Chương 116: Tô Khải Văn
Hai ngày nay Thẩm Hoài dạo qua thôn Học Đường Kiều một lần, đối với tình trạng phòng ốc nơi này hiểu rất rõ, ngay lập tức hướng bí thư thôn đề ra nhiệm vụ sắp xếp phòng chống tai nạn:
“Trong thôn còn có sáu nhà đặc biệt nguy hiểm, tổ một, tổ sáu mỗi tổ một hộ; tổ bảy, tổ mười một mỗi tổ hai hộ. Anh nhất định phải đảm bảo để sáu hộ này rời đến nơi cư trú an toàn trước trời tối. Nếu trong thôn không sắp xếp kịp, hoặc không có cách sắp xếp, phải kịp thời báo lên thị trấn xin chi viện. Những căn nhà có khả năng bị tuyết đè sập khác, cán bộ thôn phải đến khuyên di dời, chuẩn bị sẵn về mặt tâm lý. Phòng ốc có vấn đề, trước tối phải tổ chức quét dọn tuyết trên nóc, đừng ỷ lại vào may mắn. Một khi xuất hiện sự cố nhà sập đè ch.ết người, anh là người tôi cách chức đầu tiên, rõ chưa…”
Lúc này Thẩm Hoài mới quay sang trả lời lão Khấu: “Tôi còn phải về lại thị trấn tổ chức công tác phòng chống tai nạn, không có thời gian giải thích nhiều với lão; giờ tôi trực tiếp yêu cầu ông và cháu gái ngồi xe theo tôi lên thị trấn…”
Thẩm Hoài nói nghiêm túc như thế, lão Khấu nhấp nhấp môi định nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thẩm Hoài chạy lại, bồng Khấu Huyên lên, nói: “Nếu đụng chạm phải vết thương, em phải kêu để anh biết nhé.” Cứ thế mặc kệ mặt cô bé quật cường nén đến đỏ bừng, trong mắt có quá nhiều không tình nguyện, ôm chăn quấn quanh người nàng lại, nói với tiểu Lê: “Em tìm cái áo che mặt Khấu Huyên giùm, ngoài trời lạnh lắm…”
Bên này tiểu Lê bận rộn thu thập chút đồ áo giản đơn, rồi cùng chạy theo ra, đám Hoàng Tân Lương, Chử Cường không tiện tranh ôm Khấu Huyên với Thẩm Hoài, vội dắt xe đạp của tiểu Lê và đồ đạc của lão Khấu đưa lên xe.
Từ trên thị trấn xuống là ba người, lúc về mang theo ba người nữa. Khấu Huyên phải nằm, không ngồi dậy được, Chử Cường lái xe, Hoàng Tân Lương ngồi ghế lái phụ. Thẩm Hoài, tiểu Lê, lão Khấu ngồi sau, nhẹ nhàng để Khấu Huyên ngồi lên đùi.
Sắp xếp để nàng ở trong nhà hàng Chử Cốc cũng không thích hợp, nhà hàng còn phải kinh doanh, phục vụ khách hàng. Thẩm Hoài liền trực tiếp chở lão Khấu và Khấu Huyên lên trạm xá thị trấn.
Trạm xá thị trấn là tài sản của chính quyền, hiệu ích không tốt lắm, nhưng không thể đấu thầu ra ngoài, chủ yếu dựa vào kinh phí trên trấn phát xuống. Có 10 giường bệnh, sắp năm mới nên chẳng ai còn tâm tư nằm viện. Thẩm Hoài đang định, nếu có thôn dân phải di dời mà địa phương không cách nào an trí, có thể chuyển lên đây ở tạm.
Thẩm Hoài không dây dưa trong trạm y tế lâu, vội đuổi về cơn qua, gọi Hà Thanh Xã, Lý Phong, Hoàng Tân Lương, Quách Toàn đến họp.
