Chương 8-3: Đồng hồ Cát (hạ)
Ngụy Hạo Hiên vẫn còn nhớ rõ, ngày đó dì Hà than thở khóc lóc rằng “Nhất định là lúc ở bệnh viện, nó đã nghe được đoạn đối thoại giữa bác sĩ và chú dì. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn đã sinh hồ đồ rồi bỏ nhà đi… Đứa nhỏ này sao lại ngốc nghếch đến vậy…”
“Dì… Dì đang nói cái gì?” Tiếng nói Ngụy Hạo Hiên trở nên run rẩy.
“Bác sĩ nói cho chú dì biết, nó chỉ còn sống được tối đa là nửa năm…” Nói đến đây, dì Hà không còn cách nào tiếp tục được nữa mà khóc nức nở.
Chỉ trong nháy mắt, nhiều năm đã trôi qua.
Ngủ một buổi tối trong căn phòng vừa thuê, Ngụy Hạo Hiên mơ tới Hà Nhất. Anh đã rất lâu không mơ thấy cậu, cho nên dù tâm lý biết là giả, cũng vẫn vui mừng như cũ. Chẳng qua là khung cảnh rất hỗn loạn, ghép lại thì hơi quái đản. Với lại, sau khi tỉnh thì quên hết nội dung, chỉ nhớ mang máng vài cảnh.
Hai gò má Hà Nhất vẫn đẹp như vậy, bọn họ đứng trong một căn phòng xa lạ, không gian rộng lớn, bày đầy giá sách cao ngất, trên giá sách chính là các loại đồng hồ cát. Mỗi một cái đồng hồ cát đều đang “hoạt động”, nhưng kỳ quái là, hạt cát tuy chảy, nhưng nó không giống như bình thường, những hạt cát hoàn toàn không giảm đi, dường như là chảy mãi không ngừng.
“Hà Nhất…” Ngoại trừ la lớn tên của cậu, Ngụy Hạo Hiên căn bản không biết phải nói cái gì.
Biểu cảm của cậu thoạt nhìn rất nhẹ nhõm, ánh mắt thanh thấu, nụ cười rộng mở, đây mới là Hà Nhất chân chính. Luôn đẹp như vậy.
“Thích những thứ này không?” Hà Nhất nhìn những chiếc đồng hồ cát đó, hỏi.
“Ưm.” Ngụy Hạo Hiên gật đầu, vừa cất tiếng, mới phát giác tiếng nói đã nghẹn ngào, “Tớ rất nhớ cậu.”
Hà Nhất quay đầu, ngưng đọng nhìn thẳng vào mắt anh: “Tớ cũng vậy.”
“Sao cậu không trở lại?” Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Ngụy Hạo Hiên chỉ hỏi câu này.
“Tớ không thể về, đây là chuyện không có khả năng.” Trong giọng nói Hà Nhất có một sự gì đó như không thể tránh được, “Một mình tớ bồi hồi ở đây rất lâu, lúc đầu còn cảm thấy sợ hãi, nhưng sau đó cũng quen dần. Lâu ngày, đầu óc càng ngày càng trống rỗng, đã quên đi rất nhiều thứ. Nhưng thật may mắn, tớ vẫn không quên cậu.”
Tâm Ngụy Hạo Hiên đau như xé rách, trong lúc vô tình nghiêng đầu chợt thấy tấm gương hình trứng trên mặt tường, kinh ngạc đến không thể thốt ra lời nào.
Hà Nhất vẫn mang dáng dấp ngây ngô thời tuổi trẻ chưa từng thay đổi, nhưng bản thân anh thì đã trở thành một thanh niên chững chạc.
“Cậu như thế này nhìn đẹp lắm.” Hà Nhất nói rồi vươn tay sờ mặt anh.
“Tớ không rõ.” Ngụy Hạo Hiên rất mờ mịt, “Đây là một giấc mơ, không đúng sao?”
“Đây đúng là một giấc mơ. Nhưng ở đây, thời gian thì ngừng lại, nói cách khác, là tuần hoàn. Còn nhớ việc tớ đã từng hỏi cậu không, nếu có một ngày tớ biến mất, cậu có đi tìm tớ không?”
“Đương nhiên là nhớ.” Ngụy Hạo Hiên vội vã nói, “Mấy năm nay tớ đều luôn tìm cậu, nhưng ngay cả bóng dáng của cậu cũng không thể thấy được. Tớ tin cậu vẫn đang ở trong thế giới này, cho nên mới không cho phép mình có bất kì sự tuyệt vọng nào.”
“Cảm ơn cậu.”
Lúc Hà Nhất cười lên, đôi môi cậu rất đẹp.
Giây tiếp theo, Ngụy Hạo Hiên chợt tỉnh lại, chính xác hơn, anh bị tiếng chuông cửa đánh thức. Đứng lên xem giờ, mới phát hiện đã đến giữa trưa rồi, chuông cửa còn đang vang, Ngụy Hạo Hiên cẩn thận nhớ lại, cuối cùng mới nhớ được hôm qua có đặt một giá sách, hôm nay mới được đưa đến.
“Đến đây!” Mở cửa ra, người phụ trách vận chuyện đã không còn kiên nhẫn, “Xin lỗi. Có thể giúp tôi nâng nó vào không?”
Không nói gì nhiều, giá sách được đặt trong thư phòng, Ngụy Hạo Hiên vừa gửi phí chở xong, những người đó đã vội vội vàng vàng ra về. Căn phòng chỉ còn lại mỗi Ngụy Hạo Hiên, đương nhiên, anh cũng không hy vọng ai khác đến làm phiền.
Tràn đầy hai cái va li là đồng hồ cát, Ngụy Hạo Hiên lấy chúng ra lau sạch từng cái một, sau đó đặt lên giá sách, tâm nhất thời cảm thấy rất thỏa mãn.
Bấc giác, cảm thấy khung cảnh này đã từng gặp qua. Chẳng lẽ…
Ngụy Hạo Hiên chấn động toàn thân, nhanh chóng quay đầu sang bên phải, quả nhiên, trên vách tường chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một tấm gương hình trứng. Thế là, Ngụy Hạo Hiên vui sướng thì thào:
“Cuối cùng cũng tìm được cậu, Hà Nhất.”