Quyển 2 - Chương 59: Cách ứng đối tình nhân không được tự nhiên

Edit: ThiênBeta: Thiên
“Àiii…”
“Hồ ly ch.ết tiệt, ngươi đã thở dài bao nhiêu lần rồi hả!” Nhược Thủy U Lam đã trở lại bực bội hét.


“…” Liếc mắt khinh bỉ Nhược Thủy U Lam, Yêu Hồ Chín Đuôi tức giận nói, “Tên đang trong mùa gặt hái tình yêu như ngươi thì sao có thể hiểu được tâm tình những người tình yêu sự nghiệp cùng gặp trắc trở như ta.”
Nhược Thủy U Lam đỏ mặt.


Phía sau truyền đến một âm nghẹn cười, Nhược Thủy U Lam quay đầu trừng người kia.
“A… Xin lỗi…” Lưu Tinh Trư áy náy.
“Ha ha, không sao, ta không phải buồn chuyện đó.” Yêu Hồ Chín Đuôi thở dài, ai oán liếc Mèo Không Ăn Cá ngồi ở một góc xa.


Đã biết Lưu Tinh Trư là cao thủ ẩn thế, thua dưới tay nàng cũng không có gì, suy cho cùng nàng không phải xem thường mình mới rút lui, nếu đổi là mình, với kiểu so tài này, cũng sẽ tình nguyện bỏ cuộc để tránh huynh đệ một bang bị thương, dù sao không lâu nữa tới đấu đội, nếu đánh đến cùng sẽ mất nhiều hơn được.


Hồ ly chán nản là vì, rõ ràng người trong bang đều biết mình gặp phải “Thất bại nặng nề”, ai cũng đến an ủi mình, vì sao chỉ có Mèo cưng là đến hỏi một câu tượng trưng rồi quăng mình qua một bên chẳng buồn quan tâm? Rõ ràng mình đã thả ra áp suất rất thấp rồi mà? Aiii, Kiêu Tử Minh người ta có thể dùng chiêu này, chẳng những lừa được Lam Tử lên giường, còn quang minh chính đại ném bang hội lại cho phó bang chủ, gia nhập vào Phong Hành Thiên Hạ, từ nay về sau cùng tình nhân chim liền cánh, mỗi ngày thổi bong bóng hồng phấn làm người khác buồn nôn, chẳng lẽ khả năng diễn xuất của mình không bằng Kiêu Tử Minh?


Hoặc nói, Mèo cưng không hề quan tâm đền mình?… Hồ ly căng thẳng.
Mèo cưng trộm nhìn Yêu Hồ Chín Đuôi một cái rồi nhanh chóng kéo tầm mắt về, ngực đập thình thịch.


available on google playdownload on app store


“Hồ ly hình như vẫn đang khó chịu.” Tuy đã trưởng thành, còn là người có địa vị xã hội, nhưng thói quen khi căng thẳng sẽ xoắn ngón tay vẫn giữ, “Có phải ta nên đi khuyên nhủ hắn không?”
Meo cưng chần chừ, cắn ra hai dấu răng đỏ trên phiến môi mọng nước.


“Hay thôi đi, muốn khuyên cũng không tới lượt ta, hồng nhan tri kỷ của Hồ ly một đống.” Lại trộm liếc Hồ ly, thấy không ngừng có oanh oanh yến yến lượn lờ thăm hỏi, lòng không hiểu sao ê ê, đột nhiên bực bội, hừ thầm một tiếng, xoay đầu đi nơi khác, mắt không thấy tâm không phiền.


Thấy một cái… tâm lại phiền…
Đương nhiên, oanh oanh yến yến ở đây tuyệt đối không phải đám người Phong Hành Thiên Hạ.


