Chương 92

Phương Trường đi mà đầu óc cứ ngẩn ngơ, đến lần thứ ba bị cành cây tàn nhẫn va quệt thì chim sáo không nhịn nổi nữa: “Ngươi lo lắng việc gì thế?”
“Có gì đâu?”
“Không có gì? Vậy thì ngươi nhìn ta đi, đủ thân tàn ma dại chưa!!?”


Phương Trường liếc mắt nhìn con chim nguyên thân vướng cành tan lá nát: “Ồ”.
Aaaaaaa không nhịn nổi nữa rồi! 
Bát A Ca phát điên: “Ồ là có ý gì? Ta to thế này toàn bị cây lá quệt qua thôi, ngươi biến ta nhỏ lại lẹ lên!!!”.


Phương Trường điềm nhiên vỗ vỗ nó: “Hình như ta nhớ đến cả súng lục cũng bắn không xuyên qua mớ lông của ngươi cơ mà?”
Chim sáo ỉu xìu: “Đúng là không bị thương, nhưng mà khó chịu lắm.”


Cậu ngó trước ngó sau quan sát tình hình, an ủi chim sáo: “Ngươi kiên nhẫn thêm xíu đi, sẽ sớm ổn thôi. Nếu khó chịu quá thì chúng ta dừng chân ở đây nghỉ ngơi chút nhé, được không?”
Bát A Ca lén nhìn biểu cảm của Phương Trường, cảm thấy có gì đó không đúng.


Nếu là nó, trong trường hợp không biết bay mà bị người ta thẳng tay đẩy từ trên cao xuống thì chắc chắn sẽ tức giận, hoặc cũng có thể là thương tâm, buồn bã.


Còn Phương Trường thì sao? Đúng là có vẻ hơi buồn, nhưng nếu từ góc độ của chim sáo thì nó chẳng đọc được chút bi thương nào trong đáy mắt cậu cả, hoàn toàn điềm tĩnh như mọi ngày


available on google playdownload on app store


Hệ thống ngôn ngữ của động vật không phức tạp nên chúng rất nhạy cảm về mặt đoán biết cảm xúc đối phương. Chim sáo nheo mắt nhìn Phương Trường: “Sao ta cứ có cảm giác là ngươi đang gạt ta chuyện gì đó thế nhỉ?”


Nghe cái giọng oán phụ của Bát A Ca đại nhân nhà mình mà Phương Trường nổi da gà, cứ cảm giác đang đóng vai ông chồng bị bà vợ càm ràm chất vấn: “Ta lừa ngươi việc gì cơ?”
Chim sáo: “Ngươi gạt ta chuyện gì, chính ngươi không biết sao?”


Phương Trường đang định lên tiếng thì giật mình, nhưng cuối cùng vẫn định thần lại mà nói nốt: “Anh ấy đi rồi, chỉ còn lại hai ta thôi, nhưng nhất định không vì thế mà chịu thua kém, hiểu chứ? Lần này chắc chắn phải điều tr.a cho ra việc Ác trùng kia.”


Chim sáo: “Sao cơ?” Điều này chẳng phải hiển nhiên rồi à? Cậu ta nhắc lại làm gì?
Vốn câu này cũng chẳng phải nói cho chim sáo nghe, mục tiêu của Phương Trường là mấy người mới đến.
“Điều tr.a cho rõ? Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này rồi.” Có người đi ra từ bụi cây gần đó.


Nhóm người này gồm hai nữ ba nam, có vẻ tất cả chẳng phải bằng vai phải lứa với nhau bởi vô luận đứng im hay bước đi thì bốn người trong đó sẽ tự động lùi về sau nửa bước.
Có điểm chung là năm người đều rất trẻ trung, tu vi cao thâm khó dò.


Sau giai đoạn Nguyên Anh, chỉ cần thọ mệnh chưa hết thì mỗi một lần lôi kiếp đến sẽ là một cơ hội để cải dung tùy theo ý mình. Có thể trẻ lại, có thể già đi tùy thuộc vào ý định của tiên nhân đó, cho nên mới nói không thể phán đoán dựa theo bề ngoài của họ.


