Quyển 2 - Chương 48: Bầu bạn
Edit: ThiênBeta: Thiên
Ngày đó, là một ngày gây không ít chấn động trong toàn liên minh.
Chuyện chấn động thứ nhất, tổng tài hiện tại của tập đoàn Hoa thị lớn mạnh nhất liên minh, Hoa Vũ qua đời.
Chuyện chấn động thứ hai, con trai thất lạc gây xôn xao nhiều năm của Hoa Vũ, Hoa Nguyệt đã trở về với, hơn nữa tiếp quản tất cả cổ phần công ty trong tay Hoa Vũ, trở thành đại cổ đông thứ ba sau Hoa Long Hàn và Mặc Thượng Liễu.
Chuyện chấn động thứ ba, Hoa Long Hàn cùng Mặc Thượng Liễu gần như đồng thời tuyên bố, chuyển 10% cổ phần công ty trong tay mình cho Hoa Nguyệt, đến lúc này, Hoa Nguyệt trở thành người nắm giữ cổ phần lớn nhất trong tập đoàn Hoa thị, cũng trở thành chủ quản gia tộc Hoa thị.
Chuyện chấn động thứ tư, di chúc của Hoa Vũ được công bố, di chúc tuyên bố, người ông yêu chỉ có một mình vợ cả là Phong Nhưng, kể cả vị phu nhân thứ hai trong nhà, ông chưa từng cùng bất cứ phụ nữ nào sinh con nối dõi, bên trong kèm giấy kiểm tr.a DNA làm chứng. Tất cả con nối dõi đều do những người phụ nữ đó vì tranh đoạt tài sản Hoa thị mà có bên ngoài, cha bọn họ phần lớn là những người khác trong Hoa thị gia tộc. Kết quả kiểm tr.a DNA còn xác định đã xuất hiện người chân chính có chung dòng máu với ông ở Hoa thị, nói cách khác, tất cả tài sản của Hoa Vũ sẽ không chia cho bất kỳ ai trừ Hoa Nguyệt.
Bản di chúc này Hoa Vũ đã lập từ trước, giao riêng cho luật sư của ông, chỉ cần ông ch.ết, lập tức công khai.
Ngoài bản di chúc này còn có một phần Hoa Vũ viết trước khi ch.ết đích thân giao cho luật sư. Phần này viết rõ, Hoa Long Hàn cũng không phải con ruột của ông, nhưng hắn được ông nuôi dưỡng từ nhỏ, là con nuôi có tư cách hợp pháp duy nhất, trong di chúc yêu cầu con ông, Hoa Nguyệt, giao quyền kinh doanh, tức vị trí tổng tài Hoa thị. cho Hoa Long Hàn, đồng thời trong di chúc công bố hôn ước của cậu và Hoa Long Hàn, chúc phúc cho họ. Nhưng di chúc cũng không nói rõ cha của Hoa Long Hàn là ai, mà mẹ của Hoa Long Hàn sau khi Hoa Long Hàn nhận họ Hoa không lâu đã qua đời, chuyện này liền trở thành bí ẩn vĩnh viễn không lời giải.
Song chuyện cha của hắn là ai dường như không tạo nên nhiều chấn động, chuyện chấn động nhất là hai thân phận khác của hắn, con nuôi duy nhất của Hoa Vũ, người có hôn ước với con một của Hoa Vũ.
Thực tế có rất nhiều người đoán, có phải hắn lợi dụng vào hôn ước mới chiếm được quyền kinh doanh của Hoa thị không. Theo lời đồn này, Hoa Nguyệt trở thành con rối đáng thương, một con rối bị tước đoạt hạnh phúc hôn nhân.
Cũng khó trách người khác nghĩ vậy. Quyền lực là thứ mọi người luôn muốn, mà Hoa Long Hàn đích xác có năng lực này.
Nhưng đợi khi hai người xuất hiện công khai trên truyền thông, mọi chuyện dường như không phải vậy.
