Chương 4
Thị vệ hộ giá Kính Đế ngồi kiệu rời Ninh An điện. Ngồi ngay ngắn phía trong, hắn vẫn mang khí chất cao cao tại thượng, quý khí ung dung, trường bào khoan tụ, thần thái lãnh ngạo, một đôi phượng mâu sáng ngời như hồ nước ngàn năm yên tĩnh, không lường được độ thâm trầm. Ngoài điện, tiếng bước chân vang dội, mới vừa rồi còn hiển hiện cảnh tượng vài phần trang trọng, sau đó liền trở lại sự yên tĩnh của ban đầu.
Vu Dã uể oải rời giường, tới sài phòng, cởi đơn y trên người xuống, từ từ trầm mình trong làn nước ấm. Y không đóng cửa sổ, mà bên ngoài trời lạnh, nước cũng mau nguội, Quan Thận Tranh không ngừng chuẩn bị thêm nước ấm, đối với thân thể đầy dấu vết ȶìиɦ ɖu͙ƈ của y không thèm liếc nhìn một cái.
Ngâm mình nửa canh giờ, Vu Dã mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, Quan Thận Tranh đỡ y đứng lên, dùng một khối vải thô ố vàng chà lau thân thể, rồi mang quần áo đến cho y. Y thích áo thô màu lam, đơn giản chất phác, hơn nữa chỉ mặc thêm 1 chiếc áo khoác mỏng. Y dùng sợi lam tuyến cuốn lấy mái tóc dài còn vương lại chút bọt nước.
“Ăn cơm.” Quan Thận Tranh chỉ vào bát cơm khô cứng lạnh ngắt, Vu Dã thấy vậy trừng mắt nhìn nó, tràn đầy ghét bỏ nói:“Khi dễ người sao? Cái này cũng có thể ăn hả?” Nói rồi, y kéo Quan Thận Tranh đến đình viện, chỉ cây mai, lộ ra vài phần trịnh trọng nói với nó:“Ngươi đi kiểm chút củi lửa, rồi ở dưới tàng cây chờ ta. Sau này, ngươi đói bụng cứ đứng dưới tàng cây chờ, ta rất nhanh sẽ trở về, ta không đi đâu xa hết, ngươi cũng đừng sợ ta đi xa.”
Quan Thận Tranh im lặng không đáp, Vu Dã như chim bay nhảy lên nóc nhà, cước bộ nhẹ gần như vô thanh. Người ấy, thẳng thắn đứng ngạo nghễ ở nóc Ninh An điện, hiên ngang tựa cành mai. Ánh mặt trời chiếu rọi, thân thể thuần khiết ấy như thể hòa tan vào ánh sáng, y cứ thế hướng theo phía mặt trời mà đi.
“…… Ừm?” Quan Thận Tranh nhìn lâu lắm, thật chăm chú, ánh mặt trời làm mắt nó có chút đau, đợi cho sương mù tán đi, nó dụi dụi mắt, nhìn theo bóng lam y phiêu đãng. Trong ngực bỗng nổi lên một cơn đau, chất lỏng mặn chát theo khóe mắt tuôn rơi, từ rày về sau, làm cách nào có thể báo đáp ân tình của người ấy?
Ngự thiện phòng, người người bận rộn, chỉ thấy một đạo lam ảnh theo cửa sổ xẹt qua, tất cả kinh hoàng hô to có mao tặc. Người nọ ủy khuất, mắng thầm, ngươi mới là mao tặc, công tử ta là thông thiên đạo tặc. Y vốn định trở về, nghĩ lại lại nhớ tiểu đồ đệ quần áo rách bươm, liền nhẹ nhàng rời khỏi không một tiếng động.
