Quyển 2 - Chương 5: Cuộc họp tác giả thường niên
Lễ mừng Thiên đường văn học tròn năm năm, mời rất nhiều tác giả trên mạng tụ họp ở Bắc Sơn, bao ăn ở cùng tiền xe, còn đưa mọi người đi tham quan miễn phí, mấy ngày nay luôn nghe biên tập nói chuyện họp tác giả thường niên, người muốn tham dự thật không ít.
Thế nhưng Chu Phóng lại không hề nhắc tới, biên tập viên hỏi hắn có đi hay không, hắn chỉ nói “Tùy tình hình”, còn bạn bè hỏi hắn có tham gia không, hắn nói “Không chắc.”
Luôn duy trì một “khoảng cách” đủ để gọi là “thần bí”.
Rốt cục cũng gần cuối năm, học sinh đều đã được nghỉ đông, cuộc họp tác giả được tổ chức ngày hai mươi tháng chạp hằng năm, trong danh sách người tham dự vẫn không có tên Chu Phóng.
Những người khác đương nhiên không thèm để tâm Chu Phóng có đến hay không, tuy rằng hắn là người có tiếng nhưng cũng đâu có quan hệ gì đến họ.
Có vài người biết Chu Phóng, cũng không muốn gặp tên lưu manh hắn.
Chỉ có Giang Ninh là để ý, lướt ánh mắt quét toàn bộ hội trường, không nhìn thấy người mà mình muốn gặp, tâm tình cảm thấy hụt hẫng.
Người quản trị đích thân tham dự cuộc họp thường niên, dõng dạc đọc diễn văn, Giang Ninh một từ cũng nghe không lọt tai.
Sau khi phát biểu xong là thời gian hoạt động tự do, bữa tiệc đứng buffet được chuẩn bị rất thịnh soạn, Giang Ninh đứng trong góc nhỏ, ăn bánh ngọt mà mình yêu thích.
“Nào, lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo.” Nam nhân đối diện cười ôn nhu, đưa tay ra, “Tôi là Thiên Cổ Phong Lưu.”
Giang Ninh lạnh lùng nhìn hắn một cái, đưa tay chạm vào ngón tay người kia, đến nắm cũng lười, sau đó buông tay, kéo khóe miệng cười nói, “Xin chào, tôi là Bảo Đinh, mong được chỉ giáo.”
Người đàn ông đối diện cũng buông tay, khẽ cười, “Cậu về Bắc Sơn từ sớm cũng không ghé về nhà chào cha cậu một tiếng, ngày nghỉ cũng không định về nhà mừng năm mới sao?”
“Lần đầu gặp mặt, không ngờ anh lại nói chuyện thâm sâu như vậy.” Lạnh lùng đáp lại.
Cổ Duy cười cười có chút bất đắc dĩ, “Phối hợp với tôi một chút, chẳng lẽ cậu muốn mọi người biết quan hệ của chúng ta à?”
“Tôi với anh có quan hệ gì sao?”
“Này, mấy năm nay đều là tôi chiếu cố cậu mà.”
“Tôi cầu anh chiếu cố tôi?”
Cổ Duy bất đắc dĩ nói, “Tôi phát hiện ra nói chuyện phiếm với cậu cần phải có sự chịu đựng cao, cậu biết không, trên người cậu phát ra một ra một từ trường rất lớn…” Cười cười, hạ giọng, “Hút mọi người muốn tới đánh cậu một trận.”
Giang Ninh thản nhiên nói, “Cám ơn quá khen.”
“Hôm nay Chu Phóng không tới đâu.” Cổ Duy xoay người người ngồi xuống ghế salon bên cạnh, vẫy vẫy tay, Giang Ninh cũng đi qua ngồi xuống cạnh hắn.
“Anh ấy không đến thì tôi sẽ đến.” Giang Ninh nhún nhún vai.
“Cậu định kì nghỉ này hành động à?”
“Ừ.”
“Chúc may mắn.”
Hai người đang trò chuyện, một nữ sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, tóc uốn xoăn lọn lớn, đôi bông tai phản chiếu ánh đèn chói mắt.
“Cậu là Bảo Đinh sao?”
Giang Ninh gật đầu.
