Quyển 2 - Chương 3: Hắn thấy hết rồi, nàng chính là nam tử!
Đại chiến Thần vương Đông Li Duệ Phàm, chiến trường vanh danh “Gặp thần sát thần, ngộ Phật sát Phật”, chủ lực năm trăm tinh binh ngạo nghễ thiên hạ, dưới mái hiên Đông Li Quốc ngàn dặm non nước, một tấc đất không lọt thiên nhãn Định quốc Thần vương.
Đại chiến thần đỉnh đỉnh đại danh cư nhiên nay lại có kẻ dám đem nốc vương phủ hắn đặt dưới chân. Thân tản mác mùi thuốc súng hắn đuổi theo tên tiểu khấu đến Bán Nguyệt Hồ bìa rừng, chỉ thấy nhân loại tắm trăng nghịch nước ngân ca nhạc khúc vui tai:
- Trên quan đạo
người tới lui
Tiếng vó ngựa
kêu lộc cộc
Tiểu cô nương
trộm nhìn
thiếu niên như ngọc
Gió chợt thổi
nước biếc gợn sóng
ráng chiều rơi
tô đẹp cả sân
ai nói cười
trong câu chuyện
mau kể chuyện nhân duyên
Khi còn trẻ
vốn ngang tàng
trong phút chốc
giang hồ dậy sóng
gió bão nổi lên
thiếu niên tự có thiếu niên cuồng
Thi triển diệu thủ
Dược Vương Trang
mặc sinh tử
trên tuyết sơn
được bên nhau
buông bỏ quá khứ có hề gì...
(Trích Hảo Mộc Vọng Thiên - Kịch tình ca)
Từ thời nhận thức được tới nay, hắn chưa từng biết việc tẩy tháo cũng vui vẻ đến vậy. Vô thức hắn tiến tới gần.
Tư Đồ Ngạo đang vui vẻ nghịch nước tức thời nhận ra cỗ khí tức cường đại tiến gần, thân thể lõa lồ không thể ra khỏi nước nên tức thời lặn xuống.
Đông Li Duệ Phàm cự li ngắn, tốc độ cao phi thân xuống giữa hồ chuẩn sát túm lấy tay người ngọc, khóa trên không. Bốn mắt đối kiến, không gian ngưng trệ, mi mắt hắn chậm dời xuống. Tư Đồ Ngạo nửa thân trên trần trụi run rẩy, hất nước vào mặt Đông Li Duệ Phàm, thân như trạch nước thoát khỏi ma trảo của hắn, chân vừa chạm bờ hồ lại nghe tiếng nói từ đằng sau:
- Đồng dạng nam tử có gì phải thẹn?
Tư Đồ Ngạo chân một phen vô lực lảo đảo. Nàng kiếp trước chuẩn style mình dây ngực lép, còn kiếp này là chưa có trổ mã có được hay không a, hắn cư nhiên... cư nhiên... đen thân thể nàng nhìn qua một lần lại khẳng định nàng là nam nhân. Đây là xúc phạm nha!
Tư Đồ Ngạo đem y phục mặc vào người với tốc độ ánh sáng nhưng cũng không tránh khỏi việc cả thân người sau xuân sắc rực rỡ bày ra trước mắt Đông Li Duệ Phàm làm hắn ngẩn ngơ. Riêng nàng xong việc dọt lẹ...
Đêm đó sau khi trở lại khách điếm, Tư Đồ Ngạo tức khí đến trợn mắt cả đêm. Nàng quyết cải thiện thân hình, nạp đủ điện nước một phen phô trương ra ngoài cho hắn thấy. Nhưng Tư Đồ Ngạo không ngờ, cái tên phi lễ nàng rất nhanh sẽ tái kiến nàng.
...
Buổi sáng của ngày hôm sau, Tử Huân đến tìm nàng.