Người dẫn đầu mày kiếm mắt sao đầy chính trực, đúng theo phong cách anh hùng tế thế, trừ bạo yên dân hay gặp trong mấy bộ tiểu thuyết kiếm hiệp. Bốn người còn lại tuy chưa đạt đến khí thế ấy nhưng cũng trưng ra được cái phong cách bình thiên hạ, định giang sơn y hệt.


Năm người đứng một chỗ, muốn bao nhiêu “Chính nghĩa” có bấy nhiêu “Chính nghĩa”, dường như chỉ cần ai trợn mắt với họ thôi đã phạm phải tội ác không thể tha thứ rồi.
Phương Trường: “Các ngươi là ai?”
Người dẫn đầu hừ lạnh, phất tay đánh cho Phương Trường với chim sáo văng ra xa.


Thân thể Phương Trường đập mạnh xuống đất, bây giờ sức nhổm người lên cũng không có, mãi sau mới gượng dậy phun ra một búng máu tươi, trông thảm hại vô cùng. 
Bát A Ca cũng bị thương không nhẹ.


Vốn chim sáo đã bị thương ngay từ đầu, bây giờ gió quét văng thì dù lông cánh có cứng cáp đến mấy cũng trở nên mềm oặt, bộ dáng của nó đau như thể xương cốt toàn thân đang vỡ vụn ra từng mảnh.


Người đàn ông kia khinh khỉnh coi Phương Trường với chim sáo như người sắp ch.ết, thấy hai người trọng thương không thể phản kháng nổi nữa liền nghiêng người dặn dò: “Ném vào trong trận, xử lý xong thì ta về môn phái.”
Phương Trường che ngực, cao giọng nói: “Chưởng môn Danh Quyền Vân Môn phái?”


Người đàn ông kia ngoái đầu, tàn nhẫn đánh thêm một đòn nữa về phía hai người: “Ngươi là cái thá gì cơ chứ?”
Nữ tu sĩ bên cạnh cười lạnh: “Cặn bã! Chán sống rồi phải không? Ngươi là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên Chưởng môn?”


Phương Trường trúng hai chiêu của người đàn ông kia, cậu đau đến mức sắc mặt tái nhợt, “Vậy các ngươi là cái thá gì? Dơ bẩn! Xác ch.ết người vô tội trong sơn động sắp chất thành núi rồi mà vẫn ưỡn ngực lên xưng Chính đạo à?” 


Có một nữ tu sĩ buột miệng: “Vậy ngươi còn không đến cứu?”
Danh Quyền nghe vậy liền nạt nàng ta: “Văn Tử!”.
Nữ tu sĩ lập tức câm miệng.


Thật ra hai người vẫn luôn được boss đại nhân bảo vệ nên chẳng đau đớn gì cả, chỉ là diễn thôi. Vừa nhìn thấy cơ hội, Phương Trường hăng hái che miệng ho khan hai tiếng như thể đau đớn lắm: “Sao các ngươi biết? Ngay từ lúc lập phái đã xác định hướng Chính đạo, hướng tâm thiện sao dám nuôi cấy Ác trùng?”


Đương nhiên Danh Quyền không đủ kiên nhẫn nghe Phương Trường chất vấn mà ra lệnh: “Ồn quá, ném vào trận đi.”
Phía sau lập tức tuân lệnh, hai nam tu sĩ đứng ra, một người lôi Phương Trường, một người túm chim sáo ngự kiếm bay về phía cổ trận.


Phương Trường bị người kia túm lấy có chút khó chịu, vô thức ho khan hai tiếng. 
Người túm cậu nghe thấy tiếng ho, không hiểu sao lại đổi tư thế cho cậu dễ chịu hơn.


Phương Trường thấy động tác của người này liền biết cơ hội đã tới, duỗi tay túm lấy áo khoác mỏng như cánh ve của người đó mà hỏi: “Tại sao…”


Chưa dứt câu mà người kia đã hiểu, anh ta thở dài: “Streamer, cậu đừng uổng công phí sức nữa. Chuyến này dù có cách nào thì cậu cũng không xử lý nổi đâu. Không chỉ mỗi cậu, ngay cả chúng tôi, thậm chí Chưởng môn thì đều lực bất tòng tâm cả thôi.”   