Thông qua truyền thông, công chúng có thể thấy rất rõ, Hoa Nguyệt mặt lạnh như băng, tựa hồ đối chọi gay gắt với bản di chúc thứ hai của cha, trong lời nói như oán hận vì sao cha cậu lại tìm cho cậu một tên hôn ước ngu ngốc như vậy, hoàn toàn không hề trưng cầu ý kiến của mình. Từ điểm này có thể thấy được, chuyện lập hôn ước là quyết định riêng của Hoa Vũ, không liên quan đến Hoa Nguyệt, nói cách khác Hoa Nguyệt không bị ép buộc.
Vậy thì Hoa Vũ dùng điều kiện hôn ước để trói buộc Hoa Long Hàn? Nhưng làm vậy với Hoa Long Hàn không có tác dụng mấy, không cần công bố bản di chúc thứ hai, thế lực của Hoa Long Hàn đã suy yếu không ít, chỉ cần Hoa Nguyệt liên hợp với Mặc Thượng Liễu thì có thể dễ dàng nắm giữ Hoa thị.
Đoán đi đoán lại, mọi người vẫn không đoán ra được gì, vậy mới nói chuyện của mấy đại gia tộc luôn khiến người ta khó hiểu.
Nhưng bất kể nói thế nào, Hoa Long Hàn cười nhiều hơn trước rất nhiều, chỉ có điều là cười ngu ngu, giống như hạnh phúc đến quá đột ngột khiến hắn như đang mơ. Như vậy thoạt nhìn quyền kinh doanh Hoa thị là tài vật ngoài dự liệu của hắn? Nhưng với năng lực của hắn dù không làm chủ quản Hoa thị, quyền kinh doanh Hoa thị cũng không thể thuộc về ai khác. Thật là khiến kẻ khác khó hiểu.
Thực ra, có gì khiến kẻ khác khó hiểu chứ?
Trên thế giới luôn có thứ quý giá hơn quyền thế tiền bạc. "Ta cười thế nhân quá điên cuồng", Hoa thị dù là gia tộc lớn nhất, nhưng Hoa Vũ, Hoa Nguyệt, Hoa Long Hàn cũng vẫn là con người, họ vẫn có thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố, cũng có những điều mong muốn hơn ngoài việc tranh giành quyền lực. Một loạt hành vi của họ, đặt vào những người bình thường, ý tứ rất rõ ràng, nhưng nếu đặt vào người của Hoa gia, thế nhân cứ cố đào móc nguyên nhân tự cho là sâu xa nhưng thật ra lại chẳng có sau lưng họ.
Bất kể thế nào, đương sự hạnh phúc là được rồi.
Đương sự có hạnh phúc không?
“Nguyệt…” Thiên Khiếu Hàn cười nịnh nhìn Ảnh Cô Nguyệt.
Khóe mắt Ảnh Cô Nguyệt giật giật.
“Cút về!”
“Nguyệt… Cậu không cho tôi vào tôi sẽ ngủ ở cửa!” Thiên Khiếu Hàn thề.
“Cậu có thể đừng mất mặt như vậy không!” Ảnh Cô Nguyệt tức nghẹn lời.
“Không sao, cùng lắm thì đầu báo ngày mai sẽ là Hoa Long Hàn hôn thê Hoa Nguyệt cãi nhau, bị đuổi khỏi phòng ngủ ngoài đường thôi.” Thiên Khiếu Hàn vô tội nói.
Ảnh Cô Nguyệt rất có xúc động muốn hộc máu! Cái gì gọi là bị đuổi Hắn ta hình như còn chưa được vào mà! Hơn nữa không phải hắn có nhà riêng sao!
Tởm nhất chính là “hôn thê” kia…
“Tôi tuyệt đối không thừa nhận!” Ảnh Cô Nguyệt hung dữ nói.
“Tôi mặc kệ, dù sao ông già… khụ khụ khụ, nhạc phụ đại nhân đã công bố!” Ánh mắt Thiên Khiếu Hàn bay bay.
“…” Ảnh Cô Nguyệt tiếp tục nghẹn lời, dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng rất rõ ràng hiệu ứng chấn động từ lời hắn còn lớn hơn di chúc của Hoa Vũ.
