Chương 15-2: Ký sự dưỡng miêu (trung)
Được rồi, sự việc phát triển thành thế này là sao đây?
Nhìn người con trai xa lạ thoải mái nằm trên giường mình, Tôn Ba cảm thấy rất khó hiểu. Sau khi mở cửa, con người này không nói một lời đã trực tiếp vào phòng ngủ nằm xuống, sắp sửa mơ mơ màng màng mới lầm bầm một câu: “Đừng ồn.”
Tuy dáng nằm của cậu ta có chút giống Tiểu Hắc Bì, nhưng Tôn Ba sẽ không vì thế mà cho phép một người xa lạ ngủ trong phòng mình.
“Cậu là ai, sao lại xông vào nhà người ta?”
Cậu con trai kia mở mắt, con ngươi mang một màu xanh lục kỳ dị: “Tôi bảo anh là đừng ồn.”
Tôn Ba bị dọa cho ngốc nghếch.
“Tôi muốn ăn cá hố trộn cơm, chờ tôi tỉnh rồi thì mang lại đây.” Nói xong, tiếp tục ngả đầu ngủ, giống như mệt mỏi gần ch.ết.
Yêu quái…
Tôn Ba cắn môi sợ hãi kêu ô ô, cố lấy dũng khí vươn ngón tay, búng vào lỗ tai người nọ một phát.
Run ~
“Tiểu Hắc Bì à?” Tôn Ba từ sợ hãi chuyển sang kinh hỉ, “Mày đã trở về rồi à?”
“Tên của tôi là Kiệt Thụy Mễ, Bì cái đầu anh mà Bì. Ra ngoài, đừng làm phiền tôi.”
Cái tên nghe thật đau trứng… Tiểu Hắc Bì vẫn hay hơn. Tôn Ba sờ tóc trên đầu cậu ta, sau đó lật đật vào nhà bếp bắt tay làm cá hố kho tàu.
Thú cưng của mình đột nhiên biến thành con người có tay có chân. Cái này đại khái không phải chuyện mà người bình thường có thể tiếp thu được, nhưng Tôn Ba vốn không phải người bình thường, cho nên anh tiếp thu rất tốt… Chỉ cần Tiểu Hắc Bì về nhà, mặc kệ là với hình dáng nào, Tôn Ba cũng sẽ không bao giờ hối hận, dù rằng sau khi chú nhóc đó biến thành người càng khó ở chung hơn lúc đầu, hơn nữa còn không thích tắm rửa. Muốn chăm sóc cậu ta, độ khó có thể cho là lớn hơn lúc trước.
“Mau, ngoan ngoãn cởi quần áo ra, buổi tối sẽ cho cậu ăn cá.”
“Không cần, anh cút ngay đi!”
“Nghe lời đi mà… Tắm rửa rất thoải mái, Tiểu Hắc Bì…”
“Đừng gọi tôi bằng cái tên chẹp bẹp đó lần nữa.”
“Rồi rồi rồi, biết rồi, Mễ Lệ Khiết…”
“Là Kiệt Thụy Mễ!”
“Nhức đầu quá, ôi vật nhỏ hay làm nũng.” Tôn Ba trưng ra một vẻ mặt hết cách đáng khinh bỉ.
Vừa đấm vừa xoa một hồi cuối cùng cũng tắm cho Tiểu Hắc Bì hình người xong, nhưng anh cũng bị ướt hết cả người. Có điều quá trình dã man đó cũng thú vị. Kiệt Thụy Mễ trưng một vẻ mặt ch.ết người, mặc cho Tôn Ba sấy lông cho mình… A không, sấy tóc. Thật ra ngũ quan của cậu mang theo một chút yêu khí, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến ma cà rồng, đường nét rất sâu sắc và thành thục, ngược lại với khuôn mặt và đôi mắt nhỏ nhắn của mèo.
Da Kiệt Thụy Mễ rất trắng, chỉ là trên đùi có một cái bớt, cậu kiêu ngạo nói đó là dấu hiệu của huyết thống hoàng tộc, còn nể tình Tôn Ba đã nhặt được hoàng tử thất lạc là cậu.
Tôn Ba hỏi: “Cậu đã là hoàng tử, sao ngày đó lại mắc mưa ở ngoài, còn để tôi nhặt về nữa chứ?”
Biểu cảm của Kiệt Thụy Mễ hơi bối rối, im lặng vào giây rồi do dự nói: “Tôi không biết đường đi, một khi bên người không có ai chỉ dẫn sẽ rất dễ lạc đường. Ngày đó hai vệ sĩ có việc bận và vắng mặt, tôi phải tự đi, cho nên… Anh cười nhạo tôi đó à?”
“Không có, sao lại thế được?” Tôn Ba xoa xoa cơ mặt cười phát đau, “Nói cách khác, lần trước cũng là do cậu không cẩn thận đi lạc đường, chứ không phải định bỏ rơi tôi đúng không?”
Tiểu Hắc Bì trầm mặc, miễn cưỡng gật đầu, Tôn Ba lập tức mở cờ trong bụng: biết ngay cậu ta sẽ không nỡ bỏ người chủ này mà… cảm động quá đi mất…
“Tôi vẫn là không hiểu… Làm sao mà cậu biến thành người được? Chuyện kỳ huyễn này làm tôi khó chịu nổi. Lẽ nào trên thế giới này mỗi một con mèo đều đến từ hành tinh khác, sau đó có thể tùy lúc tùy chỗ biến đổi hình dáng? Hay là sau này không thể biến trở về hình mèo?”
Đối với suy đoán kỳ lạ của Tôn Ba, sắc mặc Kiệt Thụy Mễ rất không tốt: “Anh mới là người ngoài hành tinh ấy, đầu óc thật kỳ lạ. Nói cụ thể chắc chắn anh sẽ không hiểu, nói đơn giản thì là chỉ có hoàng tộc bọn tôi mới có khả năng này, mà đây chính là nghi thức trong lễ trưởng thành của tôi, biến thành người để tìm một giống cái nhân loại khác giao phối, bảo đảm sinh ra một huyết thống thuần khiết.”
Hả, giao phối… Giao phối?
“Không được!”
Tôn Ba nổi giận.