Một bang Phong Hành Thiên Hạ hiện đang ngồi trong tửu lâu mở tiệc ăn mừng chiến thắng, nhân tiện tăng sỹ khí cho đấu đội sắp tới, nhân tiện làm quen hai người bạn mới —— hắc mã đại hội võ lâm – Lưu Tinh Trư, cùng một vị vốn là bang chủ bang hội quản lý thương mạch một vùng Liêu Đông trong Mộng Hồi, vì “theo” tình nhân đổi nghề qua đây – Kiêu Tử Minh. Vì thường xuyên đến “quấy rầy” Nhược Thủy U Lam, thành viên Bích Huyết Hàn Sương xưa đều đã quen biết Kiêu Tử Minh, mà Nhật Nguyệt Huy Ánh trước đây cũng qua lại không ít với thương hội của Kiêu Tử Minh, cũng biết y. Lưu Tinh Trư sau khi chào hỏi mọi người, lột xuống mặt nạ thục nữ hay đỏ mặt, nàng so với Nguyệt Yêu Tinh và Dực Yêu vốn điên nổi tiếng càng điên hơn, hơn nữa nói chuyện với bọn Dực Yêu, Mèo Thích Uống Rượu vài câu, lập tức hoan hô “Tìm được tổ chức rồi”, từ đó đầu quân vào một phái nữ nhân thực lực mạnh nhất, điên nhất, khó chơi nhất của Phong Hành, gọi tắt Lang Nữ Phái. Nguyên tưởng Phong Hành cuối cùng đã xuất hiện một vị không phải nữ vương cũng không phải lang nữ, một thục nữ dịu dàng hiếm thấy, tuy không xinh lắm nhưng vẫn khiến trái tim độc thân của một số nam nhân trong Phong Hành nhộn nhạo. Nhưng xem ra, bay cao bao nhiêu giờ té đau bấy nhiêu, từng người từng người chạy đến góc tường trồng nấm, bị bác gái vệ sinh môi trường lấy lý do làm mất mỹ quan đô thị phạt hai mươi lượng bạc, thật là đáng thương.


Vì đây là tửu lâu công cộng, một đám oanh oanh yến yến vây quanh Hồ ly đương nhiên là những người ngưỡng mộ hoặc có mục đích riêng từ các bang hội khác. Tửu lâu Lão Táo vốn là tửu lâu có tiếng trong Mộng Hồi, có thể bước vào đều là người có tiền bạc có địa vị (Thật ra Phong Hành vốn định xếp bàn ra ngồi ven đường ăn, nhưng có Kiêu Tử Minh ở đây, xem như phí vào bang, bữa cơm này y bao hết, người Phong Hành lúc này mới cười nham hiểm nghênh ngang bao hết lầu hai), vậy nên đám oanh oanh yến yến kia tự nhiên muốn dung mạo có dung mạo, muốn hậu thuẫn có hậu thuẫn, cũng chính vì vậy, Hồ ly đang buồn muốn ch.ết không thể không đối mặt với nhóm mỹ nữ được các đại môn phái đẩy tới, lại không thể đuổi họ đi. Mà Mèo cưng, thấy Hồ ly vui vẻ hưởng thụ thì buồn bực vô cùng.


“Ca ca ta thật là, sao cứ không tự nhiên như thế? Hồ ly cũng thật là, sao không phát huy một nửa trí thông minh bình thường của hắn?” Mèo Thích Uống Rượu trợn mắt nhìn anh ruột lớn hơn mình hai tuổi, chỉ tiếc rèn sắt không thành oán giận.


“Aiii, hai người này chẳng lẽ muốn tiến hóa theo hướng tiểu bạch thụ vs trì độn công? Đừng chứ, kiểu đó xoắn lắm!” Tá Tá Tiểu Vu đau khổ giật giật mái tóc rối bù hơi dài của mình.


