Chương 57
Nghê Giản lưu lại Bắc Kinh hai ngày. Hôm đầu tiên, cô nghe theo lời Trình Hồng ở lại ngôi nhà cũ của Tiêu gia, sáng sớm ngày hôm sau mới rời đi.
Cô không mua vé về ngay mà ra ngoài một chuyến. Cô cũng không làm chuyện gì khác, chỉ một mình mò mẫm đi dạo. Dù sao, cũng đã lâu mới tới đây, từ năm 7 tuổi đến năm 13 tuổi, dẫu không có nhiều cảm tình với Hoàng Thành, nhưng trí nhớ ngược lại là có.
Buổi tối, cô đặt xong vé máy bay, lúc xuống lầu ăn cơm, thì Trình Hồng đến.
Hai mẹ con cùng ngồi nhà hàng.
Nghê Giản nói: “ Mai con về“.
Trình Hồng không ngạc nhiên.
Bà nhìn Nghê Giản, hỏi: “ Đặt vé rồi à?“.
Nghê Giản gật đầu.
Trình Hồng im lặng một hồi.
Nghê Giản không biết bà đang nghĩ gì.
Mấy giây sau, Trình Hồng lên tiếng: “ Ở bên kia mua nhà rồi hả?“.
Nghê Giản ngẩn người, nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Nếu Trình Hồng có ý muốn biết chuyện của cô, có lẽ không gì là không thể tr.a ra được.
Nghê Giản gật đầu: “ Mua rồi ạ“.
Trình Hồng lại trầm mặc.
Nghê Giản cũng không nôn nóng, đợi bà mở miệng.
Nửa phút sau, Trình Hồng mở túi xách, lấy một chiếc thẻ đặt trước mặt Nghê Giản.
” Cầm lấy đi“.
Nghê Giản hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn lướt: “ Con có tiền mà“.
Cô đẩy chiếc thẻ qua, giữa chừng bị Trình Hồng ngăn lại.
” Cứ cầm lấy đi“. Trình Hồng nhắc lại lần nữa.
Nghê Giản nhìn bà.
Trình Hồng nói: “ Cho dù mẹ can thiệp thế nào, con vẫn đi đến bước này. Mẹ không có gì có thể cho con, nên cái thẻ kia, con cầm lấy đi. Con phải suy tính cho tương lai, không lẽ trông chờ vào công việc của Lục Phồn sẽ nuôi được con ư?“.
” Con không cần dựa vào ai nuôi, con có thể tự mình kiếm tiền“.
” Thu nhập của con ổn định chắc? Không lẽ con tính vẽ vời cả đời, rồi chờ cho đến già? Chờ cho đến khi tranh của con không bán được nữa?“.
Ánh mắt của Trình Hồng nghiêm túc: “ Mẹ đưa cho con, con cứ cầm lấy, ít nhất bây giờ mẹ vẫn còn năng lực để cho con, sau này thì không biết đâu được. Mẹ vẫn trông chờ con có thể hòa hợp với Tiêu gia, mẹ cũng không phải lo lắng cho tương lai của con nữa. Nhưng bây giờ, xem ra không được rồi. Cũng vì nghĩ cho con mà mẹ tranh giành cổ phiếu công ty, bị Tiêu lão phu nhân và Tiêu Miễn gây khó dễ, đừng nói đến những người khác“.
” Những cái đó vốn không phải của con, con không cần“. Nghê Giản nói: “ Mẹ không cần phải quan tâm cho con cái gì. Tự con có thể kiếm tiền chung sống với Lục Phồn cả đời“.
” Con đúng là lạc quan quá đấy“. Trình Hồng lắc đầu, không muốn nói nhiều: “ Con vốn không nghe lời, việc nhỏ này không lẽ không thể không nghe lời lấy một lần?“.
” Đây không phải là vấn đề nghe lời hay không nghe lời“.
” Được rồi, con đừng gây gổ với mẹ nữa“. Trình Hồng xoa xoa mi tâm. “ Bao năm như vậy, chúng ta náo loạn thế đủ rồi. Có rất nhiều chuyện mẹ không muốn ép buộc con, cho tới bây giờ, con muốn đi con đường như thế nào, mẹ không đủ sức, cũng không còn đủ kiên nhẫn để quản con. Nếu con đã tự mình chọn, vậy thì hãy sống cho tốt, số tiền này coi như mẹ cho con làm của hồi môn“.
Trình Hồng nói xong liền đứng lên, cuối cùng còn dặn dò Nghê Giản một câu: “ Ngày mai cẩn thận một chút“.
