Chương 119: Công tử ca đối cao giàu soái
Lúc này điện thoại trong túi áo lại vang lên, Thẩm Hoài lôi ra, nhìn số gọi, cười nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến…” Đưa máy ra cho Triệu Đông, Dương Hải Bằng nhìn số Hùng Văn Bân.
Triệu Đông thầm nghĩ: Có lẽ Hùng Đại Linh gọi điện về nói nghỉ lại Mai Khê, Hùng Văn Bân mới chủ động gọi sang? Tuy từ tận đáy lòng hắn không hy vọng giữa lão Hùng và Thẩm Hoài có gì khúc mắc, nhưng có một số sự tình không phải hắn cứ muốn khống chế là được.
Thẩm Hoài nhấn phím nghe, nói: “Đã trễ thế này, lão Hùng mới về nhà à? Khải Văn và Tinh Tinh đến chơi, nhưng tôi bận việc, không tiếp đãi chu đáo được, mới nhận công văn phòng tuyết huyện ủy phát xuống, giờ tôi đang ở trong chính phủ, nghe Hải Bằng nói tuyết lớn quá, Khải Văn không về được, lát nữa tôi lại qua đó xem sao…”
Thẩm Hoài không muốn tỏ ra quá xa lạ, chủ động nói một tràng trong điện thoại.
Đầu dây bên kia, Hùng Văn Bân trầm mặc hồi lâu, nói: “Tô Khải Văn là con trai của Tô chánh văn phòng, mới tạm đến Đông Hoa trước, quan hệ tổ chức thì phải đến sang năm. Đàm bí thư để cậu ấy nghỉ mấy ngày, dạo chơi Đông Hoa cho quen…”
Tô Duy Quân!
Trong đầu Thẩm Hoài lướt qua một cái tên.
Phó chánh văn phòng tỉnh ủy Tô Duy Quân.
Nghe Hùng Văn Bân nói đến gia thế Tô Khải Văn, Thẩm Hoài mới hoảng nhiên hiểu ra, vì sao Tô Khải Văn có địch ý với mình đến vậy.
Cha hắn, Tô Duy Quân, cũng bắt đầu đường sĩ đồ bằng công tác thư ký.
Đoạn thời gian này Thẩm Hoài bỏ công ra tìm hiểu mạng lưới quan hệ ở Hoài Hải một lần, tuy chưa thật triệt để, nhưng cũng không đến nỗi bỏ quên nhân vật có tiếng như Tô Duy Quân.
Lúc Đào bí thư đảm nhiệm phó thị trưởng ở thành phố Bình Giang, Tô Duy Quân bắt đầu giữ chức thư ký riêng cho hắn. Theo Đào bí thư thăng thiên, Tô Duy Quân lần lượt leo lên chánh văn phòng phủ thị chính, rồi chánh văn phòng thị ủy, cuối cùng ngồi vào ghế phó chánh văn phòng tỉnh ủy.
Hai năm duy nhất Tô Duy Quân không làm công tác thư ký chính là hai năm đến thành phố Tùng Bình làm bí thư thị ủy mạ vàng kiếm chính tích. Lại bởi trong nhiệm kỳ ở Tùng Bình, công tác tổ chức phòng lụt bất lực, xuất hiện sự cố thương vong trên quy mô lớn, liền bị bình điều về lại trên tỉnh.
Tuy Đào bí thư đã sắp đến tuổi lui ra tuyến hai rồi, nhưng trước khi lui ra, hẳn nên còn có thể nhấc Tô Duy Quân tiến thêm một bước.
Quan hệ trước đây giữa Đàm Khải Bình và Tô Duy Quân thế nào, Thẩm Hoài không được biết, nhưng chắc đi lại khá thân quen, nếu không quan hệ giữa Tô Khải Văn và Đàm Tinh Tinh sẽ không thân mật thế kia. Lúc ấy Đàm Khải Bình càng cần nhiều chi viện từ trên tỉnh, tự nhiên cũng sẽ siết chặt liên minh với Tô Duy Quân.
Tô Duy Quân sắp xếp để con trai cũng đi trên con đường thư ký, điều này không có gì để ngạc nhiên; có điều để con trai ở lại tỉnh thành sẽ không quá thích hợp, thả ra làm thư ký cho Đàm Khải Bình, không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất.
Thư ký riêng cho Đàm Khải Bình, cất bước đã là chính khoa. Cùng ở chung với Đàm Khải Bình chừng 5-6 năm, Tô Khải Văn thăng lên chính xử là điều nằm sẵn trong dự liệu.
Đàm Khải Bình vẫn chưa đến 50 tuổi, có đầy đủ tư nguyên để phát triển trên tỉnh; Tô Khải Văn theo ông ta nước lên thuyền lên, chờ đến phó sảnh lại thả xuống địa phương, lúc đó đã đến độ cao mà quan viên tầm thường chỉ có thể xa xa ngưỡng vọng.
