Chương 68: Mượn rượu tiêu sầu
- Trời đã tối, nghỉ ngơi đi, đừng chờ ta, ta đi công trường nhìn một chút.
Tuy rằng thanh âm ôn nhu, không nghiêm khắc giống như trước đó, nhưng cũng không cho phép chống cự.
Đôi môi Kha Vân Tiên giật giật, lo lắng nói:
- Uhm, đừng quá làm lụng vất vả…
Đường Tiểu Đông cười cười, cự tuyệt Tần Thiên Bảo đi theo, một người một mình rời khỏi cửa.
Tần Thiên Bảo nhún nhún vai, bất đắc dĩ quay về phía Châu nhi và Kha Vân Tiên nói:
- Trong lòng lão đại đang có lửa, ta cũng không dám đi theo…
Nhìn biểu tình bất mãn trách cứ của Châu nhi, hắn cười khổ nói:
- Hiện tại đại ca đang cần yên lặng một chút, ngay bây giờ đi khuyên nhủ chi dẫn tới kết quả ngược lại.
Cách giải thích này dường như quá gượng ép, rước lấy cái trắng mắt nhìn của hai nàng.
Tần Thiên Bảo giơ hai tay đầu hàng, đành phải rời khỏi cửa.
Thành Trường An trong màn đêm, ngoại trừ đầu tường, cửa hành, hoàng cung và khu vui chơi phong nguyệt có đèn đuốc sáng trưng, những địa phương khác một mảnh tối đen, trên đường càng không có một người qua lại.
Kháo, quá vội ra ngoài, cư nhiên quên mất mang theo thứ gì đó chiếu sáng.
Đứng chính giữa đường lớn, Đường Tiểu Đông phát hiện chính mình lạc đường rồi.
Đầu năm nay không có điện không có đèn đường, thực con mẹ nó quá mức bất tiện.
Không có biện pháp, đi loạn một lúc vậy.
Hắn nương theo ánh mắt mông lung, bước thấp bước cao tiến về phía trước, khẩu MP5 đã tháo chốt bảo hiểm, ngón trỏ để trên cò súng, trong lòng vẫn không vui cực độ, ai nhảy ra gây chuyện choxem, đảm bảo biến thành tổ ong, thần tiên quỷ quái gì cũng giết không tha.
Gió đêm thổi tới trước mặt, cũng thổi tới mùi rượu thơm nồng.
Rượu?
Hắn theo hương vị rượu thơm bay tới, tiến về phía đầu nguồn, đi qua một ngõ nhỏ đưa tay không thấy năm ngón, phía trước có một tia sáng yếu ớt, dường như một điểm sao sáng lập lòe giữa biển vũ trụ mênh mông.
Đi tới trước tia sáng, thấy bên dưới gốc cây đại thụ có một lão giả mặc hôi bào đang ngồi, trong tay cầm hồ lô rưu, ngửa đầu uống vô cùng thống khoái.
Nhất túy giải thiên sầu, hiện tại thực sự rất muốn uống rượu.
- Lão bá, một người uống rượu không có ý nghĩa…
Không một tiếng nói phát ra, trong một tiếng vù vù quái dị, hồ lô rượu đã bay tới trước mặt hắn, hắn giật mình luống cuống tay chân tiếp nhận, không khách khí mở miệng uống mấy ngụm.
Rượu vào bụng, trong bụng sôi trào nóng bỏng, giống như bị lửa đốt.
- Là rượu gì? Kình tửu liệt như vậy?
Lão giả mặc hôi bào cười ha ha:
- Trúc diệp thanh trộn với thiêu đao tử, cộng thêm lão diêu của Lư Châu.
Vài loại rượu hỗn hợp, rất dễ say lòng người.
Đường Tiểu Đông ngửa đầu, ực ực mạnh mẽ đổ vào trong miệng.
- Ai, tiểu tử, chừa cho ta một chút…
Lão giả mặc hôi bào la hoảng lên:
- Nào có uống rượu như vậy? Quả thực là giày xéo rượu ngon của lão phu…
Đường Tiểu Đông cười ha ha:
- Rượu ngon a, thống khoái, thống khoái!
Chờ khi lão giả mặc hôi bào đoạt lấy hồ lô rượu, bên trong đã không còn bao nhiêu, hầu như toàn bộ liệt tửu đã tiến vào trong bụng Đường Tiểu Đông.
- Ai…
Lão giả mặc hôi bào thở dài lắc đầu:
- Mượn rượu tiêu sầu, rượu vào khổ tâm sầu thêm sầu, người thanh niên, tự giải quyết cho tốt!
Nói xong liền rời đi.
Gió đêm thổi tới, hơi rượu bốc lên, Đường Tiểu Đông lung lung lay lay đứngổn cười ha ha, cũng không biết là nhất thời hào tình bột phát, hay là trong lòng cực độ khong vui, bỗng nhiên há miệng rống lên:
"Thương hải nhất thanh tiếu.
