Chương 1
Trên giang hồ ai cũng biết, một lời Quý Phong, nặng tựa thiên kim, thiên kim dễ đổi, nhất nặc*
(một lời đồng ý)
khó cầu.
Hắn tuổi trẻ thành danh, bất quá bộ dáng chừng mười bảy mười tám tuổi, hiện thời cũng chỉ vừa hết hai mươi. Thiên phú của hắn, nghe nói là kỳ tài trăm năm mới gặp, thứ người khác mười mấy hai mươi năm, thậm chí cả đời mới có thể lĩnh ngộ cặn kẽ, hắn chỉ cần vài tháng, thậm chí vài ngày, liền thông suốt, tiện sát một đám người, lại đụng đến một đám người.
Thế nhưng bất kể ra sao, mọi người đều biết, chỉ cần một lời Quý Phong, thì chuyện cho dù khó khăn đến đâu cũng đều có thể đơn giản giải trừ.
Chẳng trách, thế gia vọng tộc tranh nhau chen vào Quý gia trang, muốn được thành khách quý hàng đầu. Bất kể trong lòng có nguyện ý hay không, võ lâm chính phái đa số đều nghe theo Quý gia trang sai phái, tất cả đều do một người, một người thanh mạt băng lãnh.
Tuy nói Quý gia trang lợi hại nhất là Quý Phong, nhưng thực tế chính thức nắm giữ hết thảy lại là đại ca của Quý Phong, Quý Ngôn. Hắn võ công đương nhiên không thể sánh với Quý Phong, thế nhưng đầu óc linh hoạt, dù đọc sách thánh hiền, lại không hề cổ hủ, còn hiểu biết kinh doanh. Thiếu đi hắn, có thể nói, chỉ dựa vào Quý Phong, Quý gia trang cũng coi như không có khả năng tồn tại trong giang hồ, có lẽ cũng không phải là danh môn đại hộ.
Tính Quý Phong lãnh mạc kiệm lời, dù là đối với thân nhân duy nhất, ca ca của hắn Quý Ngôn cũng là như thế, nếu có thể nói ít thì tuyệt không nhiều lời, điều này Quý gia trang từ trên xuống dưới đều biết. Nếu như một ngày nào đó Quý Phong nói quá ba câu, ngày đó mặt trời nhất định mọc từ phía tây.
Tuy võ công cao cường, cũng ở lâu trong giang hồ, tâm tư kín đáo, rất nhiều chuyện trên mặt hắn không lộ ra biểu tình, kỳ thật tâm lại như gương sáng, chỉ cần không vượt quá mức, hắn liền coi như không thấy, cũng không ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu. Nếu không phải trong trang gặp chuyện không cách giải quyết, hắn liền không ra tay, bởi vì chỉ cần hắn ra tay, kẻ kia đã định là phải ch.ết, song kiếm chưa thấy máu không thu.
Thế nhưng đại đa số nữ tử cũng không phải vì địa vị Quý Phong mà đem lòng yêu thích. Quý Phong hắn ngũ quan minh lãng, phong thần tuấn tú, kiến giả hữu vân, hai mắt như sao, vì nhiều năm tập võ, làn da lộ ra vẽ ngăm ngăm tráng kiện. Loại nam nhân này, vốn là phu quân lý tưởng của đa số nữ nhân, há lại không được hoan nghênh sao?
Cho nên cảnh dễ thấy nhất ở Quý gia trang chính là, bà mối đông như trẩy hội. Tuy mỗi lần đều bị Quý Phong đóng cửa đuổi đi, thế nhưng người trước ngã xuống người sau tiến, một nhóm lại một nhóm. Quý Ngôn từng nói, chỉ cần Quý Phong chưa thành thân, thì loại tình huống này chẳng bao giờ mất nổi.
Thế nhưng Quý Phong thì sao?
Quý Phong dứt khoát không thành thân, ít nhất hiện tại sẽ không. Bởi hắn mỗi ngày trong đầu đều là võ công, đều là đao kiếm. Nếu lập tức thành thân, tám phần mười sẽ là cùng bức họa bằng sắt lạnh băng động phòng mà thôi.
Tháng ba hàng năm, lê hoa phiêu hương, tơ tiễu phân phi, Quý gia trang dưới chân núi âm u lại tạo thành một cảnh đẹp, cỏ xanh khắp núi, một mảnh thương tâm bích lục, mà cảnh này đây Quý Phong căn bản là không nhìn tới, vì mỗi năm lúc này hắn đều đã ra ngoài rèn luyện, tăng cường tu vi bản thân.
Thành Lâm An, trong một quán trà, một vị bạch y thiếu niên ngồi ngay ngắn thưởng trà, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn người đi trên phố, không phải ai khác mà chính là Quý Phong (1).
