Chương 19
Nghê Giản đứng bên cửa sổ thêm mấy phút, cuối cùng hít một hơi, dụi mắt, không khóc nữa. Nhưng cô không ngờ khi quay người lại nhìn thấy Lục Phồn.
Nhìn dáng vẻ của anh, có lẽ đã tới được một lúc rồi.
Nghê Giản thoáng bối rối, trừng mắt nhìn, nhớ lúc nãy cô đứng đây khóc như một kẻ ngốc, không biết anh có nhìn thấy không. Trên mặt cô hiện vẻ lẩn tránh hiếm thấy, cúi đầu đi qua người Lục Phồn.
Nghê Giản đi thẳng ra ngoài, tới phòng vệ sinh đối diện.
Lục Phồn thu hồi ánh mắt, đi đến đầu giường lấy tờ phí thanh toán kẹp cùng tập hồ sơ bệnh án. Vừa ra đến cửa, anh gặp Lý Tuệ đang vội vã quay về. Bọn họ cùng đi xuống cây ATM ở đại sảnh tầng dưới để rút tiền.
Lục Phồn đưa chiếc thẻ vào máy, nhập số chứng minh thư của Nghê Chấn Bình, màn hình liền hiển thị thông tin cơ bản.
Lý Tuệ đang định chuyển tiền vào tài khoản, bỗng nhiên liếc qua, lập tức hốt hoảng. Số dư còn lại, không phải là 37,5 tệ như trước kia.
Lý Tuệ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc máy, không dám tin vào hai mắt mình. Bà ta gọi Lục Phồn, tay run rẩy chỉ vào chuỗi con số màu xám bảo anh nhìn mau.
Lục Phồn đã nhìn thấy.
Lý Tuệ bị sốc: " Cái này, sao lại thế được?". Tại sao chiếc thẻ thoáng chốc lại có hơn hai mươi vạn cơ chứ?
Lục Phồn không lên tiếng. Anh im lặng giây lát, thấp giọng nói: " Chắc là Nghê Giản".
Lúc trở lại phòng bệnh, bên trong chỉ có bóng dáng của Nghê San. Thấy Lý Tuệ và Lục Phồn, Nghê San vội vàng chạy tới hỏi: " Mẹ, thế nào rồi? Có đủ tiền không?".
Trong lòng Lý Tuệ còn đang rối loạn, nhất thời không trả lời con bé.
Lục Phồn hỏi: " Chị của em đâu?".
Thấy anh hỏi Nghê Giản trước, Nghê San khẽ nhíu mày: " Chị ấy bảo đói bụng, đi ra ngoài ăn rồi".
Lúc này, Lục Phồn mới nhớ, bọn anh sáng sớm đã lên đường, Nghê Giản chỉ ăn một hai miếng điểm tâm, đến giờ vẫn chưa ăn trưa.
Lục Phồn quay người nói với Lý Tuệ: " Cô à, hai người cũng không ăn sao? Để cháu ra ngoài mua một ít".
Nghê San lập tức nói: " Con đi cùng với anh Lục Phồn".
Lý Tuệ giữ con bé lại: " Con ở lại chăm sóc bố".
Nghê San không đáp.
Đợi Lục Phồn đi khỏi, Lý Tuệ hỏi Nghê San có nói gì với Nghê Giản không. Nghê San ngẩn người, kể những lời đã nói với Nghê Giản cho Lý Tuệ nghe. Lý Tuệ nghe xong trong lòng đã rõ.
Lục Phồn vừa ra khỏi cửa phòng bệnh liền nhắn tin cho Nghê Giản: " Em đang ăn ở đâu, anh qua bây giờ".
Thế nhưng đi ra đến cổng bệnh viện vẫn không nhận được tin nhắn trả lời.
Lục Phồn đứng dưới cây bách ở cổng chính, bấm điện thoại gọi Nghê Giản.
Cuộc gọi lần đầu tiên là lúc đưa bản thảo cho cô, khi đó anh còn chưa biết cô là ai. Sau khi biết cô là Nghê Giản, anh chưa từng gọi điện thoại cho cô. Đây là lần đầu.
Điện thoại reo đến hồi thứ tư thì đối phương tắt máy. Lát sau, tin nhắn hồi âm đến.
" Em về rồi".
Lục Phồn gặp lại Nghê Giản là ngày Nghê Chấn Bình làm giải phẫu.
Buổi tối hôm trước, anh nhắn tin cho cô, nói cho cô biết thời gian giải phẫu, Nghê Giản trả lời một câu: " Đã biết".
Cuộc phẫu thuật từ hai giờ chiều đến tám giờ tối. Bốn người chờ bên ngoài phòng mổ, đều không nói câu gì. Nghê Giản không đề cập đến hai mươi vạn, Lý Tuệ cũng không nhắc tới.
Hơn tám giờ, giải phẫu xong, là khối u lành tính, nhưng có chút phức tạp, vết thương không phải nhỏ. Lúc Nghê Chấn Bình được đẩy ra vẫn còn hôn mê, nửa đêm tỉnh một lúc rồi lại ngủ.
Là Lục Phồn chăm sóc cả đêm.
Anh qua nhà khách đối diện bệnh viện mở hai phòng để hai mẹ con Lý Tuệ và Nghê Giản ở đó nghỉ ngơi.
Nghê Giản nằm mấy tiếng nhưng không ngủ được. Bốn giờ sáng, cô đã dậy rửa mặt, sau đó trở lại bệnh viện.
Nghê Giản đẩy cửa ra, Nghê Chấn Bình vẫn đang ngủ, Lục Phồn ngồi trên ghế, lưng hướng về phía cửa.
Anh ngồi thẳng, bả vai rộng lớn.