- Ngạo, ngươi sắc mặt không được tốt. - Tử Huân
- Ta hôm qua không ngủ được. - Gấu trúc Tư Đồ Ngạo
- Ha...ha... Ngươi là tương tư giai nhân ảnh suốt đêm? - Tử Huân trêu chọc
Tư Đồ Ngạo dở khóc dở cười, cái này là “uất ức” chứ không phải “tương tư”, còn hắn căn bản là “Đăng Đồ Tử” chứ “giai nhân” cái giống gì?
- Chúng ta đi ra ngoài, ngươi không cần tức khí nữa nga. - Tử Huân thấy bản mặt nhăn nhúm của hắn không khỏi buồn cười nhưng cũng không dám chọc hắn sinh khí.
Hai người sóng vai đến Thiên Hương Lâu, Tử Huân nói sẽ tiến cử với hắn vài bằng hữu nhưng không hiểu sao Tư Đồ Ngạo có cảm giác chẳng lành. Đến nơi, nàng theo hắn lên thẳng nhã gian chữ nhất trên tầng ba.
Tư Đồ Ngạo thì cảm thấy cũng bình thường, nàng là người hiện đại đối với mấy thứ cổ đại dù tân tiến đến đâu cũng chỉ là cổ vật. Chỉ là thấy nơi đây sạch sẽ hơn, trang nhã hơn, đồ ăn cũng được thành ra khách nhiều hơn. Ngoài ra, việc phân khúc khách hàng theo địa vị cũng là cách câu khách hiệu quả, càng lên những tầng cao hơn thì đẳng cấp cũng khác hơn. Nàng thấy hứng thú ông chủ bí mật đứng đằng sau không biết thuộc thế lực nào, đành phải lấy tin tình báo từ thuộc hạ. Tư Đồ Ngạo thầm ra quyết định.
Mãi suy nghĩ nên Tư Đồ Ngạo theo quán tính nối gót Tử Huân đến nhã gian hồi nào không biết, chỉ biết khi nàng hồi hồn liền muốn đau mắt. Đập vào mắt nàng là một bầy soái ca: một Dạ Lâm Vũ bạch y tao nhã điểm tô những cành trúc, phong thái thư sinh ôn nhu mềm mại. Hắn hướng nàng nở nụ cười dịu dàng ấm áp như tắm gió xuân, Tư Đồ Ngạo than thầm: “Ta hiện tại đang là nam nhân nga, không cần đối với ta câu hồn đoạt phách đâu“.
Tiếp đến nàng nhìn thấy một nam nhân khác tuấn tú không kém, khuôn mặt cương trực, mắt sáng tráng cao, tay cầm quạt đối với nàng tiêu soái lại càng tiêu soái hơn. Bộ dáng chính nhân quân tử điển hình, thật khiến cho người khác an tâm và muốn nương tựa.
Đảo mắt cái nữa thấy hai người đang thư thả dùng trà cạnh cửa sổ, chính là khi nhận ra cái tên Đăng Đồ Tử hôm qua hướng nàng phi lễ, nàng trực tiếp đem nhân vật còn lại biến thành không khí.
Đông Li Duệ Phàm trước nay không để ai vào mắt nên có người đến hắn cũng chẳng buồn quan tâm nhưng hình như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của ai đó, hắn rất không tình nguyện cũng phải ngước lên nhìn nàng. Chính là khi hai ánh mắt đụng nhau, lửa bắn tung tóe như pháo hoa giữa trời. Tử Huân cảm thấy không khí dường như không đúng bèn lên tiếng:
- Ngạo, đó là Ngũ ca của ta Đông Li Duệ Phàm.
- Đó là Hoàng... À là Nhị ca của ta. - Tử Huân chỉ vào đại nhân vật đang bận làm không khí bên kia.
- Huynh ấy là Công Tôn Trường Khanh. - Tử Huân chỉ sang chính nhân quân tử tuấn tú.
- Huynh ấy là...
- Ngạo! - hắn đánh tiếng chào nàng.
