Quyển 2 - Chương 74: Phong Hành vẫn tiếp tục
Edit: Thiên Beta: Thiên
“Nguyệt Nguyệt! Hàn Hàn!” Yêu Hồ Chín Đuôi chưa dứt lời đã có hai bóng nho nhỏ nhào qua.
Tuy gọi tên hai người nhưng chỉ nhào qua mình chỗ Nguyệt.
“Ngoan lắm! Đã lớn hết rồi.” Ảnh Cô Nguyệt trong mắt là ý nhẹ.
Hiện tại Tiểu Không và Yêu Yêu đã thành bộ dáng mười sáu mười bảy nhưng vẫn thích dính lấy Nguyệt.
“Được rồi, lớn thế còn làm nũng.” Thiên Khiếu Hàn kéo hai con sâu dính khỏi người Nguyệt, sắc mặt không tốt lắm.
“Hàn! Ta thăng cấp thành công!” Thấy sắc mặt Hàn không tốt, Tiểu Không lập tức lấy lòng khoe.
“A? Để ta xem nào.” Thiên Khiếu Hàn mở bảng sủng vật, “Thiên Nhất Thánh Giả, Thần Tộc, ừm, không tệ, tiến hóa thành người.”
“Thiên Nhất Thánh Giả là thần trông coi nước, rất lợi hại!” Tiểu Không vui vẻ nói.
“Rồi rồi, Yêu Yêu tiến hóa thành gì?” Thiên Khiếu Hàn thấy Ảnh Cô Nguyệt có vẻ dại ra, tò mò hỏi.
“…” Ảnh Cô Nguyệt tỉnh táo lại, “Thanh Hoàng.”
“À, Thanh Hoàng.” Thiên Khiếu Hàn gật đầu, “Hả? Thanh Hoàng?”
Thanh Hoàng, sánh ngang thần thú Chu Tước, thuộc tính mộc, sức mạnh moi mặt đều bằng Chu Tước, chỉ có điều không đảm nhiệm chức vị thú thủ hộ. Nói các khác, hai gia hỏa lợi hại như nhau, chẳng qua một tên ở trong triều một tên ở bên ngoài.
“Rất lợi hại.” Thiên Khiếu Hàn cảm thán nhìn Yêu Yêu, “Thật không ngờ.”
“Gì mà không ngờ, Yêu Yêu vốn rất lợi hại!” Yêu Yêu chưa nói gì, TIểu Không đã la lên trước.
Thiên Khiếu Hàn cười nham hiểm, “Nguyệt à, chúng ta nhanh tới Bạch Tháp đi.”
Ảnh Cô Nguyệt gật đầu, đưa Hỏa Linh Châu cho Tử Huyễn Nguyệt: “Huyễn, cùng bọn ta vào chứ?”
“Được.” Tử Huyễn Nguyệt lập tức lấy máu nhận chủ, trả Hỏa Linh Châu lại cho Ảnh Cô Nguyệt.
“Ta không đi với các ngươi, không thể can thiệp nữa.” Lưu Tinh Trư nghiêm mặt, “Bọn họ nhất định sẽ thả nhiều vật cản ngăn các ngươi, ta ra nhiệm vụ để người chơi giúp các ngươi diệt oán linh quanh Đại Lý, kinh nghiệm gấp ba bình thường, tuy không tăng tỉ lệ rớt đồ nhưng khi kết thúc nhiệm vụ dựa vào số oán linh giết được thưởng thêm tiền và vật phẩm.”
“Điều kiện hậu hĩnh vậy?” Nhược Thủy U Lam cười, “Hồ Ly, Huyễn, Ngầu Ngầu cưng, ba người các ngươi cùng lão đại vào phải không? Xem ra chúng ta bên ngoài cũng có thứ để chơi.”
“Ta sẽ cho bọn chúng nếm một chút tuyệt chiêu mới của ta.” Công Từ Không Vờ Ngầu khó có không tranh luận với Nhược Thủy U Lam vấn đề “Ngầu Ngầu cưng”, hưng phấn nói.