Trọng tâm phòng tai ở Đông Hoa mỗi năm đều tập trung vào phòng mưa bão, lũ lụt. Các năm trước hiếm có đợt tuyết nào thật lớn. Đám cán bộ cơ sở lâu năm Hà Thanh Xã, Lý Phong đều không có kinh nghiệm xử trí, cũng không kịp thời cách giác, hơn nữa tuyến trên huyện thành phố cũng không chỉ thị nhiệm vụ bố trí phòng tai gì cả.
Thẩm Hoài lập tức gọi điện cho cơ quan khí tượng, xác nhận tuyết rất có thể sẽ kéo dài đến rạng sáng ngày mai. Cũng không chờ huyện thị hạ chỉ thị gì nữa, thương thảo với đám Hà Thanh Xã, Lý Phong thông báo cho các thôn ủy và trấn khu sắp xếp công tác phòng tuyết, yêu cầu các cán bộ thôn kiểm tr.a lại các căn nhà không kiên cố, lập tức di dời quần chúng ra khỏi vùng nguy hiểm.
Không quản giờ đã là cuối năm, Thẩm Hoài yêu cầu cán bộ trên trấn phải về lại địa phương ngay, giám đốc, chỉ đạo các thôn hoàn thành công tác phòng tai và động viên quần chúng trong thời gian nhanh nhất.
Vốn hôm nay hắn có hẹn với Dương Hải Bằng đặt tiệc trong nhà hàng Chử Cốc, ngồi đợi trong phòng làm việc đến 8h, xác nhận các hộ nằm trong vùng nguy hiểm của thị trấn đã được di dời vào nơi an toàn, lại lâm thời phân công phó bí thư Lý Phong và chủ nhiệm văn phòng đảng chính Hoàng Tân Lương ở lại trực đêm, mới đuổi đến nhà hàng dự tiệc.
Trước đây đảm nhiệm phó bí thư phân quản kinh tế, Thẩm Hoài chỉ cần nắm chắc công tác trong xưởng thép và ở ban tư sản công. Nay đã là bí thư đảng ủy, là người lãnh đạo toàn cục, đứng trên 5 van nhân khẩu thị trấn, tất cả các phương diện đều cần hắn đứng ra gánh vác, không khỏi cảm thấy áp lực trên vai trầm trọng hẳn lên.
**************************
Thẩm Hoài theo tập quán đi vào từ cửa bên, để tránh ánh mắt tò mò của người ngoài, không gặp Trần Đan, liền trực tiếp đi vào phòng hẹn của Dương Hải Bằng.
Đẩy cửa phòng, nhìn vào thấy Chu Minh, Dương Hải Bằng, Triệu Đông, Tiêu Minh Hà, Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh đều ở trong. Thấy bàn ăn vẫn chưa động đũa, cười nói: “Mấy người giữ ý từ khi nào thế, chờ tôi đến tám giờ mà chưa vào tiệc, bụng không đói à?”
“Thư ký Tô kiên trì muốn chờ cậu…” Chu Minh đứng lên nói.
Giờ Thẩm Hoài mới chú ý thấy trong góc tường có một thanh niên lạ mặt đang ngồi.
Lúc này “thư ký Tô” mới đứng dậy, đưa tay qua, nói: “Tô Khải Văn, nghe Đàm bí thư nhắc tới anh luôn. Hôm nay tôi đặc ý xin Đàm bí thư đến gặp anh, mong đừng để bụng…”
Trong đầu Thẩm Hoài che đầy mây đen, nắm tay Tô Khải Văn, cười nói: “Hải Bằng cũng thật là, không nói sớm một tiếng. Nếu để Đàm bí thư và lão Hùng biết tôi chậm trễ anh thế này, không khéo giáo huấn một trận cũng nên…”
“Thẩm bí thư còn bận rộn công vụ, chính tôi dặn anh Chu và Hải Bằng đừng thông báo.” Tô Khải Văn đứng ra giải thích.
Giờ Thẩm Hoài mới để ý thấy cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh Tô Khải Văn khá quen mắt, không khỏi thầm than: Hôm nay chuyện ngoài ý nhiều thật!
Thẩm Hoài tươi cười, rướn người vươn tay về phía con gái Đàm Khải Bình, Đàm Tinh Tinh, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi rằng: “Là Tinh Tinh phải không? Cô nghỉ lúc nào, sao Đàm bí thư không nói nghỉ tết cô sẽ đến Đông Hoa chơi a?”
