Chương 7: Lần đầu gặp mặt chị dâu
Thẩm Hoài tịnh không biết rằng chỉ qua một nháy đối thị kia, không ngờ chịu oan uổng lưu lại ấn tượng không tốt với Trần Đan.
Tuy Trần Đan là chị dâu hắn nhưng tuổi so “hắn” lại nhỏ hơn nhiều. Cho dù so với Thẩm Hoài lúc này cũng nhỏ hơn một tuổi.
Cuộc hôn nhân giữa Trần Đan với anh họ là sự kết hợp khá truyền thống, do cha mẹ định đoạt cả.
Lần thứ nhất hỏi cưới Thẩm Hoài hắn cũng đi bồi theo, đến nay vẫn lưu lại ấn tượng rất sâu đậm về lần gặp mặt đầu tiên kia. Có lẽ đó là do sự thanh thuần và rực rỡ phút ban đầu của Trần Đan cảm nhiễm đến hắn. Cũng hệt như tiểu Lê bây giờ, vẻ ngây thơ trong sáng khiến người ta vừa nhìn liền không thể nào quên.
Đương thời Thẩm Hoài cảm thấy Trần Đan gả cho người chỉ cậy nhà có chút của, không có chí cầu tiến như anh họ, đúng là hơi oan cho nàng.
Người khác cũng cười nói: Cô gái xinh đẹp thế này phải gả cho người như hắn mới tính là trai tài gái sắc.
Nhưng mà đời là vậy, “bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu” mới là hiện thực, còn chuyện hoa thắm trăng tròn, trai tài gái sắc, đó chỉ là chuyện trên phim ảnh.
Tuy trong xưởng Thẩm Hoài bị trù dập, nhưng trình độ chuyên môn của hắn rất cao.
Tuy nói trình độ quản trị của xí nghiệp nhà nước bị xơ cứng nghiêm trọng, có xu hướng quan liêu hóa rất nặng. Song quan liêu cũng có chỗ tốt của quan liêu, chính là quy tắc ở mặt sáng mọi người đều sẽ không dễ dàng đi phá hoại.
Tiền công kỹ thuật cho Thẩm Hoài cao hơn công nhân phổ thông hai ba lần, còn cao hơn nhiều cán bộ quản lý trung hạ tầng. Đám người Cố Đồng, Chu to mồm trù dập Thẩm Hoài đến đâu cũng không thể công khai thít chặt cấp bậc tiền công của hắn được.
Mỗi tháng, cộng thêm tiền làm thêm bên ngoài Thẩm Hoài cũng có hơn 1000, có khi gần 2000 đồng. Vào những năm 93, 94 thu nhập tài chính của Đông Hoa sa vào khốn cảnh, ngay cả tiền lương cho giáo viên cũng phát không đều, trừ đám quan viên có thể tham, có thể vét kia ra, nhân viên bình thường làm việc trong cơ quan chính phủ mỗi tháng cũng chỉ kiếm được tầm 3 – 400 đồng, vừa đủ nuôi mấy miệng ăn trong nhà.
Có điều đương thời cha hắn mới qua đời không lâu, mẹ lại bệnh nặng. Thu nhập của hắn nhìn qua có vẻ cao, nhưng thực ra còn chưa đủ cho mẹ chữa bệnh, thêm em gái chưa thành niên, hắn nào có tâm tư đi lập gia đình?
Mãi đến lúc ch.ết, 29 tuổi đầu vẫn chưa một lần yêu đương nghiêm chỉnh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài cảm giác bản thân mình thật đúng là oan uổng, chốc lát lại cười khanh khách. Nói đến cùng, ai may bằng hắn: ch.ết rồi còn có thể ký sinh vào thân thể người khác để sống tiếp.
Khắc này, Thẩm Hoài mới nhận ra, được mất của nhân sinh trước kia thật không có trọng yếu thế kia. Cái đã qua thì cũng qua rồi, quan trọng là phải trân quý, nắm chắc lấy những điều trước mắt.
