Chương 72: Sổ ghi chú.
Bố cục trong phòng livestream của Phương Trường đang dần thay đổi.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào cũng ngày càng sáng.
Dường như tất cả người xem trong phòng livestream đều đang ngưng thần nín thở chờ Phương Trường tỉnh dậy, giúp bọn họ mở rộng phạm vi quét, nhanh chóng lấy được thông tin chuẩn xác hơn.
Không biết phải chờ bao lâu nhưng đến tận khi căn phòng sáng chói lên thì Phương Trường Trường mới chịu mở mắt.
Cậu gắt ngủ cáu bẳn ngồi dậy, nhìn thấy nhân số trong phòng livestream liền giật mình. Thật sự đây là lần đầu tiên trong lịch sử cậu có số người quan tâm đông đến vậy. Có điều, mấy người xem đó cứ liên tục khen thưởng rồi bắt cậu đi vòng vòng cho bọn họ thăm thú, cảm giác cứ là lạ thế nào ý, nhưng cụ thể ở đâu thì cậu không biết.
Phương Trường cảnh giác: "Sao hôm nay mọi người lại muốn tôi đi dạo khu an toàn? Mấy hôm nay đi chưa đủ sao?"
Mấy người tu ma cùng pháp sư vong linh nghe vậy liền không cam lòng, đang định spam tiếp thì đột nhiên mất kết nối với phòng livestream.
Đến lúc quan trọng lại trật bánh răng là sao!!?
Bóng dáng của Phương Trường tắt phụt ngay trước mắt họ.
Mấy người đó tức đến mức suýt đập nát luôn cái máy trong tay.
Đến khi bình tĩnh hơn, họ đi đăng ký thêm một tài khoản nữa.
Nhưng chẳng ngờ hệ thống lại thông báo phòng livestream không tồn tại.
Có người nhớ được mã code của phòng, nhập lại cũng chỉ thấy một khoảng không đen sì trôi nổi mấy chữ【 Quyền hạn của ngài không đủ. 】
"Chuyện gì xảy ra vậy! !"
Nỗ lực canh chòng chọc từng phút, rất nhiều người đã gần như đánh đổi tất cả bảo vật mình có chỉ để tìm một cơ hội dò tìm, định vị thế giới này. Chẳng ngờ, đến khi sắp định vị ra được thì phòng lại bị vô hiệu hóa? Đến mã code cũng không dùng nổi? Vì cớ già mà quyền hạn không đủ cơ chứ! ! ?
Nguyên một đêm nay Lệ Minh Viễn cũng không hề chợp mắt. Từ rất nhiều năm về trước, đối với hắn mà nói, ngủ chỉ là việc duy trì bản năng nên có thức nữa cũng chẳng vấn đề gì.
Hắn cứ nhìn chăm chăm màn hình, mãi đến khi hệ thống nhảy ra dòng thông báo đã thành công khóa phòng thì mới dần nở nụ cười, sửa soạn lại lớp quần áo không hề nhăn nheo rồi ra ngoài.
Đầu giường Lệ Minh Viễn vẫn còn đống tinh hạch cá trê bị hắn tùng tiện ném tung tóe dưới đất.
Lệ Minh Viễn đến nhặt hết chỗ tinh hạch đó lên, rồi ngồi xuống một cách đầy nghiêm túc.
Tất cả người xem đều đã bị đá ra khỏi phòng livestream, vậy mà Phương Trường không hề hay biết.
Cậu chỉ thấy mình vừa hỏi xong đã thấy cả thế giới im thin thít.
Không hề có thông báo khen thưởng, ngay cả phần bình luận cũng chẳng thấy đâu.
Phương Trường thử lên tiếng hỏi: "Mọi người vẫn còn ở đó chứ?"
Đợi ba bốn giây sau vẫn chưa thấy ai trả lời, Phương Trường liền biết ngay rằng phòng livestream xảy ra vấn đề rồi.
Cậu tùy tiện vỗ nước lên mặt cho tỉnh táo, sau đó ra ngoài đi tìm boss đại nhân.
Cậy quyền cậy thế, hôm qua boss đại nhân đã chuyển ngay sang sát vách nhà Phương Trường. Hai bước là tới.