Đàm Tinh Tinh khá giống mẹ nàng, châu viên ngọc nhuận, mặt tròn, có vẻ hơi trẻ con, đôi mắt hẹp dài, kiên định, vẻ đẹp khác hẳn kiểu của Hùng Đại Linh; Thẩm Hoài từng thấy qua ảnh nàng trên bàn làm việc của Đàm Khải Bình.
“Vừa đến ba ngày.” Hiển nhiên Đàm Tinh Tinh còn chưa có biện pháp ứng đối thích hợp với loại sành sõi ngoại giao như Thẩm Hoài, hơi nhút nhát, có vẻ ngượng ngập trả lời: “Hay nghe ba ba, mụ mụ kể về anh, hôm nay mới nhân tiện theo Khải Văn đến chực cơm.”
Giờ Thẩm Hoài mới rảnh quay người liếc nhìn Chu Minh, Dương Hải Bằng một cái: Chu Minh có vẻ mãn ý, đắc chí vô cùng. Dương Hải Bằng lại hơi lúng túng.
Thẩm Hoài xoa xoa tay, nói: “Hải Bằng gọi điện thoại giục liên tục, tôi sớm phải đoán ra có nhân vật quan trọng đến dự yến mới đúng. Để Tinh Tinh và Tô thư ký ôm bụng đói chờ, thật ngại quá. Thế này đi, các cậu cứ khai tiệc trước, tôi đi rửa tay cái đã…”
Thẩm Hoài mới ra khỏi phòng, Trần Đan cũng từ chỗ khác chạy lại, theo vào gian rửa tay, căng thẳng hỏi: “Chu Minh giới thiệu nói cậu thư ký Tô này là thư ký riêng của Đàm bí thư, còn cả con gái Đàm bí thư nữa… khi Dương Hải Bằng đặt bàn cũng không dặn bọn họ sẽ đến. Anh cũng chẳng nói trước lời nào, sao đột nhiên họ đến vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”
Thẩm Hoài cười cười, sờ sờ lên khuôn mặt trắng nõn, mịn như da trẻ con của Trần Đan, nói: “Đàm bí thư là bí thư thị ủy, tất nhiên phải có thư ký riêng, có gì lạ đâu? Con gái Đàm bí thư còn đang học đại học, nghỉ đông thì về Đông Hoa chơi thôi. Đừng nghĩ nhiều…”
Thẩm Hoài biết tâm tư Trần Đan rất nhạy bén, biết trước nay hắn không nhắc mỏ gì đến bí thư riêng của Đàm Khải Bình, đột nhiên thằng này mang cả con gái Đàm Khải Bình mò vào nhà hàng, tất nhiên có chỗ nào đó khác thường.
Nhất thời Thẩm Hoài cũng không thể nói rõ với nàng: Rằng hắn là đồ bỏ của nhà họ Tống, mà rất có thể Đàm Khải Bình đã nhìn ra điều này, từ ấy đẩy hắn ra ngoài rìa vòng tròn.
Từ ngày nhận được điện thoại của “cha ruột”, với cục diện hôm nay hắn đã sớm có dự liệu. Lúc nãy, khi mới nhìn thấy Tô Khải Văn, Đàm Tinh Tinh có hơi ngạc nhiên, giờ đã bình tĩnh trở lại.
Có lẽ Đàm Khải Bình sẽ không ủng hộ mình mạnh mẽ như trước, thế nên tuyển chọn vị trí trọng yếu như thư ký riêng cũng không kịp thời báo hắn một tiếng. Thẩm Hoài cảm thấy không cần thiết suy diễn vấn đề ra quá nghiêm trọng.
Nếu Đàm Khải Bình đã để Tô Khải Văn và Đàm Tinh Tinh tới gặp mặt mình, nói rõ dù Đàm Khải Bình có ý định đẩy hắn ra rìa, nhưng cũng sẽ không vất hắn ra ngoài vòng tròn.