Mãi lo trừng mắt, Tư Đồ Ngạo không để ý những thứ khác ngoại trừ cái tên Đông Li Duệ Phàm. Hắn một thân y phục đỏ thẫm thêu nổi đầu rồng uy vũ, thắt lưng đai ngọc, ngũ quang như điêu khắc, sắc bén tản ra khí tức cuồng ngạo, mày rậm, mũi cao, môi mỏng. Thân thể cao lớn rắn rỏi, trước ngực có thể thấy rõ cơ ngực phập phồng đích thị là một mãnh nam tử đầu đội trời chân đạp đất lại còn là một cực phẩm soái ca.
Tuy nhiên, cái gọi là: “Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả đường đi lối về” cho nên Tư Đồ Ngạo rất không nhân đạo đem người ta ra đánh giá một vòng. Cuối cùng đưa ra cái kết luận rằng là: tên này mày rậm chứng tỏ hoocmon nam tăng trưởng mạnh mẽ là cái dạng ɖâʍ dục; môi mỏng bạc tình; đầu óc ngu si tứ chi phát triển đại biểu các loại “to xác rẻ tiền“...
- Ngươi là Đông Li Duệ Phàm? - Tư Đồ Ngạo nghiến răng.
- Hay cho tên tiểu thâu nhà ngươi dám gọi thẳng tên bổn vương. - Mỗ vương gia khí thế ngất trời.
- Tiểu thâu? Xin hỏi vương gia, ta đã trộm đồ gì của nhà ngươi? - Tư Đồ Ngạo không yếu thế.
- Ngươi dám? - Mỗ vương gia thách thức.
- Ta dĩ nhiên không dám... nhìn lén người khác tẩy tháo như vương gia ngài đây rồi! - Tư Đồ Ngạo mỉa mai.
- Bổn vương sao có thể là cái dạng đó, ngươi không cần ở đây hồ ngôn loạn ngữ. - Mỗ vương gia mặt không đổi sắc, tâm không loạn, nói.
- Vậy vương gia có thể hướng ta cho một lời giải thích hay không? - Tư Đồ Ngạo
- Ta có gì phải hướng ngươi giải thích chứ? - Mỗ vương gia tự cho là đúng.
- Vậy ngài không ngại ta gọi ngài là PHI LỄ ĐẠI NHÂN chứ? - Tư Đồ Ngạo
- Ngươi... - Mỗ vương gia nhất thời bế tắc.
Không khí rơi vào tĩnh lặng, mùi thuốc súng bao trùm!
Cả đám quần chúng đứng xung quanh đồng thời choáng váng. Hai người họ cứ ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn đem họ xem như không khí mất rồi. Những người khác coi như không sao đi nhưng lại có đại nhân vật ở đây nga.
- Khụ... khụ... - Tử Huân khó xử đành đánh tiếng, hắn cư nhiên không ngờ tới...
- Ho cái gì mà ho, ngươi có bệnh à? - Tư Đồ Ngạo trừng hắn
- Ho cái gì mà ho, ngươi có bệnh à? - Đông Li Duệ Phàm ánh mắt mãnh liệt không kém.
Đây là cái gì a, hắn chỉ muốn hai người họ dời sự chú ý một chút. Giờ thì hay rồi, cư nhiên trở thành cái thớt cho người ta trút giận, hắn coi như cái gì cũng chưa từng làm đi.
Đại nhân vật có vẻ cũng cảm thấy uất ức vì bị phớt lờ nên đành lên tiếng.
- Được rồi, hai người có gì trước ngồi xuống uống chung trà từ từ nói chuyện đi. - Đông Li Triệt Tinh hoàng đế Đông Li quốc giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghe ra lại toàn ý ra lệnh.
Tư Đồ Ngạo vừa mới thu hồi ánh mắt, lại hướng Đông Li Duệ Phàm trừng một cái nữa mới chịu di dời tầm mắt. Nhìn sang cái tên vừa mới phát lệnh cho nàng, ngầm đánh giá:
”Cái tên này mày kiếm mắt phụng, thoạt nhìn cũng là dạng thư sinh văn nhược mà lại mang hơi thở vương giả, tiếng nói nhu hòa nhưng vẫn nghe ra giọng điệu bề trên, tổng thể có ba phần giống với cái tên Đăng Đồ Tử kia, không lẽ là huynh đệ của hắn?“. Nghĩ tới chuyện hắn có quan hệ với cái tên Đông Li Duệ Phàm, một loại cảm xúc trào dâng khiến nàng không khỏi cảm thấy hắn cũng không phải cái dạng tốt lành gì.
