Quyển 2 - Chương 1-2
Thời điểm chuông cửa vang lên, Lam Bạch đang tắm.
“Ngô… Ân… Lại sâu thêm một chút… A~ tìm được rồi… Ân…” Rên rỉ mê người tràn ra từ cánh môi hồng nhuận, lại nhanh chóng biến mất trong tiếng nước của vòi hoa sen, trong phòng tắm tràn đầy hơi nước trắng xóa, tiếng rên rỉ vang lên gần nửa giờ, nhìn kĩ, gian phòng tắm này chừng mười mét vuông, nhưng chỉ có một mình Lam Bạch.
Thân mình tuyết trắng tinh tế lấy tư thế như thú cầu hoan quỳ trên nền gạch lạnh như băng, nước ấm từ vòi sen xả xuống, không ít bốc hơi thành sương trắng, còn lại đều rơi trên cái mông trần trụi của Lam Bạch. Khối thân thế câu dẫn qua vô số nam nhân này nhiễm sắc ửng đỏ, thân thể ấm nóng của Lam Bạch ghé lên sàn gạch men run nhè nhẹ, hai cánh mông yêu kiều khó nhịn vặn vẹo, ohát ra tiếng rên rỉ phóng đãng ɖâʍ mị.
“A! Ân… Chịu không nổi… A a… Tiến vào… A… Hút thật nhanh… Ngô… Thật chặt…” Tay trái chống đỡ run rẩy, năm ngón tay thon dài để trên gạch men, cuối cùng chống đỡ hết nỗi mà duỗi thẳng, toàn bộ thân trên của Lam Bạch nghiêng về phía trước, tóc đen ướt nước dán lên mặt cũng dính lên sàn, nhưng lại thấy thoải mái hướng phía sau cọ cọ, hành động này khiến cái mông Lam Bạch càng nâng cao hơn, tay phải đang trừu sáp hậu huyệt càng giống như cả bàn tay cũng muốn đi vào.
“A…!!” Cực khoái mà hét lên một tiếng, thứ chưa được an ủi phía trước run lên vài cái, liền ở trong trừu sáp mạnh mẽ của Lam Bạch mà tiết ra.
Lam Bạch cao trào làm cả người mềm nhũn nằm trên đất, dòng nước ấm vẫn tiếp tục phun, làm trôi đi một ít dịch, Lam Bạch cũng run run rút tay phải ra.
Ba ngón tay chậm rãi rời khỏi tiểu huyệt nóng ấm chặt chẽ, dich ruột non rất nhanh bị nước ấm cuốn trôi. Sau khi ba ngón tay rút ra còn mang theo một cây nhỏ màu đỏ dài mười centimet, ‘Phốc’ một tiếng, một cái khiêu đản màu trắng vẫn còn kịch liệt rung động phun ra từ tiểu huyệt chặt chẽ của Lam Bạch.
Lam Bạch ngồi xuống thở dốc, trực tiếp ném khiêu đản vào giỏ xếp, đưa tay vuốt mặt, đem tóc đen dài hất ra sau đầu, hé ra khuôn mặt thanh tú, môi hồng nhuận, má đỏ hồng, mị nhãn mù sương, đuôi mắt híp lại, đó là mười phần tình sắc mê hoặc.
Liếc mắt nhìn thời gian biểu trên tường, ảo não xoa xoa một đầu tóc đen, “Ngô… Tắm xong… Hôm nay có những ba người…”
Vừa nói vừa đứng lên, đóng vòi nước ấm, từ ngăn ngầm lấy ra áo bác sĩ màu trắng mới tinh khoác lên người rồi mở cửa đi ra ngoài.