Bản thân mình bây giờ tuy là “đồ bỏ” của Tống gia, bạn bè không thương, cha mẹ không yêu, đối với những con ông cháu cha khác mà nói thì tình cảnh đúng thật là quá bi thảm, ngay cả một chiếc xe của riêng mình cũng không có. Nhưng đưa mắt nhìn cả cái thành phố Đông Hoa ba khu sáu huyện này mà xem, thử thử đếm xem có bao nhiêu kẻ mới 24 tuổi đã lên đến cấp chính khoa.
Thật không biết như thế nào là đủ.
Xe bus rất nhanh quẹo ra khỏi đường Đào Ô, Thẩm Hoài cũng thu hồi nhãn thần, lặng lẽ hy vọng em gái có thể kiên cường sống qua giai đoạn gian nan trước mắt. Đồng thời trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác thấp thỏm khó hiểu về chị dâu Trần Đan.
Không nghĩ đến mới hai năm không gặp mà Trần Đan đã lột đi lớp vỏ thanh thuần hôm nào, ngược lại toát lên vẻ thành thục quyến rũ đầy nữ tính. Nghĩ đến chỗ này, Thẩm Hoài sờ sờ mũi, thầm nghĩ, có tiếc thì cũng chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi?
Cũng đúng lúc này, Thẩm Hoài mới chú ý đến tiệm hớt tóc gội đầu bên đường, lại nhớ đến thần sắc quái dị của Trần Đan khi hai người đối mắt, thầm nói: “Chẳng lẽ nàng nghĩ nhầm?”
Là thành thị cải cách đổi mới khá sớm, tuy những năm nay kinh tế của Đông Hoa không có gì khởi sắc, nhưng phong khí xã hội sớm đã biến dạng, hai bên đường Đào Ô phảng phất chỉ trong một đêm mọc lên đầy rẫy những tiệm hớt tóc kiểu thế này.
Nhìn đến chiếc xe con đỗ mãi ven đường, đám “gái” mãi không có ân khách đến chiếu cố sớm đã tỉnh thần, “tút” lại nhan sắc chuẩn bị câu khách.
Đầu năm nay lĩnh vực giải trí này còn chưa phân cấp rõ ràng, tiệm nhỏ ven đường song không thiếu gái trẻ xinh mê người.
Các nàng bạo dạn lộ ra cánh tay lẫn bắp đùi trắng tóat, bộ ngực tròn trịa, căng mẩy được thít chặt. Thẩm Hoài liếc mắt nhìn qua, thầm nói, những cô gái này tuy làm cái nghề dơ bẩn nhưng vẫn không che nổi hơi thở thanh xuân đầy sức sống trên người.
Thấy người trong xe không có hành động gì cả, có cô gái lớn mật thậm chí chủ động tách mở đùi ra, lộ ra một góc quần chip trong bộ váy ngắn, đám lông đen nhánh kia cứ như ẩn như hiện, lại thêm khom người khiến bộ ngực vốn quy mô không nhỏ trễ xuống, nhìn cực kỳ gợi cảm, ngón tay cầm điếu thuốc đặt hờ hững lên môi, ánh mắt ưng ửng nước đầy dụ hoặc…
Thẩm Hoài không bị cảnh tượng bên phố nhiễu loạn, hắn chỉ đặt tay lên vô lăng, ngả người suy ngẫm về tình cảnh bản thân lúc này.
Chờ mãi vẫn không thấy điện thoại gọi tới, có vẻ như Cát Vĩnh Thu không hề đem chuyện xảy ra ở xưởng thép hôm nay ra báo cáo với Trần Minh Đức.
Lúc này Thẩm Hoài cũng chưa tính toán về phủ thị chính đi đối mặt trực tiếp với Trần Minh Đức. Hắn còn cần thêm một thời gian để điều chỉnh tâm thái, làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý cái đã.
Thẩm Hoài xoay vô lăng, quay đầu trực tiếp đi đến bệnh viện thành phố, hắn hoàn toàn có thể mượn cớ vết thương trên vai trái chưa lành hẳn, ở lại bệnh viện thêm mấy ngày, tránh miễn phải đối mặt với Trần Minh Đức quá sớm…
******************
Thẩm Hoài về bệnh viện ngủ bù, còn Cát Vĩnh Thu phải ngồi trong phòng làm việc ban an toàn sx xưởng thép cả trưa.