Phương Trường định vươn tay mở cửa, nhưng chưa kịp đụng đến tay nắm thì cửa đã tự mở ra.
Phương Trường cẩn thận dò xét sắc mặt của boss đại nhân, có vẻ tâm tình cũng khá lên đôi chút rồi, mặc dù cũng không khác hôm qua là bao nhiêu. Cậu chỉ chỉ lên cái đồng hồ trên tay: "Phòng livestream có vấn đề rồi."
"Không có vấn đề gì đâu, vì sự việc ngày hôm qua quá nghiêm trọng nên phải khẩn cấp khóa lại, sau một ngày nữa thì em cũng sẽ phải rời đi."
Phương Trường: "Hôm qua? Là chuyện dị giả bị đồng hóa sao?"
Lệ Minh Viễn gật đầu: "Hậu quả mà ba người hôm qua gây ra vượt quá sức tưởng tượng của em, nhưng đừng lo, hiệp hội đã cho khóa khẩn cấp phòng livestream, lại phái người đến xử lý hậu quả. Nếu cân bằng bị phá hại cũng sẽ có người chuyên nghiệp đến giải quyết."
Phương Trường gật đầu.
Chán chẳng có gì làm, Phương Trường cúi đầu đếm những vật phẩm mình được khen thưởng.
Cậu cũng chẳng ngờ mình đã tích được nhiều đến vậy, có thể xếp thành một núi nhỏ luôn.
Lệ Minh Viễn thấy Phương Trường cứ đứng ở cửa, hai mắt vô thần nhìn đi đâu đó liền đoán được cậu đang làm gì, thế là hắn kéo thẳng Phương Trường vào nhà mình.
Cửa sập lại, ngăn cách một bên vui một bên buồn.
Ngoài đó là Tôn Lôi. Chưa từ bỏ, hôm nay cô đã cố gắng ăn diện đẹp đẽ hơn mọi khi, vốn tranh thủ đến nói chuyện phiếm với Phương Trường tăng tình cảm nhưng chẳng ngờ lại phải chứng kiến cái cảnh gai mắt này. Hoàng Kinh Giản kéo Phương Trường nhà cô vào nhà mà anh ấy không hề phản kháng.
KHÔNG HỀ PHẢN KHÁNG! ! !
Tôn Lôi nghiến răng đến mức sắp nát nguyên hàng luôn rồi.
Cô đứng ngoài cửa cả ngày, mãi chẳng thấy người ra, cuối cùng cũng chịu quay người, hằm hè suy nghĩ xem làm sao mới có thể có được Phương Trường mà không chọc giận đến Hoàng Kinh Giản.
Lệ Minh Viễn thấy cô ta sắp rời đi, hắn hài lòng thu thần thức, mỉm cười nhìn người vì đễnh đãng mà sắp tựa tựa luôn đầu lên lồng ngực hắn.
Tóc Phương Trường đen nhánh rất đẹp. Thường những người tính khí thẳng thắn thì chất tóc sẽ rất cứng, nhưng tóc Phương Trường thực sự rất mềm, tràn đầy vẻ đẹp tươi trẻ của thanh xuân.
Lệ Minh Viễn cúi đầu nhìn Phương Trường, chẳng hiểu sao người hắn thấy nóng rực lên, yết hầu di chuyển lên xuống, không kìm được mà vươn tay xoa xoa đầu cậu.
Phương Trường đầy thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn Lệ Minh Viễn, nhưng lúc đó boss đại nhân đã vừa kịp thu tay về, bày ra bộ dáng ta biết không biết gì cả, thành công lừa được cậu đó chỉ là ảo giác.
Một lần hai lần tiếp xúc thân mật thì Phương Trường còn thấy ngại, nhưng càng ngày càng nhiều nên cậu cũng quen luôn rồi.
Đột nhiên cậu ngẩn ra, có lẽ tính tình boss đại nhân nhà mình khá giống mèo.
Cao quý, đối với ai cũng lạnh nhạt, thế nhưng vào những thời điểm bế tắc, khó xử nhất thì chính con mèo ấy cũng lại đến an ủi, vỗ về bạn theo cách của riêng mình.