“A, tôi là Lưu Tiểu Khai, bút danh là Cùng Khai Tâm.”
“Xin chào.”
“Tiểu Bảo Đinh à, cậu có biết làm thế nào tôi nhận ra cậu không? Là khí chất a! Cậu so với trong tưởng tượng của tôi còn có khí chất hơn.”
Giang Ninh giật giật khóe miệng, “Cám ơn.”
“Đôi mắt thật xinh đẹp.”
“Đừng dùng từ xinh đẹp để diễn tả một người đàn ông, có đúng không?” Giang Ninh nhíu mày.
“Ừ, mắt cậu sâu thẳm như biển cả vậy đó.” Lưu Tiểu Khai ý vị thâm trường cười cười, ngồi xuống bên cạnh Giang Ninh, “Cậu nãy giờ luôn trốn trong góc này là vì cậu nhút nhát hay là vì không muốn nói chuyện với người khác?”
“Không quen, không có gì để nói.”
“Cậu cũng không quen tôi à? “
“Quen, nhưng cũng không có gì để nói.”
“Cậu… Cái tên này.” Lưu Tiểu Khai trừng mắt nhìn Giang Ninh một lúc lâu, sau đó bất đắc dĩ phẩy phẩy lọn tóc xoăn, lại nghe bên cạnh truyền đến giọng đàn ông, “Cậu ta luôn ăn nói như vậy, cô đừng để ý, đứa nhỏ kỳ quặc không biết phân biệt nặng nhẹ.”
Lưu Tiểu Khai ngẩng đầu, nhìn người đang nói, nghi hoặc, “Anh là?”
“Thiên Cổ Phong Lưu, chào, tôi với cô cũng nói chuyện qua rồi.”
Lưu Tiểu Khai há to mồm, có chút không tin nổi, sau một lúc mới phất phất tay, “Tôi còn tưởng anh là một mỹ thiếu niên chuyên viết đam mỹ, không ngờ đã là…thành niên”
Cổ Duy khẽ cười nói, “Thật biết nể mặt, không nói tôi là đại thúc.”
“Anh nhìn còn trẻ a, nhìn qua chỉ mới hai mươi bốn, hai mươi lăm thôi.”
“Haha, phải không?” Nhếch khóe miệng nở nụ cười, “Kỳ thật đã ba mươi rồi.”
“Không thể tin được, anh cư nhiên còn viết đam mỹ.”
“Không còn cách nào, lúc còn trẻ bị người khác lôi kéo đọc đam mỹ, vì thế liền sa ngã.” Tỏ ra không có việc gì nhún nhún vai, “Dù gì cũng chỉ viết chơi, giải trí thôi.”
Kỳ thật không muốn ai biết, mình dùng cách này để phát tiết những tâm tư trong lòng.
Vì thích người kia không được đáp lại, đành đem kiềm nén bên trong đưa vào tiểu thuyết, mỗi lần đều viết thành những tình tiết ấm áp, suy nghĩ, nếu có thể cùng hắn hạnh phúc như vậy thì thật tốt.
Không nghĩ tới mình viết quá sức chân thật, làm cảm động nhiều người, vốn dĩ là tự tiêu khiển tự vui, hiện tại lượt xem cũng tăng lên, thậm chí trở thành tác giả có chút danh tiếng, nên bây giờ mới bắt đầu nghiêm chỉnh với việc sáng tác.
Quyển đầu tiên của 《Như Họa Giang Sơn》, nhân vật chính là dùng hình tượng Giang Sơn để viết, những tiểu thuyết sau tuy rằng đã dần thoát khỏi những ràng buộc, nhưng người quen thuộc đều có thể nhìn ra được, nhân vật này, luôn mang một chút bóng dáng của hắn.
Cổ Duy liếc mắt nhìn Giang Ninh đang uống nước trái cây ngồi bên cạnh, con của người kia đã lớn như vậy rồi, thích hắn bao nhiêu năm, cư nhiên đã không còn nhớ rõ.
Khe khẽ thở dài, nói với Giang Ninh, “Ngày mai tôi không đi theo chuyến du lịch đã được sắp xếp, cậu đi vui vẻ.”
“Sao lại không đi?” Giang Ninh hỏi.