“Aiii… Vào đi.” Ảnh Cô Nguyệt nhấn nhấn đầu mày, thỏa hiệp. Cậu hoàn toàn không nghi ngờ Thiên Khiếu Hàn có da mặt đủ dày để ngủ ngoài cửa, nói không chừng còn có thể gọi một đại đội phóng viên vây xem, đừng nói chi còn có một con hồ ly chuyên quạt gió thổi lửa.
Thiên Khiếu Hàn mỉm cười, tiêu sái bước vào. Gì? Bạn hỏi tại sao hắn không mang theo đồ? Hô hô, đồ dùng trong phòng Nguyệt có đủ hết, cần gì hắn phải mang tới nữa? Còn quần áo hả… thứ đó hắn đã sớm kêu người gửi đến nhà Nguyệt, đáng thương Nguyệt khi nhận được một đống quần áo hai mắt tức giận trợn lớn.
“…” Ảnh Cô Nguyệt vừa đóng cửa thì cảm thấy được cánh tay ấm áp quấn bên hông, thân thể không khỏi cứng đờ.
“Vẫn còn tôi, tôi sẽ luôn ở đây.” Không cợt nhã động kinh như bình thường, những lời này rất nhẹ, cũng rất kiên định, rất nghiêm túc.
“Hàn…” Ảnh Cô Nguyệt ngập ngừng, nhắm mắt, mắt cay cay. Đáng giận, rõ ràng ở lễ hợp táng cha cũng không biểu hiện đau buồn ra ngoài, vì sao hắn chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra.
Nhẹ nhàng hôn mang đi giọt nước mắt ấm nóng trên mặt Nguyệt, Thiên Khiếu Hàn không nói gì, chỉ ấn đầu Nguyệt lên vai mình, thu chặt cánh tay ôm Nguyệt.
Không biết qua bao lâu, như đã khóc đã, Nguyệt ngẩng đầu, không nhìn Hàn mà quay người đi, “Đi tắm đi.”
Hàn nhìn một mảng ướt ướt trên vai mình, cười xấu xa: “Sau đó có thể làm chút chuyện khác chứ?”
Bóng lưng Nguyệt đi vào nhà dừng một chút, sau đó dùng âm thanh bé xíu “Ừ” một tiếng.
Thiên Khiếu Hàn ngẩn người, không ngờ rằng Nguyệt sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
“Vậy tôi tắm trước, quần áo trên lầu.” Bay nhanh lên lầu, không biết vì nóng vội hay xấu hổ.
“Ha ha, chắc chắn sẽ cho cậu một đêm khó quên.” Nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt, khóe mắt vẫn còn hồng hồng, ý cười bên miệng lại dễ dàng phát hiện.
Nửa nằm ở đầu giường, mái tóc rối ngắn, đầu vai để lộ, ánh mặt trời xuyên thấu qua màn giường vừa dày vừa rộng hạ xuống một cái bóng loang lổ lên da thịt bán lõa.
Thiên Khiếu Hàn khoác áo tắm rộng thùng thình bước vào phòng ngủ, nhìn thấy chính là một bức tranh ướt át này.
Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Nguyệt, tay không tự chủ được xoa lên da thịt mịn màng của Nguyệt, xoa lên mặt, lên cổ, lên xương quai xanh, lên ngực, lên bụng… Thân thể rắn chắc không một vết sẹo, cũng không có những khối cơ thịt rõ ràng. Vốn nghĩ da thịt Nguyệt phải là màu lúa mạch khỏe mạnh, không ngờ lại là màu trắng nõn hồng hào, kéo áo ngủ để lộ thêm một phần da thịt, chất da trong suốt như có thể nhìn thấu thấy tim phổi… vô cùng mịn màng…
“Trời sinh, phơi nắng thế nào cũng không đen.” Như nhìn ra nghi vấn trong mắt Thiên Khiếu Hàn, Ảnh Cô Nguyệt thản nhiên nói.
“Ồ…” Nhìn Ảnh Cô Nguyệt bình tĩnh, Thiên Khiếu Hàn không khỏi hơi chút khó chịu. Chính mình rõ ràng đã rơi vào trạng thái dục hỏa đốt người, mà Nguyệt thì vẫn bình tĩnh thế, quả thật khiến hắn rất khó chịu.