Hiển nhiên, con đường nhìn qua rất tốt đẹp, nhưng thường thường chỉ đủ chỗ cho một người. Dù Tô Khải Văn có ông bô quý hóa làm chỗ dựa, nhưng cũng sợ người có bối cảnh mạnh hơn đi tranh con đường kia. Trong khi Thẩm Hoài nhìn từ phương diện nào cũng là uy hϊế͙p͙ trực tiếp đến địa vị của hắn.
Giờ Thẩm Hoài đã có thể xác nhận, từ khi Đàm Khải Bình biết hắn là đồ bỏ của Tống gia, trong mắt ông ta, ưu thế của mình đã thua xa Tô Khải Văn, rốt cuộc cha y, Tô Duy Quân là đồng minh có thể mang đến lợi ích trực tiếp nhất.
Có lẽ Đàm Khải Bình cũng mặc nhận, để quan hệ giữa con gái và Tô Khải Văn tiến triển?
Trong điện thoại Thẩm Hoài không nói gì thêm, hắn hiểu Hùng Văn Bân gọi cuộc điện thoại này, là để bù đắp cảm giác ái náy trong lòng.
Với chuyện này, Thẩm Hoài chỉ cười cười.
Mấy năm qua Hùng Văn Bân trải đủ sóng gió, trở nên càng thực tế, càng khuất phục trước hiện thực, không thể trách ông ta được.
Nghĩ thấu quan hệ trong đó, Thẩm Hoài vẫn nhịn không nổi mắng thầm một tiếng: Còn tưởng tự mình là công tử ca, ai dè chui ra thêm một tên cao giàu soái…
Thẩm Hoài giục Triệu Đông về sớm với Tiêu Minh Hà, đêm tuyết thế này, để hôn thê một mình cô đơn trong phòng cũng không hay lắm. Đồng thời dặn Dương Hải Bằng về phu diễn đám Chu Minh, Tô Khải Văn một hồi. Rốt cuộc không quản thế nào, quan hệ bề mặt vẫn phải duy trì… Thẩm Hoài không tâm tình ứng phó Tô Khải Văn, hắn phải về lại trấn chính phủ, thời tiết thế này, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra, không thể mất cảnh giác được.
Huyện ủy đã thống nhất công tác phòng tai rồi, Mai Khê đã làm tốt sẵn, có một số tình hình phải tự thân báo cáo mới càng thích hợp.
Thẩm Hoài về lại cơ quan, trừ Lý Phong, Hoàng Tân Lương ở lại trực. Đám người Hà Thanh Xã, Quách Toàn, Chử Cường, sau khi sắp xếp hoàn thành công tác ở cơ sở, cũng về lại thị trấn đợi chỉ thị.
Nghe xong báo cáo từ các thôn ủy và khu phố, Thẩm Hoài thương nghị qua với Hà Thanh Xã, Lý Phong. Quyết định không thể qua loa, tuyết lớn ngập đường, các thôn xóm thì chịu, nhưng hai khối phố trong trấn khu thì phải kiểm tr.a lại một lượt cho chắc.
Thẩm Hoài mang Hoàng Tân Lương, Chử Cường đuổi tới trạm y tế, dặn Lý Phong trừ tung dân cảnh ra trực chiến, còn muốn động viên thêm cả đội dân phòng.
Sự cố sập nhà không xảy ra, nhưng có hai người đạp xe giữa đêm, ngã gãy xương, được đưa tới trạm y tế cấp cứu ngay trong đêm. Điều kiện y trị ở trạm rất kém, nhưng trong khí trời này cũng không còn cách nào chuyển lên tuyến trên.
Ngoài ra, trước đêm hai khối dân cư đã an trí hơn mười hộ nằm trong vùng nguy hiểm vào trú trong trạm y tế.
Kỳ thực điều kiện cư trú ở nội trấn còn tệ hơn cả vùng nông thôn.
Thôn dân sửa chữa nhà cửa tương đối rộng thoáng, nền nhà khá chắc chắn, những năm nay tỉ lệ cải tạo phòng ốc ở nông thôn cũng tương đối cao. Ngược lại tỉ lệ phòng ốc cũ ở trấn khu cực cao, cả phiến lớn toàn là khu ổ chuột, nhà nhìn như lều trại, khả năng xảy ra vấn đề rất lớn.
Trạm y tế nhỏ xíu phút chốc nhộn nhịp hẳn lên, còn cả con nít nghịch tuyết ngoài sân.
Dẫn Trần Đan tới đón tiểu Lê, Trần Đồng không ở lại túc xá, không việc gì cũng theo chơi. Tiểu Lê không muốn về, thấy Thẩm Hoài vào, chạy tới hỏi: “Thị trấn có cần tình nguyện viên không? Em ở lại làʍ ȶìиɦ nguyện cũng được?”
“Cần.” Thẩm Hoài đứng trên hành lang, gạt bụi tuyết đi, thấy mặt nhỏ nàng đông đến đỏ bừng, trong trạm y tế lại không có thiết bị giữ ấm, đến nửa đêm không khí hạ mạnh, Thẩm Hoài cởi áo khoác ngoài ra mặc cho nàng: “Em coi chừng chút, đừng để mình thành người bệnh, chờ đến ngày mai sẽ tuyển thêm tình nguyện viên đến phụ em.” Quay sang nói với Trần Đan, Trần Đồng: “Nếu trong nhà hàng không có việc thì hai người cũng ở lại làʍ ȶìиɦ nguyện viên nhé!”