“Chẳng lẽ bắt chúng ta phải ra tay?” Dực Yêu đau lòng nhìn Mèo cưng, liên tục thở dài, “Tiểu Trư, ngươi có ý kiến gì.”
Lưu Tinh Trư giật mình, tay phải giơ lên, ngón cái sờ sờ khuôn mặt đỏ ửng của mình, một bộ dáng xấu hổ, giọng mềm mại: “Xuân dược, loại mạnh, gạo nấu thành cơm.”


Ba người còn lại sững sờ. Mèo Thích Uống Rượu đỏ mặt, mắt lấp lóe hào quang phức tạp, hai tay nắm chặt, hơi run run.


“Này này… Tiểu Trư nói đùa thôi, Tiểu Tửu (Tửu = Rượu, bạn Mèo Thích Uống Rượu ấy) ngươi ngàn vạn lần đừng manh động!” Tá Tá Tiểu Vu thấy Mèo Thích Uống Rượu như muốn xông lên đánh người, lòng căng thẳng.


“Tiểu Trư…” Hai chữ như nặn ra từ kẽ răng, dọa Tá Tá Tiểu Vu cùng Dực Yêu sợ hãi phải không ngừng khuyên can.
“Không, về sau ta muốn gọi ngươi là Trư tỷ tỷ!”
“A?…” Tá Tá Tiểu Vu cùng Dực Yêu dại ra.


“Ngươi thật lợi hại! Thật bội phục ngươi! Tại sao ta không nghĩ tới chứ!” Mèo Thích Uống Rượu hoa hô một tiếng, nhào lên người Lưu Tinh Trư, mắt lấp lánh, “Ta thật sự rất sùng bái ngươi! Thu ta làm tiểu muội nha!”
“…” Tá Tá Tiểu Vu cùng Dực Yêu muốn té xỉu.


“Được.” Dịu dàng xoa đầu Tiểu Tửu, Lưu Tinh Trư vẫn là bộ dáng hiền lành mỉm cười.
“Tiểu Yêu, các lão đại gọi các ngươi qua ăn cơm. Ơ, các ngươi sao thế này?” Nguyệt Yêu Tinh kỳ quái hỏi.


Dực Yêu ôm ngực: “Không có gì, chỉ là từ nay về sau, tiểu đội Lang Nữ của Phong Hành sẽ do Trư tỷ tỷ lãnh đạo!”
“Trư tỷ tỷ? Nàng nhìn nhỏ tuổi hơn ngươi mà?” Nguyệt Yêu Tinh khó hiểu nhìn một đám Lang Nữ đang họp.


“Tuổi tác không thành vấn đề, hủ tính mới là mấu chốt.” Túy Vũ Yêu Nhiêu cười, “Đi thôi, các tỷ muội, chúc mừng tân đội trưởng tiểu đội Lang Nữ ra đời!”
“À hú!” Sói tru một hồi, những nam nhân trong Phong Hành Hiểu được hàm nghĩa không khỏi run rẩy.
………….


“A, Tiểu Trư, tìm ta có chuyện gì không?” Sau tiệc ăn mừng, do uống quá nhiều rượu, Yêu Hồ Chín Đuôi thấy hơi chóng mặt bỏ qua hoạt động bang kết tiếp, một mình về phòng nghỉ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Lưu Tinh Trư đứng bên ngoài, vì vậy kỳ quái hỏi, “Không phải ta đã nói sao, ta không trách ngươi.”


“Ta biết.” Mắt Lưu Tinh Trư lóe lên ý cười ôn nhu, ôn nhu như đang nhìn tình nhân của mình vậy, “Cho ngươi này.”


“Cái gì?… A?!” Yêu Hồ Chín Đuôi giật mình khi thấy Túy Vũ Yêu Nhiêu đột nhiên xuất hiện, sau đó bị thứ khổng lồ trong tay Túy Vũ Yêu Nhiêu đẩy ngã vào phòng, “Uầy, thật không hổ là nữ chiến sĩ bạo lực!”


