Chương 37: Chín năm
Quả đúng như lời Phong nói, khi Hancock đem chuyện quá khứ của mình cùng với dấu ấn nô lệ nói sơ lượt, không ít người dân Kuja đã cảm thương bật khóc, bọn họ thật không ngờ Nữ Hoàng mạnh mẽ cơ trí vậy mà có một tuổi thơ, một đoạn ký ức thống khổ đến vậy, nhất là già Nyon, bà lão khóc như ch.ết cha ch.ết mẹ, cả một buổi sáng ôm chặt lấy chân Hancock dù nói kiểu gì cũng liều mạng không buông.
Tâm kết hoàn toàn giải trừ, tâm tình Hancock tự nhiên vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều, không còn băng sương, kiêu ngạo tuyệt luân, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như trước nữa.
Những ngày tiếp theo, Phong dành hết thời gian ở bên cạnh Hancock, không đi dạo thì cũng chui vào phòng âu yếm, sờ sờ mó mó, khoái hoạt cực kỳ. Nhiều lần Hancock ngỏ ý muốn tiến thêm bước nữa nhưng không lần nào Phong xuất hiện do dự khi từ chối nàng cả.
Theo như hắn bảo thì.
- Anh mới 11 tuổi, còn chưa dậy thì, làm chuyện này chả mang lại lợi ích gì, em thỏa mãn tinh thần nhưng thể xác thì không, anh cũng vậy, loại chuyện nhàm chán như thế em nghĩ là anh thừa tinh lực đi thực hiện sao?
Hancock chớp đôi mắt to tròn hỏi ngược lại.
- Anh cũng biết mình chỉ có 11 tuổi thôi à? Sao em thấy anh lại trưởng thành, già dặn hơn cả em thế?
Đây là điều mà nàng luôn tự hỏi bấy lâu nay, chính sự chín chắn trưởng thành ở hắn mới thu hút được phần lớn sự chú ý, hiếu kỳ từ nàng, càng khiến nàng nghiện hắn nhiều hơn.
Lấy sự tín nhiệm của hắn đặt vào Hancock, Phong thật sự rất muốn tiết lộ sự thật, bất quá đảm bảo nàng sẽ không tin, mà dù có tin thì cũng khó chấp nhận. Bởi vậy Phong nửa thật nửa giả mỉm cười trả lời nàng.
- Anh là người đã sống qua một kiếp, may mắn Diêm Vương gia không có lấy đi ký ức của anh, cho nên kinh nghiệm sống cùng với kiến thức từ kiếp trước vẫn được lưu trữ trong đầu. Thân xác con nít nhưng linh hồn là hai kiếp làm người, không già dặn mới là chuyện lạ.
Điều khiến Phong bất ngờ là Hancock gật đầu tin tưởng ngay lập tức, trong đôi mắt tươi sáng không chút tạp chất đó hắn nhận ra nàng không hề giả vờ mà là phát ra từ nội tâm. Phong không khỏi thầm nghĩ nàng chẳng lẽ mù quáng đến vậy sao??
Quả thật là Hancock đã và đang mù quáng trao gửi niềm tin nơi Phong, trong mắt nàng hắn là nam nhân giỏi nhất, không gì không làm được. Hơn nữa...
- Có phải ở kiếp trước anh cũng từng sống rất khổ sở phải không??
- Sao em biết???
Theo bản 3VTc2Ar năng thốt ra một câu, nói xong Phong biết mình hố rồi, hắn thở dài "thôi kệ dù sao cũng là vợ tương lai, sớm hay muộn thì nàng cũng biết, càng giấu diếm chỉ càng làm nàng trở nên xa cách"
Hancock nhích người qua ôm chặt lấy Phong, hai người nằm trên giường, nàng tựa như con rắn trần truồng quấn lấy người hắn, giọng điệu vừa hồi tưởng vừa thương cảm.
- Lần đầu tiên anh khóc, lúc đó anh cũng khuyên bảo em nên đối mặt với quá khứ, có lẽ do hai ta cùng cảnh ngộ cho nên em cảm nhận được điều gì đó ẩn sâu trong anh. Bây giờ anh nói anh nhớ được chuyện kiếp trước vì vậy em mới đoán mò, không ngờ lại trúng thật.
- Hắc hắc, vợ tương lai của anh giỏi thật, có điều chuyện không vui thì không nên nhắc lại, ngày mai anh phải đi rồi, tốt nhất em và anh nên tận hưởng giây phút bên nhau ít ỏi này hơn là đi nói mấy thứ đã qua kia.
