Chương 31: Thăm dò.
Trong phòng canh gác chỉ có ba bộ nạp năng lượng cùng hai khẩu súng laser, còn lại toàn là gậy cùng kiếm laser.
Thân thủ của Phương Trường vốn không tệ, cộng thêm với việc tu luyện ngày càng tiến triển thì bất kể tốc độ hay thể lực đều vượt xa người thường. Cho nên cậu rất tự giác mà tùy ý chọn một thanh kiếm laser, thử một chút, ồ, cũng không tệ.
Năng lượng của hai khẩu súng laser đều còn đầy. Mấy người thương lượng, cuối cùng thống nhất đưa một chiếc cho Mạnh An Nhiên. Không chỉ xuất phát từ việc ưu tiên phụ nữ, quan trọng hơn là Mạnh An Nhiên là một con người tương đối trầm ổn, hơn nữa cũng từng dùng qua súng laser nên thân thủ khá ổn, thao tác cũng quen thuộc.
Cái còn lại mọi người nhất trí đưa cho Hứa Lôi bởi vì lý do tương tự, anh ấy cũng từ tiếp xúc qua súng laser. Hơn nữa, đây còn là loại súng Hứa Lôi yêu thích nhất, lúc tham gia sinh hoạt câu lạc bộ thường xuyên sử dụng, bởi vậy có thể coi là người sử dụng thuần thục nhất trong đám bọn họ.
Nhịn bộ dáng của Lâm Giai Âm thì có lẽ cô ta rất muốn có được súng laser, dù sao súng cũng có vẻ an toàn hơn nhiều so với kiếm mà. Nhưng trong lòng cô ta rõ, với cái hoàn cảnh lúng túng thế này mà mở miệng xin người ta ưu tiên thì mặt mũi biết để vào đâu? Mà hơn nữa, chưa chắc mọi người đã đồng ý, vậy nên vẫn phải hậm hực lấy thêm thanh kiếm laser nữa bên Phương Trường.
Có Vân Bác Vũ cùng Hứa Lôi bàn luận, rất nhanh mọi người đều đồng ý đi kiếm đồ ăn trước.
Phi thuyền không quá lớn nhưng những gian phòng cần thiết đều đủ cả, có điều mấy lối không cần thiết lại khá hẹp. Một đường căng thẳng đề phòng, may mắn là khi đến cánh cửa bị Phương Trường đóng lại thì chưa xảy ra rắc rối gì.
Phương Trường tiên phong, tay mò đến công tắc, thì thầm khẽ hỏi: "Sẵn sàng chưa?"
Mấy người gật đầu ra hiệu, đã chuẩn bị xong.
Phương Trường nhỏ giọng: "Lui ra sau một chút, tôi đếm ngược rồi sẽ mở cửa. 5—— —— ——..."
Sau đúng năm giây, cửa bật mở.
Sau cánh cửa là một mảnh tối tăm.
An Khang giật mình kinh hãi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Thời điểm chúng ta rời đi đèn vẫn sáng mà."
Hứa Lôi: "Không đúng! ? Phương Trường, đóng cửa!"
Phương Trường cách cửa gần nhất, nghiêng đầu nghiêm túc nghe ngóng, chần chừ không chịu đóng: "Tôi không nghe thấy âm thanh gì lạ cả. Đừng coi thường, giác quan của tôi không tệ đâu. Tối thiểu 50 mét xung quanh đây không có vật thể lạ, mà bọn chúng thính lắm, nghe thấy tiếng của bật mở là lao ngay vào rồi. Mà bây giờ đã thấy bóng con nào đâu? Cho nên chung quanh đây tương đối an toàn rồi."
Vân Bác Vũ nghe Phương Trường nói, cau mày. Hắn cầm kiếm laser cẩn thận tới gần, cả người kề sát ở góc ch.ết cạnh cửa, dùng kiếm laser chọc mạnh xuống đất.
Nguyên cái hành lang tối tăm đã sáng trở lại nhờ động tác của Vân Bác Vũ, mọi người đều thấy cả hành lang ngoài trừ vết tích ăn mòn đều chẳng còn gì.
Trống rỗng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" An Khang hỏi Vân Bác Vũ "Chúa ơi!"
Vân Bác Vũ: "Quên không nói, đây là khu thương mại tự động, nó y hệt mấy cửa hàng tiện lợi 24 giờ ấy mà. Nếu khu này nhiều người đèn sẽ tự sáng, hết giờ lại tự tắt. Muốn bật lại cũng có thể mà. Không cần lo lắng nữa đâu."
Sợ bóng sợ gió một hồi, mấy người tiếp tục cẩn thận bước tiếp, vô cùng thuận lợi. Năm, sáu phút sau, sắp đến chỗ để đồ ăn rồi thì Phương Trường đột nhiên dừng bước.
Phương Trường tiên phong, nếu cậu dừng lại thì mấy người đằng sau cũng dừng lại theo.