Trong mắt hiện lên một tia tinh quang, Thiên Khiếu Hàn xoay người đè chặt Nguyệt dưới thân, thấy mắt Nguyệt có chút hoảng loạn, mỹ mãn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi Nguyệt. Không chờ Nguyệt phản ứng, đôi môi nóng hồng của Thiên Khiếu Hàn bao phủ lên đôi môi mỏng của Nguyệt. Khác xa với nụ hôn lướt nước vừa rồi, hai cánh môi ngậm ʍút̼, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ quét, mỗi một tấc trong khoang miệng ẩm ướt đều được ɭϊếʍƈ kỹ lưỡng, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi Nguyệt, buộc cậu cùng khiêu vũ.
“Hư…”
Nụ hôn sâu ngừng lại, cánh môi khó nhịn tiếp tục buông xuống những nụ hôn nhỏ nhẹ. Hai tay Nguyệt vịn chặt vai Thiên Khiếu Hàn, cơ thể như muốn nhũn ra, thần trí vốn trấn tĩnh đã thêm vài phần mê mang, khi hắn lần nữa ɭϊếʍƈ qua phần dưới lưỡi, cậu cũng đưa lưỡi thăm dò, bắt chước xâm nhập vào miệng hắn ɭϊếʍƈ láp vuốt ve.
Thiên Khiếu Hàn sửng sốt trước sự chủ động của Nguyệt, lập tức thả chậm động tác, lầu lưỡi linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi Nguyệt, tiếp tục dẫn dắt cậu khi nông khi sâu, từng bước thăm dò, trêu chọc, chiếm giữ… Môi lưỡi quấn chặt, Nguyệt bắt đầu ngày càng chủ động đáp lại mỗi một cái hôn ʍút̼ của Thiên Khiếu Hàn, lôi kéo, khiêu khích, hơn nữa có xu thế đảo khách thành chủ.
Thiên Khiếu Hàn không cam lòng yếu thế, nụ hôn dịu nhẹ ban đầu từ từ chuyển thành kịch liệt, hơi thở cũng theo đó trở nên dồn dập, chỉ bạc tinh tế buông rơi qua khe hở đôi môi cũng không rảnh bận tâm. Họ chỉ biết trao nhau những nụ hôn càng sâu sắc càng nóng bỏng hơn, cho đến khi hai bên đều không thở nổi thì bốn cánh môi vẫn luôn dính sát mới rời ra.
Không nói tiếng nào, Thiên Khiếu Hàn thở hổn hển, nhìn gò má Nguyệt nổi ráng đỏ, con ngươi ẩn giấu mê ly, không còn màu sắc lạnh nhạt khi thường, lòng càng rung động hơn. Đầu ngón tay khẽ vuốt đôi môi đỏ tươi, hơi nghiêng người, nhẹ chạm môi lên khóe mắt, sườn má…
“Tôi yêu cậu…”
Hơi thở nóng bỏng đan xen, âm sắc khàn khàn nhỏ nhẹ rơi bên tai, đệm thêm lưu luyến khôn cùng, môi nhẹ cọ lên vành tai, trêu chọc như có như không khiến cơ thể Nguyệt run nhẹ, hai tay buộc chặt thêm vài phần.
Tự cởi áo tắm của mình, tay bắt đầu nhanh chóng tuột áo ngủ rộng thùng thình trên người Nguyệt, trong khoảnh khắc, thân thể bán lõa lộ hoàn toàn ra ngoài, bắp thịt căng đầy duyên dáng, da trơn bóng không tỳ vết góp lửa thêm cho dục hỏa vốn tràn đầy của Thiên Khiếu Hàn. Hắn tham lam, càng nhiều là say mê, nhìn ngắm thân thể hoàn mỹ dưới thân, từng nụ hôn nhỏ vụn như cúng bái dừng trên da thịt Nguyệt.
