Chương 7
Vật đổi sao rời, ngày đêm trôi qua, đã là gần hai tháng. Đang lúc hoàng hôn, Từ Hoàn trở lại Ninh An điện, vừa vào cửa liền thấy Vu Dã ngồi ở phía trước cửa sổ, cánh tay trái y đặt trên bàn, quay mặt ra phía ngoài ngơ ngẩn nhìn trời, ánh mắt như nhìn về nơi xa lắm. Từ Hoàn đặt hòm thuốc xuống, thoáng nhìn y, nhỏ giọng hỏi:“Mệt sao?” Vu Dã nhẹ nhàng lắc đầu, tạ ơn gã quan tâm, nói:“Hôm nay ngươi mang thuốc đến cho Dung phi?”
Trong điện, chung quanh tràn đầy mùi hương thảo dược.“Đã mang tới, ăn xong gần một tháng, nương nương tinh thần tốt hơn nhiều.” Từ Hoàn một bên mở hòm thuốc sửa sang lại các thứ, một bên cũng không ngẩng đầu lên trả lời, là tin tốt, nên tâm tình gã cũng thoải mái. Vu Dã không biểu lộ tâm tình, y vươn ngón trỏ chỉ chỉ thi thể động vật trên bàn, đem nó lăn qua lộn lại, cuối cùng than khẽ,“Phiền toái.”
Từ Hoàn ngồi nghịch cái hòm gỗ đựng thuốc, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, gã nhận ra Vu Dã có điểm khác thường,“Xảy ra chuyện gì? Có việc gì sao?” Ngữ điệu của gã mang đầy nghi hoặc, nhìn thấy Vu Dã đang cầm một thứ gì đó, ngược hướng mặt trời nên chỉ có thể nhìn thấy bóng đen, gã bỏ hòm thuốc ra, hỏi:“Ngươi cầm cái gì vậy? Là thảo dược phải không……” Chưa dứt lời, thanh âm gã bất ngờ khựng lại, đến gần nhìn kĩ hơn. Trên bàn là hai hạt nhỏ, đen bóng, là thứ có chứa kịch độc.
“Ngươi tìm ra thứ này ở nơi nào? Trong cung đình sao có thể chứa nó? Trời ạ!” Từ Hoàn cả kinh, gã nhanh chóng xông lên phía trước, giật lấy định ném ra ngoài cửa sổ, trong vô thức đổ mồ hôi lạnh. Vu Dã nhìn gã cười quái dị, giọng như trêu chọc, hỏi:“Nếu ta nói thứ này là của Dung phi bên Tây Cung, ta trộm được từ bên đó về, ngươi tin không?”
“Nương nương? Chẳng lẽ là còn có kẻ xấu muốn làm hại nương nương?” Từ Hoàn đầy vẻ ngạc nhiên, gã phản ứng như là muốn phóng đi tìm cấm vệ quân ngay lập tức. Vu Dã không nói lời nào, chỉ quay đầu chăm chú nhìn gã, cái nhìn ấy thâm trầm lại lạnh như băng, giống như độc xà mãnh thú khiến Từ Hoàn lạnh sống lưng, lúng ta lúng túng hỏi:“Xảy ra chuyện gì, đây là…?”
Vu Dã thở dài một tiếng, im lặng, bỗng nở nụ cười ôn hòa,“Không có việc gì.” Y nói, nhặt hai hạt trên bàn lên,“Đây là thứ tốt, ta lấy chúng nó đi ngâm rượu, buổi tối cùng ngươi uống thử mấy chén.” Từ Hoàn thật sự đáng thương, cơn sợ hãi như mưa to mới tạnh, mồ hôi lạnh bức đầy thân, làm gã một phen đau tim.
Đêm đó, bọn họ chỉ trò chuyện chứ không uống rượu, Vu Dã đem hai hạt kia nướng trong lửa, rồi nghiền thành tro, sau đó đổ dưới gốc cây mai gần đình viện. Sáng hôm sau, cây mai dĩ nhiên ch.ết héo. Hôm ấy Vu Dã tiễn bước Kính Đế, đứng yên ở chỗ cây mai héo, khẽ thở dài, trở về bảo Từ Hoàn mang Quan Thận Tranh xuất môn, hai người không được cự tuyệt. Y ở lại, ngồi tại bàn đá trong đình viện, chuẩn bị pha trà đãi khách.
Ninh An điện, âm trầm như nước, yên tĩnh như mây. Vu Dã chẳng phải chờ lâu, ngoài điện có một đoàn cấm vệ quân đi tới, người đứng cách xa một dặm, y thính lực rất tốt, nghe thấy tiếng bước chân của một nữ nhân đang tiến đến nơi này. Y nhịn không được thở dài, chờ khi khách tới gần, y mỉm cười, nói:“Nương nương, thảo dân cung kính bồi tiếp.”
Người vừa tới y dung đẹp đẽ quý giá, áo choàng lông cừu càng tôn lên thân phận tôn quý của nàng. Mái tóc dài tựa dòng thác đổ, chỉ cài một cây trâm ngọc, mặt đeo một chiếc mặt nạ, nhưng vẫn có thể nhìn ra trước kia là một dung nhan tuyệt lệ, quốc sắc thiên tư, chỉ là không biết sao cả người đều có chút âm tà.“Tiên sinh, bản cung vẫn đang đứng ở đây, ngươi hình như không biết lễ nghi, luôn ngồi đó, vậy mà nói là đợi bản cung sao?” Từng câu từng chữ tưởng như nghiêm khắc,nhưng dường như lại mang đầy vẻ giễu cợt.
