Chương 19: Biến cố
Dương Thiên cùng Diệp Linh vừa đi xuống, lập tức nhận được một trang vỗ tay hoan hô, khen ngợi. Quản trò vẻ mặt tươi cười đi đến:
- Chúc mừng tiểu huynh đệ, ngươi thật sự đã thành công a. Mau nhận thưởng đi.
Nói xong, liền đi đến bàn cầm con gấu bông đặt vào tay Dương Thiên:
- Mau tặng cho nàng đi, ta chắc chắn nàng sẽ rất cảm động a.
Dương Thiên có chút không hiểu, rõ ràng tên kia bị mất con gấu bông đáng giá hơn 1 vạn, nhưng tại sao vẻ mặt hắn lại vui mừng như vậy. Dương Thiên cũng không biết, nhờ hắn mà những cặp đôi xung quanh có thêm động lực, cảm thấy trò chơi này cũng không phải quá khó để chiến thắng. Người ta cõng người còn leo được chả lẽ ngươi không làm được? Lập tức có rất nhiều người đến đăng kí chơi. Quản trò cười đến không ngậm mồm lại được.
Cầm con gấu, quay lại nhìn Diệp Linh, lúc này sắc mặt của nàng đã đỏ bừng, đám đông lúc này liên tục hô to:
- Tặng cho nàng đi.
Dương Thiên mượn nước đẩy thuyền, đem con gấu đặt vào tay Diệp Linh. Đám đông lập tức la lên:
- Mau hôn hắn, hắn vì người mà vất vẻ như vậy. Cũng phải thưởng cho hắn.
- Đúng vậy a, mau hôn nhau đi.
- Cô nương, nếu ngươi không hôn, có thể nhường cho ta a.
Nhìn Diệp Linh vẻ mặt sắp chảy ra nước, Dương Thiên đành giải vây cho nàng:
- Các vị, bạn gái ta rất ngại ngùng trước đám đông, mong các vị thông cảm.
Nói xong, liền cầm tay Diệp Linh chạy vội ra ngoài. Diệp Linh lập tức hiểu ý Dương Thiên, dùng hết sức chạy thật nhanh. Không phải hắn không muốn hôn Diệp Linh, chỉ là hai người tuy quen biết đã lâu, nhưng chỉ vừa mới gặp gỡ một buổi, sao có thể hôn nhau như vậy được.
Chạy được một khoảng, Diệp Linh dừng lại, đưa mắt nhìn Dương Thiên:
- Ngươi sao lại phải chạy nhanh như vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn hôn ta sao?
Dương Thiên ngẩn ra, tình huống này là như thế nào, chẳng lẽ vừa rồi đem nàng cảm động yêu ta luôn rồi sao. Dương Thiên yy tự nghĩ. Vội vàng nói:
- Ta chẳng phải là lo cho ngươi sao. Nếu người muốn, chúng ta có thể ngay tại đây thực hiện lại a.
Diệp Linh bĩu môi:
- Hừ, ai mà thèm hôn ngươi, ta đây còn không có giao bạn trai đây. Nếu muốn hôn cũng là hôn bạn trai của ta.
Nói xong cũng liền mặc kệ Dương Thiên, ôm gấu bông bỏ đi. Dương Thiên gãi gãi đầu, hắn nhớ đến một cuốn sách có tên: “Những gì đàn ông hiểu về phụ nữ” bán rất chạy trên thế giới. Trong sách hoàn toàn là giấy trắng, không có một chữ nào. Dương Thiên ban đầu cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Lúc này hắn đã hiểu ra, không ngờ tác giả lại thâm thúy như vậy. Phụ nữ đúng là hoàn toàn không thể hiểu được.
Mặc kệ chuyện này, Dương Thiên liền chạy theo Diệp Linh. Hai người đi ăn trưa xong, Diệp Linh liền liên tục yêu cầu chơi thử rất nhiều trò chơi, Dương Thiên cũng chì đành bồi tiếp nàng.
Cảm thấy sắc trời đã sắp tối, lúc Dương Thiên cùng Diệp Linh chuẩn bị ra về, Diệp Linh chợt chỉ tay về một cái vòng quay rất lớn:
- Dương Thiên, ta muốn lên trên kia. Rất cao a, trên đó nhìn ngắm phong cảnh hẳn là rất đẹp.
Dương Thiên nhìn về phía vòng quay, hắn có dự cảm không tốt về nơi đó. Đây là do hắn từ vô số trận chiến rèn luyện thành. Tự chế giễu mình, Dương Thiên liền vứt chuyện này qua một bên, với thực lực của hắn chả lẽ có khó khăn không thể giả quyết được.
Vòng quay vào giờ này khá ít người chơi, Dương Thiên cùng Diệp Linh hai người ngồi trong một khoan. Vòng quay bắt đầu chuyển động, Diệp Linh hào hứng kêu to:
- Dương Thiên, ngươi mau lại đây nhìn xem, thật đẹp. Từ đây ngắm nhìn phong cảnh quả là tuyệt vời.