. . .
Ngừng.
Cái liên tưởng này khiến cậu ê hết cả răng.
Cậu tự nhủ, mình lấy đâu ra dũng khí để "phạm thượng" thế nhỉ! ! ?
Kể cả có thuộc họ mèo thì boss đại nhân cũng phải là lão hổ uy phong lẫm liệt nhất.
Phương Trường vò vò tóc, to gan lớn mật trừng mắt liếc boss đại nhân một cái, sau lại trở thành chú chuột con cúi đầu, căn bản không dám nhìn biểu tình của Lệ Minh Viễn lúc này.
Không nhìn mặt nhưng vẫn thấy tiếng.
Phương Trường chỉ nghe thấy tiếng ai đó khẽ cười, tiếng cười mang theo nhiệt độ ấm nóng dịu dàng bao bọc lấy cậu. Và tất nhiên, bộ tóc quý giá của cậu lại bị vò thêm mấy lần nữa.
ch.ết mất! ! !
Ống tuýp thẳng tắp cảm thấy mình sắp bị ai đó uốn cong!
Hai má đỏ bừng, Phương Trường hoảng loạn cúi đầu lật lia lịa thống kê phòng livestream, hàng loạt tiền cũng như tên pháp bảo chẳng lọt vào đầu chút nào.
Mắt thấy đã đến cuối danh sách, chẳng ngờ lại tìm được một thứ rất kỳ quái.
Trong một núi pháp bảo lại lộ ra một quyển sổ ghi chú rất bình thường.
Cậu lật lật vài trang, lập tức nghiêm túc lại, trịnh trọng đưa cho Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn cầm lấy quyển số, tiện tay lật qua lật lại.
Trong này là những bài báo cáo nghiên cứu cứu về phương pháp tiến hóa của các loài virus bệnh dịch dưới sông.
Thật ra những phương pháp này không quá cao thâm, vẫn trong phạm vi có thể tiếp thu của con người ở thế giới này, thậm chí là có chút lạc hậu.
Tất cả những thành quả nghiên cứu cũng như dữ liệu bệnh dịch đều được miêu tả cũng như ghi chép rất tỉ mỉ. Nhưng có một điều rất đáng để tìm hiểu, trong đó viết, nếu như dùng thứ nước sông đó nghiên cứu chế tạo ra vaccine thì có thể biến đặc điểm bề ngoài của con người na ná zombie, khiến zombie mất hứng thú với con người.
Lệ Minh Viễn liếc mắt nhìn Phương Trường đang đầy mong đợi ở kia.
"Em đưa cho viện nghiên cứu đi."
Hai mắt Phương Trường lập tức sáng ngời, vui sướng cầm lấy quyển sổ, quơ quơ mấy lần.
Quyển sổ ghi chú này là cái giá mà người mua xô cá kia trả cho Phương Trường. Người đó cũng đã từng chật vật trải qua tận thế nên thấu hiểu được nỗi thống khổ của con người nơi đây.
Đối với mọi thế giới, tận thế là quá trình trật tự cũ ch.ết đi để tạo hóa thiết lập trật tự mới.
Trong quá trình đó, cái thừa thãi nhất là nỗi đau đớn, nỗi khốn cùng của mọi loài sinh vật.
Với tư cách là người ngoài cuộc, cũng là nhân chứng cho thảm họa ấy nên ai ai cũng hy vọng sẽ có thể nhìn thấy thế giới này mau mau sống qua tận thế.
Thời thế thay đổi, vận chuyển sao dời, có ác thì chắc chắn sẽ xuất hiện thiện.
Từ nội dung quyển sổ có thể nhìn ra người xem này rất hiểu các quy tắc của phòng livestream, chỉ viết những từ mấu chốt nên thế giới này hoàn toàn có thể sử dụng mà không ảnh hưởng đến trật tự nền văn minh.
Vì mấy con cá trê kia đã bị bắt đến phòng nghiên cứu, nói cách khác, thế nào thì quyển sổ kia sẽ xuất hiện, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Vừa vặn, hôm nay Phương Trường có thể dùng quyển sổ ghi chép này đẩy nhanh tiến độ.
