Chương 110: Rượu học vấn
Thẩm Hoài lần lượt gọi điện cho đám Tiền Văn Huệ, Triệu Đông và Dương Hải Bằng, hẹn tối nay gặp mặt ăn cơm, trước khi về còn dặn Chử Cường đến phòng làm việc, nói: “Cậu gọi điện hỏi ba cậu xem, tối nay có rảnh thì đến nhà hàng chử cốc dự tiệc….”
Ấn tượng của Thẩm Hoài về Chử Hợp Lương khá sâu, trong đám ông chủ tư nhân ở Mai Khê, người có khí độ doanh nghiệp, đáng được nâng đỡ chỉ chừng mấy người như Chử Hợp Lương thôi.
Giữa doanh nghiệp và ngân hàng là quan hệ cộng sinh, cần mượn lực chiếu cố lẫn nhau, hợp tác tốt, cả hai bên cùng có lợi. Bởi thế, Thẩm Hoài tính giới thiệu Dương Hải Bằng, Chử Hợp Lương làm quen với bộ phận quản lý của ngân hàng thương nghiệp, tăng khả năng hợp tác giữa các bên.
Thẩm Hoài không nói rõ, Chử Cường cũng không hỏi vì sao, sảng khoái chạy ra gọi điện, rất nhanh đã quay trở về khẳng định sẽ nhận lời mời của Thẩm Hoài.
Giờ là 5h rưỡi, Thẩm Hoài tính gọi cả Hà Thanh Xã đến ăn tối luôn, chợt thấy Tôn Á Lâm gõ cửa bước vào phòng. Đi cùng nàng còn có người phụ trách tiểu ban trù bị chi nhánh Đông Hoa – Trương Lực Thăng.
Hồi trước bí thư thị ủy Đàm Khải Bình dẫn cao tầng ngân hàng thương nghiệp đến xưởng thép tham quan, Trương Lực Thăng cũng nằm trong đoàn. Thẩm Hoài có thể đoán ra “chị họ” không khả năng đào ra thành ý, tự thân đến trấn chính phủ mời hắn dự yến. Rõ ràng đây là ý xã giao đối nhân xử thế của Trương Lực Thăng.
Thẩm Hoài nhiệt tình đứng dậy chạy ra cầm tay, cười nói: “Giám đốc Trương cũng đến Mai Khê à, tôi định ăn nhờ chị mình một bữa, không ngờ lại kinh động đến cả anh…”
“Điều nên làm thôi, sau khi về trên tỉnh, giám đốc Diêu khen xưởng thép Mai Khê kinh doanh quản lý không dứt miệng, còn hạ quân lệnh, bắt tôi và giám đốc Tôn nhất định phải giữ chắc khách vip như xưởng thép các anh.” Trương Lực Thăng nói: “Tôi cũng tính hai ngày nữa tự chuyên trình đến bái phỏng Thẩm bí thư, lúc giám đốc Tôn nhận điện thoại của anh, vừa lúc tôi ở bên cạnh, nghĩ chọn ngày không bằng gặp ngày, mong anh đừng trách đường đột.”
Chử Cường đã rời trấn chính phủ trước, Thẩm Hoài kéo Quách Toàn qua: “Quách chủ nhiệm, anh đi tìm Hà trấn trưởng một cái, hỏi tối nay có rảnh không, cùng tôi tiếp đón giám đốc Trương luôn…”
“Nhờ Quách chủ nhiệm dẫn đường, để tôi tự thân đi mời trấn trưởng Hà.” Trương Lực Thăng kiên trì lễ tiết, Thẩm Hoài liền theo hắn lên lầu ba.
Năm nay Trương Lực Thăng 40 tuổi, xuất thân đại học tài chính chính quy, từng làm chủ nhiệm một cơ sở thuộc chi nhánh trên tỉnh, sau được đẩy lên tổng bộ Hoài Hải đảm nhiệm phó ban xx (txt không rõ), lần này được điều đến Đông Hoa trù bị cho việc thiết chi nhánh, là thượng cấp trực tiếp của Tôn Á Lâm.