Đối mặt với mấy cặp mắt tràn đầy nghi hoặc, Phương Trường lặp lại lời Vân Bác Vũ lúc nãy: "Anh nói, đèn chỉ sáng khi ... nhiều người đúng không...?
Vân Bác Vũ hít một ngụm khí lạnh, quay người liều mạng chạy: "Đi, mau rút lui!!"
Mấy người phía sau sững ra một lúc mới bắt đầu chạy, không phải họ phản ứng chậm mà là do ý thức được sự việc nên quá sợ hãi. Thấy hai người Vân Bác Vũ cùng Phương Trường chạy mới minh bạch tình huống.
Thời điểm Phương Trường cùng An Thiên Hạ đi ngang qua vẫn thấy đèn sáng, hành lang có vết tích ăn mòn....
Tất cả mọi người đều đang ở trong khoang dinh dưỡng, vậy nên "người" ở trong khu thương mại kia rốt cuộc là cái gì, khỏi nói cũng biết. Hơn nữa, nhiều "người" đèn mới có thể sáng, tức là khu có đồ ăn đang là điểm tập kết của rất nhiều quái vật!!!!
Mấy người kịp phản ứng, nhưng vẫn chậm. Ngay khi mọi người chuẩn bị rút lui thì một cửa kính gần đó đột nhiên vỡ tan bởi có cái đầu to đùng thúc vào.
Nó ngửi thấy mùi của đối tượng chưa bị ký sinh – Phương Trường liền kích động rít gào.
Ngay lập tức liền đuổi theo nhóm người Phương Trường.
Quái vật thấy Phương Trường như chó hoang thấy xương trắng vậy, thèm nhỏ dãi nên vô cùng hung hãn mà đuổi theo.
Mấy người chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc nữa sẽ ra đến cửa nhưng chẳng ngờ con quái vật kia kịp gọi đồng bọn. Từ cửa nhảy ra cũng tầm gần 40-50 con quái vật.
Đoàn hành lang này có thiết kế hình chữ T, tất cả bọn chúng đang tràn về từ đầu cửa bên trái.
Cưỡng chế chạy ra cửa chỉ tổ nguy hiểm gấp đôi.
"Lùi về sau, lùi về sau! Trở lại!"
Tuy rằng cửa ngay trước mắt, nhưng quái vật cũng đầy rẫy ở đó. Mà trong tay bọn họ chỉ có đúng hai khẩu súng cùng mấy thanh kiếm laser, không đủ đối phó. Hơn nữa, điện năng của mấy thứ vũ khí này có hạn, không biết chừng chưa chiến đấu xong đã hết điện.
Tiến không được vậy thì ta lùi.
Phía trước là một đội quân, phía sau chỉ có hai con, khỏi nói cũng biết nên chọn bên nào.
Quái vật hô hoán đồng bọn rất nhanh, bọn họ chạy thời gian dài như vậy nhưng chúng nó cũng chưa hề mất dấu.
Tuy rằng chưa biết tình hình phía sau khu thương mại thế nào, nhưng còn tốt hơn nhiều so với việc đối cứng với bọn chúng.
Phương Trường nghe hiệu lệnh; "Rút lui!" thì lập tức quay người, tránh khỏi móng vuốt của con quái vật gần mình nhất đang vồ tới, lại hô lớn: "Hứa Lôi, bên trái!"
Dứt lời, Phương Trường vung kiếm đâm thẳng vào hai mắt quái vật.
Vô luận là sinh vật gì thì đôi mắt luôn là chỗ hiểm, ngay cả đối với thứ quái vật có mắt đã hoàn toàn thoái hóa.
Con ngươi của chúng trực tiếp chiếm phân nửa khuôn mặt nhưng nó dựa vào phản ứng nhanh lẹ mà vẫn tránh kịp khi lưỡi kiếm xẹt qua. Quả nhiên như Phương Trường dự liệu, nó vừa né được đã há miệng phun ra thứ chất lỏng kinh tởm vô cùng.
Rất tiếc cho nó, đó lại là việc trong kế hoạch của Phương Trường. Từ nãy đến giờ Phương Trường, Vân Bác Vũ, Hứa Lôi đều đứng thành một đường thẳng tắp.
Quái vật né tránh chiêu của Phương Trường thì vừa vặn đem thân mình lộ ra trước tầm ngắm của Hứa Lôi.
Hứa Lôi cũng chẳng phải tay vừa, ngay lập tức hiểu ý đồng bạn, liền tặng luôn cho nó một phát súng.
Trúng chóc!!
Thân thể nặng nề của nó đổ ập xuống.
Quay người, ra lệnh, vung kiếm, né tránh, nổ súng.... Một loạt động tác hoa trôi nước chảy trong thời gian ngắn, như thể bọn họ đã diễn tập với nhau vô số lần rồi vậy.
Đến khi quái vật ngã xuống Mạnh An Nhiên mới kịp đuổi tới.
Được rồi, ến lượt con quái vật thứ hai lên thớt....