Ánh mắt mê ly của Nguyệt lộ chút mềm mại. Vốn nghĩ Hàn sẽ rất thô lỗ, không ngờ hắn lại dịu dàng như vậy. Mỗi một nụ hôn đều mềm mại như lông chim, đầu lưỡi như chú chó con ɭϊếʍƈ từng tấc thịt, thỉnh thoảng tăng thêm chút sức, cảm giác đau đau ấy cũng chỉ mang lại càng nhiều khoái cảm.
Thoái mái quá, vậy còn cần gì phải thực hiện kế hoạch của mình nữa? Nguyệt vừa thoải mái hưởng thụ vừa nghĩ.
Thiên Khiếu Hàn lúc này hoàn toàn không biết con sâu trong bụng Nguyệt, hắn dừng lại nơi hai hạt thù du trên da thịt trong suốt trắng nõn, đầu tiên là ɭϊếʍƈ nhẹ, đợi khi nó nổi lên màu anh đào mê người thì chuyển thành cắn, đầu lưỡi liên tục nghiền thù du hồng hồng trước ngực, rồi như sợ Nguyệt đau, chốc chốc biến thành hôn, sau đó là ʍút̼. Cứ thế, ɭϊếʍƈ, cắn, nghiền, hôn, ʍút̼ lần lượt thay đổi, thù du hai bên đỏ muốn nhỏ máu mới luyên luyến hôn dần xuống bụng.
“Ưm!…” Cơ thể Nguyệt run bật, từng đợt cảm xúc nóng rực luồn lên từ thân dưới.
“Hàn… buông… ra!” Cắn răng, miễn cưỡng ngăn lại ȶìиɦ ɖu͙ƈ, Nguyệt gian nan mở miệng quát. Thanh âm vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ trở nên khàn khàn, chẳng những không chút khí thế uy hϊế͙p͙, ngược lại có cảm giác như đang làm nũng.
Thiên Khiếu Hàn đương nhiên sẽ không buông, ngược lại càng thêm dụng tâm ɭϊếʍƈ từng nếp uốn trên dục vọng của Nguyệt, dùng lưỡi ép quả cầu nhỏ dưới gốc dục vọng, đầu lưỡi khi nặng khi nhẹ ɭϊếʍƈ lỗ nhỏ rơi lệ trên đỉnh, còn thỉnh thoảng ʍút̼ mạnh vài cái.
Nguyệt dưới động tác phun ra nuốt vào của Hàn mất đi năng lực suy nghĩ, cong người lên muốn đưa dục vọng vào càng sâu hơn, một tay bấu vai Hàn, tay kia đặt lên cái đầu đang ở phần thân dưới của Hàn, như muốn để dục vọng của mình vào sâu hơn, rồi lại vẫn giữ một chút rụt rè cuối cùng.
Cuối cùng, Hàn ʍút̼ mạnh một lần nữa, trong đầu Nguyệt chỉ còn lại khoảng trắng, thân thể đột nhiên vô cùng thoải mái, tay trên vai Hàn cũng rũ xuống, thở hổn hển từng ngụm lớn.
Làm sao bây giờ, nếu hiện tại còn chưa hành động sẽ trễ mất. Cảm giác được hai chân bị nhẹ nhàng nâng lên, từ sau truyền đến cảm giác mát lạnh khiến Nguyệt kéo lại chút ý thức cuối cùng nghĩ.
“Cậu đã chuẩn bị trước rồi?” Yết hầu khô rát, nói chuyện cũng có chút khó khăn.
“Tôi sợ làm cậu bị thương.” Thiên Khiếu Hàn vô tội chớp mắt, ngón tay từ từ thăm dò, “Đau không?”
Nguyệt thở dài, bỏ đi, dù sao cũng rất thoải mái.
“… Không đau…”
“Giờ thì sao?” Hàn đã nhét vào ba đầu ngón tay, thuốc mỡ lành lạnh cũng đã hòa tan bên trong, hậu huyệt vốn chặt khít đã bắt đầu mềm hơn, cửa huyệt trắng nón từ từ đổi màu hồng ɖâʍ mỹ.
“Không đau.” Ngón tay mơn trớn lên đầu mày nhíu chặt của Hàn, thật sự không đau, hắn mới là người khó chịu hơn.