Vu Dã nhìn Dung Khả Nhi chậm rãi ngồi xuống chỗ đối diện mình, nữ nhân này dung mạo bị hủy bảy phần, ngôn hành cử chỉ vẫn vô cùng thanh nhã, không chịu chút ảnh hưởng nào. Y không khỏi âm thầm bội phục nàng,“Nương nương, thảo dân không phải là triều thần, bắt thảo dân tuân theo lễ nghi e rằng không cần thiết.” Y nói, đưa chén trà tới trước mặt nàng, chắp tay nói,“Xin hãy để tâm, những lời thảo dân sắp nói đều là thật lòng.”
Dung Khả Nhi bưng chén trà chậm rãi uống, nàng căn bản không sợ người này hạ độc trong trà, nhấp một ngụm, thưởng thức hương vị trà, cười nói:“Đây là trà Nam quốc tiến cống, xem ra, bệ hạ đối với tiên sinh rất mực yêu thương.” Vu Dã tỏ vẻ lạnh nhạt, y cũng nhấp một ngụm trà, nói:“Thiên tử ban cho Ninh An điện, thảo dân không dám từ chối ý tốt của bệ hạ.”
“A, trong hoàng cung này, Ninh An điện sao lại để ngươi làm chủ? Tiên sinh, ngươi không phải quan, cũng chẳng phải triều thần, chẳng lẽ lại giống như bản cung, là phi tần của thiên tử?” Dung Khả Nhi che miệng cười nói, đại để là muốn gây khó dễ cho y. Vu Dã đối với khiêu khích của nàng lại thản nhiên đón nhận, nói:“Nương nương hôm nay đến, không phải chỉ là bàn chuyện văn thơ đi? Xin đi thẳng vào vấn đề.”
Dung Khả Nhi quan sát y trong chốc lát, lại nhìn quanh đình viện một lần, rồi mới nói:“Tiên sinh, ngươi hôm qua xâm nhập Tây Cung là có ý gì?” Vu Dã suy nghĩ một hồi, thành thật trả lời:“Chỉ là muốn tới thăm hỏi mà thôi.” Dung Khả Nhi thản nhiên cười, đáng lẽ nụ cười ấy phải tươi đẹp tựa hoa xuân, nhưng không hiểu sao lại đầy dữ tợn, lại hỏi:“Tại sao lại trộm thuốc của ta?”
“Cũng là tò mò thôi.” Y nói thể như đây là lí do duy nhất, Dung Khả Nhi nâng chén trà thường thức, nghe y đáp hai câu vô nghĩa, khóe môi nhếch lên hàm ý cảnh cáo:“ Tiên sinh, ngươi cứ nói, đi thẳng vào vấn đề đi.” Vu Dã không biết làm thế nào, y chấm ngón tay vào trong chén trà, viết lên bàn mấy chữ, vừa viết vừa nói:“Thảo dân tuy rằng sinh trưởng trong 1 gia đình bình thường, nhưng cũng nghe được nhiều, biết được hoàng thượng và hoàng hậu có chút lục đục. Người không vì mình, trời tru đất diệt, tranh đấu cho tới bây giờ cũng không phân đúng sai, chỉ luận thắng thua.” Y dừng một chút, Dung Khả Nhi nhìn y gật gật đầu, y mới nói tiếp:“Nương nương cùng phế hậu có sự tình gì, ta không muốn can thiệp, chuyện ấy nương nương không cần lo lắng. Chỉ là, nương nương dụng độc vô ý lại hại chính mình, ta muốn tặng nương nương một câu, hay nói là cảnh cáo cũng được.”
Dung Khả Nhi tựa nhẹ gò má lên bàn tay, nàng đại khái biết ý tứ sâu xa trong lời nói kia là gì, liền đưa mắt ra hiệu cho y tiếp tục, quả nhiên, Vu Dã nở nụ cười cổ quái, hung tợn nhìn nàng, nhấn mạnh từng chữ:“Vệ Dận…… Hắn nếu trúng một lượng độc nhỏ nào, ta nhất định không tha cho ngươi!”
Dung Khả Nhi miết tay quanh miệng chén, nghe được một thanh âm vang lên, chén liền hóa thành bột phấn, nàng cũng cười, tiếu ý ẩn sâu trong đáy mắt, nói:“Tiên sinh không cần lo lắng, bệ hạ là phu quân của ta, ta sao lại tự hủy đi tình nghĩa bao năm, hủy đi hạnh phúc gia đình?” Vu Dã thu liễm ánh mắt, y cũng hiểu sự thật thế nào, nhưng không muốn làm rõ, chỉ nói:“Chỉ sợ ngươi không cần cái gia đình này.”
Trong nháy mắt, Dung Khả Nhi nghiêng mặt giấu đi vẻ tức giận, một hồi sau lại khôi phục vẻ trang nhã bình thường, lập tức đứng dậy hướng cửa lớn mà đi, trước khi đi nói như an ủi:“Tiên sinh đã lo lắng quá rồi.” Vu Dã không tiễn nàng, nhìn nàng rời đi tựa như đăm chiêu lắm.
Y cũng nhìn ra, Dung Khả Nhi đối với chuyện của y cùng Vệ Dận, chỉ có cười nhạo, không có ghen tỵ. Nàng muốn làm hoàng hậu, không phải là muốn ân sủng, mà là cần quyền thế. Hiện tại nữ nhân kia đang mang long thai, hài tử sau này có thể sẽ là Đông cung thái tử, chỉ sợ về sau càng thêm phiền toái.
Ai, Dung Khả Nhi không thương hắn, một chút cũng không yêu Vệ Dận. Vu Dã tựa vào bàn, uể oải. Ta muốn thì không được, lại có người có nhưng chẳng biết quý trọng. Thế giới này, thật vớ vẩn.