“Cẩn thận một chút, chuyện này chúng ta không có cách nhúng tay vào.” Mộng Dịch Di lo lắng.
“Yên tâm, không sao không sao!” Công Tử Không Vờ Ngầu vỗ ngực bôm bốp, “Chắc chắc không thành vấn đề.”
“Vậy lên đường đi,” Sam Lăng chỉ vào ma pháp trận phía trước, “Nó sẽ đưa các ngươi thẳng tới Đại Lý, hiện tại nơi đó hẳn đã bị oán linh chiếm giữ.”
“Chúng ta nhanh đi thôi, người khác chắc đã chém được một đống rồi, chúng ta không thể tụt lại đằng sau.” Túy Vũ Yêu Nhiêu cười nói, bẻ tay rắc rắc.
Trận pháp dịch chuyển một lần chỉ có thể dịch chuyển mười người, thông qua nhiều lần, Phong Hành Thiên Hạ tập hợp đông đủ.
Đại Lý phải là một thành thị xinh đẹp. Đường phố ngang dọc, phòng ốc san sát, người đến người đi ngựa xe như nước, cây cỏ bốn mùa xanh tươi khắp mọi nơi.
Mà hiện tại, sương mù tối tăm bao phủ cả tòa thành, không khí nặng nề như trên Bạch Đà Sơn trước đây.
Trên đường vẫn chen chúc, bất quá không phải NPC vội vàng qua lại mà là oán linh mặt mũi dữ tợn giương nanh múa vuốt đối đầu với những người chơi. Nhìn qua, cơ hồ có thể thấy được người chơi và các bang hội đều xuất hiện ở nơi đây.
Phong Hành Thiên Hạ cưỡi heo từ trên không đáp xuống dẫn đến sự chú ý của người chơi và oán linh. Oán linh lập tức đánh tới.
“Hỏa Lưu Tinh!” Tử Huyễn Nguyệt dùng ngay pháp thuật dọn một khoảng đất trống.
“Các ngươi nhanh đi đi, nơi này giao cho chúng ta.” Nhược Thủy U Lam cười khẽ, quạt xoay tròn, vô số ám khí bắn tới oán linh. Nhược Thủy U Lam chủ yếu tu luyện ám khí, bình thường ám khí giấu trong quạt. Nếu ngươi cho rằng cây quạt trong tay Nhược Thủy U Lam chỉ là một cơ quan phóng ám khí bình thường, vậy sẽ sai mười phần, Thần Phiến Phượng Sồ là Thần Phiến sánh ngang Ngọa Long của Bích Huyết Hàn trước đây, “Giang hồ tranh hùng bất khả văn, thế nhân kỷ đa thuyết Phượng Sồ” (Giang hồ tranh hùng có thể không nghe đến, Phượng Sồ được bao người nhắc tới). Cây quạt này là phần thưởng của nhiệm vụ ẩn rất phức tạp mà Nhược Thủy U Lam đã làm, uy lực của bản thân nó rất mạnh, công phu dùng quạt của Nhược Thủy U Lam tuyệt đối không thua ám khí. Nếu có người cho rằng quạt của Nhược Thủy U Lam dùng để trang trí, vậy hắn chỉ có thể dùng tính mạng trả giá cho sai lầm chủa mình.
Thiên Khiếu Hàn vẫy tay, năm người lập tức bay lên trời, bỏ mặc những oán linh dây dưa bên dưới bay thẳng tới Bạch Tháp.
“Đáng giận!” Thiên Khiếu Hàn tức giận nói.
Trước cổng Bạch Pháp tràn đầy oán linh Boss tinh anh, dù bọn họ có thể vào, khí lực cũng sẽ tiêu hao không ít.
“Nơi này vẫn chưa ai tới.” Ảnh Cô Nguyệt lạnh nhạt nói.
Quái vật nơi Bạch Tháp là chỗ sâu nhất, người chơi lẻ tẻ chạy đến sẽ bị đám Boss đánh ch.ết.