Sau khi Trình Hồng rời đi, Nghê Giản ngồi một mình trong nhà hàng rất lâu.
Cô nghĩ, có lẽ cô đã sai rồi, trong tim Trình Hồng có lẽ bà vẫn còn yêu cô.
Chẳng qua là, tính cách họ quá giống nhau, nhưng trong sâu thẳm lại có những điều hoàn toàn khác biệt. Cho nên, cô nhất định đã phụ lòng kỳ vọng của Trình Hồng.
Duyên cha mẹ bạc bẽo, dường như không thể thay đổi.
Vậy thì, cứ để nó đi đi.
+++
Khi trở về, mặt trời gay gắt như lửa, Nghê Giản tóc ngắn, mặc áo phông ngắn tay, quần sooc, đi giày thể thao mùa hè. Bộ trang phục khiến cô thêm sức sống hiếm thấy, Mai Ánh Thiên trông thấy cô từ xa, thiếu chút nữa thì không nhận ra.
Nghê Giản kéo va li chạy về phía cô, hô to: “ Tiểu Thiên“.
Mai Ánh Thiên xải bước dài, cầm chiếc va li trong tay cô, vươn tay xoa đầu: “ Xảy ra chuyện gì với mái tóc của cậu vậy?“.
Nghê Giản đáp: “ Cắt rồi“.
Mai Ánh Thiên dí ngón tay vào trán cô: “ Cô Nghê, cô lại bị cái gì kích động thế?“.
Nghê Giản nghiêng đầu né tránh, vẻ mặt thản nhiên: “ Trời quá nóng, để vậy cho mát, thấy đẹp không?“.
” Xấu“.
” Xấu ở đâu?“. Nghê Giản vươn tay sờ đỉnh đầu mình: “ Mình thấy đẹp mà“.
Mai Ánh Thiên nhíu mày: “ Xấu điên đi được, mình cá đến chồng cậu cũng chẳng nhận ra“.
Nghê Giản lườm cô: “ Vậy cậu nhất định sẽ thua“.
Ăn cơm tối xong, Mai Ánh Thiên ở lại một lúc rồi về. Nghê Giản tắm rửa, sau đó xem ti vi. Đợi đến 9h30", cô lôi từ trong va li ra hai chiếc túi đựng đồ rất to đi xuống dưới lầu.
Đi chưa đến mười phút, đã tới đại viện của phòng cháy chữa cháy.
Nghê Giản đứng đợi bên ngoài phòng thường trực đến mười giờ mới nhắn tin cho Lục Phồn.
Tin nhắn gửi đi không bao lâu, Lục Phồn đã chạy ra.
Nghê Giản đứng tựa tường nhìn điện thoại, Lục Phồn chạy thẳng ra ngoài cổng.
Lúc Nghê Giản ngẩng đầu, thấy anh đang đứng dưới đèn đường nhìn xung quanh.
” Lục Phồn“. Nghê Giản gọi.
Lục Phồn theo tiếng gọi quay đầu lại, nhìn cô, hơi ngơ ngác một chút.
Nghê Giản hô một lần nữa, Lục Phồn mới chạy tới.
” Anh không nhìn thấy em à?“. Nghê Giản hỏi.
Lục Phồn nhìn tóc cô: “ Em cắt tóc à?“.
” Vâng“. Nghê Giản gật đầu: “ Anh không nhận ra sao?“.
Lục Phồn im lặng, thò tay sờ tóc cô, sờ soạng một hồi, nhấn đầu cô vào trong lòng.
Nghê Giản mặc cho anh ôm.
Bờ vai anh vẫn rộng lớn như thế, lồng ngực vẫn cứng rắn như trước kia.
Lúc anh ôm cô, toàn bộ đầu cô đều chôn trên vai anh, hai cánh tay siết mạnh, lực không hề nhẹ, giống như hung hăng muốn nhét cô vào trong tim, lại giống như sợ đè hư mất cô.
Ông chú trong phòng thường trực nghển cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, Lục Phồn buông Nghê Giản, hỏi: “ Trở về bao giờ thế?“.
” Buổi chiều“.
” Sao lại cắt tóc?“.
” Thích thì cắt thôi, đẹp không?“.
” Đẹp“.
Nghê Giản bật cười: “ Em biết thừa lúc nãy anh không nhận ra em“.
Lục Phồn không đáp, ánh đèn rơi xuống mặt anh, đôi mắt đen kịt dịu dàng.
