Chương 16
Tần Thanh nghỉ ngơi một lúc, tinh thần khá hơn một chút, liền tránh khỏi tay Lục Cận, nhảy xuống đất hóa thành hình người. Lục Cận đối với hình dáng cuộn lông của Tần Thanh không cảm thấy gì, nhưng vừa thấy y hóa thành hình người, phong lưu vô song, mị hoặc chúng sinh, không tự chủ được lại nhớ tới chuyện đêm đó, lập tức mặt nóng bừng. Vội dời đường nhìn, đi tới chỗ chó con, ôm nó vào lòng, cúi đầu xem vết thương trên người nó, lấy việc đó tránh đi ánh nhìn Tần Thanh cứ quẩn quanh trên người hắn.
Chó con nằm trong lòng hắn cọ cọ, dường như thấy ủy khuất, ư ử mấy tiếng nho nhỏ.
Lục Cận thấy lông trên người chó con rối bời dính không ít máu, cũng không khỏi đau nó, nhìn Tần Thanh oán trách nói: “Ngươi xem ngươi, vô duyên vô cớ trêu chọc con tạp mao hồ ly ấy tới cửa, liên lụy nó cũng bị khi dễ”. Cẩn thận kiểm tr.a một phen, may không quá nhiều thương tích, cũng vội bôi dược cho nó.
Tần Thanh hừ một tiếng: “Tự nó muốn xông vào góp vui, ta vốn đã đuổi nó đi”
Khi Tần Thức tìm tới cửa, y liền ném Lục Hắc ra phía sau, ai biết chó con này càng muốn xông tới, vừa không giúp được gì, lại còn tự rước lấy thảm hại.
Y thèm vào lấy phần tình cảm đó.
Lục Hắc oán hận trừng mắt nhìn Tần Thanh, ai bảo nó muốn giúp hồ ly tinh này, chẳng qua vì muốn thay Lục Cận trông coi động phủ, có yêu tinh khác tìm tới cửa gây sự, đương nhiên muốn đuổi đi. Nếu hai hồ ly tinh này đánh nhau ở ngoài, cho dù cắn xé tới trời long đất lở, nó ngay cả nhìn cũng sẽ không thèm nhìn lấy một cái.
Lục Cận trái lại cảm thấy rất vui vẻ, xoa đầu chó con: “Nó thực thông hiểu tính người, biết phải giúp ngươi. Nếu nó nhát gan chỉ sợ đã sớm bị dọa cho chạy mất”. Lại quay đầu hỏi Tần Thanh, “Nhưng tạp mao hồ ly kia rốt cuộc lai lịch thế nào, ngươi biết không?”
Tần Thanh hàm hồ: “Dã hồ tinh chẳng biết từ nơi nào đến, bổn đại gia sao biết được?”
Lục Cận có chút nghi ngờ: “Động phủ này của ta, yêu tinh bình thường sẽ không dám đi vào. Dã hồ tinh kia sao to gan như vậy?”
Chó con ngậm đầu ngón tay Lục Cận, ư ử kêu, nội tâm căm phẫn nói, tạp mao hồ ly kia là cừu gia của hồng mao hồ ly này, bản lĩnh không tầm thường, chỉ sợ sau này còn có thể tìm đến cửa. Ngươi sớm đuổi con hồ tinh gây họa này đi mới phải a!
Chỉ là nó có miệng không thể nói, sủa loạn một hồi, Lục Cận nghe cũng không hiểu. Nghĩ nó làm nũng lấy lòng, liền vuốt lông vỗ về nó. Tần Thanh thấy cảnh ấy, đoạt lấy chó con trong tay hắn, nói: “Bổn đại gia mặc dù không cần nó giúp, nhưng cũng nhận hảo ý của nó. Đưa dược cao cho ta, ta bôi cho nó”
Nhận dược cao từ tay Lục Cận, trên người chó con lung tung bôi loạn mấy phết, cũng không quan tâm nặng nhẹ, đột nhiên ngón tay bị ngoạm, Lục Hắc tức giận trừng y, giãy dụa từ trong tay y nhảy xuống đất, lại như cũ chạy tới trước Lục Cận, dụi chân hắn.
