ, cầm tiền rồi làm lại từ đầu, nhé?” Vương Tranh dúi tấm thẻ vào tay J.


J im lặng nhận lấy, lúc sau mới nói: “Bây giờ tôi đã biết vì sao Văn Diệu lại yêu cậu như thế. Quả nhiên cậu rất tốt!”
“Dù anh có tâng bốc tôi cỡ nào tôi cũng không cho anh cơ hội tiếp cận bạn trai tôi đâu!” Vương Tranh nửa đùa nửa thật.
“Tôi không có ý thế!”


“Đừng nói chuyện đó nữa… Ăn thôi!” Vương Tranh cầm đũa lên, bắt đầu giới thiệu. “Món canh cá này ngon lắm, anh ăn thử đi!”


Sau khi dùng bữa xong, Vương Tranh đưa J ra tận cổng trường, nhìn anh lên xe buýt mới bước đi đón taxi. Ngồi trong xe, bất giác Vương Tranh lại muốn nghe thấy giọng nói của Từ Văn Diệu, bèn lấy điện thoại ra gọi cho anh. Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người bắt máy: “Tiểu Tranh hả? Sao lại đột ngột gọi cho anh thế? Có chuyện gì à?”


“Không có chuyện gì hết, tự nhiên muốn nghe giọng anh thôi! Mau nói gì đi!”
Từ Văn Diệu bật cười, giọng tràn ngập yêu thương: “Anh nhớ em lắm!”
“Nhớ bao nhiêu?”
“Nhiều hơn tất cả tuyết phủ trên dãy Alpes cộng lại!”
Vương Tranh phì cười: “Anh nhìn thấy ngọn núi đó rồi sao?”


“Ừ, từ cửa sổ phòng khách sạn nhìn ra là thấy!”
“Em cũng muốn tận mắt thấy!”
“Không được, đợi khi nào em khỏe hơn và rảnh nữa, anh sẽ đưa em đi!”
“Nếu như, em nói là nếu như. Nếu như sau này em khỏe hơn, lại chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi anh có ý kiến gì không?”


“Anh nào dám có ý kiến chứ. Mừng còn không kịp nữa là! Sức khỏe của em không tốt, anh chỉ hận không thể giấu em trong nhà, nuôi cho trắng tròn mập mạp ấy chứ!”
“Nghe như anh đang chăn nuôi gia súc vậy.”
“Ha ha, nào chăn nuôi gì, anh chỉ nuôi mỗi con lợn gầy tong teo mà thôi.”


“Anh chỉ được cái nói linh tinh!”
“Cục cưng, ở nhà không xảy ra chuyện gì chứ? Sao tự nhiên bảo không đi dạy nữa? Anh nhớ khóa học trên tiến sĩ của em còn một năm nữa mới kết thúc mà?”


“Không có gì ạ, chỉ là thấy mệt, sau khi giải quyết xong mọi thứ em muốn nghỉ ngơi một chút. Mấy năm nay vì chuyện học hành làm nghiên cứu này kia hao tổn tâm trí quá”


“Được rồi, chuyện gì cũng nghe em hết, chỉ cần em muốn là anh duyệt tất!” Giọng nói của Từ Văn Diệu khẽ chùng xuống, tha thiết nói: “Xin lỗi em, mấy hôm nay đi vắng, không làm gối ôm cho em được, em ngủ có ngon không? Chừng hai ngày nữa anh về, ngoan nhé!”
“Ừ, biết rồi. Hôm nay em gặp J đó!”


Từ Văn Diệu có chút căng thẳng, nóng nảy nói: “Anh ta tìm em? Anh ta nói gì? Em đừng nghe anh ta nói bậy! Anh cũng đang tính nói với em đây, anh có cho trợ lý đưa anh ta một chút tiền, anh không hề đi gặp anh ta. Thật đấy! Trước khi đi, Quý Vân Bằng đã điều tr.a kỹ càng chuyện của J, anh ta không những thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi mà số mệnh cũng đen đủi, có một bà mẹ tái giá với ông bố dượng ưa bài bạc, lại còn sinh ra thằng em trai ăn bám. Mấy năm nay, anh ta đều rất cực khổ. Đứng trên lập trường một người bạn cũ, anh không thể không trợ giúp…”


“Không cần anh giúp đâu, đã có người khác nhanh tay hơn anh rồi!” Vương Tranh nói. “Ông chủ nhà hàng của anh ấy rất tốt, giúp đỡ J rất nhiều, còn ký hợp đồng mười năm với anh ấy nữa, nên J không cần tiền của anh, chạy tới trả lại cho em.”
“Có loại ông chủ như vậy? Vớ vẩn…”


“Em cũng thấy chuyện này khó tin, nên em đã bảo J cầm lại số tiền đó rồi, còn nói cứ xem như năm mươi vạn đó là của em, chắc anh không có ý kiến gì đâu nhỉ?”
“Phải, phải, cục cưng đúng là thông minh mà! Giải quyết như vậy là tốt nhất! Anh cũng không muốn dây dưa gì thêm.”


