Chương 2: Ta là Đường A Ngưu (thượng)?

Phịch một tiếng trầm muộn, hắn chỉ cảm thấy trước ngực chấn động, một cỗ lực lượng cường đại chấn hắn phải lui một bước.


Liếc mắt nhìn ám khí rơi trên mặt đất, là một thanh phi đao sắc bén không gì sánh được, may mà mặc áo chống đạn, vạn nhất đối phương phóng vào yết hầu hoặc yếu hại thân dưới chính mình, chẳng phải là…
Đường Tiểu Đông không khỏi rùng minh một cái.
Ghê tởm, dám bắn ta?


Hắn tức giận vô cùng, ngón trỏ bóp cò súng.
- Đoàng đoàng đoàng…
Khẩu MP5 tự động phun lửa, lập tức xé rách thân thể của tên bịt mặt vừa phóng phi đao, tiếng kêu thê lương thảm thiết không dứt bên tai.


Ám khí khiến kẻ khác kinh khủng như vậy, không trốn mới là đứa ngốc, mấy tên bịt mặt còn sót lại vội vội vàng vàng thoát thân, ngay cả thi thể đồng bạn cũng không để ý.
Chúng quan binh nửa ngày mới hoàn hồn trở lại phát sinh một tiếng hoan hô.


Một nam tử trung niên dáng dấp quan quân cưỡi con ngựa cao to bước tới, Đường Tiểu Đông cảnh giác xoay người, họng súng còn đang có chút bốc khói ngắm vào đối phương.
Người này mắt tam giác mũi ưng, ánh mắt sâm trầm, khiến người khác nhìn không vui.
- Tráng sĩ…


Tên quan quân kia sợ tới sắc mặt trắng bệnh, hai tay xua loạn.
- Tráng… Tráng sĩ… Bản quan không có ác ý…
Uy lực của thứ màu đen trong tay Đường Tiểu Đông quá mức đáng sợ, hắn đã kiến thức qua, hỏa quang chợt lóe, người còn chưa kịp phản ứng thì đã xong đời
Đường Tiểu Đông mỉm cười:


available on google playdownload on app store


- Chỉ cần ngươi không có ác ý, thứ này sẽ không bắn loạn.
Vừa rồi giận dữ bắn liên tiếp, bắn ra không ít đạn, thứ này trong cái xã hội hiện tại chính là vật báu vô giá, đạn dùng hết rồi thì súng cũng chỉ là đồ vứt đi.
Gã quan quân kia vẫn ngồi trên ngựa, ôm quyền nói:


- Đa tạ tráng sĩ viện thủ, bản quan Đồng Cương, xin hỏi cao tính đại danh tráng sĩ.
- Đường Tiểu Đông.
Đường Tiểu Đông đối với loại ra vẻ nho nhã nghiền ngẫm từng chữ một này rất không thích thú.
Cảm thụ được vẻ không vui của Đường Tiểu Đông, Đồng Cương cẩn thận nói:


- Đường tráng sĩ, tướng gia đang chiêu lãm dị sĩ tài ba, lấy thân thủ của tráng sĩ, ngày sau nhất định đại triển hồng đồ, thăng quan tấn tước, vinh hoa phú quý, hưởng mãi không hết.


Có cái lông dùng, quan lớn hơn nữa thì cũng bị người quản chế? Cái này thì có khác gì so với mã tử dưới trướng người khác?
Đường Tiểu Đông kiên quyết lắc đầu.
Vẻ thất vọng lướt qua trên mặt Đồng Cương, thở dài một tiếng nói:
- Thỉnh Đường tráng sĩ chờ.


Hắn giục ngựa tới bên cạnh xe ngựa, nói khẽ điều gì đó đối với người trong xe ngựa.
Đường Tiểu Đông sớm chờ lâu không nhịn được, đột nhiên hô hấp bị kìm hãm, trái tim trong lồng ngực ngảy loạn lên.


Màn xe hơi chút nhấc lên, một bàn tay mảnh khảnh xuất hiện, mười ngón tay nhỏ dài xinh đẹp tuyệt trần, da thịt dưới ánh mặt trời chiếu xuống, phiếm quang mang bạch ngọc sáng bóng, phá lệ mê người, vòng tay trên ngọc thủ xinh đẹp cũng phiếm thanh mang nhua hòa, càng làm nổi bật bàn tay trắng xinh tuyệt trần kia.


Kháo, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mà mỹ lệ như vậy, nếu như có thể vuốt ve, chậc chậc chậc, nhất định cảm giác sảng khoái tới không thể hình dung được.
Đường Tiểu Đông nhìn mà ngây dại.