Năm người nhìn nhau, xuống? Không xuống? Làm sao đây…
“Các ngươi xem kìa!” Công Tử Không Vờ Ngầu đột nhiên hô lên.
Mọi người tập trung nhìn qua, Boss phía dưới đột nhiên hóa thành khói trắng biến mất.
“Nguyệt Nguyệt tiểu mỹ nhân, đã lâu không gặp.” Giọng nói yêu nghiệt của Phiên Tiên vang bên tai, nhìn kỹ, Phiên Tiên đang phe phẩy cặp cánh sặc sỡ của hắn, ở giữa không trung nhìn bọn họ.
“Thật phiền.” Một luồng gió mạnh quét bay oán linh, Hồng Diệp nhíu mày, mặt ghét bỏ.
“Các ngươi thế nào…” Ảnh Cô Nguyệt kinh ngạc nhìn hai người, ách, hai con bướm lấy tư thế dễ như trở bàn tay càn quét đám Boss oán linh kia.
“Chúng ta là quái vật thuộc khu vực Đại Lý, có người dám cướp địa bàn của chúng ta, không giáo huấn chúng sao được?” Phiên Tiên híp đôi mắt phượng yêu mị, giọng bất thiện.
“Đừng ngăn chúng ta nha.” Phiên Tiên nhíu mày.
“Giết cho ta!” Rõ ràng đã qua tuổi thất tuần (>70), Hoàng Đế Đại Lý vẫn đầy tinh thần dẫn theo binh lính của mình anh dũng chiến đấu.
“Không phải vì Chủ Thần định ra nhiệm vụ, nhiều oán linh công chiếm thành Đại Lý như vậy, là Hoàng Đế Đại Lý đương nhiên phải bảo vệ lãnh thổ của mình.” Tâm tình Phiên Tiên rất tốt, “Hơn nữa, lát sau viện binh triều đình cũng sắp tới, Đại Lý là nước phụ thuộc của hắn, yêu cầu giúp đỡ đã được gửi đi không lâu.”
“Viện binh triều đình!” Mắt Công Tử Không Vờ Ngầu sáng rực.
“Hô hô, đúng vậy, ông chồng thân ái của ngươi dẫn đội đó.” Phiên Tiên cười trêu chọc.
“A… Ngươi…” Mặt Công Tử Không Vờ ửng đỏ, “Sao ngươi biết…”
“Chuyện này người linh thông tin tức một chút là biết, Ma Tôn đại danh đỉnh đỉnh Mộng Dịch Di nhận một đồ đệ thuận tiện gạt làm phu nhân, ha ha, tiểu tử này cuối cùng đã buông xuống, khá lắm.” Phiên Tiên cười nói, “Ta đã khuyên hắn từ bỏ lâu rồi, hắn cứ lì, ha ha.”
Tình cảm riêng của Mộng Dịch Di hắn cũng biết… Mọi người câm nín… Hay phải nói, Mộng Dịch Di quá nổi tiếng…
“Ta mới…” Công Tử Không Vờ Ngầu lầm bà lầm bầm, mắt không tự nhiên liếc nhìn xung quanh.
“Đang tìm ta sao?”
“Mới không có!” Công Tử Không Vờ Ngầu cứng người la lớn.
“Ha ha.” Mộng Dịch Di cười khẽ, không phản bác, chắp tay với Đoàn Thiên Vũ, “Hoàng Đế Đại Lý bệ hạ, bổn vương tới chậm, thật có lỗi.”
“Không sao không sao, vương gia đến vừa lúc!” Đoàn Thiên Vũ vội nói, mắt nhìn những oán linh bay xung quanh, căm hận.
“Bổn vương cũng không phải cố ý đến trễ, có điều một số nhân sĩ dọc đường gia nhập chúng ta, muốn giúp các ngươi giải vây Đại Lý.” Mộng Dịch Di cười nói.
Mọi người tập trung nhìn, quả nhiên, phía sau Mộng Dịch Di xuất hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc.