Mấy tên phó xưởng trưởng đều mượn cớ chuồn đi cả rồi, ch.ết sống gì cũng không chịu lộ mặt, khiến trong bụng hắn ổ một đoàn tà hỏa, muốn tìm người phát tiết mà không được.
Đợi không kịp Cố Đồng từ Tân Tân trở về, Chu to mồm thấy anh rể ở mãi trong xưởng chịu tức cũng không phải biện pháp hay, bèn ưỡn mặt nói: “Hay chúng ta đi Nam viên? Em biết một đôi chị em song sinh ở Anh Hoàng, có thể mời các nàng cùng ăn cơm.”
Nhìn khuôn mặt ung thũng như mặt heo của cậu em vợ Cát Vĩnh Thu cũng phiền, nhưng trực tiếp về thị ủy lại không tốt, lỡ không may đụng phải thằng súc sinh kia ở cơ quan, mặt lạnh không phải, mà không mặt lạnh càng không phải, cuối cùng người khó chịu vẫn là mình.
Khách sạn quốc tế Anh Hoàng là chỗ ăn chơi đùa vui số một số hai ở Đông Hoa, tuy cũng chu đáo kín kẽ, lại nhiều chiêu trò phục vụ, rất được mọi người khen ngợi. Song tính cách Cát Vĩnh Thu vốn cẩn thận, không muốn giữa ban ngày ban mặt đi tuyên ɖâʍ, vạn nhất đụng phải lãnh đạo nào đó của thị ủy, ảnh hưởng sẽ không tốt.
Có điều trong lòng lại nghĩ hôm nay trên thị cũng không có chuyện gì đặc biệt, đi Nam viên nghỉ một buổi chiều cũng là lựa chọn không tồi.
Nghe em vợ nói muốn đem hai chị em song sinh ở quốc tế Anh Hoàng tới ăn cơm, Cát Vĩnh Thu chỉ khẽ “hừ” một tiếng: “Trước mặt chị cậu nhớ giữ chắc mồm mép chút…”
Cát Vĩnh Thu làm chánh văn phòng phủ thị chính, đồng thời còn là chủ nhiệm ban chiêu đãi, còn Nam viên tân quán là nhà khách của phủ thị chính, do hắn trực tiếp phân quản. Nếu ở chỗ khác nhìn thấy “bé” nào hợp ý, Cát Vĩnh Thu thường thường đều dẫn tới Nam viên vui đùa.
Vừa chạy đến Nam viên, giám đốc Nam viên tân quán, đồng thời là phó chủ nhiệm ban chiêu đãi Bành Dũng liền vội sang báo cáo, nói là giữa trưa nay phó thị trưởng thường ủy Trần Minh Đức vừa về Nam viên nghỉ ngơi, dặn dò nhân viên công tác đừng làm phiền hắn.
Trần Minh Đức tới Đông Hoa nhận chức không hề mang theo gia thuộc. Mà quỹ biệt thự thường ủy lại không còn chỗ, thế nên đến đây nhận chức đã nửa năm thì cả nửa năm Trần Minh Đức đều ăn ở trong Nam viên tân quán.
Cũng không biết Thẩm Hoài có đem phần báo cáo điều tr.a sự cố của xưởng thép cho Trần Minh Đức nhìn hay không? Lúc này Cát Vĩnh Thu trốn Trần Minh Đức còn không kịp, tất nhiên sẽ không đi dây với tôn thần này làm gì.
Tiền thân của Nam viên tân quán là một hệ thống biệt thự thời kỳ Dân Quốc, sau khi giải phóng được khoanh lại thành nhà khách phủ thị chính.
Tuy tòa lầu cao nhất ở đây, cũng là tòa chủ lâu Nam viên tân quán có 20 tầng, được xây từ cuối thập niên 80. Song tinh hoa của Nam viên vẫn nằm ở mười mấy ngôi biệt thự để lại từ thời Dân Quốc kia.