Ở ngoài cửa sổ nhìn trộm, có hai nô tì đang học thêu, y quét tầm mắt khắp gian phòng, thấy một số quần áo tốt, đang chuẩn bị xuất thủ, không ngờ nghe được hai nô tì nói chuyện:“Đêm qua Thái y xác định, Dung phi nương nương có thai, bệ hạ hỏi bao lâu, sao thân thể nương nương có thể chống đỡ…” Nghe đến đây Vu Dã dường như mất tri giác trong một khắc, đáy lòng dấy lên một trận buồn đau, nghe thấy các nàng lo lắng, có chút tức giận, lại âm thầm trách:“Vô tri, ngu xuẩn, có ta ở đây nơi này, mẫu tử bọn họ làm sao không qua khỏi. Hừ, xem nhẹ ta.”
Vu Dã kiếm hai hòn đá, vận nội kình ném vào huyệt đạo của các nàng, không rảnh để ý các nàng trừng lớn hai mắt hoảng sợ, trực tiếp đi vào ôm một bộ quần áo, cuối cùng còn như trẻ con liếc các nàng hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi. Y gây ra hai vụ náo loạn này, sự tình đều được bẩm báo lên Kính Đế. Hắn canh giữ bên cạnh Dung Khả Nhi, chỉ nói một câu:“Y là thần y đến chữa bệnh cho Khả Nhi, y muốn lấy cái gì đều mặc cho y lấy.”
Dung Khả Nhi chậm rãi dựa vào ngực Kính Đế, đầu ngón tay quấn lấy vài lọn tóc của hắn, hơi thở suy yếu hỏi:“Thần y này có thể bảo trụ hài nhi của chúng ta?” Kính Đế cẩn thận ôm lấy nàng, khuôn mặt đầy vẻ xót xa, nói:“Được, nhất định được. Ngày mai sau khi y đến thăm nàng, nàng sẽ khỏe lên sớm thôi. Khả Nhi, đều là do trẫm sơ sẩy, trẫm không nghĩ hoàng hậu sau khi sảy thai, điên điên khùng khùng, lại có thể hạ độc nàng…… Trẫm thực xin lỗi nàng, hiện tại, cũng thực xin lỗi hài tử.”
“Vâng, thiếp tin mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.” Dung Khả Nhi thâm tình trả lời, nàng hạ mắt, đôi môi tái nhợt nở một nụ cười, nhưng tiếu ý sâu xa trong đó thì không ai có thể nhận ra. Trần hoàng hậu, chớ có trách ta, phu quân của ngươi cũng không tín nhiệm ngươi, ở dưới cửu tuyền, ngươi hãy trông nom chu đáo hài nhi đoản mệnh của ngươi đi.
Kính Đế hôn lên trán nàng, thấy phảng phất hương son phấn, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái đêm cùng thần y kì lạ thừa hoan, đối với mùi hương của Dung phi, Kính Đế không nhận rõ là mùi hương gì, chỉ nhớ trên người kẻ nọ vương vấn hương hoa mai lành lạnh……
Thần y kia bụng đói sôi vang, giờ phút này ngay tại Ninh An điện dưới tàng cây mai, y tước nhánh cây gảy gảy con vịt béo đang nướng giữa đống lửa, một bên tràn ngập tình yêu quay quay nó, một bên nhỏ nước miếng, thỉnh thoảng cầm nhánh cây chỉ nam hài bên cạnh lớn tiếng thét to:“Không đúng không đúng, ta vừa mới thu chiêu như thế này sao? Luyện lại lần nữa, chiêu này mà học không tốt, ngươi chỉ có thể ăn mông vịt! Rống lên, khí thế vào, khi ra chiêu phải xuất ra khí thế, không được mềm nhũn, phải khí thế như lúc ăn vịt nướng!”
Y bỏ thêm gia vị lên vịt nướng, mùi hương bay tới chóp mũi Quan Thận Tranh, nó cố nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa…… đói ngất đi. Từ hôm nay đến khi lam sam nam tử ch.ết đi, nó thật sự không còn khi nào quá đói khát, cứ thế sau vài thập niên nữa, nó đều chịu không nổi cảm giác đói khát.
Y làm nũng gọi Thận nhi, Thận nhi, dậy thưởng thức trù nghệ tuyệt hảo của ta này.