Nghê Giản đóng cửa lại, bước khẽ qua.
Đi đến gần, mới phát hiện Lục Phồn ngủ rồi.
Nghê Giản nhìn anh, kiểu tư thế ngồi này, đến lúc ngủ dậy có lẽ sẽ cực kỳ khó chịu. Thế nhưng Lục Phồn nhắm mắt, khuôn mặt điềm tĩnh, giống như ngủ rất ngon.
Nghê Giản chưa từng thấy bộ dạng lúc ngủ của Lục Phồn. Những ngày ở cùng anh, cô toàn ngủ nướng, chưa lần nào dậy sớm hơn anh.
Có lẽ là do ánh đèn, Nghê Giản cảm thấy dáng dấp của Lục Phồn lúc này dịu dàng không tưởng.
Cô lại gần hai bước, cúi người ghé sát mặt Lục Phồn, ngắm nghía cẩn thận, phát hiện trông anh thật sự không tệ, tỉ lệ gương mặt và ngũ quan được phân bổ rất hoàn mỹ.
Gương mặt anh lúc này hơi ôn hòa, hai mắt nhắm nghiền. Nghê Giản nhớ tới dáng hình khi hai mắt mở ra, vừa sâu vừa đen. Nếu để anh phát bực, vẻ u ám đó như tích nước, có khi sắc nhọn như tảng băng.
Nghê Giản lại nhớ tới bộ dạng của anh khi ở trên giường.
Suy nghĩ của cô thoáng dừng lại.
Loại cảm giác này, không hình dung ra được.
Anh và Tô Khâm không giống nhau. Ngày trước, có mấy lần cô lấy hết can đảm để khiêu khích Tô Khâm. Tô Khâm chỉ biết mặt không đổi sắc quát cô cút ra ngoài. Cô không đi, Tô Khâm cho người đến bắt cô đi.
Ở trước mặt Tô Khâm, cô như một chú hề vụng về, làm gì cũng không đủ thu lấy nụ cười của anh ta. Cô đơn độc đánh đổi thể diện, nhưng trong mắt Tô Khâm cô chỉ là một kẻ rác rưởi.
Bao năm như vậy, câu nói mà Tô Khâm nói với cô nhiều nhất là: " Jane, còn như vậy, tôi sẽ không khách khí".
Câu nói ấy không phải để dọa cô, Tô Khâm hiểu rõ, mỗi câu cự tuyệt đều hiểu rõ.
Trong những năm theo đuổi Tô Khâm, nếu như Tô Khâm là một kẻ nhặt ve chai, là đồ bỏ đi cô cũng sẽ chấp nhận. Chỉ cần, khi là một phế phẩm, Tô Khâm đừng quên cô.
Nhưng Tô Khâm không phải vậy, anh ta là một nghệ sĩ Piano tài ba. Người bạn đời lý tưởng của anh ta phải là người biết cùng cười cùng hát với cây đàn, hay có thể nhảy múa theo tiếng đàn của anh ta.
Bất luận thế nào, cũng phải là một cô gái bình thường khỏe mạnh, không tới lượt một kẻ điếc như cô.
Nghê Giản hoàn toàn rời khỏi Tô Khâm là năm 22 tuổi. Khi đó cô chán ghét bản thân đến cùng cực. Cảm giác mình là một con quái vật, có lỗ tai của một con quái vật, còn cảm thấy mình là một con cóc cô độc. Biết không thể nhìn thấy mặt trời nhưng vẫn như một con cóc ghẻ ngông cuồng muốn ăn một bữa tiệc thiên nga.
Cô khóa bút suốt một năm, không vẽ, không làm việc, tiếp xúc với đủ loại đàn ông. Cô không nhớ đã bao nhiêu lần ngồi trên xe của những gã đàn ông xa lạ trở về nhà.
Cô muốn hủy hoại mình hoàn toàn nhưng đến bây giờ vẫn không thành công. Cô không chỉ một lần kiềm chế không nổi bị đối phương hôn môi mà đánh lệch miệng người ta. Sau đó nửa đêm, đi giày cao gót chạy trốn. Nếu quá nghiêm trọng, cô sẽ tìm Mai Ánh Thiên đến giải quyết hậu quả.
Cho đến khi gặp Lục Phồn.
Có hai chuyện, Nghê Giản xác định.
Một là năm mười tám tuổi gặp Tô Khâm, cô khẳng định mình đã yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hai là đối với Lục Phồn.
Cô khẳng định, cô muốn ngủ với anh.
Cuộc đời này, cô chỉ không biết xấu hổ khi đứng trước mặt hai người đó. Ngoài Tô Khâm, chính là Lục Phồn.
Người trước đã khiến cô vấp ngã, thảm hại vô cùng.
Người sau, khiến cô thực hiện được ý nguyện, thấu đáo triệt để.
Nghê Giản không biết Lục Phồn có tư tưởng gì đối với cô. Cô cũng chưa bao giờ muốn có những thứ ấy. Cô ngang bướng và xấu xa, thực chất bên trong lại không che giấu được sự nhát gan.
Tô Khâm một đao đâm trúng tim cô, cô sẽ không buông tay, mà rút con dao ấy, đi ra thay đổi phương hướng bắt nạt kẻ khác.
Cô chính là một con quái vật đáng ghét như vậy.
Ngược lại, Lục Phồn là thanh mai trúc mã của cô.
Con người anh, rõ ràng xứng đáng được sống tốt hơn, nhưng lại bị cô gây họa.
Nghê Giản nhìn chằm chằm vào Lục Phồn, ánh mắt không rõ hàm xúc.
Một lúc sau, cô cúi đầu, hôn lên môi anh.