Chương 58: Khu an toàn Châu Khánh.

Nhờ có Đồng Phong đứng sau liều mạng kết băng mà tăng tỷ lệ thắng cho Phương Trường, bằng không cậu cũng chẳng thể có đủ thời gian để rút súng nã liên tục vào con zombie.
Thời khắc con zombie ngã xuống cũng là lúc Đồng Phong ngất xỉu.


Vốn đã bị thương ngay từ ban đầu, lại thêm việc sử dụng dị năng quá độ khiến thân thể Đồng Phong không chống nổi mà lâm vào trạng thái hôn mê để hồi sức. Mọi người thấy zombie cấp bốn không còn sức uy hϊế͙p͙ nữa liền ba chân bốn cẳng khiêng Đồng Phong lên xe, sau đó xếp thành hàng ngang cúi đầu đồng thanh nói cảm ơn với Phương Trường.


Trước ánh mắt của mọi người, Phương Trường phất phất tay, "Không vấn đề".
Cậu quay đầu lại, nhìn con zombie bị bắn thủng đầu kia một lần nữa.
Chờ đã.....
Zombie đã ch.ết rồi, sao khí tức mãi chưa chịu tan?
Phương Trường vặn vặn khớp tay, muốn tìm hiểu nguyên nhân của vấn đề này.


Đột nhiên, có bình luận thu hút sự chú ý của cậu: "Hay streamer thử bổ đầu nó ra đi!?"


Ý hay! Phương Trường đi đi lại lại, tiện tay với lấy cái xe đạp cũ lúc nãy, bẻ một thanh sắt rồi lấy kiếm laser vót nhọn. Phương Trường cầm thanh sắt lại gần con zombie rồi thẳng tay khoan vào đầu nó. Quả nhiên, bên trong có viên đá to bằng nắm tay trẻ con, rất giống pha lê.
Là tinh hạch !!!


Phương Trường móc tinh hạch ra, lúc này khí tức trên xác con zombie kia mới dần tản bớt. Xem ra thứ này mới chính là mấu chốt khiến con zombie lợi hại đến vậy.


available on google playdownload on app store


Nếu để ý kĩ, lúc zombie xuất hiện là toát một uy thế khiến những con zombie phổ thông khác dồn dập chạy trốn. Lúc này có vẻ như uy thế đó không còn, và bầy zombie kia dường như bị mê hoặc bởi tinh hạch trên tay Phương Trường mà dồn dập kéo về đây.


Phương Trường nhận ra điều đó, vậy nên cậu nhanh chóng cất tinh hạch đi rồi nhanh chóng trở lại.
Phương Trường ngang qua đoàn xe của Đồng Phong xem tình hình, thế là bọn họ đồng loạt nghiêng người ngả mũ kêu to hai chữ "Đại thần".


Trở lại xe, thấy mọi người cứ đơ ra nhìn cậu, thế là Phương Trường nháy mắt: "Không đi sao?"
Mấy người Tôn Lôi có muốn thế đâu, tại họ bị thực lực khó lường của Phương Trường dọa sợ đấy chứ.


Trên thế giới này, người sở hữu dị năng song hệ cực hiếm, nói không ngoa thì tìm trong vạn người chưa chắc đã có, tam hệ lại càng tìm không ra.
Mà Phương Trường thì sao?
Cậu ấy có thể điều khiển sấm chớp.


Về tốc độ thì sao? Một chín một mười với zombie cấp bốn, có khi còn nhanh hơn cả nó ấy chứ.
Song hệ!? Vậy việc tay không xé toạc nửa người zombie xuống giải thích thế nào?
Có vẻ cậu ta làm "Du hiệp" cũng chỉ vì đam mê.


Nghĩ đến đây, bọn họ đột nhiên giật mình nhận ra: Bảo sao, có người bình thường nào dám ở một mình trong khu biệt thự bị zombie bao quanh ư? Đương nhiên là vì người đó là đại thần, bản thân mạnh hơn cả zombie thì sợ gì nữa chứ !!


Bọn họ sai lầm mà bỗng nhiên tỉnh ngộ. Liền nói tại sao có thể có người có thể dễ dàng như thế xuất hiện ở zombie vờn quanh xa hoa khu biệt thự, nguyên lai là bởi vì người này bản thân cường đại đến quả thực mức độ khó tin!


Bọn họ đâu thể ngờ rằng, mấy tiếng trước vị đại thần này vừa biết đây là vị diện tận thế đã muốn bỏ gánh không làm!!!
Cả quãng đường mọi người đều yên tĩnh đến lạ.