Trương Lực Thăng khảo sát qua thực địa về tình hình hoạt động của xưởng thép Mai Khê, cũng đã nghiên cứu báo cáo Tôn Á Lâm nộp lên. Đối với sự biến chuyển trong thời gian ngắn của xưởng có ấn tượng rất khắc sâu. Không quản trước đây xưởng thép tồn tại những vấn đề gì, chỉ cần duy trì trạng thái hoạt động như hiện tại, không nghi ngờ gì chính là một khách hàng cực có tiềm lực.
Đối với phía ngân hàng thương nghiệp, nghiệp vụ mới được phát triển đến địa khu Đông Hoa, Trương Lực Thăng ra mặt lôi kéo quan hệ cũng là điều rất cần thiết.
Huống hồ Thẩm Hoài là cháu ngoại giám đốc ban kiểm tr.a tổng bộ Thẩm Sơn, quan hệ bên nội ở trong nước lại có bối cảnh càng thâm hậu. Đừng nói Trương Lực Thăng, ngay cả Diêu Vinh Hoa, giám đốc chi nhánh tỉnh đều không dám khinh thị.
Trương Lực Thăng là nhân viên có thâm niên của ngân hàng trong nước, không giống bộ phận quản lý được cổ đông ngoại tiến cử, thực tế và trơn tròn hơn nhiều. Hắn có thể bỏ mặc không để ý đến quan viên ở thành phố, nhưng với Thẩm Hoài lại không hề chậm trễ, thậm chí còn bận tâm tổ chức tiệc ở nhà hàng trong thị trấn thế này, quy cách phải chăng hơi thấp.
Nhưng mà trước khi đến trấn chính phủ mời khách, Trương Lực Thăng đã tự thân chạy đến nhà hàng Chử Cốc nhìn qua một chút. Thấy giám đốc ở đây vừa trẻ trung vừa xinh xắn, lập tức hoảng nhiên đãi ngộ, không nhắc mỏ gì đến chuyện đổi chỗ đặt tiệc nữa.
Đừng nhìn Trương Lực Thăng chỉ là phụ trách tiểu ban trù bị phân nhánh Đông Hoa, nhưng địa vị vẫn xa xa cao hơn cán bộ hương trấn bình thường. Đặc biệt là ngân hàng đang nắm giữ nguồn vốn mà địa phương rất cần. Dù hai bên không cùng một hệ thống, nhưng đám người Hà Thanh Xã, Quách Toàn, khi đứng trước mặt Trương Lực Thăng vẫn tự giác thấy thấp hơn một cấp.
Chuyện lập cơ sở ở Mai Khê, hồi trưa Tôn Á Lâm đã bàn qua với Trương Lực Thăng.
Khoan nói bối cảnh Thẩm Hoài, năm 94 này mục tiêu giá trị sản lượng của xưởng thép lên tới 400 triệu, dù chỉ lôi kéo phục vụ một khách vip thế này, ngân hàng cũng rất cần lập riêng cơ sở ở Mai Khê.
Xưởng thép Mai Khê là xí nghiệp thuộc trấn, tương lai Thẩm Hoài cao thăng, kẻ nắm giữ tiếp theo rất có thể là quan viên trong thị trấn được tiến cử lên; mà mở cơ sở ở Mai Khê, không tránh khỏi tiếp xúc với cơ quan chính quyền… Đối với những quan viên địa phương như Hà Thanh Xã, Quách Toàn, Trương Lực Thăng cũng sẽ không qua loa.
Bất quá lần vãn yến này là do Thẩm Hoài triệu tập, người được dự cũng tùy Thẩm Hoài sắp xếp.
Phòng khách trong trấn chính phủ tương đối đơn sơ, trước đây đều thường lấy nhà hàng Chử Cốc làm điểm tiếp đãi, tuy chưa đến giờ dùng bữa, nhưng Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã và Trương Lực Thăng đều nhất trí tới trong khách sảnh nhà hàng giao đàm trước.
Nhà hàng Chử Cốc có ba khách sảnh lớn, trang hoàng rất hào hoa,
Trước khi vào cửa, đã thấy cha con Chử Hợp Lương, Chử Cường đỗ xe trước cửa, Chử Cường và tài xế đang mở cốp, ôm ra hai bình Ngũ Lương dịch.