“Công ty có việc, cậu nghĩ ai cũng an nhàn như cậu à.”
“Không đi thì thôi.” Xoay người đối diện Lưu Tiểu Khai, “Tiểu Khai, cô thì sao? Tôi nhớ có lần cô nói, nhà cô ở đây.”
“Ừ, mấy cảnh này nọ thật chẳng có gì thú vị, cậu muốn đi tham quan, ngày mai tôi dẫn cậu đi còn tốt hơn.”
“Tôi muốn đại học T xem thử.”
“Được.” Lưu Tiểu Khai cười đến sáng lạn, nhích người lại gần nhẹ giọng hỏi, “Muốn về thăm trường cũ à?”
“Không phải, tôi muốn đến tìm bạn thôi.”
Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, Lưu Tiểu Khai hẹn Giang Ninh gặp nhau trước cửa trường đại học T.
Giang Ninh mặc áo khoác thật dày, Lưu Tiểu Khai hung phấn nói, “Nhìn cậu thật giống gấu bắc cực.”
Liền bị Giang Ninh đem một câu, “Còn cô thật giống chim cánh cụt.” ném trả về.
Lưu Tiểu Khai cúi đầu nhìn áo khoác thật dày trên người mình, chiếc quần bó cùng đôi giày boots, thật sự rất không cân đối, vì thế nhếch miệng nở nụ cười, “Cậu, tên nhóc này, so với tưởng tượng của tôi còn độc mồm độc miệng hơn.”
Giang Ninh quay đầu cười cười, “Tôi luôn nói chuyện như vậy.”
“Ai, cái tên tiểu tử thối này, thật khiến người ta muốn hung hăng đạp cho một cước.”
Hai người đang nói chuyện, nhìn thấy đối diện có một nam sinh đi tới, bên cạnh là một nam sinh khác cao hơn một chút, hai người đang kéo hành lý, sóng vai đi tới, cách nhau mộy khoảng, nhìn qua thấy không khí có chút xấu hổ.
Đột nhiên trong điện thoại vang lên tiếng nói, “Mẹ, con ở lại đây đón tết… Một mình không sao đâu…”
Giọng nói mơ mơ hồ hồ lọt vào tai.
“Kính Văn, hay cậu đến nhà tôi đón năm mới?”
“Được Lâm Vi, tôi đi lấy hành lý trước đã…”
Bóng dáng hai người dần xa, Giang Ninh nhìn theo bọn họ, cười cười bất đắc dĩ, quay đầu nói với Lưu Tiểu Khai, “Xem ra lần sau muốn đến tìm người, hẳn là nên hẹn trước.” Nói xong khoát tay, đi về hướng đối diện.
Lưu Tiểu Khai nghi hoặc nói, “Hai người kia là người cậu muốn tìm sao?”
“Không, đi thôi.”
Ngữ khí bình thản, tay cho vào túi quần đi về phía trước, Lưu Tiểu Khai lắc đầu xem thường, tên nhóc này, bên ngoài so với trên mạng còn muốn nữ vương hơn, thái độ lạnh lùng ngạo mạn này thật khiến người ta nổi điên.
“Đúng rồi, gần trường học có nơi bán thú cưng phải không?”
“Ừ, cậu muốn đi à?”
“Dẫn tôi đi xem thử.”
Đối với khẩu khí như ra lệnh của cậu, Lưu Tiểu Khai không thèm để ý, cam tâm tình nguyện hướng dẫn du lịch miễn phí cho cái tên nhóc nhỏ hơn mình ba tuổi, tính tình lớn hơn gấp ba này.
Hai người đi đến tiệm bán thú cưng, Giang Ninh đi vào, đến nơi để chó, nhìn tới nhìn lui, khiến cho người bán hàng không nhịn được.
“Cậu nhóc, cậu muốn mua gì? Thích chùng loại nào? Đây là…”
“Tôi chỉ xem mà thôi.”
Người bán hàng bị chọc cho tức giận nhìn cậu bằng nửa con mắt, nhìn gì mà nhìn a, muốn xem thì dùng mắt xem được rồi, còn sờ tới sờ lui, cậu nghĩ đây là vườn bách thú a…
“Hey, tôi đến dẫn chó về.”