- Ngươi là ai? - Tư Đồ Ngạo
- Ta... ta là Triệt Tinh. - Mỗ hoàng đế lần đầu tiên tự giới thiệu về mình nên có chút lúng túng
Tư Đồ Ngạo ngu ngơ, xong làm như suy nghĩ cái gì, rồi mặt dãn ra, môi mím lại rồi bỗng:
- Phốc. Ha ha ha...Triệt Tinh... ha ha ha... Ngươi cư nhiên lại tên Triệt Tinh. - Người nào đó rất không kìm chế phát tiết.
Tử Huân đang ôm nỗi lòng một bên cũng bị nàng làm cho giật mình, hắn bộ dáng xem kịch vui không biết Nhị ca cao cao tại thượng ruốt cuộc có cái gì khiến Ngạo vui đến vậy a? Nhất định là cái dạng rất hay ho.
Dạ Lâm Vũ một bên xanh mặt, hắn vội kéo kéo tay của Tư Đồ Ngạo:
- Ngạo chú ý một chút, có gì mà ngươi cười như vậy chứ?
- Lâm Vũ, đau bụng ch.ết ta rồi... ha ha ha... - Tư Đồ Ngạo nhìn hắn cười đến ngã trái ngã phải.
Mỗ hoàng đế buồn bực: - Danh xưng của ta có gì không thuận sao?
- Ha ha ha... Ta hỏi ngươi, ngươi đã thành gia lập thất chưa? - Tư Đồ Ngạo
- Cũng xem đã có rồi. - Hắn tuy chưa lập hậu nhưng tam cung lục diện, phi tần mỹ nữ đếm không xuể nha.
- Có là có, không là không, cái gì mà gọi là “cũng coi như” - Tư Đồ Ngạo bị câu trả lời của hắn làm nguội cảm xúc đi mất một nửa.
- Có rồi. - Mỗ hoàng đế cư nhiên lại rất thuận ý nàng.
- Vậy ta lại hỏi ngươi, ngươi có nhi tử chưa? - Tư Đồ Ngạo vẻ mặt bỉ ổi.
Cái này thì mỗ hoàng đế dám chắc, dã tâm của những nữ nhân chốn hậu cung hắn không phải không biết, càng ngán nhìn cảnh nhi tử của mình đấu đá tranh giành vương vị. Nên hắn rất dõng dạc trả lời:
- Chưa! - Chính là mỗ hoàng đế không ngờ ý niệm cao cả của mình lại thành ra...
- Chậc... chậc... Lão huynh nên phải cố gắng nhiều rồi nếu không về già sẽ hẩm hiu lắm đó. - Tư Đồ Ngạo gian manh tặc lưỡi.
- Có ý gì? - Mỗ hoàng đế hỏi câu hỏi mà cả đám đang thắc mắc.
Tư Đồ Ngạo đi đến trước bàn, trực tiếp rót trà cho mình, uống xong mới từ từ đáp:
- Ta nói lão huynh cũng không cần oán trách phụ mẫu, mấy lão thân cũng là do không theo kịp thời cuộc nên mới có thể đặt ra cái danh xưng kỳ thôi như vậy. Để ta lý giải cho lão huynh nghe: “Triệt” trong “triệt để” tức là diệt tận gốc rễ, còn “Tinh” trong “t*ng trùng” nói một cách dễ hiểu là mấy hạt giống chứa trong cao hoàn của ngươi đó. Ngươi diệt tận gốc rễ ngay cả hạt giống cũng không còn thì làm sao có thể có con nối dõi được a! - Người nào đó không quên nhìn xuống hạ bộ mỗ hoàng đế bày tỏ niềm thương cảm sâu sắc.