Đồng Cương cùng với một binh sĩ bước tới trước mặt hắn, hai tay tên binh sĩ kia cầm một cái bọc nhỏ, cung kính đưa qua.
- Đường tráng sĩ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, đây chỉ là ba trăm lượng bạc, kính mong vui lòng nhận


Đường Tiểu Đông không chút khách khí tiếp nhận, đây chính là số tiền đầu tiên của hắn khi tới xã hội cũ kỹ này, ăn ngủ hoàn toàn phải dựa vào nó rồi, cũng là bút tiền bạc đầu tiên cho hắn xây dựng sự nghiệp sau này, chỉ là không biết ba trăm lượng bạc là bao nhiêu tiền? Quy đổi ra nhân dân tệ rốt cuộc là bao nhiêu? Gần đây nhân dân tệ rất giảm giá nha.


Tên binh sĩ kia lại đưa tới một kim thiếp màu đỏ sẫm.
- Nếu như ngày sau Đường tráng sĩ tới Trường An, nhất định phải tới phủ tướng gia, tướng gia nhất định sẽ đích thân tiếp đãi.


Từ nhỏ học tập chính là chữ giản thể, mà chữ trên kim thiếp lại là phồn thể, rất đau đầu, hắn chậm rãi ừ một tiếng, nhét vào trong người, ngay cả ba trăm lượng bạc cũng cất cẩn thận.


Y phục không có túi, lại không có tay nải các loại, chỉ có thể học cổ nhân, để trước ngực nặng trình trịch, cảm giác rất khó chịu.
Đồng Cương nói xong vài câu khách sáo, nhanh chóng mang theo thủ hạ rời đi, tất cả thi thể trên mặt đất cũng được xử lý.


Đường Tiểu Đông đứng trên con đường lớn, trong lúc nhất thời không biết phải đi hướng nào.
Xoa xoa khuôn mặt, hắn xoay người bước theo phương hướng Đồng Cường vừa đi.


Dọc theo đường lớn thấy không ít thôn dân quần áo mộc mạc qua lại, cũng có chút xe trâu, xe bò chậm rãi lướt qua, ngẫu nhiên còn có vài xe ngựa chạy nhanh, trên xe có mỹ nữ trang phục xinh đẹp, quần áo tiên diễm lớn mật, gần như kéo thấp tương đương với nữ tính thời hiện đại. Nhìn cảnh này trong lòng hắn khẽ động, ăn mặc như vậy, chẳng lẽ là Đường triều?


Đầu óc chuyển động, liều mạng nhớ lại tất cả những từ ngữ thông tin có liên quan tới Đường triều, đáng tiếc ngay cả đại học cũng không lên được, tất cả tri thức lịch sử đều đã trả lại cho các lão sư dạy hắn rồi.


Đại Đường--- Uhm, hoàng đế khai quốc hình như là Lý Thế Dân, còn Tây Du Ký kia cũng là ở Đường triều nha. Thơ ca hồi tiểu học, Lý Bạch dường như là thi tiên hoặc là cái gì gì đó, nhớ không rõ nữa rồi.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Đúng, có nhớ ký hồi cấp ba từng xem một bộ phim


"nhất đại yêu cơ Dương quý phi"
, diễn viên đóng vai Dương quý phi kia rất xinh đẹp, meo meo đủ lớn. Uhm, còn có một Võ Tắc Thiên, dù sao tất cả đều là Đường triều, không biết hiện tại các nàng có đang trong triều đại này hay không?


Phía trước có một thị trấn, người đi đường nối liền không dứt, đại thể đều là họp chợ các loại, cửa hàng hai bên đường kéo dài ng mắt, tiếng thét to rao hàng, tiếng cò kè mặc cả, tiếng cười, cấu thành cảnh tượng tương đối phồn vinh.


Đi trong dòng người, trong mũi thường xuyên ngửi được mùi hương mê người, cái bụng của Đường Tiểu Đông bắt đầu sôi lên ùng ục.


Theo mùi hương khiến hắn phải chảy nước bọt, lần tới trước một cửa hàng, nhìn những chiếc bánh bao trong lòng hấp hỏa hương thơm nóng hổi ngào nhạt, hắn điên cuồng nuốt nước bọt.
- Tiểu nhị, một lồng bánh bao bao nhiêu tiền?


Tuy rằng cái bụng rất đói, nhưng trước tiên hỏi rõ ràng giá cả rồi nói, miễn cho bị người khác coi thường tiêu tiền như rác.
Tiểu nhị nở nụ cười chức nghiệp đặc thù:
- Một lồng bánh bao có sáu chiếc, năm đồng tiền một lồng, khách quan muốn bao nhiêu lồng?


- Cái này… Mười lượng bạc là bao nhiêu?
Trên mặt tiểu nhị vẫn là nụ cười đon đả:
- Mười lượng bạc là một trăm quan, một nghìn đồng tiền.






Truyện liên quan