Không quản nói thế nào, dù Thẩm Hoài là đồ bỏ của Tống gia, cũng không đến lượt Đàm Khải Bình tới chà đạp.
Đàm Khải Bình hiểu rõ đạo lý này, nhưng trước khi hiểu rõ vì sao Thẩm Hoài bị Tống gia vứt bỏ, tuyệt sẽ không ủng hộ hắn mạnh mẽ có lực như trước, đẩy ra rìa là xử trí thích hợp nhất.
Đây là cục diện trước mắt mà Thẩm Hoài phải đối diện, tuy hơi thất vọng, nhưng cũng không quá tệ.
“Ừm, ừm…!” Ở bên ngoài, Dương Hải Bằng nhẹ ho khan hai tiếng.
Thẩm Hoài vỗ vỗ lên mặt Trần Đan, để nàng yên tâm rời đi.
“Khi Chu Minh dẫn thư ký Tô và con gái Đàm bí thư đến, tôi và Triệu Đông đều bị dọa sững; Thư ký Tô còn muốn chờ cậu thêm một tý, nhưng Chu Minh cứ thúc gọi điện…” Dương Hải Bằng lúng túng nói.
Thẩm Hoài cười nói: “Có gì đâu, sao nhọc công cậu phải ra đây giải thích?”
Đàm Tinh Tinh nhìn qua có vẻ còn ngây thơ, không quá nhiều tâm cơ, chắc chỉ thuần túy qua chơi mà thôi.
Tô Khải Văn thì đầy mặt nói cười, cũng khá khách khí, nhưng Chu Minh thúc Dương Hải Bằng gọi điện thoại, hắn không đứng ra ngăn, còn cố vờ thần bí theo Chu Minh đến tập kích bất ngờ, không nghi ngờ gì là muốn qua đây dương oai rồi.
Hắn làm thế là muốn để Thẩm Hoài hiểu, rằng từ ấy về sau, ở Đông Hoa chỉ duy hắn mới là đích hệ của Đàm Khải Bình, Thẩm Hoài chẳng qua là kẻ ngoài rìa mà thôi, nên nhìn lại địa vị của mình cho kỹ.
Cho dù là cùng một vòng tròn, nhưng giữa các mắt xích cũng tồn tại cạnh tranh. Thẩm Hoài thầm nghĩ: Tô Khải Văn vừa xuất hiện đã làm thế này, đại khái là sợ mình uy hϊế͙p͙ gì đến địa vị thư ký riêng cho bí thư thị ủy của hắn đây?
Tất nhiên Thẩm Hoài không nghĩ đi làm thư ký cho Đàm Khải Bình, nhưng Tô Khải Văn xem hắn là uy hϊế͙p͙, nhất định muốn vẽ thêm một vòng tròn nhỏ trong vòng tròn lớn, có một số sự tình không phải Thẩm Hoài cứ muốn là được.
Hiện tại Thẩm Hoài hơi bị động, thậm chí không rõ lai lịch Tô Khải Văn như thế nào, thầm nhủ: Đây là Đàm Khải Bình muốn cảnh cáo mình ư? Cảnh cáo rằng hắn đã nắm rõ tình cảnh thực tế của mình trong lòng bàn tay?
Hay là Đàm Khải Bình chơi trò bình hành của đám lãnh đạo? Một thương vị giả, thường thường có mấy ai muốn thấy thủ hạ dưới tay sống chung trong hòa bình?
Ngoài miệng Thẩm Hoài nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn khá cao hứng khi thấy Dương Hải Bằng chạy ra giải thích, đặc biệt là khi Dương Hải Bằng ý thức được vấn đề bất thường vẫn chạy ra ngoài ngay trước mặt Tô Khải Văn, điều này lại càng quý. Không như vậy, về nhà chắc Thẩm Hoài phải suy xét để hạn chế mậu dịch Bằng Hải tiếp cận quá gần với xưởng thép.
Người Thẩm Hoài muốn nâng đỡ là minh hữu, là đồng chí với mình, chứ không phải đối thủ hay kẻ địch uy hϊế͙p͙ tới hắn.