Chắc hẳn mọi người vẫn đang run rẩy trước mấy động tác tàn bạo khi Phương Trường tiêu diệt con zombie kia, chẳng may nhỡ mồm lại phật ý đại thần thì dở. Hơn nữa, ngồi cạnh đại thần có chút áp lực à nha !!


Đường về khu an toàn khá thông thoáng, hầu như bọn họ không gặp bất kỳ trở ngại nào. Đương nhiên rồi, mối đe dọa lớn nhất đã bị tiêu diệt, còn mấy con zombie lẻ tẻ thì không đáng bận tâm.


Tôn Lôi bình tĩnh lại, bây giờ cô cực kỳ biết ơn Phương Trường. Nếu không có Phương Trường, chắc bây giờ cả bọn xuống lỗ hết rồi. Thực lực của Phương Trường quá mạnh, bất kể mặt nào. Thế là cô liên tục đá mắt với Phương Trường: "Đại thần, ngài có muốn ngủ một giấc không?"


Phương Trường:... ? ? Năng lực nghe hiểu của tôi có vấn đề phải không?
Phần bình luận yên tĩnh một cách lạ kỳ.
Phương Trường hoảng sợ với lời mời nhiệt tình của Tôn Lôi, cậu cố gắng dùng những từ ngữ bình thường nhất để từ chối: "Không, thôi, bây giờ tôi chưa buồn ngủ lắm."


Tôn Lôi gật gật đầu, ồ một tiếng, "Ý của tôi là, ngài có hứng thú ngủ với tôi không?"
Phương Trường: ". . ." Không hề có hứng thú, cảm ơn.


Thấy vẻ mặt Phương Trường không hứng thú, Tôn Lôi vội vàng tiếp lời: "Người đừng hiểu lầm nhé, tôi không bắt ngài chịu trách nhiệm đâu. Chơi bời thôi. Xong việc ngài có thể coi như chưa bao giờ tiếp xúc với tôi cũng được!!"


Tôn Lôi thẳng thắn nói ra những lời như vậy, hoàn toàn coi đồng đội phía sau là không khí.
Mà đồng đội phía sau cũng cực kỳ hợp tác mà nín thở, ngoảnh mặt đi chỗ khác hoặc nhắm mắt tĩnh tâm, coi như chưa nghe thấy gì. Phải công nhận là bọn họ nhập vai người ch.ết cực kỳ mượt mà.


Trong chốc lát, bình luận trên đạn mạc bắt đầu spam 【 Muốn ngủ với streamer.】 Mấy con người đó lại bắt đầu lái câu chuyện sang đề tài *màu vàng rồi.
*Ngày nay, màu Vàng tượng trưng cho các ấn phẩm khıêu ɖâʍ ở Trung Quốc.


Đây là lần đầu tiên Phương Trượng bị con gái gạ ngủ đấy, đã thế còn là một cô nàng vô cùng xinh đẹp.


Phương Trường bất lực mỉm cười với Tôn Lôi, não cậu nhảy sóng suy nghĩ xem từ chối sao cho uyển chuyển, nửa ngày sau mới thốt ra một câu không ra ngô ra khoai gì cả: "Cảm ơn sự nhiệt tình của cô, nhưng tôi không cần."
Trời ạ, thế này cậu lại phải đội cái nồi không chăm chỉ tu luyện mà đi tán gái mất!!


Toàn bộ livestream đều được ghi lại đấy. Nhỡ may bị boss đại nhân phát hiện ra thì cậu ch.ết vạn lần cũng không khiến cho anh ấy nguôi giận nổi !!!


Đừng thấy Tôn Lôi thoải mái nói ra những lời này mà hiểu lầm, thật ra cô cũng phải lấy hết tất cả dũng khí mới dám thổ lộ. Thời đại tận thế rồi, tư tưởng của con người đang dần thay đổi, và ham muốn của Tôn Lôi cũng chẳng tính là khủng khiếp gì cả. Nhưng đối diện với một thiếu niên dương quang sáng lạn, hơn nữa còn là một đại thần lợi hại khủng khiếp, đột nhiên Tôn Lôi thấy có chút thẹn thùng, lại sợ Phương Trường cảm thấy cô quá sỗ sàng cũng như đang sỉ nhục cậu ấy mà tức giận.


Từ lúc nói câu ấy, Tôn Lôi luôn liếc mắt nhìn vẻ mặt của Phương Trường. Cô như sững người khi thấy nụ cười bất đắc dĩ mà từ chối của cậu ấy.