Thao thao lưỡng ngạn triều
Phù trầm tùy lãng chích ký kim triêu
Thương thiên tiếu
Phân phân thế thượng triều
Thùy phụ thùy thắng xuất thiên tri hiểu
Giang sơn tiếu
Yên vũ diêu
Đào lãng hung tẫn hồng tục trần thế kỷ đa kiều
Thanh phong tiếu
Cánh nhược tịch liêu
Hào tình hoàn thặng liễu nhất khâm vãn chiếu
Thương sinh tiếu
Bất tái tịch liêu
Hào tình nhưng tại si si tiếu tiếu"
Tạm dịch:
"Biển xanh một tiếng cười, cuồn cuộn triều dâng hai bờ đá
Đời chìm nổi theo ngọn sóng, còn ta chỉ cần biết hôm nay
Trời xanh cười, chuyện nhân gian rối ren
Ai thắng ai thua, có trời cao biết rõ
Giang sơn cười, mưa khói mênh mang
Sóng tàn cuốn trôi, hồng trần thế tục yêu kiều
Thanh phong cười, sao thấy tịch liêu
Thắng trong hào hùng, đêm về lại chiếc bóng
Trần gian cười, tịch liêu qua đi nhưng hào tình còn đó
Ngẩn ngơ cười…"
Tốc độ bước đi của lão giả mặc hôi bào nhanh tới kinh người, chỉ chớp mắt đã đi được mấy hẻm nhỏ, lúc này đêm khuya người tĩnh, tiếng ca hùng hồn hào phóng của Đường Tiểu Đông từ xa xa truyền tới, khiến hắn nhẹ nhàng y một tiếng, cước bộ dừng lại, trên gương mặt khô gày hiện lên biểu tình cổ quái.
Tiếng ca hào hùng rống lớn của Đường Tiểu Đông sau khi say rượu cũng đồng thời hấp dẫn một vài người khác.
Một người là hắc y nhân bịt mặt trên đỉnh mái nhà bay vút qua, chỉ từ dáng người yểu điệu của người này có thể nhìn ra được là một nữ nhân.
Nguyên bản nàng đang ở trên đỉnh một gian nhà dân cách đó không xa, khinh công bay vút, mềm mại như phi yến, nghe được tiếng ca rống lớn của Đường Tiểu Đông, thân hình bỗng nhiên dừng lại, thay đổi phương hướng, chạy tới đỉnh mộng gian nhà dân gần đó, lẳng lặng nằm úp sấp, toàn thân và hắc ám hòa hợp thành một thể, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông bởi vì say rượu điên cuồng bột phát hào tình.
Trên một con đường cái khác, một đội gia nô đang kéo theo một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa chạy trước, đuốc lửa trong tay để bốn phía xung quanh được chiếu sáng một mảnh như tuyết.
- Dừng!
Trong xe truyền ra thanh âm trong trẻo êm tai giống như chim hoàng oanh hót.
- Khúc từ thực cổ quái…
- Uhm, nhưng lại tạo cảm giác hùng hồn hào phóng, nhiệt huyết dâng trào.
Trong xe ngựa xa hoa chính là hai nữ tử trẻ tuổi, các nàng đều bị khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ của Đường Tiểu Đông rống lớn hấp dẫn, ngừng thở, nghiêng lỗ tai như muốn lắng nghe.
- Tìm người nọ.
Nữ tử ngồi phía trước hạ lệnh, xa phu vội vàng thay đổi phương hướng, chạy theo phía tiếng ca phát ra.
…
Thanh phong tiếu
Cánh nhược tịch liêu
Hào tình hoàn thặng liễu nhất khâm vãn chiếu
Thương sinh tiếu
Bất tái tịch liêu
Hào tình nhưng tại si si tiếu tiếu
…
Đường Tiểu Đông nhất thời hào hùng phấn chấn, nương theo cảm giác say mèm gào thét khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung đại hiệp, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, đồng thời hơi vài loại rượu hỗn hợp trong bụng cũng bốc lên, hoàng hành tàn sát bừa bãi, khiến toàn thân hắn phập phềnh, tứ chi mềm nhũn, một tiếng phịch vang lên ngã ngồi trên mặt đất.
Trong cơn say lờ đờ mơ màng, trước mắt xuất hiện không ít người, còn có một chiếc xe ngựa, màn xe xốc lên, mùi thơm phác mũi, hai nữ tử thanh lệ thoát tục, giống như lăng ba tiên tử chậm rãi bước tới.
- Ách, tiên cô?
Đường Tiểu Đông giãy dụa muốn ngồi dậy, thế nhưng tay chân mềm nhũn không chút sức lực:
- Tiên cô tỷ tỷ…
- Phì…
Hai nữ xinh đẹp che miệng cười khẽ, thời điểm bước tới bên người hắn, mỹ nhân tuổi trẻ hơn phát sinh một tiếng y nhè nhẹ trong miệng.
- Là hắn…
- Hắn? Muội nhận thức hắn?
Nữ tử lớn tuổi hơn nháy động đôi con mắt sáng sủa giống như làn thu thủy, vẻ mặt rất hiếu kỳ.
Mỹ nhân tuổi trẻ hơn lại lắc lắc đầu:
- Nhất thời nói không rõ, dù sao đi nữa hắn… Hắn rất có ý tứ…