“Nghĩa phụ…” Ảnh Cô Nguyệt ấp úng.
“Ừ.” Đỗ Tử Đằng mỉm cười gật đầu.
“Tiểu Hàn Hàn! Ngươi nhất định phải cố gắng đấy! Ngàn vạn lần đừng làm mất mặt Kiếm Tiên chúng ta!” Cả người Tiếu Phàm dựa vào Đỗ Tử Đằng, hét lớn.
“Hắn dám!” Hải Ngu lạnh lùng hừ một tiếng.
“Khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, coi như giản gân cốt một chút.” Sam Lăng cười, trêu chọc con chim nhỏ màu đỏ trên vai hắn.
“Ta chỉ mà một con chim màu đỏ nho nhỏ bình thường, không phải Chu Tước nha!” Con chim nhỏ màu đỏ đảo tròng mắt, hô to.
Mọi người hắc tuyến.
“Ố ồ, ta phát hiện mình chưa rời khỏi Phong Hành Thiên Hạ,” Lưu Tinh Trư vừa cười vừa nói, “Thất sách thất sách, không ngờ quên mất.”
Thật ra là ngươi cố ý mà… Mọi người câm nín…
“Ta tới báo ân!” Ảnh Cô Nguyệt cười gượng nhìn Ngưu Đầu Nhân khiêng cây búa.
“Ồ, nhiều người vậy?” Nhược Thủy U Lam cưỡi heo từ từ đáp xuống, “Hô hô, xin lỗi, quên mất chúng ta nên hộ tống các ngươi một đoạn.”
Bọn người Ảnh Cô Nguyệt hắc tuyến…
Tình thế hiện trường lập tức nghịch chuyển, bất kể oán linh nhiều cỡ nào, làm sao có thể địch nổi các tinh binh của Đại Lý và triều đình? Bất kể Boss oán linh có tinh anh cỡ nào, sao có thể địch nổi Phiên Tiên Hồng Diệp hay Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn, hai người mà ngay cả quái vật cũng phải hét lên biến thái?
Thần biến thái nhất, Chủ Thần đại nhân; Tiên biến thái nhất, bọn người Kiếm Tiên; Yêu biến thái nhất, bọn người Phiên Tiên; Thú biến thái nhất, Ngưu Đầu Nhân cùng tiểu đệ; Ma biến thái nhất, Mộng Dịch Di; Người biến thái nhất, đám Phong Hành Thiên Hạ. Dù Boss tinh anh oán linh có biến thái hơn nữa cũng làm sao địch nổi?
Một đám oán linh bị đuổi tới đuổi lui, một đám Boss bị đánh chạy trối ch.ết. Bọn Ảnh Cô Nguyệt một phút mặc niệm cho địch nhân của mình, trao đổi ánh mắt, cưỡi heo bay vào Bạch Tháp.
Vừa vào Bạch Tháp, khi sương mù đen sắp vây kín mỗi người thì ngũ linh châu trên người năm người phát ra ánh sáng chói mắt xua tan sương mù đen, tạo thành một lá chắn bảo vệ năm màu khác nhau quanh người.
“Hóa ra ngũ linh châu có tác dụng như vậy.” Thiên Khiếu Hàn ngập ngừng, “Nơi đây thật u ám.”
“Chắc là bên này.” Công Tử Không Vờ Ngầu chỉ bên trái, “Ta cảm giác được nơi này có ma khí rất mạnh.”
“Đúng rồi, Ngầu Ngầu cưng là ma.” Thiên Khiếu Hàn cười nói, “Đi thôi.”
Qua vài ngã rẽ, khung cảnh trước mắt đã rộng rãi sáng sủa hơn.
Năm người thầm cảm thán, không nghĩ tới trong Bạch Tháp là một không gian khác. Rõ ràng nhìn từ ngoài có vẻ là một tòa tháp nhỏ hẹp, sau khi vào lại vòng tới vòng lui không điểm kết. Hiện tại nơi đây đã bằng một khoảnh sân rộng, thật không thể tin họ đang ở trong tháp.