Ahhhhh....Dễ thương ch.ết mất !! Không khí trong xe có mật ngọt hả ta!? Dường như tâm tình thiếu nữ của Tôn Lôi bùng nổ, cô phải ôm ngực những hai lần ngăn cho trái tim mình bớt xốn xang.


Không hiểu sao bị từ chối mà Tôn Lội lại vui đến vậy, hai má cô đã đỏ bừng cả rồi nhưng vẫn cố dò hỏi lần nữa: "Thật sự không hứng thú với tôi sao? Tôi thấy tôi cũng khá được mà!?"


【 Streamer lên đi! Chúng tôi không báo cáo cậu đâu, chỉ là song tu thôi mà, không sao đâu, tôi thấy nhiều rồi, hì hì hì .... 】
【 Lầu trên cút dùm đi! Streamer đừng ngủ với cô ấy, cô ấy không đẹp bằng tôi đâu, đến với tôi này.】


【 Streamer, hình như đường này không dẫn đến vườn trẻ, tôi muốn xuống xe, phiền cậu đạp phanh gấp !!!! 】
Phương Trường cười mắng người xem: "Tôi không nhận dịch vụ ngủ nghê, song tu, lái xe... gì đâu nhé!!"
Sau đó cậu chống cằm nhìn Tôn Lôi, kiên quyết lắc đầu từ chối: "....Cô là một cô gái tốt"


....Trời ạ, cứ thấy sai sai ở đâu đó, sao cậu lại có cảm giác hối lỗi với boss đại nhân nhỉ!!?


Phương Trường ngẫm nghĩ cảm giác kỳ quái này, tự đưa ra cho mình một lời giải thích. Bởi lẽ là một học trò ngoan, boss đại nhân đã cho cậu nhiều ân huệ như vậy thì đương nhiên cậu cũng phải chăm chỉ tu luyện, dùng thành tích để báo đáp, không thể để chuyện nữ nhi tình trường ngáng chân được!


Cậu phải là một học trò ngoan, ngay thẳng chính trực, nghiêm túc tu luyện!!
Có vẻ Phương Trường quên mất mình từng là cậu học sinh suốt ngày trốn học đi net, đánh nhau năm xưa rồi.


Tôn Lôi lại nháy mắt với Phương Trường thêm cái nữa, cô vui vẻ xoay vô-lăng, cười cười bỡn cợt: "Không sao, ngài đừng áy náy gì cả, nhưng tôi thật sự tổn thương đấy nhé !"
Mấy đồng đội phía sau nín thở đến mức sắp đi hỏa táng được rồi !!


Chỉ lo đội trường đột nhiên nhớ tới bọn họ rồi chướng mắt kỳ đà cản mũi, sau về lại lườm rau gắp thịt, giận cá chém thớt thì khổ.
Sau một hồi lúng túng đến đáng sợ thì cuối cùng cũng đến nơi cần đến.
May mắn thay, dọc đường cũng không thấy con chim sáo kia quay lại báo thù.


Cánh cổng khu an toàn Châu Khánh lộ ra trước mắt. Nó chẳng khác gì một cứ điểm quân sự hùng hậu. Bốn phía đều xây tường cao, xung quanh, chừng hai, ba trăm mét lại có một bốt gác, ngoài cùng còn có một con sông đào làm lớp phòng ngự.


Tôn Lôi trấn tĩnh lại bản thân sau thời gian "thất tình", cô nhiệt tình giới thiệu: "Không biết ngài đã từng nghe nói tới nơi này hay chưa, nhưng tôi thấy khu này khá được. Thủ trưởng khu an toàn Châu Khánh là quân nhân, hầu hết lãnh đạo cấp cao ở đây cũng vậy. Bởi thế nên kỷ luật khá nghiêm đấy nhé, nhưng bù lại, người già, phụ nữ và trẻ em vẫn có thể sống được, không bị bắt nạt quá gay gắt như mấy nơi khác. Hơn nữa, mỗi lần tiểu đội ra ngoài nhận nhiệm vụ thì đều được trang bị vũ khí chu đáo..."


Chưa dứt lời đã đến trạm kiểm soát.
"Muốn vào khu an toàn sẽ phải kiểm tr.a danh tính, nếu trốn thì dễ chầu Diêm vương lắm, vì cảnh vệ sẽ bắn thẳng tay đấy, không một ai là ngoại lệ đâu."


Phương Trường nghe Tôn Lôi cứ một câu "Ngài", hai câu "Ngài" thì hơi ngại: "Cô không cần dùng kính ngữ đâu, cứ gọi tôi là Phương Trường."
Dừng xe, Phương Trường lên tiếng trước, "Tôi còn phải đăng ký thân phận nữa, các cô vào trước đi nhé?"