Tần Thanh giận dữ: “Ta hảo tâm trị thương cho ngươi, ngươi còn dám cắn ta?”
Lục Hắc nhe răng trợn mắt sủa hai tiếng, bám dính lấy chân Lục Cận một bước cũng không rời, làm như đề phòng y tới gần.
Tần Thanh càng thêm tức giận, thầm nghĩ chó con ngươi còn muốn cùng ta cướp người, cũng không nghĩ xem mình có mấy phần bản lĩnh! Muốn đánh nó hai cái trút giận, Lục Cận vội bế chó con lên, bảo hộ trong lòng, tránh sang một bên, bất đắc dĩ nói: “Ngươi là tiểu hài tử sao? Nó chỉ là con vật, đó là không cẩn thận cắn ngươi, cũng là vô tâm, ngươi còn so đo với nó? Không được ức hϊế͙p͙ nó!”
Chó con nhỏ giọng kêu một tiếng bi ai, ở trong lòng Lục Cận cuộn tròn, ai oán vô hạn vùi đầu. Con vật… Nó trong mắt Lục Cận bây giờ bất quá là một con vật, đối với nó tốt thế nào cũng vẫn chỉ coi nó là một con chó nhỏ bình thường, dỗ mấy câu rồi thôi. Có chỗ nào so được với Tần Thanh, trong mắt Lục Cận được coi là người.
Mà khi xưa, Lục Cận cũng coi nó như người, sủng ái cưng chiều, vô cùng ôn nhu.
Con ngươi đen thẳm không khỏi hơi ươn ướt, chó con nép sát vào ***g ngực Lục Cận, chầm chậm cò cọ, sau lại ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi, cẩn cẩn thận thận ɭϊếʍƈ mặt hắn.
Tần Thanh lạnh nhạt nhìn, làm sao không hiểu tâm tư Lục Hắc này. Mặc dù bực tức miêu yêu này đúng là âm hồn bất tán năm lần bảy lượt cứ quấn lấy Lục Cận, nhưng cũng biết nó đối với Lục Cận hết lòng trung thành, hơn nữa hình dáng như bây giờ còn có thể tạo thành thứ uy hϊế͙p͙ gì đối với mình. Huống hồ ngày hôm nay nó quả thực về phe mình, cắn Tần Thức kia mấy phát, Tần Thanh liền rộng rãi quyết định không tính toán với nó.
Chỉ có điều chó con này cứ nép vào lòng Lục Cận không chịu xuống, còn ɭϊếʍƈ tới ɭϊếʍƈ lui, thực sự là vô cùng chướng mắt. Tần Thanh nhịn lại nhịn, rốt cuộc nhịn không nổi, “bùm” một tiếng hóa thành hình dạng hồng mao đại hồ ly, chen vào lòng Lục Cận đẩy chó con xuống, nằm trong vòng tay Lục Cận.
Chiếc đuôi lông xù xì phe phẩy, đắc ý dào dạt nhìn Lục Hắc.
Lục Hắc đang thương cảm, thoáng cái bị Tần Thanh chen vào lòng Lục Cận đẩy ngã, không kịp đề phòng đã rơi xuống đất, ngay tại chỗ xù lông, lao lên cắn xé Tần Thanh ngã xuống. Lục Cận vốn còn đang vui mừng một hồ một cẩu hai bên hòa thuận, còn biết cùng nhau đánh kẻ địch từ ngoài tới, bây giờ lại thấy hai con lao vào cắn nhau, đau đầu vạn phần, cũng đành ngồi xuống ngăn cản.
Cuối cùng vẫn là Lục Cận ôm lấy chó con, bế về ổ của nó, vỗ về dỗ dành nó ngủ, lúc này mới đứng lên quay người lại.
