Chương 1-1: 11 giờ 59 phút (Thượng)
Vi Kiệt gần đây mất ngủ trầm trọng, nhưng không giống như mất ngủ bình thường, rất kỳ quái, mỗi lần đúng mười một giờ năm mươi chín phút nửa đêm, anh sẽ tỉnh lại, hơn nữa cũng không ngủ lại được. Anh đã đến gặp bác sĩ tâm lý nhưng cũng không biết nguyên nhân, đối phương chỉ nói anh bị áp lực về công việc và gia đình quá lớn, nói xong đưa thuốc rồi tống cổ anh đi. Mấy loại thuốc kia dù có một chút tác dụng, nhưng vấn đề cơ bản vẫn không giải quyết được. Anh cũng lười đến lại cái phòng cố vấn tâm lý đó.
Một người đàn ông ba mươi lăm tuổi, công việc ổn định, đã kết hôn và có một đứa con gái bảy tuổi thì có thể có áp lực gì đây?
Được rồi được rồi, nói không có, cũng là lừa mình dối người.
Từ trước đến giờ anh vẫn phải sống trong phòng trọ, không có xe riêng, mỗi ngày đi làm về là phải chen chúc trên xe điện ngầm. Còn phải tiết kiệm một khoản tiền cho vợ dùng, con gái đọc sách.
Trách nhiệm này, mặc dù không phải con mãnh thú và dòng nước lũ, nhưng vẫn có thể ép người ta ngạt thở. Vì hai chữ này mà phải từ bỏ rất nhiều thứ, cuối cùng nhận được cái gì, ai có thể biết được.
── “Thật có lỗi, tôi không thể nào sống với anh được nữa. Tôi cũng không thích hợp với anh, sẽ có một người xứng đáng với anh hơn tôi, sau này chúng ta cũng có thể là bạn bè, bảo trọng.”
Mải chìm trong hồi ức, Vi Kiệt không để ý đến màn hình điện thoại di động đang sáng lên. Anh không thích để rung hay chuông, cho nên đã bật chế độ im lặng.
Sáng được một lúc, Vi Kiệt mới có phản ứng, ba chân bốn cẳng tiếp điện thoại: “A lô? Bà xã, em và Tâm Nhan đến rồi ư, ưm… Được rồi, anh biết rồi, bây giờ đang ở văn phòng nên không thể nói chuyện được, về nhà sẽ nói với em sau. Tạm biệt.”
Là vợ anh gọi, vốn định ngày nghỉ sẽ đi thăm ba mẹ chồng, nhưng Vi Kiệt còn phải tăng ca ở công ty không thể đi được, vì vậy đành phải mua một chút quà giao cho vợ mang về biếu cho hai người đó. Nói đúng ra, Vi Kiệt đã lấy cớ công tác để trốn tránh, vì hai cụ già không được thích anh cho lắm.
Bởi vì trước đây anh đã từng có một đoạn tình duyên với một người đàn ông, huyên náo rất lớn.
Đồng tính luyến ái, ở xã hội hiện nay chưa hoàn toàn được tiếp nhận, càng nói chi đến hai người họ là thế hệ trước, lại là cha mẹ vợ của mình. Nói thế nào cũng đều là anh đuối lý, chỉ có thể cam chịu.
Nếu như người kia còn ở bên anh, với sự ôn nhu của hắn, bất luận anh làm cái gì cũng sẽ được bao dung.
Vi Kiệt cười khổ lắc lắc đầu, đã bao lâu rồi mà còn nghĩ tới. Trên thế giới này, khó cầu nhất chính là “Nếu như”. Rõ ràng biết cho dù có quay lại, anh vẫn sẽ lựa chọn như vậy, bây giờ cần gì phải than ngắn thở dài?
Thu dọn công văn xong, Vi Kiệt chuẩn bị tan tầm.
Khí trời mù mịt, trời sắp sửa mưa.
Quả nhiên, mới vừa vào chung cư móc chìa khóa mở cửa phòng 103 ra, Vi Kiệt chợt nghe thấy một tiếng sấm, theo sau đó là tiếng mưa rơi tầm tả. Thở hổn hển, Vi Kiệt thay một đôi dép ở huyền quan*, nhìn phòng khách vắng vẻ, đột nhiên lại cảm thấy nhẹ nhõm.
* Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách
Nâng cốc nước ấm lên, vừa uống một ngụm, chuông cửa đột ngột vang lên. Vi Kiệt ngây người, nhà anh rất ít khi có khách tới thăm. Có lẽ hai mẹ con đã trở về rồi.
Nhìn qua mắt mèo, tay Vi Kiệt run run, xém tí nữa là đổ cốc nước. Trống ngực anh đập thình thịch, còn mạnh hơn cả tiếng sấm ngoài cửa sổ.
Là hắn…
Biệt tăm nhiều năm như vậy, hơn nữa lúc Vi Kiệt cho rằng cả đời này vĩnh viễn không thể gặp lại, thì người đó giờ đây lại đứng trước cửa nhà anh, tóc còn thấm nước mưa. Sắc mặt đại khái bởi vì mắc mưa lạnh nên trở nên trắng bệch, nhưng vẫn tuấn lãng mê người như hồi còn trẻ.
Vi Kiệt run rẩy mở cửa.
Bên ngoài, một bóng dáng cũng không có.