“Anh nghĩ anh là ai mà người ta thèm dính tới anh hả? J là người rất có lòng tự tôn đó!”


“Anh nói thật, anh sợ nhất chính là người luôn nhận hết thiệt thòi vào mình, im lặng giữ khư khư lòng tự trọng. Họ khiến anh thấy khó chịu lắm, thấy mình tội lỗi kinh khủng. Anh chịu không nổi cái cảm giác đó!”


“Em không thể nói, anh ấy thành ra như vậy không có liên can gì tới anh, nhưng, ai cũng có chỗ khó cũng như nỗi đau của mình. Anh ấy như thế, không phải do bị anh bức bách. Số phận do tính cách quyết định, tự anh ấy phải chịu trách nhiệm cuộc đời mình.”


“Anh không cần biết anh ta nghĩ gì, chỉ thấy mình là người đã gây ra tội nghiệt.”


Vương Tranh nhẹ nhàng nói: “Thật ra, em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng em cũng biết, càng cố truy vấn sẽ càng khiến anh đau khổ. Em nghĩ, người thật sự khiến anh mang mặc cảm tội lỗi không phải là J, mà một ai đó giống J. Em chẳng rõ cụ thể mọi chuyện thế nào, chỉ suy đoán đại khái thôi. Anh vì chuyện đó mà tổn thương, ở J có một thứ gì đó khiến anh bị hấp dẫn nhưng đồng thời cũng làm anh sợ hãi tới mức muốn bỏ trốn, phải không?”


Từ Văn Diệu im lặng, nhưng cậu lại nghe được hơi thở nặng nề phía bên kia tai nghe.
“Anh không cần phải trả lời em đâu. Em không muốn biết! Nhưng em mong anh sẽ thật lòng với em một chuyện, J và em có điểm nào giống nhau không? Thứ đã khiến anh vừa mê muội vừa sợ hãi đó?”


Từ Văn Diệu lập tức nói: “Không có!”
“Anh chắc chứ? Em thấy ở khía cạnh nào đó, em giống J!”


“Với anh mà nói hai người hoàn toàn khác nhau! Là hai cá thể khác biệt! Nói thế nào nhỉ? Anh ta là quả cân khiến tội lỗi trong lòng anh nặng nề hơn, còn em là quả cân còn lại, khiến cho cảm giác tội lỗi ấy được cân bằng.” Từ Văn Diệu khẽ thở dài. “Em nói đúng, thời niên thiếu đã xảy ra một chuyện khiến anh không cách nào quên được. Nhưng đó không phải là chuyện quên hay nhớ, mà là tội trạng anh đã gây ra, nó đã khắc sâu vào trong cốt tủy, trở thành một bộ phận trong cơ thể anh, không cách nào lấy ra được. Anh vốn tưởng mình sẽ mãi sống tuyệt vọng như thế cho tới ch.ết, nhưng rồi anh đã gặp em, em đã cho anh một tia hy vọng khác.”


Cách nhau cả một đại dương nhưng thanh âm của Từ Văn Diệu lại vô cùng rõ ràng và chắc chắn: “Vu Huyên từng nói, anh có thể sẽ trở thành nhánh cây mọc bên ngoài sinh mệnh của em, nên con bé mới mong muốn vun đắp cho chúng ta, và vì nó không thể chịu được khi nhìn Lý Thiên Dương là cành cây sinh mệnh duy nhất trong cuộc đời em. Điều anh muốn nói bây giờ chính là, chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, em là nhánh cây của anh, và anh cũng là nhánh cây trong em. Một cô gái có khả năng tiên đoán thiên phú cao siêu đã từng tuyên bố như thế! Chúng ta, những con người phàm trong cuộc đời này, luôn cần có quá nhiều chi tiết nhỏ nhằm xác minh những lời cô ấy đã nói.”


Vương Tranh khẽ nhắm mắt lại, thấy mũi mình cay cay, nhưng trong lòng lại hết sức an bình, tận sâu trong tim cậu nghe thấy tiếng lòng mình nói: “Anh mau trở về đi! Em nhớ anh!”






Truyện liên quan