Dương Thiên cũng ngạc nhiên thích thú, có điều chỉ là giả vờ. Trong lòng thầm nghĩ: “Sau này có dịp ta cho ngươi từ trên mây nhìn xuống xem cảm giác thế nào”. Diệp Linh một bên liên tục hô to, vui mừng nhảy nhót như đứa trẻ. Dương Thiên cũng lười quản nàng, hắn cảm thấy cái dự cảm kia càng lúc càng gần, lập tức dùng thần thức quét quanh, thần thức của hắn tuy bị hạn chế, nhưng kiểm tr.a toàn bộ khu vui chơi cũng không vấn đề gì. Quan sát một hồi vẫn không phát hiện điều gì bất thường, Dương Thiên lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ ta nghĩ sai. Không thể nào, dự cảm của ta trước giờ luôn chính xác.
Đang nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên vòng quay dừng lại, Dương Thiên, Diệp Linh cũng những người khác liền như bị treo lơ lững giũa trên không. Một âm thanh phát ra từ cái loa phóng thanh gần đó:
- Mọi người bình tĩnh, không có việc gì. Động cơ bị trục trặc sẽ được khắc phục rất nhanh. Hi vọng mọi người rời xa vòng quay để nhân viên thuận tiện giải quyết.
Diệp Linh lúc này cũng đã ngồi xuống cạnh Dương Thiên, dường như đang chờ người giải quyết vấn đề. Dương Thiên cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, thần thức phát hiện có 3,4 chiếc xe cảnh sát đang tiến đến gần khu vui chơi. Tập trung thần thức vào hai tên cảnh sát dẫn đầu:
- Đội trưởng, ngươi nói xem sự việc lần này mục đích là gì. Liên tục nhận được mật báo có bom ở nhiều nơi. Lại toàn là những nơi tập trung rất nhiều người.
- Ta cũng không rõ, trước tiên tiến hành kiểm tr.a rồi gỡ bỏ những quả bom này đã. Việc kia đã có người điều tra. Phía trước quả bom được thông báo là gắn ở trục của vòng quay. Chúng ta phải nhanh chóng một chút.
“Có bom”, hai chữ này làm Dương Thiên giật mình. Hắn hoàn toàn không biết gì về những đồ vật công nghệ cao nên dù dùng thần thức quét qua vẫn cho đó là một bộ phận của vòng quay. Dùng thần thức kiểm tr.a lại một lần nữa, lập tức phát hiên một gói thuốc nổ được ngụy trang rất khó phát hiện nằm ngay trục vòng quay. Quay ra nhìn Diệp Linh:
- Chúng ta gặp một chút nguy hiểm.
Diệp Linh ngẩn ra:
- Nguy hiểm? Chẳng phải chỉ là một chút sự cố thôi sao?
Dương Thiên liền giải thích:
- Ngươi phải tin tưởng ta, ta phát hiện vòng quay này bị người khác gài bom, rất nguy hiểm.
Diệp Linh cả kinh:
- Không thể nào. Ai lại có thể làm chuyện như vậy.
Bình thường nếu có ai nói về việc này chắc chắn Diệp Linh sẽ nghĩ hắn bị điên hoặc là đang cố trêu chọc nàng. Nhưng nàng không hiểu vì sao Dương Thiên mang lại cho nàng cảm giác rất đáng tin, liền không chút do dự tin lời Dương Thiên. Dương Thiên cũng không nói nhiều:
- Không có thời gian để giải thích. Hiện tại mọi việc ngươi đều phải nghe theo ta.
Diệp Linh liền gật đầu:
- Tốt. Ngươi nói xem hiện tại nên làm thế nào.
- Ngươi còn nhớ trò chơi chúng ta chơi vừa nãy không?
Diệp Linh nghe Dương Thiên nhắc lại, mặt liền có chút ửng hồng lên, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn muốn ta hôn hắn để tiếp thêm dũng khí sao. Không được a, nụ hôn đầu của ta sao có thể cho đi dễ dàng như vậy được. Nhưng hiện tại rất nguy hiểm, lỡ như hắn không làm được”. Dương Thiên cũng không biết Diệp Linh đang nghĩ nhiều như vậy:
- Vậy cứ làm như vừa rồi, ngươi ôm chặt lấy ta. Mặc kệ có chuyện gì cũng không được buông tay.
Diệp Linh giật mình, thì ra hắn muốn nói chuyện này a. Cảm giác trong lòng có chút mất mát, Diệp Linh cũng không rõ vì sao lại như vậy. Chẳng lẽ ta thật sự muốn hôn hắn? Không thể nào a!
Quay ra nhìn Dương Thiên gật đầu thật mạnh:
- Tốt.
Dương Thiên không nói hai lời, quay lưng lại, ra hiệu cho Diệp Linh leo lên. Diệp Linh hai má ửng đỏ, Dương Thiên lần nữa cảm nhận hai khối mềm mại đặt trên lưng, cảm giác này thật sự rất tuyệt. Cũng không có ý định dừng lại lâu, Dương Thiên quay lại nói hai chữ: “Bám chắc” rồi đưa hai tay, dùng sức mở cửa khoan chứa leo ra ngoài.