“Vậy nhé.” Lưu Tinh Trư phiền muộn đóng cửa, mắt lộ ra lưu luyến, như thiếu nữ ngây thơ sắp chia xa với người yêu.
“A?” Yêu Hồ Chín Đuôi mê mang nhìn cửa đóng lại trước mắt mình, cảm giác thứ mềm mại nóng bỏng trong ngực mình, cứng ngắt cúi đầu, “Huyền Diểu Diểu?”


“Ô…” Mèo cưng khó chịu vặn vẹo người, trong mắt là dục vọng mãnh liệt lại mê mang, “Phi?”
“Trời ạ…” Yêu Hồ Chín Đuôi bật dậy, muốn đá văng cửa, lại phát hiện cửa không chút sứt mẻ, “Phù hóa đá? Đám nữ nhân này… Mau đưa ta thuốc giải!!”
…………


“Hố hố hố, để xem sau này hai người còn lằng nhằng nữa không.” Mèo Thích Uống Rượu tức giận, “Rõ ràng đã sớm yêu nhau, lại cố kỵ chậm chạp, cứ tiếp tục như vậy, ca ca thật sự sẽ cưới nữ nhân Phi gia! Ta cũng không muốn để ca ca ngây ngốc bị chôn vùi trong phần mộ thương nghiệp liên hôn! Nhất định phải để ca ca hiểu được người mình thật sự yêu là ai, oa oa, ca ca cứ thích tự gách vác, luôn bảo vệ ta, lần này thông gia với Phi gia là vì hắn muốn thay cuộc hôn nhân của ta và đại công tử Phi gia, tự nguyện đi. Hắn còn không cho ta cầu cứu lão đại, oa oa, Hồ ly ch.ết tiệt không biết gì hết, chỉ có hắn mới cứu được ca ca!”


Mèo Thích Uống Rượu nói xong câu cuối, đột nhiên òa khóc, như áp lực từ rất lâu được giải tỏa, hóa thành nước mắt tuôn trào.


“Cái gì, sao ngươi không nói sớm?!” Thấy một đám tiểu đội Lang Nữ đầu tiên là không ngừng rót rượu cho Mèo cưng, sau đó đỡ hắn đi, Thiên Khiếu Hàn cảm giác có gì không đúng, sau khi an bài xong cho các thành viên liền đi lên xem, đúng lúc nghe được lời Tiểu Tửu, không khỏi hoảng sợ.


“Oa oa, ca ca không cho ta nói, hắn nói đây là chuyện của hắn, tiểu thư Phi gia không xấu không ngốc, cưới về cũng không sao, oa oa, nếu trái lời mẫu thân chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi nhà. Oa oa, ca ca không cho ta tìm các ngươi, nếu không sẽ từ muội muội ta.” Mèo Thích Uống Rượu khóc nức nở.


“Lý do của hắn không phải là, với Hàn chỉ quen biết trong trò chơi, trong hiện thực, Huyền gia và Hoa gia cũng chỉ là quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng.” Ảnh Cô Nguyệt theo phía sau Thiên Khiếu Hàn, trầm giọng, “Hắn sợ tình cảm trong trò chơi ra ngoài hiện thực sẽ biến chất, sợ sẽ thất vọng đúng không.”


Nói xong còn trừng Thiên Khiếu Hàn. Sự kiện tung lưới bắt y, chỉ dùng danh nghĩa tiểu công tử Huyền gia, cũng không chỉ đích danh Huyền Diểu Diểu. Hàn và Hồ ly nhất định tin tưởng Mèo, nhưng không nói ra, lại có thể nào để người khác lợi dụng điều này?
“Xin lỗi.” Thiên Khiếu Hàn áy náy.


Từ khi trở lại trò chơi, lực chú ý của hắn vẫn đặt trên người Nguyệt, đối với khó khăn trong hiện thực của Mèo, thật sự không chú ý. Tuy nói đây là chuyện nội bộ của Huyền gia, người ngoài không nên xen vào, nhưng hắn đã biết tình cảm của Lệnh Hồ Phi và Huyền Diểu Diểu từ lâu, đáng lẽ nên chý ý nhiều hơn.