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc, Giang Ninh cúi gằm mặt, giấu mình phía sau con chó lớn.
“Tôi họ Chu.”
“A, biết rồi, cậu là người họ Chu hôm qua gọi điện đến phải không, chó của cậu ở bên kia.” Người bán hàng dẫn Chu Phóng đi đến gần nơi Giang Ninh đang đứng.
Chu Phóng ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu con chó màu trắng, “Sau này theo tao, ngoan.”
Chú chó nhỏ tựa hồ cũng thích hắn, ra sức cọ cọ trong lòng hắn.
Chu Phóng cười cười đứng dậy, dẫn nó đi ra ngoài, thanh toán tiền cho người bán hàng rồi rời đi.
Từ đầu đến cuối, Giang Ninh chỉ ngồi chồm hổm ở một chỗ vuốt lông chú chó, sẵn tiện che dấu bản thân.
Lưu Tiểu Khai rốt cục không nhịn được, “Cậu đừng sờ loạn nữa, sờ tới sờ lui, biến con chó của người ta thành như vầy rồi.”
Giang Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy tay mình đang vuốt lông con chó lộn xộn cả lên, nhìn ánh mắt lạnh như băng của người bán hàng, có chút áy náy đứng dậy cười cười, “Cám ơn, tôi xem xong rồi.”
Sau đó bĩu môi với Lưu Tiểu Khai, một mình đi ra khỏi cửa.
Lưu Tiểu Khai thấy Giang Ninh cười, xem ra tâm tình đang tốt lắm, nhịn không được hiếu kì hỏi, “Người vừa rồi là ai vậy, hắn vừa vào cậu liền ngồi xuống nấp đi.”
“Hả? Người nào?”
“Đừng có giả ngơ đi.” Lưu Tiểu Khai trợn mắt.
“A, người vừa rồi à, hắn không quen biết tôi.”
Đối đáp thật khéo léo, không nói tôi không quen biết hắn, ngược lại đẩy trách nhiệm nói hắn không quen biết tôi.
Lưu Tiểu Khai suy nghĩ, người nọ đối với hắn có chút quan hệ, có lẽ là người rất thân, người họ Chu…
“Chu Phóng?!” Hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Giang Ninh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không trả lời.
“Không thể a…” Lưu Tiểu Khai tiếp tục lầm bầm lầu bầu, “Nhìn đâu có lưu manh gì đâu a, ta nhìn hắn thỏa mãn dắt con chó kia đi, giống như là gà mẹ tìm được đứa con vậy…”
Giang Ninh nhàn nhạt nói, “Cô đoán đúng rồi.”
Nói xong xoay người đi về hướng trạm xe buýt, làm cho Lưu Tiểu Khai sửng sốt.
Vốn dĩ muốn đi thành phố T tìm Lâm Vi thương lượng chút chuyện, kết quả vừa lúc cậu ta về nhà ăn tết, Giang Ninh đành phải
vô công nhi phản
, tạm biệt Lưu Tiểu Khai, một mình về nhà cha.
[Không công mà về]
Cha và Cổ Duy đều đã đi làm, một mình nhàn hạ vui vẻ, đem laptop để ở gối đầu, nắm sấp trên giường đánh chữ.
“Lúc anh ấy ôm tôi vào lễ đường kết hôn, trái tim chợt đập rất mạnh. Tôi nhớ rất rõ trước kia, anh nhẹ nhàng ôm tôi, vào mùa đông lạnh lẽo ở ngã tư, đèn đường mờ nhạt, chiếu lên gương mặt anh hết sức dịu dàng. Khi đó tôi đã nghĩ, cái ôm kia suốt đời nãy có lẽ tôi sẽ không thể quên được. Hiện tại, cùng nhau kết hôn trong game, chẳng qua chỉ là đang thực hiện một cuộc giao dịch bình thường, cái ôm trong game cũng chỉ là cho có lệ. Những gì tôi đang mong chờ, hắn đều không biết.”
Giang Ninh đánh xong đoạn văn này, nhẹ nhàng kéo khóe miệng cười cười, trở mình nằm trên giường, kéo chăn phủ kín người, dúi đầu vào gối, nhắm mắt lại.