Hắn ở chỗ này đã ba ngày, ba ngày qua hắn quan sát mỗi người đi ngang qua, bất luận nam nữ, đều là mục tiêu khiêu chiến của hắn, đối thủ của hắn trong thiên hạ là rất ít, nhưng tục ngữ cũng có câu: “sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân”. Năm trước hắn phát hiện ra Viêm Kỳ cuối cùng có thể cùng hắn đánh hơn trăm chiêu. Đối với Quý Phong mà nói, đây tuyệt đối là một người cần phải chú ý. Viêm Kỳ, là đồng môn nhưng không cùng sư phụ với hắn, cũng là một trong số ít bằng hữu của hắn. Quý Phong đối với vị sư huynh này hết sức kính trọng, bất quá không hơn. Viêm Kỳ tính tình ổn trọng ôn hòa, ôn văn nhĩ nhã, trên mặt bao giờ cũng một dạng xuân phong ấm áp, tựa như chưa từng có chuyện âu lo, cũng tựa hồ như với hắn mà nói mọi người đều như nhau không trọng yếu.
Lại nói, người như vậy, lại càng lãnh mạc, không chuyện gì có thể khiến hắn thực sự quan tâm, cơ hồ đem hắn để trong lòng bàn tay cũng sợ sẽ rơi đi mất. Hắn đối với Quý Phong rất rốt, tất cả mọi người đều biết, riêng người trong cuộc lại không.
Nói Quý Phong là đầu gỗ, thực ra là không đúng, hắn chỗ nào giống đầu gỗ, hắn quả thực so với tảng đá còn chất phác hơn, nếu muốn hắn nhìn ra sự quan tâm của Viêm Kỳ, đợi đến ch.ết cũng là vô ích.
Viêm Kỳ vì để hắn chú ý, ngày đêm khổ luyện võ công, có được thành tựu ngày nay, cũng thật khiến Quý Phong để ý. Hiện tại Quý Phong đối hắn tuy vẫn cứ lạnh lùng, nhưng nói chung cũng nói nhiều hơn được mấy câu, này đây đã là Viêm Kỳ tha thiết mong ước rồi, hắn ước cũng không nhiều lắm, chỉ như thế đã đủ lắm rồi.
Một trận gió nhẹ thổi qua, bên cạnh bạch y thiếu hiệp xuất hiện thêm một thanh niên mặc lam sắc kim biên, cầm trong tay một thanh bảo kiếm, đó chính là Viêm Kỳ.
“Sư đệ, ngươi đã đến rồi.” Viêm Kỳ nâng chén rượu trên bàn, tự ý uống cạn, chén rượu này liệt tích không tồi, nhưng chảy vào bụng Viêm Kỳ lại như hoa ngưỡng, ngọt như mật. Chén rượu mà Quý Phong uống đối với hắn là biểu thị quan tâm duy nhất.
“Ân.” Quý Phong cũng không có nhìn hắn, vẫn như trước nhìn chằm chằm ra cổng, chỉ lo bỏ sót bất cứ mục tiêu nào.
Viêm Kỳ thở dài, khi hắn tới thì đã biết chắc sẽ có kết quả này. Đã biết, cớ sao trong lòng vẫn tồn tại mong ước. Một lần, một lần nữa cho rằng, lúc này đây, lúc này đây sẽ có thay đổi khác, lãnh mạc trong mắt Quý Phong, thần tình vô vị, khiến hắn tuyệt vọng, tuyệt vọng rồi lại không thể buông tha.
Viêm Kỳ cùng Quý Phong ngồi trong trà quán thoáng chốc đã đến chiều, buổi chiều tĩnh mịch mà an tường, không khí ấm áp hài hòa. Rất nhiều năm về sau, Viêm Kỳ mỗi khi nhớ đến gương mặt trong ánh tà dương ngày hôm ấy, vẫn nhịn không được mà thương tâm. Quý Phong, giống như gió qua mùa, vĩnh viễn không vì bất cứ kẻ nào mà lưu lại.
Mặt trời khuất sau hướng tây, Quý Phong cuối cùng cũng đứng dậy, lại một ngày không thu hoạch được gì. Nếu như trời còn sáng, hắn nhất định sẽ rời khỏi nơi này, đi đến kinh đô, nơi đó hẳn là chỗ cao thủ tập trung đi, dù sao cũng là hoàng thành.