“Chử tổng, tôi mời anh dự tiệc, không đến nỗi cần anh chuẩn bị đồ uống đâu?” Thẩm Hoài cười nói, để Chử Hợp Lương cất lại rượu lên xe, vẫy tay gọi lại nói chuyện.
Thời buổi này quan viên rượu chè nhậu nhẹt, gọi ông chủ xí nghiệp tư theo, chủ yếu là để mua hóa đơn. Chử Hợp Lương nhận được điện thoại của con trai, cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý, còn tự thân đến nhà hàng trước, xác thực danh sách đồ ăn thức uống, sợ một số món đặc sản bị khuyết.
Thẩm Hoài sắp tiếp nhận ghế bí thư đảng ủy từ Đỗ Kiến, tuy tin này chưa công khai truyền ra, nhưng trong cơ quan đã không phải bí mật gì nữa rồi.
Thời buổi này quan viên ăn một bữa cơm, tắm rửa matxa một cái, gọi người tới trả tiền chính là nhìn trọng ngươi.
Đối với vị tân bí thư này, Chử Hợp Lương chỉ sầu không có cơ hội thân cận quá nhiều, sao keo kiệt đến nỗi tiếc rẻ bữa cơm? Huồng hồ Thẩm Hoài không phải ăn xong mới kêu người đến trả tiền, còn để ngươi có cơ hội ngồi cùng bàn, liên lạc cảm tình, kéo kéo quan hệ. Nể mặt đến thế còn gì nữa…
Những năm 93, 94 thứ bậc của Ngũ Lương dịch còn cao hơn cả Mao Đài, trên cơ bản cũng là nhãn hiệu xứng với những bữa tiệc cao cấp trong nước. Trong rương xe Chử Hợp Lương thường thường đặt hai bình, để tiện tùy thời mời khách ăn cơm có chỗ dùng. Lúc này chính đang phân phó con trai và tài xế đưa rượu vào trong phòng, chợt nghe Thẩm Hoài từ mặt sau chạy lại, nói thế này, tâm lý Chử Hợp Lương lập tức trầm xuống.
Tuy thấy nụ cười treo trên mặt Thẩm Hoài, nhưng Chử Hợp Lương lại nghĩ nhầm sang chuyện khác.
Kinh doanh nhà hàng, lợi nhuận cao nhất là từ đồ uống. Đặt một bàn 2000 đồng trong nhà hàng Chử Cốc, bởi có một số món đặc sản phải lâm thời tìm mua, thậm chí chưa chắc đã kiếm được nửa đồng tiền lời; nhưng một chai Ngũ Lương dịch được tiêu thụ, nhà hàng có thể dễ dàng đút túi trên 1000, đấy còn là lấy giá cả tương đương hiền hậu, chứ không phải cầm rượu giả ra cho khách uống.
Đột nhiên Chử Hợp Lương muốn đập đầu vào đậu hũ ch.ết cho xong: Cả lăn cả bò trên thương trường hơn mười năm, mà vẫn phạm phải loại sai lầm cấp thấp này? Bà chủ nhà hàng có quan hệ gì với Thẩm Hoài? Hắn cầm hai chai Ngũ Lương dịch lên lầu, không phải khiến bà chủ thất thu ư? Nếu ai ai cũng bắt chước, chẳng phải tát lên mặt hắn ư?
Chử Hợp Lương vội đánh mắt để Chử Cường và tài xế trả lại rượu vào xe, chạy vội tới cười nói: “Hồi trước uống qua một bữa với Thẩm bí thư, cảm thấy tửu lượng anh rất tốt, sợ không đủ, mới cầm thêm hai chai gửi vào nhà hàng, miễn hết rượu, mất hứng.”