Mười mấy ngôi biệt thự đó dần dần trở thành chỗ chuyên dụng cho lãnh đạo thành phố tạm nghỉ ngơi hoặc làm việc, tiếp khách. Ở đây cũng quen lấy tên biệt thự số 1, biệt thự số 2 … để chỉ biệt thự này thuộc về bí thư, còn đây là địa bàn của thị trưởng…vv..
Cát Vĩnh Thu không phải thị trưởng, nhưng làm chủ nhiệm ban chiêu đãi, tất nhiên hắn cũng vét chút chỗ tốt cho bản thân, thế nên có biệt thự riêng ở Nam viên không có gì là quá ngạc nhiên.
Cát Vĩnh Thu với em vợ bước vào biệt thự số 17, đuổi nhân viên trực ban ở trong ra ngoài, rồi mới để tài xế xưởng thép tới Quốc tế Anh Hoàng đem hai chị em song sinh kia qua đây…
Rất nhanh hai chị em sinh đôi kia được dẫn tới, vừa nhìn Cát Vĩnh Thu liền cảm giác được ánh mắt cậu em vợ đúng là không sai. Tướng mạo nhìn qua không quá có nét, then chốt là da dẻ trắng bóng, trơn nhẵn, mát lạnh, vừa bóp liền có cảm giác như ra nước vậy.
Tự Cát Vĩnh Thu cảm thấy mình đã qua cái tuổi chăm chăm nhìn vào khuôn mặt đàn bà. Sờ lên cơ da như nước, cảm nhận sức sống thanh xuân từ các em tươi trẻ mới có thể nhận ra tâm tình mình chưa có già… Loại cảm giác này đối với Cát Vĩnh Thu bây giờ mới càng trọng yếu.
Ăn uống no đủ, nằm trên giường hưởng thụ sự phục vụ của hai chị em song sinh. Đến lúc này những uất khí mà lúc trưa phải chịu mới giảm nhẹ đi một chút.
Làm xong chuyện, Cát Vĩnh Thu lại cùng em vợ ngồi trong phòng nghỉ ngơi.
Trên mặt Chu to mồm còn quấn băng, gò má, hốc mắt còn thâm tím, lúc này Cát Vĩnh Thu càng không thể đuổi hắn về nhà. Vạn nhất để bà vợ già biết em trai bị người đánh, mà hắn đứng ở bên cạnh không giúp đỡ, chắc chắn trong nhà gà chó không yên… Đối với bà vợ ở nhà, trong lòng Cát Vĩnh Thu vẫn có chút ít kính sợ.
Đôi chị em kia không chỉ xinh đẹp mà còn ngoan ngoãn ôn thuận, phục vụ xong còn nhẫn nại đứng sau lưng hai người nắn bóp bả vai, thủ pháp cực kỳ chuyên nghiệp…
Cát Vĩnh Thu chính đang hưởng thụ thì bỗng có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, đứng dậy bèn thấy giám đốc Nam viên tân quán Bành Dũng xồng xộc đâm thẳng tới: “Trần thị trưởng, ông ấy…” Nhìn thấy trong nhà còn có hai cô gái chỉ mặc quần cộc, áo ngực, Bành Dũng vội kịp thời ngậm mồm.
Cát Vĩnh Thu thấy bộ dạng kinh hoàng bất định của Bành Dũng liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khẩn cấp.
Hắn hơi trấn định lại, gọi em vợ mang hai chị em kia rời đi trước, rồi mới để Bành Dũng tiếp tục nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Bành Dũng kể xong, Cát Vĩnh Thu cũng đại kinh thất sắc, chuyển niệm nghĩ một lát mới phân phó:
“Cậu gọi xe cứu hộ qua trước đi, mặc kệ có tác dụng hay không, dù kịp hay không kịp đều bảo bệnh viện phái chuyên gia y học tốt nhất tới Nam viên cấp cứu. Bên phía thị ủy thị chính phủ để tôi báo cáo, không cần cậu quản. Nhớ lập tức khống chế nhân viên trực ban ở biệt thự Tây Thúy lại, đừng để bọn họ rời đi, càng không để bọn họ nói lung tung…”