Ánh mắt giao nhau, là Tần Thanh đã biến trở lại hình người, ngồi ở mép giường, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Lục Cận lập tức lại mặt đỏ tai hồng, cơ thể giống như bị chế trụ, bước cũng không nổi. Tần Thanh liền đứng lên, đi về phía hắn, thân thể vừa động, Lục Cận không tự chủ lui về sau một bước.
Tần Thanh sắc mặt lập tức trầm xuống, đi tới mấy bước, dùng sức kéo Lục Cận tới bên giường.
“Ngươi rất không tình nguyện nhìn thấy ta sao?” Đầy một miệng oán khí dày đặc, khi đi chỉ nói ra ngoài một chút, vừa đi là đi hơn nửa ngày, cũng không biết lang thang tới đâu. Chạng vạng mới quay trở về, lúc chữa thương cho y thì rõ ràng yêu thương lắm, biến trở lại thành hình người trưởng thành thì ngay cả nhìn thẳng một cái cũng không chịu nhìn, y phải ở hình dạng cuộn lông thì mới chịu đối xử ôn nhu? Y lại không thể cả đời làm một cuộn lông!
Y muốn cùng Lục Cận là ngươi tình ta nguyện, lưỡng tương hoan ái, một cái cuộn lông làm được vậy sao? Đáng ghét, Tần Thanh y dung mạo như vậy, phong tình như vậy, năm đó phóng đãng khắp nhân gian, phàm nhân có người nào không bị y mê hoặc tới thần hồn điên đảo? Sao lại gặp gỡ một thần tiên đầu gỗ bất giải phong tình thế này!
Lục Cận thấy sắc mặt Tần Thanh không tốt, nội tâm khẽ xao động, sợ y hiểu lầm, vội nói: “Không phải không muốn nhìn thấy ngươi… Chỉ là, ai, hôm nay lòng ta có chút rối loạn, không biết phải đối diện với ngươi thế nào mới tốt”
Tần Thanh nghe thấy trong lòng không khỏi vui sướng, biết nội tâm rối loạn, nghĩa là đã động tâm. Chỉ là Lục Cận từ trước đến nay tính tình thận trọng, sợ là còn đang lo lắng nếu thực sự đáp ứng y, ngày sau sẽ có hiểm họa gì.
Sắc mặt khá hơn, thanh âm liền mềm mỏng trở lại, Tần Thanh mỉm cười nắm lấy tay Lục Cận: “Ta thích ngươi từ lâu rồi, sợ ngươi giận ta, nhịn bao lâu mới dám thổ lộ. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không hại ngươi, chỉ mong cùng ngươi bên nhau một đời mà thôi”
Lục Cận thở dài nói: “Ngươi cũng biết rõ, lấy thân phận hai chúng ta, nếu ta đồng ý với ngươi, chỉ sợ ngày sau ngươi ta đều có kiếp nạn”
Tần Thanh cười một tiếng, vươn tay ôm mặt Lục Cận quay lại đối diện với mình, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn: “Sợ cái gì, ngươi bất quá là một thần thổ địa nho nhỏ, trời cao hoàng đế xa, đại tiên thượng giới nào nhàn rỗi đi quản ngươi. Ngươi ta lại không tới nhân gian tác loạn, chỉ ở bên nhau trong động phủ này, có thể có kiếp nạn gì?”
Lục Cận muốn quay mặt đi, lại bị Tần Thanh ôm chặt lấy, càng hôn càng sâu, dần dần khí tức cũng trở nên hỗn loạn. Mắt thấy đôi tay kia lại muốn thăm dò tiến vào trong y phục, Lục Cận vội tránh đi, thấp giọng nói: “Ngươi… đừng…”
Tần Thanh hơi thở đã có phần gấp gáp, nhưng cũng thành thật buông tay, chỉ cười ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Được, ta không bức ngươi. Trước cứ chậm rãi một chút cũng được, chúng ta còn nhiều thời gian”
Kéo hắn nằm xuống giường, vui sướng râm ran ôm ngủ.
Bên trong động chó con kia hàng lông mi hơi run run, rớt xuống hai giọt nước mắt, vùi đầu thật sâu vào giữa hai chân.