Phương Trường giật mình, cắn môi hỏi nhỏ: “...Anh là người xem của kênh tôi?”


“Tôi vốn đến từ vị diện Tinh tế, vô tình phát hiện ra lỗ hổng nối hai bên thế giới nên có thể đi lại giữa hai bên. Vốn người của thế giới cậu đến livestream không có quyền được xem đâu, tôi là trường hợp hi hữu. Tất cả đều chỉ là tình cờ. Theo dõi bao lâu nay, tôi cũng coi như là hiểu tính tình của cậu, nhưng riêng chuyện lần này thì cậu không giúp được gì đâu.” 


Phương Trường chưa từ bỏ ý định, quyết giữ rịt lấy quần áo người đó mà gặng hỏi “Tại sao lại ra nông nỗi này?”


“Cậu đừng hỏi tại sao. Cố chịu một đoạn nữa, nhanh thôi sẽ đến rìa trận pháp. Lúc đó tôi và Hô Thuyên sẽ chậm chút, cậu thừa cơ hội này mà thoát livestream luôn đi, vĩnh viễn đừng quay lại đây nữa. Chuyện ở đây đã nghiêm trọng đến mức không ai quản được nữa rồi.”


Người kia lại cười tự giễu: “Ai cũng nói cậu đi đến đâu ch.ết trâu ch.ết bò tới đấy, vốn tôi không tin đâu, nhưng giờ tôi tin rồi đấy. Tình hình ở thế giới này không thể bết bát hơn nữa đâu.”


Phương Trường cười mà miệng méo xệch: “Bết bát đến độ nào rồi cơ? Anh kể tôi nghe đi.””


Đang đi đường, đột nhiên không gian xung quanh dao động dữ dội, một ánh kiếm sáng lòa xé toạc bầu trời. Từ vết rách đó, Lệ Minh Viễn tay cầm trường kiếm bước ra, chĩa thẳng vào người đang túm Phương Trường: “Cho ngươi 3 giây, buông em ấy ra”. 
Lệ Minh Viễn: “ —— “


Thậm chí người kia không đợi đến giây thứ 2 đã cung kính dâng Phương Trường như dâng *khăn Hađa đến chỗ Lệ Minh Viễn.
Phương Trường:!!! Này, anh kiên trì thêm chút nữa được không? Diễn phải diễn cho tới chứ!! 
Lệ Minh Viễn đưa tay qua.


Phương Trường vốn cho là Lệ Minh Viễn chỉ nắm tay mình kéo qua thôi, chẳng ngờ hắn nhiệt tình đón khăn Hađa tới mức vòng tay bế Phương Trường lên như bế công chúa, và đứng yên ở đó.
Làm khó Lệ Minh Viễn rồi, hắn bế Phương Trường mà không hề tổn hại đến uy nghiêm chút nào.


Kỳ thực, từ lúc đụng mặt Diệu Khê ở sơn động thì hai người đã bàn nhau kế sách đối phó.


Trường hợp thứ nhất, nếu vị diện này chỉ có Diệu Khê, không còn những người xem khác thì những lá bài Diệu Khê và Lệ Minh Viễn giấu bấy lâu để đối phó với nhau không còn quan trọng nữa, cùng nhau buông bỏ mà hợp tác điều tr.a rõ sự tình và giải quyết triệt để.


Trường hợp thứ hai là thế giới này còn rất nhiều người xem giống Diệu Khê, có thể xem livestream của Phương Trường ở đây. Hơn nữa trong số đó có khả năng xuất hiện kẻ chủ mưu phía sau màn, theo dõi qua livestream mà đối phó với từng đường đi nước bước của cậu. 


Tuy trường hợp sau khá hi hữu nhưng không phải không thể xảy ra. Nếu kẻ thủ ác phía sau màn xuất hiện thật thì chỗ mấu chốt Phương Trường và Lệ Minh Viễn điều tr.a ra chắc chắn sẽ bị ngăn cản, quá phiền phức. 


Trên đường đuổi theo Diệu Khê, Lệ Minh Viễn phát hiện có nhóm người đuổi theo dấu tích của họ. Nhóm người đó không chút chần chừ, khả năng họ xem livestream để lần dấu vết rất lớn. 
Xem ra Lệ Minh Viễn và Phương Trường sắp tới gần chân tướng rồi...