Nghê Giản hỏi: “ Nhớ em không?“.
Lục Phồn gật đầu.
” Nhớ“. Anh thoáng dừng, bổ sung thêm: “ Rất nhớ“.
Nghê Giản cười to, sung sướng.
Sau đó, nhớ ra, cô xoay người nhấc chiếc túi trên mặt đất lên: “ Cho anh mang theo mà ăn. Bánh mochi và bánh dứa“.
Lục Phồn cầm lấy nhìn: “ Chưa ăn bao giờ“.
” Đặc sản Đài Loan đấy“.
Lục Phồn nói: “ Cảm ơn“.
” Đừng khách sáo thế“. Nghê Giản nói xong, nhón chân hôn lên cằm anh một cái.
Một tay Lục Phồn ôm vai cô, cúi đầu đưa môi qua.
Nghê Giản há miệng ngậm lấy.
Ông chú ở phòng thường trực hớn hở nhìn.
Hôn nhau xong, hai người đều không nói chuyện, nhìn nhau một hồi, Nghê Giản nói: “ Anh vào đi, em về đây“.
Lục Phồn: “ Để anh tiễn em“.
” Không cần, có vài bước chân ấy mà“.
Lục Phồn cương quyết đưa cô ra đến đầu đường.
Lúc chia tay, Nghê Giản nói: “ Tháng này em phải chạy bản thảo rồi“.
Lục Phồn gật đầu, dặn dò: “ Đừng thức đêm, cũng đừng mua đồ ăn bên ngoài, bảo thím Dư đến nấu cơm cho em“.
” Vâng“. Nghê Giản trả lời.
Từ cuối tháng sáu đến giữa tháng bảy, Nghê Giản chạy bản thảo suốt, không ra khỏi cửa, nhu yếu phẩm hàng ngày đều do thím Dư chọn mua, một tuần nhắn mấy tin liên lạc với Lục Phồn một lần.
Dựa theo lịch lần trước, kỳ nghỉ của Lục Phồn sẽ là ngày 16.
Nghê Giản nhớ rõ việc này.
Buổi tối, cô đang định hỏi Lục Phồn, thì đột nhiên nhận được tin nhắn của anh.
Lục Phồn nói tạm thời phải ra ngoài làm nhiệm vụ, kỳ nghỉ sẽ bị trì hoãn.
Tình trạng như vậy đối với lính cứu hỏa là phổ biến, Nghê Giản cũng hiểu rõ điều ấy, nên không cảm thấy gì, cô nhắn tin trả lời anh, sau đó tiếp tục vẽ tranh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nghê Giản nhận được tin nhắn, là thím Dư nhắn tin xin nghỉ phép.
Nghê Giản hồi âm, tự mình nấu bánh trôi ăn, bữa trưa và bữa tối thì gọi đồ ăn bên ngoài.
Buổi tối, cô gửi tin cho Lục Phồn, hỏi anh đã trở về chưa, nhưng mãi đến 11h vẫn không nhận được tin nhắn lại.
Nghê Giản nghĩ có lẽ anh chưa đọc nên ngủ một giấc, đợi đến sáng hôm sau vẫn không thấy tin đáp trả.
Nghê Giản có chút lo lắng.
Cô gọi điện cho anh, từ “ đang quay số” nhảy thẳng đến “ cuộc gọi đã kết thúc“. Điều đó chứng tỏ điện thoại chưa thông, có thể là bị ngắt, hoặc do điện thoại của đối phương không có cách nào để kết nối.
Nghê Giản nghĩ một lát, mở websites, tìm kiếm trang tin tức địa phương, xem qua, không thấy có vụ hỏa hoạn nào lớn.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm, đang định tắt đi, bỗng liếc sang cột “ Cả nước online” ở bên phải, nhìn thấy bài viết đầu tiên liền dừng lại.
Cô di chuyển ngón cái đến đó, ấn mở, xem từ đầu đến cuối, ở phần giữa, phát hiện dòng chữ: “ Đội cứu hộ khẩn cấp”, cô đọc trọn vẹn bản tin. Sau đó, nhanh chóng tìm kiếm trang mới, nhập: “ Động đất ở Lĩnh An”, liền nhảy ra một loạt tin, kèm hình minh họa.
Nghê Giản chỉ mở bài viết đầu tiên, trái tim như bị co rút.
- Nhìn thấy mà giật mình.