——————
Ôn Lỗi Lỗi đã phải thức ở phòng nghiên cứu suốt mấy ngày nay nên bắt đầu cáu kỉnh.
Ban đầu Ôn Lỗi Lỗi cứ tưởng vấn đề ở nước. Cậu ta có suy đoán như vậy cũng dễ hiểu thôi, bởi trên trời có chim biến dị, đất có zombie thì sinh vật dưới nước bị nhiễm chỉ là chuyện sớm muộn.
Cậu đem mẫu vật về nghiên cứu, xem có thể tìm ra điểm gì hỗ trợ việc bộc phát phát tiềm lực con người không, nhưng vẫn chậm một bước.
Hôm đó đúng là một đêm kinh hoàng.
Thời điểm đến phòng thí nghiệm, ba con quái vật ấy đã yếu đến mức sắp ch.ết.
Nhưng Tề Hưng Quân vẫn chưa yên tâm, sợ chúng nó đang giả vờ nên tìm hẳn đội chuyên nghiệp đến bức cung thẩm vấn. Cuối cùng, một trong ba con không chịu nổi nữa, dùng vây xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra thân phận thực.
Chính vì thế mà đêm đó viện nghiên cứu loạn hết cả lên.
Tề Hưng Quân đọc báo cáo liền nổi lên tâm tư riêng, phái người lén đi lấy mảnh vụn tinh hạch con cá trê kia.
Ông ta đem một phần gửi qua cho Hoàng Kinh Giản, nếu hắn không có phản ứng gì thì nhất nhất định là chưa biết được chân tướng.
Không lâu sau đó lại có thông báo từ phòng nghiên cứu tới, nói rằng hình như ba người kia sắp ch.ết.
Ôn Lỗi Lỗi nghe tin, quăng luôn cái ống nghiệm đang lau dở, chạy một mạch đến xem tình hình. Đạp vào mắt là ba con quái vật đã khôi phục thành hình người nhưng còn rất yếu.
Quá thần kỳ! ! !
Ôn Lỗi Lỗi lập tức khám nghiệm toàn thân cho ba người.
Xương toàn thân vỡ nát, thiếu máu nghiêm trọng, còn lại thì không có gì bất thường.
Nếu như là người bình thường thì đã sớm ch.ết, may thay, ba người là dị năng giả, đau thì có đau nhưng chưa đến mức trực tiếp mất mạng.
Ôn Lỗi Lỗi không tin, liền hỏi đi hỏi lại, kiểm tr.a thêm mấy lần nữa cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Chẳng lẽ bệnh dịch kia lại như cúm mùa? Khỏe lên thì biến thân trở lại!!?
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng thấy vô lý.
Chuyện bên này chưa làm rõ, lại đến lượt bên Đồng Tư.
Trong bữa tiệc rượu hôm đó, Đồng Tư thả dê với Phương Trường nên bị sét đánh. Chính Ôn Lỗi Lỗi cậu là nhân chứng.
Vốn tưởng không quá nghiêm trọng, chẳng ngờ vết bỏng càng ngày càng thối rữa, đã vậy còn lan rộng ra xung quanh, thuốc gì cũng không ức chế nổi.
Mãi đến tối hôm qua, tình hình bệnh trạng có tiến triển nên y tá đỡ Đồng Tư ra ngoài đi dạo, nhưng đi đến đâu thì sét lại đánh đến đấy.
Gã vẫn phải ra ngoài cho bằng được.
Bởi quy định chung đã định ra rất rõ ràng: "Không lao động không được ăn." áp dụng cho tất cả tầng lớp nhân dân, kể cả dị năng giả.
Nếu không ra ngoài, chắc chắn gã sẽ ch.ết vì đói thay vì ch.ết vì đau.
Thế là Đồng Tư đi đến đâu, sét đì đùng đến đấy và bệnh của gã cũng nặng thêm.
NGU!
Thế là Ôn Lỗi Lỗi cùng đồng nghiệp tổ công tác cứ như phân thân, khám bên này, lấy máu bên kia, bôi thuốc bên này, bó bột bên kia . . .
Nguyên tuần chưa được gặp Đồng Phong, Ôn Lỗi Lỗi sắp phát điên luôn rồi.