Nói xong Phong mỉm cười hôn nhẹ lên trán nàng một cái, đây là lần đầu cũng là lần duy nhất, Hancock không mặc gì trên người mà tay chân của hắn không loạn động ăn đậu hủ, chỉ lẳng lặng ôm nàng nói chuyện trên trời dưới đất.
Không được thoải mái như mọi khi nhưng lại hạnh phúc hơn gấp nhiều lần, Hancock nghĩ vậy, số lần nàng tươi cười trong đêm nay đủ bằng mấy năm qua cộng lại.
...
Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, hợp hoan rồi sẽ ly tán.
Sáng hôm sau Phong được Hancock dẫn theo đoàn hải tặc đưa về tận tổng bộ, một đường cả hai không nói lời nào chỉ im lặng đứng ôm nhau thật lâu, hài hước ở chỗ Phong bắt một chiếc ghế cao nửa mét để có thể kê cằm lên vai Hancock, tạo cảm giác lãng mạn hơn.
Hai người cứ thế ôm nhau nửa ngày trời cho đến khi tới nơi mới chịu tách ra.
Phong đứng ở bến tàu vẫy vẫy tay chào tạm biệt, từ xa hắn có thể nhìn thấy hancock đang khóc như hoa lê đái vũ, trông cực kỳ thương tâm. Phong lắc đầu thở dài, trong lòng chua xót, tuy nhiên cũng rất dứt khoát quay đầu bước đi, tập trung tinh thần cho cuộc chiến trường kỳ gian nan nhất trong cuộc đời, cuộc chiến tạo nên tên tuổi, khắc ghi dấu ấn của hắn vào trong lịch sử hải quân, một huyền thoại chính hiệu như một vì sao sáng chói xẹt ngang bầu trời đêm tăm tối.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, Arlong vì giết nhiều tinh anh hải quân cho nên bị giam lâu hơn dự kiến, thời điểm hắn được thả ra thì cũng đã qua hai năm kể từ cơn ác mộng của người cá hôm đó.
Mục tiêu hắn hướng đến không có gì thay đổi, vẫn là biển Đông, đáng chú ý là thuộc hạ của hắn có thêm vài gương mặt mới và không kém phần mạnh mẽ, đây là để đề phòng xuất hiện những nhân loại cường đại như Phong, dù đánh không lại thì vẫn có lực lượng chống cự đủ sức chạy trốn. Chính điều này cũng khiến cho hành trình sau này của Luffy thêm phần gian nan cùng hấp dẫn.
Trong khoảng thời gian này, Phong cố ý kết thúc tập huấn với hai lão già Garp và Zephyr sớm hơn vài ngày. Hắn dùng hai ngày để hướng nghiệp cho đám người Smoker, giúp bọn hắn có phương hướng mới, mục tiêu mới, bất quá đến lúc cần thì Phong sẽ triệu tập bọn họ, dù thế nào đi nữa thì đây cũng là thế lực sơ khai của hắn, một người dù có mạnh đến đâu thì cũng khó có thể đứng đầu thiên hạ được, nhất thiết phải có chút thế lực làm chỗ dựa.
Qua sự huấn luyện nghiêm khắc mà Phong đặt ra, mấy người Smoker, Lucci, Ain, Layla,...mạnh hơn mạch truyện không ít, nếu không muốn nói là có bước tiến bộ vượt bậc, Luffy nếu không cẩn thận sẽ bị ăn hành ngập mặt chứ chẳng chơi.
Điều đặc biệt quan trọng chính là lời dặn trước khi đi của Phong với mọi người, nếu đúng theo những gì Phong biết thì năm sau, Zephyr sẽ dẫn hơn phân nửa số đồng đội của hắn ra ngoài khơi thực hành nhiệm vụ vụ nào đó, và kết quả bị một tay chơi tầm cỡ Đại Kiếm Khách bán hành, chỉ còn mình ông và hai người Ain, Binz sống sót, đây là chuyện mà Phong không muốn xảy ra nhất.
Vì vậy hắn sau khi thông tri cho đám đồng đội cũng là thuộc hạ của mình thì trực tiếp tìm gặp Zephyr nói chuyện. Không ai biết Phong đã nói gì với Zephyr, chỉ âm thầm nhận được tin tức lão đồng ý và lắng nghe những gì mà Phong dặn dò.