“Thôi bỏ đi, hiện tại vẫn chưa muộn.” Ảnh Cô Nguyệt thở dài, đi đến cửa phòng Hồ ly.
“Đừng!” Tiểu Tửu nghĩ Ảnh Cô Nguyệt muốn mở cửa, vội ngăn lại, “Bỏ qua cơ hội này, không biết ca ca mất bao lâu mới hiểu được tình cảm của mình!”


“Yên tâm.” Ảnh Cô Nguyệt xoa đầu Tiểu Tửu, cô bé này luôn đi theo Mèo từ khi Nhật Nguyệt Huy Ánh chưa thành lập, rõ ràng là một cô bét rất kiên cường, dù khi Nhật Nguyệt Huy Ánh sụp đổ, người khác thì ủ rũ, nhưng đám tỷ muội này vẫn tràn đầy sức sống như ban đầu, im lặng lẩn trốn, âm thầm tìm kiếm mình. Mà bây giờ, lại khóc như một cô bé.


Không, Tiểu Tửu, vốn vẫn là một cô bé thôi.
Ảnh Cô Nguyệt vung tay, vài linh phù dán lên trên phù hóa đá kết thành một kết giới.


“Thế này an toàn hơn, chúng ta ra ngoài chơi đi.” Ảnh Cô Nguyệt cười bẹo má Tiểu Tửu, “Đi rửa mặt nào, thành mèo hoa rồi này, về sau sẽ kêu Mèo Không Ăn Cá là đại miêu, ngươi là tiểu miêu.”
“Ca ca mới là mèo, ta mới không phải mèo, ta là Tiểu Tửu!” Tiểu Tửu dụi mắt, quật cường nói.


“Đi, xuống thôi.” Phi gia sao? Nguyệt Yêu Tinh mím chặt môi, có lẽ mình có thể giúp.
………………


“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lưu Tinh Trư đang mỉm cười nhìn Mèo Thích Uống Rượu đã khôi phục bình thường cười đùa với một đáng Lang Nữ, đột nhiên nhận được trò chuyện riêng từ Ảnh Cô Nguyệt, quay đầu, phát hiện Thiên Khiếu Hàn cũng giơ ly lên, hơi nghiêng về phía mình.


“Sao?” Lưu Tinh Trư hỏi ngược lại.
“Không có gì, chẳng qua nghe được tên một vị đại nhân vật từ chỗ nghĩa phụ. Mà trong Mộng Hồi, người chơi không thể đặt tên theo tên NPC.” Ảnh Cô Nguyệt bình tĩnh nói.


“Là ta sơ suất, quên mất còn có người biết ta.” Trong giọng nói của Lưu Tinh Trư không lộ ra chút gì lo lắng, “Ngươi biết rồi, vậy hẳn không cần lo lắng nữa?”
“Ừ, nhưng ta vẫn rất tò mò.”
“Nếu ta nói, ta chỉ vì buốn chán thì sao?” Lưu Tinh Trư cười thần bí.
“Hả?” Ảnh Cô Nguyệt kinh ngạc.


“Luôn ở phía trên xem các ngươi chơi, ta cũng rất buồn chán, xuống giải sầu thôi mà? Nhưng ta cũng là luyện từ cấp bậc nhỏ nhất lên.” Lưu Tinh Trừ cười nói, “Đừng để ý quá, hiện tại ta chỉ là một người chơi hiểu rõ thế giới Mộng Hồi hơn thôi.”


“…” Ảnh Cô Nguyệt nhất thời câm nín. Lời của Lưu Tinh Trư y truyền lại với nghĩa phụ, nghĩa phụ thoạt nhìn như đang cười khổ, xem ra thế giới Mộng Hồi này, y quả thật biết quá ít.






Truyện liên quan