Chương 9-3: Quầy kẹo (hạ)
Giờ đây, Đường Ngạn Khôn đã tốt nghiệp đại học và đang làm phóng viên thực tập cho một tờ tạp chí. Đeo kính đen, công tác nhàn nhã, thỉnh thoảng cậu hay nhớ lại những chuyện lúc trước, ngoại trừ nỗi sợ hãi, cậu còn có một loại cảm xúc ở sâu bên trong khó nói ra bằng lời.
Lần này cậu phải đến phỏng vấn một căn “phòng quỷ”, cái gọi là phòng quỷ, cũng chỉ do người khác đặt ra mà thôi. Nói cái gì mà chỉ cần là người sống trong căn phòng đó, không phải ch.ết thì là mất tích, rất bất thường. Tuy rằng cũng có người không bị hao tổn gì, nhưng sống không lâu thì đã chuyển đi, cũng chẳng biết là đi đâu. Thật ra hôm qua Đường Ngạn Khôn đã đi tìm ông chủ của khu chung cư này, nhưng cũng đành chịu vì đối phương không cho cậu vào nhà cũng như không chấp nhận cho cậu phỏng vấn. Bởi vậy cậu buộc lòng phải tự mình đến nghe ngóng “phòng quỷ” trong lời đồn. Dò la các hộ gia đình xung quanh xem chuyện thực hư là như thế nào.
“Phòng 103 số 45…” Đường Ngạn Khôn đứng trước cửa khu chung cư chụp vài ba bức ảnh, thoạt nhìn hoàn toàn bình thường, không có bất kì chỗ nào là kỳ lạ cả.
Đợi một lát, thứ vừa vụt qua cửa sổ này là gì?! Không phải bảo ở đây chưa có ai thuê à?
Đường Ngạn Khôn xách camera chạy đến bên bệ cửa sổ nhòm vào, đáng tiếc bên trong vốn rất u ám, trước mắt chỉ có một mảnh đen kịt, không nhìn thấy được gì. Suy nghĩ một chút, cậu bước vào chung cư, đi đến trước cửa phòng 103, nhấn chuông cửa.
“Leng keng, leng keng, leng keng.”
Tuy là ban ngày, nhưng trong hàng lang chỉ có mỗi Đường Ngạn Khôn, cho nên tiếng chuông thoạt nghe có vẻ kỳ quái.
Không ai ra mở cửa, mang tinh thần nghề nghiệp trong người, Đường Ngạn Khôn không cho phép mình mất hy vọng, thế là lại ấn một lần nữa. Đợi chờ vài giây, vẫn không có người hưởng ứng, Đường Ngạn Khôn thở dài, nghĩ rằng nếu như lần này vẫn không có người mở cửa thì cậu sẽ bỏ đi. Có điều, trước khi ngón tay cậu chạm vào nút chuông, cửa đã mở ra. Người xuất hiện khiến cậu lập tức trừng to mắt:
“Là anh?”
Đường Ngạn Khôn không bao giờ có thể quên được con người này. Nhiều năm như thế rồi, anh ta vẫn không thay đổi mảy may một chút nào, vẫn như lần đầu gặp mặt hồi còn bé, cả quần áo trên người cũng vậy.
Hoa Thành Hạ.
“Tiểu Đường Đường, tôi biết ngay cậu sẽ đến tìm tôi mà.”
“Tôi không phải tới tìm anh…” Cậu cũng không ngờ là mình có thể gặp lại người này, hơn nữa, cái cách xưng hô ghê tởm này là sao?
Đối phương vẫn giữ gương mặt dịu dàng mỉm cười với cậu: “Không sao, dù sao thì chúng ta cũng đã gặp mặt. Cậu muốn ăn kẹo không?”
“Không, không muốn.” Đường Ngạn Khôn bỗng dưng chuyển sang cách nói nghiêm chỉnh, “Hôm nay tôi đến đây để phỏng vấn, ngay từ đầu đã nghe nói căn phòng này chưa được thuê, cho nên nhìn thấy có người sống ở đây thì rất ngạc nhiên.”
“Phỏng vấn?” Hoa Thành Hạ nói, “Đừng đứng ở đây, vào trong rồi nói.”
Đường Ngạn Khôn gật đầu, đổi dép tại huyền quan, kết quả vừa bước vào phòng khách thì lập tức ngây dại. Ở đó, khắp nơi đều chất đầy lọ kẹo: “Anh… Đến giờ còn làm công việc này à?”
“Đúng vậy. Cũng là do tìm không được việc khác, với lại, tôi còn muốn dựa vào những thứ này để tìm một người. May mắn là tôi không phải đợi lâu… Cậu muốn uống thứ gì? Ca cao nóng?”
“Tùy anh.” Lấy máy tính và máy ghi âm ra, Đường Ngạn Khôn tự cảnh cáo mình không được nghĩ nhiều, phỏng vấn xong sẽ lập tức rời đi.
Hoa Thành Hạ bận rộn một hồi rồi mới đặt cái ly lên bàn, tuy thức uống nóng hổi và thoạt nhìn rất hấp dẫn, nhưng mang theo bóng ma tâm lý, Đường Ngạn Khôn vẫn không dám uống. Đằng hắng một tiếng, cậu hỏi: “Anh dọn đến đây sống từ khi nào?”
“Khoảng hai tháng trước thì phải.” Hoa Thành Hạ ngồi phía đối diện, nhìn hai mí mắt đang buông xuống của cậu.
Đường Ngạn Khôn cảm giác được ánh mắt của anh ta, thế là càng cúi gằm mặt xuống dưới, đừng nhìn vào mắt anh ta, vạn lần không được nhìn:
“Ách, bình thường có chỗ nào kỳ lạ không? Tỷ như gặp phải chuyện thần bí ấy?”
“Không có.”
“Thật sự không có à? Xin hãy suy nghĩ cẩn thận.”
“Thật sự không có.”
“Úc…” Đường Ngạn Khôn ghi qua loa mấy câu vào vở, “Như vậy, anh có biết căn phòng này trước đây đã từng xảy ra án mạng không? Trừ cái đó ra, còn có những cái ch.ết không bình thường, hay những vụ mất tích…”
Cậu còn chưa hỏi xong, Hoa Thành Hạ đã ấn ngón tay mình lên môi cậu. Đường Ngạn Khôn lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Cậu rất muốn chạy, nhưng cơ thể lại không nghe theo ý cậu. Người đàn ông này rất nguy hiểm.
“Muốn ăn kẹo không?”
Không biết Hoa Thành Hạ lấy kẹo từ đâu ra, nó khác hẳn với hai cây lần trước anh ta cho cậu, giấy gói kẹo một nửa là đỏ, một nửa là trắng. Giống như màu sắc quả táo độc mà vương hậu đã đưa cho công chúa Bạch Tuyết ăn. Gỡ giấy gói ra, viên kẹo tròn tròn lập tức lộ ra, cũng tương tự là nửa đỏ nửa trắng. Hoa Thành Hạ cho kẹo vào miệng, sau đó ngậm giữ lại nơi bờ môi, chỉ chừa phần đỏ ở bên ngoài.
Hoa Thành Hạ chầm chậm tới gần Đường Ngạn Khôn, phần kẹo màu đỏ chạm vào đôi môi cậu, Đường Ngạn Khôn nhắm mắt lại…
Lần thứ ba, cuối cùng cậu cũng biết được mùi vị cây kẹo của anh ta là như thế nào.