Trạm y tế chỉ có sáu gian phòng bệnh, trừ một gian để an trí hai người gãy xương và gia thuộc, một gian dọn sẵn để chuẩn bị đón người bệnh trong trường hợp khẩn cấp. Lão Khấu và mười mấy hộ gia đình khác chen lẫn trong bốn gian bệnh thừa lại.
Trần Đan Trần Đồng cùng theo Thẩm Hoài dạo khắp một vòng trấn khu. Đội liên phòng đã được triệu tập từ trước đêm, giò được động viên, thâm nhập từng hẻm phố kiểm tr.a tình hình.
Qua rạng sáng, thế tuyết rơi càng lúc càng lớn, Thẩm Hoài và Lý Phong, Hoàng Tân Lương đứng trước một hẻm nhỏ hút thuốc nghỉ ngơi, Trần Đồng cũng muốn lại hút thuốc cùng, nhưng bị chị gái kéo lại.
Quách Toàn bước thấp bước cao chạy lại: “Phía bắc tổ hai bị sập hai nhà, gần chỗ kênh, một hộ đã dời đi, nhưng hộ còn lại nói không sao, không chịu di dời, công tác tư tưởng của địa phương cũng không triệt để, khả năng có ba người bị vùi trong đống đổ nát…”
“…” Thẩm Hoài muốn chửi đổng một câu, lại không biết mắng ai, vứt mẩu thuốc xuống tuyết, chạy vội ra phía kênh, vừa chạy vừa nói với Hoàng Tân Lương, Lý Phong: “Tôi và lão Quách tới tổ hai tổ chức cào tuyết cứu người trước, cậu và Hoàng chủ nhiệm lập tức về lại thị trấn: Một là điều nhân thủ đang rảnh rỗi tung ra kiểm tr.a tình hình hết, hai là dùng loa đài thông báo cho cư dân đang ngủ. Trước khi nhà ngủ nhất định sẽ có dấu hiệu bất thường, người tỉnh sẽ kịp phản ứng, trốn ra được, tránh thiệt hại về nhân mạng…”
Lý Phong không ngờ tình hình còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng, vội với Hoàng Tân Lương bì bõm trong tuyết chạy về cơ quan.
Trần Đan theo không kịp bước chân Thẩm Hoài, té một cái, người bám đầy tuyết, chạy cả đêm, người mệt bã ra.
Thẩm Hoài chạy tới nâng nàng dậy, phủi giúp tuyết trên người, nói với chị em Trần Đồng: “Em và Trần Đồng về trạm y tế tìm Hà Thanh Xã, để anh ta dẫn bà con lên trường tiểu học thị trấn. Nhà cửa bên kia cũng an toàn hơn, chuẩn bị sẵn thêm mấy phòng bệnh nữa, trong đêm khả năng sẽ tăng thêm nhiều bệnh nhân…” Lại nói với Chử Cường: “Cậu dẫn người tới chợ, canh chừng không cho ai tiến vào, mấy cọc thép kia chắc không trụ được lâu đâu…”
Lúc này điều Thẩm Hoài sợ nhất là những người không dám ngủ trong nhà lại chạy vào chợ trú tạm. Không biết rằng thiết kế kiểu ở chợ có cường độ kết cấu càng kém, chưa chắc đã chịu nổi tuyết đè. Nhất định phải cử người canh chừng cho chắc.
Mặt bắc khối phố số hai nằm ven bờ kênh, khi Thẩm Hoài và Quách Toàn đuổi tới, đội dân phòng và hàng xóm chung quanh đã bắt tay lôi được ba người vùi trong đống đổ nát ra ngoài. Động tác rất nhanh, ba nạn nhân đầy người là máu, nhưng vẫn còn sống.
Thẩm Hoài lập tức vừa tổ chức người dọn dẹp, vừa nhấc nạn nhân tới trạm y tế.
Rồi chạy vội tới trường tiểu học hội hợp vớ Hà Thanh Xã, dân chúng dời ra tránh tai nạn tăng lên đột ngột. Triệu Đông cũng từ túc xá chạy ra, điều thêm hai mươi mấy công nhân đang thêm ca tới tăng viện, nên tình hình chưa đến mức hỗn loạn.
Công tác phòng tai trước kia chủ yếu là khuyên nhủ làm công tác tư tưởng, nhưng rất nhiều cư dân không ý thức đủ nguy hiểm; Lại đang Tết nhất, ai chịu chạy ra ngoài trời rét thức đêm?
Bên này vừa xuất hiện sự cố, bên kia Lý Phong đã hạ lệnh cho liên phòng và dân cảnh, hễ thấy nhà nào không an toàn, trực tiếp gõ cửa, đạp cửa, cưỡng bách di dời.
Loa đài ở các khu phố cũng phát huy hết công suất, chủ yếu là nhao tỉnh cư dân toàn trấn, chỉ cần tỉnh ngủ, gặp phải nguy hiểm còn có thể ứng phó kịp thời.