Nguyên vùng trống trước mắt vẽ đầy trận pháp, chính giữa các trận pháp lồng vào nhau là một tinh thạch khổng lồ dựng đứng, một nữ tử áo trắng tuyệt mỹ vây bên trong, thần sắc lạnh nhạt, trong mắt có chấp nhất mãnh liệt.
Lạc Thiên Thanh…
“Các ngươi cuối cùng đã đến.” Một nam tử áo bào trắng ngồi trên đỉnh tinh thạch khổng lồ, “Ta vẫn thất bại, vốn nghĩ có thể đấu lại con heo kia, không ngờ tới, aiii.”
“Quả nhiên, không thể đấu lại biến thái.” Nam tử thở dài.
Biến thái… Được rồi, Lưu Tinh Trử quả thật có chút biến thái, nhưng ngươi không biến thái sao? Người chơi tiến vào thì cản trở gì ngươi? Cần gì phải vậy, còn lập kế hoạch mấy ngàn năm! Trong mắt năm người là khinh bỉ trắng trợn.
“Các người muốn hỏi ta vì sao không muốn để các người tiến vào sao?” Nam tử nghĩ nghĩ, “Đại khái hẳn vì không phải tộc ta, tâm sẽ khác. Các ngươi rõ ràng là người của cùng một thế giới nhưng giữa các chủng tộc luôn xảy ra chiến tranh kéo dài. Chúng ta tuy có tiên ma yêu nhiều chủng tộc khác nhau nhưng vẫn luôn bình an vô sự, các chủng tộc kết giao với nhau cũng như chính người trong tộc. Còn các ngươi chỉ đơn giản vì màu da khác nhau mà muốn tàn sát một tộc. Tuy hiện tại không còn loại chiến tranh rõ ràng kiểu ấy, nhưng chuyện phân biệt chủng tộc sao có thể biến mất? Loại người như vậy, ta sao có thể yên tâm để các người tiến vào.”
Năm người trầm mặc.
“Ai biết các ngươi có thể khơi mào chiến tranh, thậm chí đuổi cùng giết tuyệt chúng ta hay không?” Nam tử tiếp tục, “Khi sức mạnh các ngươi đủ để chống lại chúng ta, ai biết có thể thế không?”
“Nhưng thế giới này cần một lực lượng người chơi tham gia, nên ngươi nghĩ tới chuyện biến người chơi thành nô lệ không có ý thức?” Ảnh Cô Nguyệt lạnh lùng nói, “Ngươi làm vậy so với việc ‘tồi tệ’ của chúng ta trong lời ngươi có gì khác?”
“Đúng, ngươi nói có vẻ rất hay, bản thân cũng làm việc đấy lại đi chỉ trích người khác, thế này là gì?” Thiên Khiếu Hàn cười, “Quả là chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn.”
“Chúng ta đang thay đổi, ít nhất hiện tại bên ngoài đã không có kỳ thị, nhưng ngươi muốn dùng một phương pháp dã man nhất, dã man như cổ nhân chúng ta, thật là buồn nôn, còn nghĩ mình là thánh nhân.” Công Tử Không Vờ Ngầu chà cánh tay, “Ây, nổi cả da gà.”
“Thời điểm thế này, Boss phản diện thường sẽ thẹn quá thành giận, hét lớn một tiếng rồi biến dị bổ nhào qua chúng ta, sau đó bắt đầu chiến đấu.” Yêu Hồ Chín Đuôi cười tà, ngăn lưỡi dao bay tới của nam tử.
“Ta sai sao… Không! Không thể!” Sắc đen bao trùm người nam tử, khí thế phóng ra ngoài, áp khí mãnh liệt đánh tới năm người.
“Thật phiền.” Theo một tiếng lầm bầm của Thiên Khiếu Hàn, Thần Heo dưới thân bọn họ giận dữ gầm lên “Éc!”, uy áp tăng lên, ngang bằng khí thế của nam tử.
“Đáng giận!” Nam tử vung tay, lưỡi dao gió màu đen bay tứ tung.
