Chương 24: Ghen tuông đầy trời
Đứng ở trong góc phòng Kha Vân Tiêu lấy tay che lại cái miệng nhỏ nhắn tiếng cười từng đợt từng đợt không dứt, mấy người dẫn đầu đem bạc vãi ra trên khán đài đều là người của Đường Tiểu Đông an bài, những việc làm này đều làm cho các đại gia đến xem
"nghệ thuật"
cảm thấy tâm trạng mình rất tốt, có thể phô bày sự giàu sang, tự nhiên là không muốn bại dưới tay kẻ khác, nhưng mỗi thỏi bạc trắng là năm sáu lượng bạc, nếu chỉ đếm sơ qua, cũng là một đống tiền lớn, một mỏ vàng trên sân khấu.
Ánh mắt bắt đầu chú ý đến một nữ nhân cách mọi người không xa, người trước người sau đều nháy mắt mấy cái, nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái lên.
Nữ nhân kia chính là Cửu phu nhân!
Trong lòng Đường Tiểu Đông không khỏi một tia kinh hoàng, thân thể bất an.
Không chỉ
có ánh mắt của Cửu phu nhân, mà tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn, tậm trạng rất khác nhau.
Y, còn một ánh mắt nữ nhân nữa hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Kha Vân Tiên chen lấn đến bên cạnh hắn thập giọng nói một câu:
- Này, cái người mặc áo đỏ sặc sỡ kia chính là lão bản của Túy Hoa Các tên là La Mạn, hừ dù có cải trang đến thế nào cũng không thể qua mắt được bản cô nương ta.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, lão bản Túy Hoa Các trực tiếp tới đây tìm hiểu xem ra tình báo thương nghiệp ở chỗ này thật quá lộ liễu, Đường Tiểu Đông căn bản không có hứng thú, ánh mắt chằm chằm nhìn vào một nữ nhân mặc đò đỏ kia.
- Kỳ quái, nữ tử mặc quần áo đỏ kia trong thật là quen mắt, dường như là ta đã thấy ở đâu rồi đó...
Lôi Mị ở một bên hừ nhẹ một tiếng:
- Có gì kỳ quái đâu, nàng không phải là Thư Tiệp sao?
Thư Tiệp? Nữ giả nam trang.
Đường Tiểu Đông vô cùng hứng thú, thuận miệng nói:
- Nàng ta đang làm gì?
Lôi Mị đong đưa cái miệng nhỏ nhắn:
- Nàng nha, là đệ tử Bách Liễu sư thái của Cửu Hoa phái, võ công không tốt lắm, nhưng mà gây chuyện thị phi thì giỏi nhất thiên hạ.
Nghĩ tới nhân vật nữ giả trang nam đi đùa giỡn tiểu thiếp người khác, Đường Tiểu Đông thiếu chút nữa là cười ra thành tiếng, tiểu nữu này địch thực là một kẻ tai tinh.
- Nàng làm như thế nào mà tới đây?
- Nhà nàng ở ngay Lôi Châu, cha nàng là đại lão bản của tiệm vải vóc lớn nhất Lôi Châu, a, ngươi hỏi thăm nàng để làm gì?
Lôi Mị hai mắt nhăn lại, đôi mắt xinh đẹp chăm chăm nhìn hắn.
- Không có gì, không có gì...
Đường Tiểu Đông nghe được những lời như thế hai mắt sáng lên, hay tay vào hai gò má, trong lòng tính toán làm sao mà tiếp cận Thư Tiệp.
- Trong lòng ngươi có cái quái quỷ gì?
Lôi Mị càng nhăn nhó hơn.
- Ài...
Đường Tiểu Đông vội ho một tiếng:
- Di Tình Viện hôm nay khai trương thành công, kế tiếp, ta nghĩ đến việc tiến công vào ngành thời trang...
Đầu năm nay, nội y của nữ nhân chỉ là cái yếm đào, tuy rằng có khác so với tưởng tượng, nhưng thời hiện đại có nhiều kiều nội y gợi cảm cho nữ nhân, hắn chính là từ loại cảm hứng này sẽ làm điên đảo giới nữ trẻ tuổi của Đại Đường.
Lôi Mị nhẩn ra, vẻ mặt không thể giải thích được nhìn vào hắn, vốn tưởng là hắn chỉ giúp Kha Vân Tiên chấn hưng Di Tình Viện, chuyện này là chuyện nhất thời khi mới bước chân vào giang hồ, thích du lịch tứ phương, không ngờ rằng hắn lại lấy việc buôn bán làm trọng.