“Sư đệ, không bằng qua chỗ ta nghỉ tạm một đêm?” Quý Phong nghiêng đầu nhìn Viêm Kỳ bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ. Ai cũng biết chỗ ở của Viêm Kỳ sư huynh, không cho phép người ngoài bước vào, bởi vì y là một người khiết phích, nhưng ý nghĩ đó chỉ chợt lóe qua mà thôi, sau đó Quý Phong chỉ khẽ gật đầu.
Viêm Kỳ tâm trạng vui vẻ, trên mặt càng ấm áp như xuân phong. Hai người vốn là nhân trung long phượng, một tuấn tú, một nho nhã, khiến cho người qua đường đều kìm không được liếc mắt nhìn, Viêm Kỳ biểu cảm ôn hòa lại càng làm cho một số thiếu nữ xấu hổ đến đỏ mặt.
Đi tới, Quý Phong bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, Viêm Kỳ theo ánh mắt hắn nhìn sang. Trong ngõ tối cách đó không xa, ba người đang đứng, trong đó có một nam tử mặc thanh y đặc biệt làm người ta chú ý. Gương mặt của y nhìn không rõ lắm, thế nhưng quanh thân toát ra một khí thế mà bọn họ từ xa vẫn có thể cảm nhận được. Đó là một loại khi thế tự có bá giả hoàn mỹ, tựa như, tựa như là của Quý Phong bên cạnh hắn.
“Bọn họ có gì kỳ quái sao?” Viêm Kỳ biết nhân vật có thể khiến Quý Phong dừng chân, nhất định không phải người tầm thường.
“Ân, rất kỳ quái.” Không thừa nữa chữ, cũng không nói rõ chỗ nào kỳ quái. Những lời này liền xong, nhưng Viêm Kỳ đã hiểu, quyết định sau khi trở về sẽ hảo hảo điều tr.a một chút. Nếu một đại nhân vật như vậy đến thành Lâm An, nhất định là sắp phát sinh chuyện lớn.
Trở lại nơi ở, Quý Phong liền nằm trên giường mà Viêm Kỳ đã chuẩn bị sẵn ngủ thiếp đi, để lại bóng Viêm Kỳ chìm trong bóng tối, nửa bóng dưới trăng, cho nên hắn không thể thấy, trong mắt Viêm Kỳ nồng đậm yêu thương cùng khổ sở.
Quý Phong nằm trên giường suy nghĩ về ba người vừa gặp. Trong bóng tối hắn vẫn có thể thấy được thứ mà người ta nhìn không thấy, thanh y nam tử kia dung mạo thanh tú, một đôi đào hoa nhãn lại càng thu hút lòng người, đôi môi hơi dày nhưng cũng nho nhỏ khả ái, bộ dáng là loại thư sinh mà các phu tử trong thư viện thích nhất. Riêng trong mắt lại chảy ra một cỗ âm ngoan tàn khốc, trong mắt lộ vẻ tinh quang, tràn đầy mưu tính. Cặp mắt trong suốt của Quý Phong hơi nhíu lại, người này, nhất định không phải người lương thiện.
Trong lòng hắn cũng đoán ra thân phận của thanh y nam tử, võ công y hẳn không bằng hai người bên cạnh. Nhưng, nhìn hai người đó đối với y kinh nể cùng vâng lời, địa vị y khẳng định rất cao, theo y phục hoa lệ của y có thể thấy, không giàu cũng quý, nhìn tác phong hành sự, khẳng định không phải danh môn chính phái, cũng không phải quản đạo trung nhân. Đáp án đã quá rõ, Quý Phong tuy không thường tại giang hồ, nhưng cũng từng nghe, thiên hạ hỗn loạn, mấy năm gần đây, giang hồ quần hùng nổi lên bốn phía, trên triều đình chướng khí mù mịt, một tà giáo vừa mới nổi nên, xưng là Bạch Thủy giáo. Lại nghe Bạch Thủy giáo giáo chủ tuổi tác cũng tương đương hắn, nhưng hành xử dứt khoát mạnh mẽ, thủ đoạn âm ngoan độc ác, đối ngoại, nhất là với võ lâm chính phái lại càng là mối đe dọa lớn.
Cũng từng có người nhờ hắn giải quyết chuyện này, chỉ là khi đó hắn đang bế quan, cho nên cũng không nhúng tay vào. Hơn nữa Bạch Thủy giáo khi đó vẫn chưa thực sự ảnh hưởng đến trật tự giang hồ, hắn cũng dần quên mất. Quý Phong trong lòng nhớ tới, lại thập phần quả quyết, thanh y nam tử kia nhất định là Bạch Thủy giáo giáo chủ, Sở Sở Tử Phàm.
——————————————-
(1): Bản raw ghi là Quý Ngôn, nhưng theo nội dung thì là chỉ Quý Phong, nếu có sai sót xin thứ lỗi.