“Chỉ bằng ngươi?” Thiên Khiếu Hàn vung tay, thanh kiếm màu băng lam đón nhận dao gió màu đen của nam tử.
Thừa Ảnh Kiếm giờ đây đã về hình thái cuối cùng.
Khi Thiên Khiếu Hàn cản dao gió của nam tử, Tiểu Không và Yêu Yêu cũng ra khỏi không gian sủng vật.
Tiểu Không chỉ tay, bức tường nước xanh lam bao vây nam tử. Yêu Yêu hóa thành Phượng Hoàng màu xanh lá, vỗ cánh, mũi kiếm Thiên Khiếu Hàn được gió trợ giúp, đánh bay thế công của nam tử.
“Thiên Nhất Thánh Giả, Thanh Hoàng…” Nam tử từ tinh thạch chậm rãi đáp xuống, vẻ mặt cô đơn buồn bã.
Năm người lúc này thấy rõ được nam tử điên cuồng kia.
“Nguyệt…” Thiên Khiếu Hàn lo lắng nắm tay Nguyệt.
“Sao vậy?” Tử Huyễn Nguyệt cùng Công Tử Không Vờ Ngầu khó hiểu nhìn Yêu Hồ Chín Đuôi cũng đang khinh hoảng.
“Đây là…” Yêu Hồ Chín Đuôi thất thố khó thấy được.
“…” Ảnh Cô Nguyệt kinh ngạc trợn mắt…
“Cha?”…
Người trước mắt giống Phong Ngưng như đúc!
“Cha?” Nam tử sửng sốt, “Hóa ra ngươi là con trai Phong Ngưng.”
Cười châm chọc: “Ta không phải cha ngươi, nhưng cũng không phải không liên quan chút gì đến hắn, ta được hắn cứu sống, hình dạng của ta và hắn giống như đúc.”
Mắt thoáng hiện hoài niệm: “Phong Ngưng Phong Ngưng, tên ta là Niệm Phong. Lúc trước ngươi là người cảm hóa ta, nay người ngăn cản ta lại là con ngươi, ngươi nói đây có phải định mệnh không?”
“Niệm Phong, ngươi thua rồi.”
Năm viên linh châu trong tay Ảnh Cô Nguyệt bay lên, một trận pháp trước đây chưa từng thấy vây quanh Niệm Phong.
Nói chuyện là Ảnh Cô Nguyệt, nhưng cũng không phải Ảnh Cô Nguyệt.
Lời từ miệng Ảnh Cô Nguyệt, nhưng không phải ý thức của Ảnh Cô Nguyệt.
“Vị trí thế nào các ngươi hẳn biết?” “Ảnh Cô Nguyệt” lạnh lùng nói.
“Nguyệt…” Giọng Thiên Khiếu Hàn run run.
“Y không sao, ta chỉ tạm thời tiếp quản thân thể y.” “Ảnh Cô Nguyệt” như muốn mọi ngươi yên tâm mà cười nhẹ.
Bốn người còn lại trầm mặc, đứng lên ngôi sao năm cánh có màu theo thuộc tính của mình.
“Rõ ràng hắn có thể trốn tới đây, ta đã cho hắn, tại sao lại vậy?” Niệm Phong như tự nói với bản thân, cũng như chất vấn “Ảnh Cô Nguyệt” trước mặt.
“Niệm Phong, đây là mệnh.” “Ảnh Cô Nguyệt” thở dài, trong mắt là bi ai vô ngần.
“Ngươi muốn ta tin đây là mệnh?!” Niệm Phong đột nhiên điên cuồng, “Ngươi muốn ta tin đây là mệnh?! Phong Ngưng bị nhân loại đê hèn bên ngoài hại ch.ết, ngươi muốn ta tin đây là mệnh của hắn?!”
Trận pháp bắt đầu rung chuyển kịch liệt, linh châu năm người trang bị lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, ép sắc đen hung tàn tách ra từ người Niệm Phong xuống.