Một bên là Kha Vân Tiên thầm thì trong lòng, may mắn cho mình khi có lựa chọn chính xác, song song với đó cũng không khỏi khẩn chương, làm sao để giữ chân được Đường Tiểu Đông này a,.
Đường Tiểu Đông đang suy nghĩ bước phát triển tiếp theo như thế nào, cảm giác Lôi Mị dùng khuỷu tay đánh vào sau lưng, ngẩn đầu lên, không khỏi ngẩn ra.
Cửu phu nhân, Thư Tiệp, còn có lão bản của Túy Hoa Các là La Mạn, ba nữ nhân này tự hồ cùng đứng dậy, theo hướng của hắn đi tới.
Lôi Mị khoanh tay, tựa hồ muốn xem đại náo nhiệt, trong mắt Kha Vân Tiên tràn ngập tia địch ý, cảnh giác nhìn chằm chằm La Mạn.
Túy Hoa Các ở trong thành Lôi Châu là thanh lâu lớn nhât, toàn bộ các đại cô nương xinh đẹp đều tập trung ở đây, ngay cả Khả Vân Tiên trước đây cũng có thời gian khốn khó, phải bán lại cho Lã Mạn những cô nương đầu bảng của mình để lấy tiền sống qua ngày, trong lòng nàng làm sao không khẩn trương cho được.
- Di Tình Viên lại thêm một lần khai trương, sinh ý thật là lớn, muội muội thật là có bản lãnh nha.
La Mạn đẫn đầu đi tới đôi mắt lúng liếng, nụ cười kiều mị, đảo qua Lôi Mị một lượt cuối cùng dừng lại ở Đường Tiểu Đông.
- Vị hẳn là Đường công tử, người đã làm hồi sinh Di Tình Viên? Thiếp thân vô cùng bội phục.
Đường Tiểu Đông mỉm cười:
- Chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Ánh mắt của hắn chằăm nhìn về phía Cửu phu nhân, nét tươi cười trên mặt càng đậm.
Trong lòng cửu phu nhân nổi lên một tia kinh hoàng, cảm giác như là có lửa ở hai gò má, may mà đã có che mạng đen, lại không ai nhìn thấy, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tiểu Đông, cuối cùng dừng lại ở một chỗ xa xa không lại gần thêm nữa.
Thấy hành động cổ quái của Cửu phu nhân, Lôi Mị và Kha Vân Tiên đều nhất thời cau mày.
Đồng Cương vừa mới chen được vào, cầm chặt lấy tay của Đường Tiểu Đông lắc đông lắc tây, ha hả cười nói:
- Huynh đệ, hôm nay khai trương đại cát, đây là một phần hạ lễ của đại ca, còn có Cửu phu nhân nữa, hà hà.
Đường Tiểu Đông vui cười hớn hở nói:
- Đại ca, đại ca cũng đừng quá khách khí.
Hai hồng bao nặng trịch chuyển đến tay của Kha Vân Tiên, bằng cảm giác, thì có ít nhất là ba trăm lượng chứ không ít, Kha Vân Tiên cười đến không thể khép nổi miệng.
- Huynh đệ, có nên an bài một tiết mục nhã nhặn để cho Cửu phu nhân thưởng thức.
Đồng Cương ghé sát vào tai Đường Tiểu Đông thì thầm nói.
- Cái này dễ thôi.
Đường Tiểu Đông ha hả cười, thấy Cửu phu nhân trừng trừng nhìn mình, không để ý tới ánh mắt oán trách của đối phương, hắn quay lại nói với Kha Vân Tiên:
- Theo lời của Đồng đại nhân là an bài một tiết mục nhã nhặn, hay để Như Yên nhảy đi.
Đây là một phần dành cho khách tôn quý, hoặc là có ý cho một số người thưởng thức riêng, Như Yên là cô nương có vũ thuật cao nhất ở đây, cũng là người có ý thức nhạy bén, trong lòng hắn có một chút kỳ quái, Cửu phu nhân tuyệt đối sẽ không chỉ muốn thưởng thức màn múa đơn giản tươi đẹp như vậy.
Kha Vân Tiên hai tay bắt chéo trước ngực cầm chắc hai hồng bao nặng trình trịch, cái miệng nhỏ ngoác rộng như không còn ngoác rộng hơn được nữa nói:
- Xin mời đại nhân theo thiếp đến đây.
Cửu phu nhân cùng với Đồng Cương dời đi, Thư Tiệp cười hì hì tiêu sái trở lại.
- Ý, là ngươi nha...
Ánh mắt dừng lại ở trên người Lôi Mị, miệng nàng tự nhiên không cười nổi nữa.
PHONG LƯU
Tác giả Lang Thúc