Những người khác nom thấy vẻ mặt nham nhở của nàng cùng hướng theo tầm mắt của nàng, chưa kể tới bầu không khí bỡn cợt bị mà nàng tạo ra, thật chịu không nổi. Nhìn lại mặt rồng bị nàng nói thành ra mặt thớt thế kia, tận lực nhịn cười đến nội thương. Mấy người nhất trí một lòng không nhìn vào mặt nhau, nếu không sẽ phá lên mà cười mất.
Mỗ hoàng đế mặt như bị xịt keo, đứng hình suy ngẫm. Hắn không thể hiểu nỗi cái nghĩa “triệt để” tại sao lại thành “diệt cỏ tận gốc”, rồi còn“tinh” vào miệng nàng một phen giải thích trở thành “tinh tử” rồi kia chứ.
Bên kia Công Tôn Trường Khanh cũng bị nàng chọc cười nhưng đạo quân thần, hắn nào dám trơ mắt nhìn hoàng thượng của hắn rơi vào bế tắc.
- Công tử xin chớ hiểu nhầm, theo ta hiểu thì không phải như vậy:
”Triệt” trong “triệt để” tức là “thấu suốt” như “Minh hồ ánh thiên quang, triệt để hiện thu sắc“. Còn “tinh” tức “tinh quang” trong “Nhật Nguyệt tinh quang“. Nghĩa là một người có thể thấu suốt mọi thứ, tấm lòng sáng tỏ như hai vầng Nhật Nguyệt, trên hợp lẽ trời, dưới thấu trăm họ là một đấng nam tử phi thường anh minh.
Không đợi Tư Đồ Ngạo đáp lại, đại nhân vật có chút kích động lên tiếng:
- Hay! Rất hay! Đúng là nghĩ đó! - Mỗ hoàng đế vỗ tay tắm tắc khen.
- Hay cái gì mà hay! Tự sướng! Một chút khiêm tốn cũng không có. - Tư Đồ Ngạo nạt vô mặt hắn.
Mỗ hoàng đế như muốn độn thổ, đây là phụ hoàng hắn đặt theo ý nghĩa này có được hay không? Có phải hắn đã làm gì sai với nàng hay không? Tại sao nàng đối với hắn không chừa mặt mũi như vậy?
Chính là mấy tên kia nhịn không nổi nữa rồi, không ngờ đương kim hoàng thượng cũng có ngày khốn đốn đến cái dạng này nha. Mà bên kia Đông Li Duệ Phàm vui khi thấy người gặp nạn, cao giọng cười cợt:
- Ha ha ha... Công Tôn huynh quả thật nói rất hay nhưng xem ra không giúp được gì cho Nhị ca rồi... ha ha ha...
- Ngươi có quyền giữ im lặng. - Tư Đồ Ngạo rất không nể mặt hắn, đanh giọng nói.
- Ngươi... - Đông Li Duệ Phàm tức muốn ói máu.
Đông Li Triệt Tinh cấp hắn ánh mắt đồng cảm.
Tư Đồ Ngạo trực tiếp không đếm xỉa tới hai huynh đệ nhà họ Đông, hướng Công Tôn Trường Khanh hỏi han, giọng điệu đột nhiên nhu hòa đi rất nhiều:
- Ngươi là ai?
- Tại hạ là Công Tôn Trường Khanh. - hắn ôm quyền ra lễ.
- Ngươi có biết Lý Bạch cư sĩ không? - Tư Đồ Ngạo hỏi hắn.
- Thứ cho tại hạ hiểu biết nông cạn không biết Lý Bạch tiên sinh mà công tử nhắc đến là ai? - hắn ôn tồn.
Tư Đồ Ngạo thầm than, tên này cũng quá là xuất đi, câu vừa rồi hắn nói không phải là câu thơ trong: “Thu đăng Lăng Ba vọng Động Đình” của Lý Bạch đó sao? Không nghĩ tới đến thời không này lại gặp được nhân vật không tầm thường như vậy. Không chừng nếu Lý Bạch gặp được hắn, hẳn là“ý tưởng lớn gặp nhau” rồi. Nàng tự nhiên sinh ra hảo cảm với hắn.