“Niệm Phong! Đủ rồi! Nếu Phong Ngưng biết tình hình hiện tại, hắn sẽ đồng ý cho ngươi làm vậy sao?!” “Ảnh Cô Nguyệt” hét.
“Nhưng hắn không thể biết được…” Niệm Phong từ từ nhắm mắt, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, mặc cho ánh sáng năm màu bao phủ thân thể mình, “Nhưng hắn không thể biết được…”
Ánh sáng năm màu kết thành kén lớn, bao Niệm Phong bên trong.
Giữa những khe hở từ tia sáng, vẻ điên cuồng trên mặt Niệm Phong đã rút đi, chỉ còn lại nụ cười an hòa.
“Linh hồn của hai thế giới có giống nhau không… Ta muốn chuyển thế cùng một chỗ với ngươi…”
Như một cơn gió thổi qua, lời nói thật khẽ, tựa tiếng thở dài, dạo qua tai mỗi người rồi biến mất.
Đợi hào quang biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại áo bào trắng.
Ảnh Cô Nguyệt ngã xuống.
“Nguyệt! Ngươi sao rồi?!” Thiên Khiếu Hàn vội chạy tới ôm lấy Ảnh Cô Nguyệt, ánh sáng xanh lục bao quanh người Ảnh Cô Nguyệt, trong đầu Thiên Khiếu Hàn xuất hiện những hình ảnh đứt quãng.
Bọn họ biết được rất nhiều câu chuyện về nam tử điên cuồng kia, đây là món quà lúc Chủ Thần rời đi cho bọn họ.
Đây cũng là quyền lợi của họ.
Bọn họ biết…
Tỷ như, năm mươi năm trước, Lạc Thiên Thanh dùng hết sức lực cuối cùng làm Niệm Phong đã có vết thương chí mạng sau lưng từ Chu Tước lại bị trọng thương lần nữa. Niệm Phong mất đi hình thái, chỉ còn lại một đoàn thần thức, gặp được nhà khoa học Phong Ngưng ở thế giới thực đến tìm hiểu Mộng Hồi…
Tỷ như, Phong Ngưng dùng máu mình ký khế ước huyết minh với Niệm Phong, giúp Niệm Phong hồi sinh, vậy nên sau khi hồi sinh Niệm Phong có thân xác giống Phong Ngưng như đúc…
Tỷ như, Phong Ngưng trong khoảng thời gian tìm hiểu Mộng Hồi luôn ở cùng Niệm Phong, Niệm Phong đã từ từ yêu nhân loại bề ngoài nhu nhược nội tâm kiên cường đó, cuối cùng bỏ quên kế hoạch của mình…
Tỷ như, khi Phong Ngưng yêu Hoa Vũ, Niệm Phong đã thấy được nguy cơ sau lưng nhưng khuyên mãi không được. Biết mình không có hy vọng, Niệm Phong cho Phong Ngưng một con chip, chỉ cần hắn đăng nhập bằng tài khoản của mình rồi sử dụng chip thì có thể khiến tinh thần ở lại trong Mộng Hồi, tương đương với cho Phong Ngưng một mạng thứ hai…
Tỷ như, vận mệnh Phong Ngưng như Niệm Phong dự đoán, nhưng con chip dùng bảo vệ tính mạng hắn lại bị ngươi yêu dùng lấy lòng lão gia chủ Hoa gia, cuối cùng thất lạc. Đương nhiên, Hoa Vũ không biết con chip này trọng yếu cỡ nào, hắn chỉ nghĩ đây là “quà tặng” của Đầu Não cho nhân viên khai phá thuận mắt, mang đi lấy lòng phụ thân hắn, để ông không phản đối mình và Phong Ngưng nữa… Không ngờ đã chôn vui một cơ hội duy nhất trốn thoát ngược đãi của Phong Ngưng…
Tỷ như, khi biết được tin Phong Ngưng ch.ết, Niệm Phong vô cùng bi phẫn, nản chí ngã lòng, tiếp tục kế hoạch của mình…
Tỷ như…
Hai người ôm chặt lấy nhau, nước mắt thấm đầu vai Hàn, không để ý ánh mắt kinh ngạc của ba người còn lại, Ảnh Cô Nguyệt không thể khống chế khóc rống.