Chu Phóng hắn cũng không hề biết, mình đang tìm cách từng bước một lần nữa đi vào cuộc sống của hắn.
Sau đó chiếm lấy trái tim hắn.
Vào đêm ba mươi, Giang Ninh cùng cha và Cổ Duy, ba người đón năm mới, Giang Ninh dường như tâm tình rất tốt, để hai người kia ngồi ở salon xem tivi, một mình bận rộn trong bếp.
Giang Sơn vừa muốn vào phụ giúp đã bị Cổ Duy lôi lại, “Anh đừng có làm phiền, không giúp sẽ không sai.”
Giang Sơn an tâm trở lại phòng khách, nhìn đứa con bận rộn trong bếp, có chút cảm khái nói, “Tiểu Ninh sau này lớn lên, khí chất lãnh đạm thật sự càng lúc càng giống mẹ nó.”
Cổ Duy thản nhiên đáp, “Đúng vậy a.”
“Cậu nói, tuổi của nó có phải cũng nên tìm một người bạn gái rồi không?”
Cổ Duy thần sắc cứng đờ, lúc ngẩng đầu lại cười ôn nhu, “Không cần anh quan tâm, đứa nhỏ này tự mình có tính toán.”
“Đúng vậy…” Giang Sơn quay đầu nhìn đứa con đang đeo tạp dề xào rau, cười nói, “Vài năm sau nó dẫn bạn gái về nhà, kết hôn rồi sinh con, tôi liền được thăng cấp làm ông nội.”
“Làm ông nội?” Cổ Duy dừng một chút, thấp giọng nói, “Anh còn trẻ vậy mà.”
“Không trẻ đâu, mấy ngày chân luôn đau, bụng cũng không còn săn chắc như trước.” Nói xong, cười cười sờ bụng, “Lần trước lúc đi tắm, nhìn thấy người trong gương trước sau như một, thật không giống tôi…”
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Cổ Duy thần sắc càng lúc càng cứng ngắc.
“Cổ Duy à, tôi cảm thấy có chút bất công với cậu, tôi không nghĩ đến chuyện lập gia vì có Tiểu Ninh là đủ rồi, cậu không giống, vì công tác bận rộn mà không có thời gian nói chuyện yêu đương, hiện tại còn chưa có vợ, tôi thật sự thấy có lỗi với cậu.” Giang Sơn nói xong lại nghiêm túc nói tiếp, “Cậu theo tôi dốc sức làm việc nhiều như vậy, tôi vẫn luôn xem cậu là huynh đệ tốt nhất, mà tôi chỉ có thể mỗi tháng đưa cho cậu một chút tiền lương…”
“Cho nên anh muốn tôi đổi sang chỗ làm khác?”
“Không phải ý này.”
“Kia không cần nói nữa, là tôi tự nguyện.”
Giang Sơn thần sắc ảm đạm, nhẹ giọng nói, “Chuyện của Thanh nhi, kỳ thật cậu không cần áy náy như vậy…”
“Tôi không phải áy náy.” Cổ Duy trầm giọng cắt ngang, “Là anh không rõ.”
“Đồ ăn được rồi.” Giang Ninh đột nhiên xuất hiện, đem đồ ăn hương sắc vị toàn bộ đều đủ dọn lên bàn.
Giang Sơn cười ôn nhu, gắp một đũa, “Tiểu Ninh, trù nghệ của con ngày càng tiến bộ nha.”
“Chỉ được được thôi, còn phải tập nhiều.”
Cổ Duy ý vị thâm trường nói, “Cậu luyện tập trù nghệ tốt như vậy, ai đó thật sự là có phúc a.”
Giang Ninh thản nhiên nói, “Quá khen.”
Trong lòng nghĩ nghĩ, người nào đó cũng từng nói như vậy, tựa như tết âm lịch ngày đó, tuy rằng đã trôi qua rất lâu, chính mình vẫn còn đau lòng nhớ rõ, cảnh tượng lúc ấy nói “Vậy anh lấy tôi đi.”, hắn chỉ mỉm cười tránh đi.”
Thật hy vọng người kia có thể hiểu được tâm tình yêu thích hắn của mình, cũng không uổng công mình vẫn luôn làm đồ ăn theo khẩu vị của hắn nhiều năm như vậy.