Thở phào, Thiên Khiếu Hàn rút ngón tay ra, hậu huyệt bỗng chốc trống rỗng khiến Nguyệt không thoải mái, vô thức rên rỉ mấy tiếng, sau đó một thứ thô to nóng rực thúc vào hậu huyệt, từ từ chen vào.
Xoay vặn người, hơi hơi khó chịu, nhưng nhìn Hàn nhẫn nại cắn chặt môi, sắc mặt đã biến thành màu đỏ đen, Nguyệt thở dài, thỏ lỏng thân thể.
“Không sao, vào đi.” Hôn nhẹ lên môi Hàn, Nguyệt dùng ngữ điệu dịu dàng chưa từng có nói.
“Nguyệt…” Thiên Khiếu Hàn rì rầm một tiếng, sau khi ý thức đã được cho phép, một hơi đẩy thứ nóng rực vào hết trong hang ấm áp chặt khít.
“A!…” Tiếng kinh hô và rên rỉ đồng thời vang lên, Nguyệt vì không thích ứng với nhiệt độ thứ bỗng chốc chôn sâu vào cơ thể mình, mà Hàn thì bởi nơi ấm áp kia bao bọc khiến hắn thoải mái đến run rẩy.
Thử động vài cái, cảm giác bên trong đã miễn cưỡng thích ứng, Hàn buông xuống lo lắng, toàn lực cắm rút, mỗi lần đều đạt tới độ sâu tối đa, đợi thứ nóng rực kia hoàn toàn rời khỏi hậu huyệt, lại lập tức thúc mạnh vào trong.
Chân Nguyệt gác bên hông Hàn, tùy hắn đưa mình lên đầu ngọn sóng cao nhất, sau đó kéo mình xuống vực sâu thẳm, như một chiếc thuyền lá, phóng túng bản thân trôi nổi giữa bể dục vọng.
………………
“Nguyệt…” Thoả mãn ôm lấy người yêu còn tràn đầy hương vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ, Thiên Khiếu Hàn đến giờ vẫn kinh ngạc, hắn thật không nghĩ tới Nguyệt sẽ dễ dàng để hắn “ăn”.
“Hàn… cậu biết không,” Nguyệt nâng mí mắt nặng trĩu, “Thật ra tôi đã chuẩn bị ở trên.”
“A…” Quả nhiên… Thiên Khiếu Hàn buồn bực, nhưng tại sao cậu ấy lại bỏ qua? Phải biết nếu cậu ấy kiên trì muốn, mình nhất định sẽ thỏa hiệp.
“Nếu tôi nói tôi muốn cậu cũng chỉ có thể thỏa hiệp thôi,” Nguyệt ngáp một cái, “Nhưng không nghĩ tới ở bên dưới cũng rất thoải mái, tôi chẳng muốn động.”
“…” Thiên Khiếu Hàn câm nín.
“Dù sao ở hiện thực tôi mạnh hơn cậu, nếu tôi thật sự không muốn cậu cũng không có cách nào, nằm dưới hưởng thụ cũng không tệ.” Nguyệt nói tiếp, “Kết quả vẫn là tôi muốn làm bao nhiêu lần thì làm bấy nhiêu, muốn tư thế nào thì tư thế ấy, như nhau.”
Thiên Khiếu Hàn đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng giật giật: “Nhưng trong trò chơi tôi mạnh hơn cậu một chút nha.”
Nguyệt quăng cho hắn một ánh mắt cậu là đồ đần: “Trong trò chơi có hệ thống phòng sắc lang… Hơn nữa có kỹ năng có thể dùng tự vệ bất cứ lúc nào.”
“Vậy nên ấy, hầu hạ tôi cho tốt đi.” Hài lòng chốt câu, Ảnh Cô Nguyệt gối đầu lên tay Hàn, đắc ý thiếp đi.
Thiên Khiếu Hàn miệng hả rồi đóng, cuối cùng không nói được câu nào, đành thở dài cam chịu số phận.
Ai nói làm thụ không thích? Làm thụ vẫn có thể nắm quyền chủ động như thường. Hô hô, làm thụ thoải mái hơn nhiều~~~~~~~