………………
Một tháng sau, phần thưởng cho nhiệm vụ lớn nhất lịch sử Mộng Hồi đã được phát xong, Phong Hành Thiên Hạ như cũ kiếm được đầy túi.
“Phải đi sao?” Người Phong Hành Thiên Hạ tụ tập một chỗ, vẻ mặt không nỡ.
Thời gian Lưu Tinh Trư ở cùng nói ngắn không ngắn, thật sự rất hợp phách bọn họ.
“Không còn cách nào,” Lưu Tinh Trư đảo mắt, “Thỉnh thoảng ta sẽ lén chuồn xuống chơi.”
“…” Sam Lăng cùng Mộng Dịch Di đau đầu nhấn khóe mắt.
“Nguyệt, Hàn, các ngươi nghĩ kỹ chưa? Chuyện trở thành nhóm người chơi Thần Tộc đầu tiên ấy?” Lưu Tinh Trư cười hỏi, “Để tinh thần tiến vào Mộng Hồi, chính thức thành Thần Tộc, các ngươi sẽ không già đi.”
“Ngươi đang dụ ta à?” Thiên Khiếu Hàn nhíu mày, “Nhưng chúng ta ở hiện thực chưa chơi đủ, đợi khi chúng ta già rồi, chán ghét hiện thực mới vào không sao chứ?”
“Đương nhiên không sao, ta hy vọng khi đó tất cả đều thành Thần Tộc, hô hô.” Lưu Tinh Trư cười nham hiểm, “Đến lúc đó chúng ta lại tạo một bang Phong Hành Thiên Hạ trên thần giới.”
“Nghe cũng được, thoạt nhìn chúng ta phải nỗ lực hơn.” Yêu Hồ Chín Đuôi cười nói.
Sau nghi thức chia tay ngắn gọn, Lưu Tinh Trư và Sam Lăng về lại thần giới, Mộng Dịch Di vì có chuyện phải báo cáo cũng tạm thời rời đi.
“Tiếp theo muốn đi đâu?” Dực Yêu tiến đến nhìn tấm bảng nhiệm vụ đánh thuê của Thiên Khiếu Hàn, “Ừ, nhiệm vụ này cũng được, hô hô, giúp lang tộc thú nhân đánh thỏ tộc thú nhân xâm lược… Nhưng mà tại sao lang yếu hơn thỏ…”
“Ta muốn đi ức hϊế͙p͙ ác bá gì gì đó!”
“Làm nam nhân, đương nhiên phải đến biên cương kiến công lập nghiệp!”
“Hứ, chứ không phải đi giúp chồng yêu nhà cưng à.”
“Fắc! Ngươi muốn đánh nhau à!”
“Hả? Đánh thì đánh! Đến! Mọi người cùng lên!”
“Quá hèn hạ! Một đám đánh một đứa! Ngươi cho rằng ta biến thái như lão đại sao!”
“Hội đồng là chúng ta hội đồng ngươi, đơn đấu là ngươi đơn đấu một đám chúng ta, không có gì khác nhau.”
“Ngầu Ngầu cưng, ai biến thái? Ha ha.”
“Hàn lão đại! Không phải nói ngươi!”
“Vậy nói ta?”
“Nguyệt lão đại!… Ai ai, con chim xanh ch.ết tiệt! Dám mổ đầu ta!”
…
Phong Hành vẫn tiếp tục.
………………..
Trò chuyện riêng:
“Nguyệt…”
“Ừ… Ta rất hạnh phúc.”
Nắm chặt tay nhau, nhìn các huynh đệ trước mặt trêu đùa, khóe miệng hai người hiện lên nụ cười ấm áp.
END! (Tui đã khóc ghi gõ được ba chữ này <~ lời tác giả + editor ; v ;)