Thẩm Hoài cười cười, giới thiệu Trương Lực Thăng, Tôn Á Lâm với Chử Hợp Lương: “Ngân hàng thương nghiệp muốn phát triển nghiệp vụ ở Đông Hoa, cũng sẽ lập cơ sở phục vụ cho doanh nghiệp Mai Khê, giám đốc Trương, giám đốc Tôn nhờ tôi giới thiệu một số khách hàng có tiềm lực. Nghĩ nghĩ một hồi, thấy thương mại Bằng Hải tính một nhà, xưởng dệt của Chử tổng tính một nhà, liền kéo anh và Hải Bằng đến ra mặt giùm Mai Khê. Hôm nay là giám đốc Trương và giám đốc Tôn đứng ra chiêu đãi, không có cơ hội cho Chử tổng phát huy rồi…”
Nghe Thẩm Hoài nói vậy, Chử Hợp Lương mới hơi an tâm. Chí ít hôm nay không gây ra họa gì lớn, nhưng cũng ý thức được hành động vừa rồi của mình ngu xuẩn cỡ nào. Trí giả ngàn lo, tất có một mất, huống hồ phàm phu tục tử như mình. May mắn a…
Trong lòng thấp thỏm thì thấp thỏm, song tâm lý vẫn rất cảm kích Thẩm Hoài.
Là doanh nghiệp, sợ nhất là không xử lý được quan hệ với ngân hàng. Ngân hàng thương nghiệp mở tiệc chiêu đãi tìm khách hàng, Thẩm Hoài có thể nhớ đến hắn, mời hắn đến dự. Không quản về sau có nghiệp vụ vãng lai với ngân hàng hay không, đều thuyết minh Thẩm Hoài khá coi trọng mình.
Cách giờ cơm còn sớm, mọi người lên khách sảnh trên lầu ba tán chuyện trước. Dương Hải Bằng nghe tin liền đuổi tới rất nhanh, Triệu Đông và Tiền Văn Huệ cũng nối đuôi nhau từ xưởng thép chạy qua.
Thoại đề vây quanh chuyện ngân hàng thiết lập cơ sở ở Mai Khê, chủ đề này ai cũng liên quan, ai cũng có thể nói, nên không khí khá sôi động.
Thẩm Hoài khơi mào: “Chỗ ngã ba giao giữa phố cổ thị trấn và phố Học Đường có một cửa hiệu thuốc tây thuộc quyền sở hữu của trạm y tế thị trấn, trước mắt hiệu ích không được tốt cho lắm, tôi nghĩ nên triệt đi, gộp nhân viên trong biên chế vào trạm y tế. Đất trống ra có thể chuyển bán cho ngân hàng thương nghiệp. Diện tích ước chừng 4 đến 5 trăm mét vuông, đủ đặt làm cơ sở rồi. Tương lai, khi tình hình tài chính của thị trấn được cải thiện, chúng tôi sẽ nghĩ cách cải tạo cả khu phố, lúc đó, đối với kinh doanh của ngân hàng càng có lợi…”
Hà Thanh Xã cũng phụ họa: “Đất mặt tiền thì chắc không có nơi nào thích hợp hơn chỗ ấy cả.”
Trương Lực Thăng không quen thuộc địa hình thị trấn, nhìn sang Tôn Á Lâm trưng cầu ý kiến, thấy Tôn Á Lâm gật gật đầu.
Nếu nói nhất định phải lập cơ sở ở Mai Khê, nàng cũng xem trúng khối đất kia, không ngờ ánh mắt Thẩm Hoài lại cũng nhất trí với mình.
Nhân viên phục vụ qua hỏi thời gian nhập tiệc, bên này liền vào phòng luôn. Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã đi sau, rỉ tai vào nhau nói chuyện: “Trước tết xử lý xong việc này, thị trấn có thể nhiều thêm một khoản chi dùng…”
Hà Thanh Xã gật gật đầu, nếu có thể bán được mảnh đất kia trước tết, tài khoản lập tức nhiều thêm mấy chục vạn, thậm chí trên trăm vạn. Tuy ngân hàng thương nghiệp là ngân hàng cổ phần hóa đầu tiên trong nước, nhưng vẫn thuộc quyền sở hữu nhà nước, thị trấn bán đất cho ngân hàng, kiếm chút tài chính, cũng không sợ người khác nói ra nói vào.