- “Thanh thần đăng Lăng Ba, chu lãm vô bất cực.
Minh hồ ánh thiên quang, triệt để hiện thu sắc.
Thu sắc hà thương nhiên, tế hải câu trừng tiên.
Sơn thanh diệt viễn thụ, thủy lục vô hàn yên. “
...
- “Sáng sớm lên Ba Lăng, nhìn không thấy điểm tận.
Hồ sáng phản ánh trời, sắc thu hiện trong vắt.
Mùa thu sao xanh thế, ven bể nước tận trong.
Núi phủ cây không gốc, nước hồ chẳng hơi sương.”
(Bản dịch: Anna Nguyễn (tác giả): Bài thơ của Lý Bạch tiên sinh dài hơn, những câu trên đều là một màu xanh bạt ngàn nhưng dịch thơ nên có sự thay đổi một chút)
Ngươi cảm thấy câu “Minh hồ ánh thiên quang, triệt để hiện thu sắc” sử dụng như thế này hợp lý chứ? - Tư Đồ Ngạo
Công Tôn Trường Khanh phấn khích, không ngờ hắn tùy tiện nói ra một câu nói không nghĩ tới lại từ một bài thi hay như vậy. Cảnh sắc mùa thu nổi bật bởi sắc xanh bất tận trên mỗi câu thơ, lại tuyệt nhiên không lặp từ. Tầm nhìn thi sĩ phóng đến chân trời góc bể, bạc ngàn tươi mát. Mùa thu không phải lúc nào cũng đượm buồn tiêu sơ, úa lá, chỉ là do góc nhìn của chúng ta ở đâu mà thôi.
- Tại hạ mười lần nghe chín lần đều thấy thu buồn, công tử có góc nhìn thực khác biệt, kỳ thực mùa thu cũng vô vàn tươi mát, tại hạ chỉ biết nối gót tiền nhân. Công tử tuổi trẻ tài cao, thực lòng bội phục - Hắn là đang khen nàng, nom dáng vóc của nàng đoán chừng cũng chỉ mười bốn tuổi.
- Không, bài thi này là do Lý Bạch tiên sinh sáng tác không liên hệ đến ta. Song có điều Công Tôn huynh nói đúng, có câu:
”Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu,
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.”
Bức tranh thiên nhiên là tâm cảnh của thi nhân, cảnh theo tình, tình buồn cảnh cũng buồn theo. Tâm lý con người thiên biến vạn hóa, đương nhiên cách nhìn mỗi thời điểm cũng khác biệt là vậy. - Tư Đồ Ngạo.
- Công tử nói rất phải, tại hạ quả thật là tầm nhìn hạn hẹp. - Công Tôn Trường Khanh đối với nàng kính nể, nàng khi mở miệng liền xuất khẩu thành thơ, là bậc tài hoa khó gặp.
- Huynh cũng đừng cứ tại hạ này công tử nọ nữa, trực tiếp gọi ta là Ngạo như bọn Tử Huân là được rồi. - Tư Đồ Ngạo rất thích những người tài cao lại khiêm tốn như hắn.
- Hảo, Ngạo đệ sau này gọi ta một tiếng Khanh huynh, chúng ta dùng trà thay rượu kết thành huynh đệ tâm giao. - Công Tôn Trường Khanh cũng thật cao hứng, trước giờ hắn không bao giờ tùy tiện hướng ngoại nhân thân thiết, nay lại rất có hảo cảm với nàng.
- Ngạo xin dùng trà nhạc hướng đại huynh có lễ, chúng ta kết thành tri kỷ. - Tư Đồ Ngạo nâng chung trà tiêu soái uống.
- Kết thành tri kỷ. - Công Tôn Trường Khanh dứt lời cũng đem chung trà uống cạn.
Sau khi hai người hạ chung trà xuống, vỗ vai nhau một cái rồi cũng ngửa cổ cười sảng khoái, tất thảy đem đám người còn lại coi như cỏ cây trang trí. Thật khiến cho bọn họ có cảm tưởng cứ như Tư Đồ Ngạo chính là nguồn sáng, chỉ có khi cùng nàng họ mới có đất diễn nha.