Hai ngày còn lại Phong yên tâm chiếu cố cho hai mỹ nhân Hancock và Hina, hai nàng nài nỉ bắt ép hắn vào thành phố mua mấy dụng cụ cần thiết cho sinh hoạt ví dụ như, dao cạo râu, kéo cắt tóc, kem giữ ẩm, thuốc chống muỗi, quần áo thể thao,... Y như hai cô vợ nhỏ chuẩn bị đồ cho chồng trước khi đi công tác xa dài hạn, mọi chuyện Phong đều nhất nhất đồng ý hết, hắn biết thời gian sắp tới sẽ rất khó cho hai nàng nên không nỡ từ chối bất cứ yêu cầu gì từ cả hai.
Khiến Phong buồn cười nhất chính là mấy lọ kem chống nắng, việc xuống lòng đất học tập cùng Tengu hắn đã hứa với mấy người Sengoku tuyệt đối giữ bí mật, bởi vậy Hancock với Hina không biết Phong đi đâu cả, chỉ nghĩ là hắn đến một hòn đảo xa xôi nào đó.
- Được rồi!! Hai cưng trở về đi, tám năm sau chúng ta gặp lại, nhớ giữ sức khỏe đừng để đến khi anh ra ngoài mà thấy sụt một cân là liệu hồn.
Đây là câu nói cuối cùng mà hai nàng nghe được từ hắn, cũng là động lực giúp cả hai tiến bộ từng ngày, không ngừng phấn đấu hoàn thiện bản thân vì hắn.
Phong làm bộ như giong buồm ra khơi chẳng qua là để đánh lừa mọi người, mục đích trọng yếu đương nhiên là chiếm đoạt trái ác quỷ Moa Moa no Mi rồi.
Theo hẹn ước Sengoku âm thầm để Magellan thả World, đồng thời thông báo hướng di chuyển của gã cho Phong biết. Không đến nửa ngày, Phong ung dung trở lại tổng bộ mà không bị một vết thương nào, có chăng là cái áo bị rách vài chỗ.
Đáng lý Phong có thể về sớm hơn nếu không phải trái More More đi mọc ở chỗ khác, tính ra vận khí của hắn cũng được xem như may mắn, tại hòn đảo gần nơi xảy ra trận chiến vừa hay khi World ch.ết liền mọc ra, Phong loay hoay trên biển nửa ngày rốt cục cũng tìm được nó.
World mạnh không?? Mạnh!! Bất quá vì nhốt ở trong tù quá lâu nên năng lực đã bị suy yếu rất nhiều, cộng thêm Thập Đoạn của Phong có một chiêu thức khắc chế toàn tập những kẻ lấy tốc độ làm kiêu ngạo. Bát Đoạn - Mật Độ...
...
Truyền kỳ tạm dừng một cái tận tám năm.
Phong mỉm cười nhìn lão nhân trước mắt, hay nói chính xác hơn là một ngôi mộ nhỏ do tự tay hắn xây nên, miệng cười nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.
- Lão già bệnh hoạn, ông chạy trốn cũng nhanh thật, thoáng cái liền hai năm, ông bảo xuống dưới đó gặp hai bạn già khoe khoang về tôi, nhưng tôi đã làm được gì khiến ông tự hào đâu cơ chứ, ông làm vậy không phải là để ê mặt à???
- Mẹ kiếp!! Không phải ông luôn miệng nói muốn uống rượu với tôi một lần sao?? Đi sớm như vậy thì uống kiểu gì?? Ông biết tôi ghét rượu mà lúc đó còn bắt tôi uống cho bằng được,...
- Ông xem, hai năm qua tôi cứ uống một mình riết thành quen, chính ông tập thói hư tật xấu cho đệ tử yêu quý của mình đấy, ở đó mà tự hào cái quái gì, đúng là đồ mặt dày, mặt tôi dày mấy cũng không bằng ông...
Vừa nói Phong vừa ngửa cổ tu ừng ực bình rượu to, nước mắt hòa cùng rượu khiến hương vị của nó có chút mặn mặn, có chút cay cay.
Tengu qua đời khi hưởng thọ 97 tuổi, cũng là một ngày cách đây hai năm, hôm đó Phong cảm thấy lồng ngực mình như bị xé nát thành trăm ngàn mảnh, đau đớn dày vò hắn suốt mấy tháng trời, nỗi đau dằn xé tâm can này lần đầu tiên hắn cảm thụ được, khoảng thời gian sau hắn lâm vào điên cuồng luyện tập bán sống bán ch.ết, bất kể ngày đêm.
- Tôi sẽ khiến ông tự hào!! Không một ai trên thế giới này đủ sức đánh bại được tôi!! Đây là lời hứa đầu tiên và cũng là duy nhất tôi dành cho ông!!
- Lão sư...ngài...yên nghĩ nhé!!!