Trong suốt một giờ đó, Nghê Giản không làm gì, liên tục mở trang web, lục tìm tên lính cứu hỏa của nhóm đầu tiên trong đội cứu viện 503 ở khu Hoa Đông tập kết lúc 7h tối ngày 16, tiến vào khu gặp nạn để tham gia cứu trợ ngay trong đêm. Mà huyện Lĩnh An từ chiều hôm qua đến bây giờ đã có hai lần dư chấn.
Nghê Giản đặt điện thoại xuống đi ra cửa.
Cô đến đại viện của đội phòng cháy chữa cháy một chuyến, hỏi qua tình hình từ chỗ ông chú ở phòng thường trực, được biết đội đặc công của Lục Phồn chắc chắn đã bị điều qua hỗ trợ đáp ứng nhu cầu bức thiết.
Trận động đất tàn phá gây ra những thiệt hại rất nghiêm trọng, thông tin liên lạc bị cắt đứt là chuyện thường. Nghê Giản không thể gọi điện. Cả buổi chiều cô mở tivi suốt, đài nào cũng đưa thông tin về khu bị nạn cùng tiến độ cứu viện.
Nghê Giản nhìn chằm chằm vào màn hình để tìm kiếm thành viên đội cứu nạn. Ngoại trừ cảnh sát vũ trang, còn có một số người khác, bọn họ mặc trang phục viện trợ màu cam, chạy trong đống đổ nát.
Nghê Giản xiết chặt ngón tay mãi không buông lỏng ra được.
Loại cảm giác này cô đã từng trải qua một lần.
Vụ động đất ở Nhật Bản lần trước, Mai Ánh Thiên vừa hay ở đó, trọn ba ngày không liên lạc được.
Nghê Giản thiếu chút nữa cho rằng cô ấy không còn sống. Về sau mới biết, cô ấy đã được một nhóm nhỏ tình nguyện viên ở bên đó giúp đỡ, cứu được không ít tu nghiệp sinh Trung Quốc.
Nghê Giản nghĩ tới đây, trí óc nhảy dựng, vội vã nhắn tin cho Mai Ánh Thiên.
Nửa giờ sau, nhận được hồi âm -
Vừa trên cao tốc Thành An, đi Lĩnh An.
+++
Tối 20 Mai Ánh Thiên trở về.
Suốt thời gian này, Nghê Giản vẫn không liên lạc được với Lục Phồn.
Nghê Giản đứng ở cửa tiểu khu đợi Mai Ánh Thiên.
Ngoài Mai Ánh Thiên, còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi, Mai Ánh Thiên chào tạm biệt họ xong, liền đi về phía Nghê Giản..
” Tiểu Thiên“.
” Đi lên rồi hãy nói“. Mai Ánh Thiên trông rất mệt mỏi.
Sau khi lên lầu, Nghê Giản mới nhìn rõ quần áo của Mai Ánh Thiên rất bẩn, dính nhiều bùn đất.
Nghê Giản hỏi: “ Khi nào thì đi?“.
” Ngày mai đi, phải chuẩn bị đồ dùng và thuốc men trước đã“. Mai Ánh Thiên nhéo nhéo mi tâm, hỏi Nghê Giản: “ Muốn đi thật không?“.
” Ừ“.
Mai Ánh Thiên nói: “ Mình khuyên cậu đừng đi, ở đó không dễ chơi đâu. Cậu có biết ngày nào ở đấy cũng có tình nguyện viên được khuyên nên trở về không? Chính vì cậu như thế này, lại không hề có kinh nghiệm, không cẩn thận trở thành gánh nặng“.
Dừng một chút, cô chăm chú nhìn Nghê Giản: “ Trước kia cậu không làm thế bao giờ, không để ý đến chuyện thiên hạ mới là phong cách của cậu“.
Nghê Giản trầm mặc vài giây, đáp: “ Lục Phồn đang ở đó“.
Mai Ánh Thiên sửng sốt, hai giây sau, hiểu ra, cô khẽ giật giật khóe môi: “ Nếu là vì mục đích đấy, mình khuyên cậu đừng tự đầy đọa mình nữa. Cậu có đi cũng không có khả năng gặp anh ấy, đội của mình cũng không giành vị trí cho cậu, thực phẩm đều rất có hạn“.
Nghê Giản nói: “ Mình ăn rất ít, tự mình sẽ mang theo, không chiếm dụng đồ tiếp tế của các cậu. Mình sẽ làm việc giống mọi người. Không tìm thấy coi như xong, sẽ không làm chậm trễ chuyện chính. Như vậy đã được chưa?“.