- Công Tôn huynh còn chưa thấy diện mạo đệ ấy đâu, gương mặt thập phần yêu nghiệt, hại ta lôi kéo đệ ấy chạy trốn khắp thành Lạc Châu mới đem dân chúng trong thành cắt đuôi. - Tử Huân tham gia đối thoại.
Tư Đồ Ngạo không kịp bịt miệng cái tên Tử Huân này liền bị hắn nói toạc hết mọi sự, nàng còn muốn mang mặt da này đi hành nghề lừa đảo nha.
- Nói như vậy thì phải xem tiểu tử nhà ngươi bộ dáng ra sao? - Đông Li Duệ Phàm vừa dứt lời liền động thủ, toan lột mặt nàng.
Tư Đồ Ngạo vân đạm kinh phong uống trà nhưng hễ tay hắn vừa áp tới mặt nàng liền bị hụt. Hắn nhảy qua bàn, giơ tay trái bắt lấy nàng, lại hụt. Liên tục xuất thủ, nhảy tới nhảy lui túm lấy nàng nhưng cái tên tiểu thấu nàng so với lươn, với trạch còn chuồn lẹ hơn. Lần nào tay hắn hầu như chạm tới được, thì y như rằng chỉ tóm được không khí.
Nói nàng chuồn lẹ là do Đông Li Duệ Phàm nghĩ vậy thôi, người khác thì không nhìn ra Tư Đồ Ngạo có chỗ nào gọi là lẫn trốn. Cứ mỗi lần mỗ vương gia tới, thoắt một cái nàng đã ở tư thế khác, giống như hết thảy chỉ là ảo ảnh, nàng căn bản một góc áo một sợ tóc cũng chưa hề động. Mọi người thầm kinh hãi, không biết từ khi nào lại xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy, bọn họ có bỏ lỡ điều gì không?
Sau khi uống xong chung trà thứ ba, Tư Đồ Ngạo đang trong vòng tấn công của mỗ vương gia vẫn thản nhiên chào từ biệt từng người rồi điểm nhẹ chân, thân ảnh liền xuất hiện trên đường phố, bỏ lại mỗ vương gia đứng trân trối tại chỗ, chưa kịp phản ứng.
- Tên tiểu tử nhà ngươi dám không đem bổn vương để vào mắt, lần sau gặp lại bổn vương sẽ không để yên cho ngươi đâu. - Mỗ vương gia ló đầu ra cửa sổ rất mất hình tượng, rống.
Tư Đồ Ngạo cước bộ tiêu soái, đầu không ngoảnh lại, đưa tay lên cao lắc lắc như đang tạm biệt hắn. Hắn tức giận đến giậm chân nhưng không hiểu sao có dòng nước ấm như chảy vào lòng hắn, miệng không tự chủ vẽ ra một được cong hoàn mỹ làm điên đảo chúng sinh.
...
Tư Đồ Ngạo đến ngọn đồi bìa rừng phía nam Lạc Châu, đứng trên mỏ đất cao, từ trong người lấy ra cây tiêu dài khoảng một gang tay bằng bạc, đặt lên miệng thổi. Thời gian chưa tới nửa chén trà, thân ảnh hai hắc y nhân xuất hiện bên cạnh nàng.
- Chủ nhân. - Hai hắc y nhân quỳ gối.
- Thời gian này ngày mai, đem tất cả những tin tức trên khắp tứ quốc đến đây, một người cũng không bỏ xót. Nhớ, không được để lộ hành tung của ta nếu không đem đầu đến gặp. - Tư Đồ Ngạo nghiêm nghị
- Đã rõ thưa chủ nhân. - Hắc y nhân đồng thanh.
- Lui. - Tư Đồ Ngạo
Cơn gió thoảng qua, Tư Đồ Ngạo một mình đứng trên đồi ngắm cảnh, hít thở không khí trong lành rồi sau mới trở về chỗ trọ.