Theo phương án B, Lệ Minh Viễn sẽ lánh đi, còn Phương Trường và Bát A Ca ở lại thăm dò mục đích của đối phương.  


Trong một phần vạn khả năng, chẳng ngờ đã xuất hiện trường hợp thứ hai. May mắn hơn chính là nhìn cái bộ dáng đưa chim sáo và Phương Trường cho Lệ Minh Viễn chứng tỏ hai người này rất biết phối hợp.
Lúc này mà không hỏi cho rõ thì phải xin lỗi ông trời vì bỏ phí cơ hội quý giá này.


Đáng lẽ đây phải là một cuộc thẩm vấn trong thân mật có nghiêm túc, trong nghiêm túc có vui vẻ, trong vui vẻ có uy nghiêm.
Có điều sự uy nghiêm của quá trình đã bị Lệ Minh Viễn bế Phương Trường như bế công chúa làm hao mòn đi không ít.  


Phong cách của phòng livestream hôm nay quả thật cua quá gắt, giây trước người xem còn đang khóc thương cho cải thìa Phương Trường không nơi nương thân bị đánh đến tàn tạ, thì giây sau “tr.a nam” bị tất cả chửi cho thúi đầu lúc này kịp thời xuất hiện, vừa giải cứu mỹ nhân vừa tiện tay tọng một đống cơm chó cho người xem.


Phương Trường ngọ nguậy, muốn từ lồng ngực boss đại nhân nhảy xuống.
Kết quả cái mông mềm mụp bị Lệ Minh Viễn tàn nhẫn bóp mạnh một cái.


Phương  Trường hoàn toàn không đề phòng, cứ thế ngơ ngác ngước mắt nhìn Lệ Minh Viễn. Boss đại nhân vẫn là bộ dáng tinh anh xã hội ấy, và dường như hành động dưới tay chẳng liên quan gì tới anh. Mặt vẫn điềm tĩnh chân nhân bất lộ tướng mà tiếp chuyện, còn tay thì rất không đứng đắn mà sờ soạng cậu.


Nói dễ nghe là cấm dục, nói khó nghe chính là mặt than. Cái bộ dạng của boss đại nhân lãnh cảm khó gần đến mức Phương Trượng còn tự hoài nghi rằng cái móng heo đang sờ soạng cậu chỉ là ảo giác, chẳng liên quan gì đến anh ấy cả. 
Phương Trường: “Cho em xuống...”


Vẫn vẻ mặt đó, Lệ Minh Viễn bóp mông Phương Trường phát nữa mà uy hϊế͙p͙: “Em cứ cựa quậy tiếp đi, xem tôi làm gì em?”.
Phương Trường biết boss đại nhân đang ngầm uy hϊế͙p͙ mình liền ngậm miệng, ngoan ngoãn nằm im trong ngực Lệ Minh Viễn, không dám động đậy.


Sau khi nằm im, đến lúc này Phương Trường mới cảm nhận được từng dòng linh khí mát mẻ chậm rãi tuôn ra từ bàn tay boss đại nhân, chảy thẳng vào kinh mạch cậu, cực kỳ thoải mái.


Đòn vừa nãy của Danh Quyết là Phương Trường được Lệ Minh Viễn đỡ cho rất nhiều, nhưng để đảm bảo tính chân thực cho vở kịch, cậu chủ động yêu cầu chịu đựng một phần đau đớn.
Bị thương thì đúng  là bị thương, nhưng chưa đến mức ch.ết.


Dòng linh khí chảy dần vào kinh mạch, sau đó đả thông đoạn tĩnh mạch bị tắc, cảm giác khó chịu hoàn toàn biến mất.


Người đàn ông túm Phương Trường đem đến đây vẫn duy trì tư thế cúi người, hơi quỳ xuống, vô luận Lệ Minh Viễn cùng Phương Trường làm cái gì, anh ta đều không nhúc nhích. Người đi cùng anh ta là Hồ Thuyên cũng rất thức thời mà buông chim sáo ra, đứng gọn vào một bên. 


Lệ Minh Viễn: “Nếu đã nói dở thì nói cho xong chuyện đi.”






Truyện liên quan