Tôn Lôi: "Vâng, vậy chúng ta chia vật tư luôn nhé? Anh lấy tinh hạch không?"
Phương Trường gật đầu, Tôn Lôi liền rút một chiếc túi nhỏ ở thắt lưng đưa cho cậu. Nói rồi, cô quay người vỗ đầu người đàn ông trọc đầu xăm đầy người đằng sau: "Đưa túi đựng tinh hạch của anh cho tôi ..."


Tên đầu trọc cũng ngoan ngoãn rút cái túi nhỏ từ trong áo khoác của mình ra rồi đưa cho Tôn Lôi, cô lại đưa cho Phương Trường: "Nếu như anh không chê thì đăng ký xong đến khu hoa viên tìm chúng tôi nhé."
Phương Trường siết hai cái túi Tôn Lôi đưa cho mình, thực lòng gật đầu: "Cảm ơn."


"Đúng rồi, chờ đã..." Tôn Lôi kéo tay Phương Trường lại, đưa cho cậu một chiếc khẩu trang: "Cho anh đấy, bớt phiền phức..."


Phương Trường cho rằng Tôn Lôi thấy mình quá trắng, giống một tên yếu nhớt, dễ bị bắt nạt nên mới có lòng tốt đưa cho. Thế là Phương Trường cũng thành tâm nhận lấy rồi nói tiếng cảm ơn với Tôn Lôi.


Trong nháy mắt, khuôn mặt đẹp đẽ bị che mất một nửa, thế này cũng khá an toàn. Phương Trường - người không ý thức được giá trị khuôn mặt của mình đang tăng lên, cứ thế mà bước vào.
Tôn Lôi nhanh chóng phóng xe qua trạm kiểm soát.
Phương Trường xếp hàng, rất nhanh đã đến lượt cậu.


Trước cửa có người làm công tác đăng ký nghe Phương Trường là dị năng giả hệ lôi, thế là dồn hết sự nhiệt tình ra tiếp đãi.
Rất nhanh cậu đã lấy được giấy chứng nhận, chân chưa kịp bước đã phải giật mình vì tiếng ồn phía sau.


Phương Trường hiếu kỳ nán lại xem, nhưng đông quá không nhìn nổi tình hình, đành nhờ anh chàng đứng cạnh: "Người anh em, bên kia có chuyện gì vậy?"


Anh trai ấy cực kỳ phấn khích mà kể lể: "Hôm nay người đứng đầu khu an toàn chúng ta dẫn quân đi về phía Tây khai thông quốc lộ B thì gặp một con zombie cấp bốn. Nghe đâu nó có thể khống chế mọi sinh vật!!"
Phương Trường: "ch.ết thật! Sau đó thế nào?"


"May mắn, tình cờ khi đó có du hiệp hệ hỏa đi qua tiêu diệt con zombie kia, thành công cứu đoàn người! Quá tuyệt vời! Với lại khu an toàn của chúng ta cũng có nhân tài tiêu diệt được zombie cấp bốn, đội phó đó, anh biết không? Thủ trưởng định tập hợp tất cả mọi người có khả năng cùng cùng hợp tác với vị du hiệp cao thủ kia đi khai thông nội thành. Anh biết đấy, zombie cấp bốn bây giờ cứ như chẻ tre ấy, lợi hại vô cùng...."


Phương Trường cắt ngang vụ ngợi ca sức mạnh zombie của anh trai, cậu hỏi tiếp: "Thế mọi người vui sướng cái gì vậy?"
"À, vị đại thần ấy đột nhiên để ý về đây. Thế nên tất cả mọi người đều muốn ra xem mặt mũi người đó thế nào."


Phương Trường: "Ồ...Vậy, anh có thấy mọi người cứ hò hét thế này rất dễ thu hút sự chú ý của zombie không?"
Anh trai kia quay lại lườm Phương Trường: "Cái cậu này, ai lại nói thế, thật là!!"
Phương Trường không tám nhảm nữa, cậu tò mò nhìn vị đại thần trong truyền thuyết kia.


Tuy tướng mạo người đàn ông kia tầm thường nhưng khí chất thật sự không thể coi thường. Hắn ta đeo kính, khuôn mặt lạnh lùng đúng chất người sống chớ gần. Đột nhiên, ánh mắt sắc lạnh ấy hướng thẳng về phía Phương Trường.


Phương Trường nhìn người đàn ông đang đi thẳng về phía mình với vẻ khó hiểu.
Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm, mãi người đàn ông kia mới chịu rời ánh mắt rồi lướt qua người cậu.






Truyện liên quan