Quyển 1 - Chương 10: Ma xui quỷ khiến
Sau khi lê lết khắp các góc lớn ngõ nhỏ của Lạc Thành, Lưu Vân rốt cuộc tìm được Mộ Dung phủ. Hắn ẩn trong đám đông nhìn đoàn người đưa Mộ Dung huynh muội hồi gia, thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.
Để nghênh tiếp Tây Phiên sử đoàn, Lạc Thành phải phong thành ba ngày, Lưu Vân ngay trước khi bị cấm vận thì kịp lúc ra thành, tiếp tục hướng phía Bắc đi.
Vừa mới vào đêm, người thưa thớt qua lại trên quan đạo quạnh quẽ. Sắc trời tối mịt mùng. Lưu Vân lững thững bước đi, gió đêm lạnh lùng thổi vạt áo của hắn bay bay. Khoé mắt trong lúc lơ đãng hướng vào màn đêm u ám của khu rừng, một mạt bóng đen lao vút qua, chỉ là kinh hồng (khoảnh khắc) thoáng nhìn nhưng Lưu Vân nhận thấy rất quen mắt, trong đầu hiện ra một thân ảnh quen thuộc, Mộ Dung Linh?!
Mặc dù không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng bộ pháp khinh công ‘Đạp diệp vô phong’ hắn cũng đã từng gặp qua. Một kẻ luôn luôn ít nổi lên lòng hiếu kỳ như hắn ma xui quỷ khiến thế nào không biết lập tức đuổi theo.
Để không bị phát hiện, Lưu Vân chỉ phải theo sau cách một đoạn xa xa, trải qua mấy cái đảo người bóng đen thốt nhiên tiêu thất, ngay Lưu Vân vô cùng kinh ngạc rằng bản thân cư nhiên bị mất dấu thì từ xa hốt truyền đến tiếng vó ngựa, ước chừng khoảng mười mấy người kỵ mã tiến đến chỗ mình. Chỉ thấy hàn quang hiện lên, mấy thất mã xông lên phía trước bỗng nhiên ngã quỵ xuống đất, hiển nhiên là đã trúng ám toán, những kỵ sĩở phía sau hơi hoảng hốt một chút rồi hoàn toàn không thèm để ý đến người bị thương, ngược lại nhanh hơn tốc độ giục ngựa đi.
Lưu Vân trốn sau gốc cây, thờ ơ xem diễn biến. Quả nhiên không ngoài sở liệu, một mảnh ám khí vun vút bay ra, không một phát trật mục tiêu, toàn bộ cắm vào đại huyệt của đoàn người ngựa, tiếng tê minh vang lên không ngớt, người ngã ngựa đổ, nhất thời không thể tiếp tục tiến lên. Bóng đen nhân lúc hỗn loạn tiến nhập đoàn người rồi biến mất vào rừng cây, phảng phất tựa như quỷ mị. Đoàn người vừa trấn định xuống dưới, người dẫn đầu vội vàng quát lên: “Mau mau kiểm tr.a bảo vật!” Âm thanh chưa dứt, một người nam tử lập tức trong lòng lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đen, đang muốn mở ra thì người dẫn đầu mạnh hét lớn: “Dừng tay! Là bẩy rậo…” Khả do trời tối mịt mùng, ngay sát na nam tử kia móc cái hộp ra bóng đen đã xẹt qua, dùng thế sét đánh cướp đi mộc hạp, không một ai kịp phản ứng. Người dẫn đầu kia phản ứng thật ra cũng có chút nhanh nhẹn, lập tức lấy cung tên hướng về nơi biến mất của bóng đen bắn ra tam tiễn, nháy mắt trong không gian truyền đến âm thanh vạt áo bị xé rách.
“Truy! Không đoạt lại được cống phấm, mang đầu tới gặp!” Người dẫn đầu quát lên, những người khác lập tức thúc ngựa đuổi theo.
Đợi cho tiếng vó ngựa dần dần tiêu thất, Lưu Vân đỡ một nam tử mặc y phục dạ hành tà ỷ (dựa) vào trên cành cây. Mặt nạ sớm bị bóc xuống, lộ ra khuôn mặt anh nhã tuấn dật vốn có, tuy đượm một tia tái nhợt vô lực. Mộ Dung Linh cảnh giác nhìn xa lạ nam tử trước mặt, trong tay thủ sẵn ngân châm, tuỳ thời có thể bắn ra.
“Nếu ngươi không muốn khí huyết ngịch chiều mà ch.ết thì cứ tiếp tục vận công.” Lưu Vân nhìn vẻ mặt càng lúc càng tái nhợt của tên còn lại, cười khẽ nhắc nhở.
Một tia kinh hoàng xẹt qua hai mắt của Mộ Dung Linh: “Ngươi…rốt cuộc là ai?”
Thừa dịp Mộ Dung Linh đang há mồm, Lưu Vân trở tay tương một viên dược hoàn ném vào trong miệng hắn, Mộ Dung Linh không kịp phòng bị chỉ phải ngạnh sinh sinh nuốt xuống bụng. “Khái..khái..Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?!”
Lưu Vân ngả ngớn cười hắc hắc, tà ác nói: “Đây chính là ‘phiêu diêu dục tiên hoàn’, phàm là ai ăn nó thì trong vòng ba canh giờ sẽ dục hoả trung thiêu, phải tìm người mập hợp, nếu không sẽ bị độc phát mà ch.ết, chậc chậc, lúc đó mới thảm nha, đầu tiên là thất khiếu (ngũ quan và tai) chảy máu, nội tràng (bụng trong) lạn ra, sau đó da sẽ thối rữa, mặt toàn ghẻ lở, tối hậu trên trên người toàn nước mủ, toàn thân trở nên đen sì thối hoắc, sau đó chậm rãi hư thối…”
“… Câm miệng! Hỗn đản! Ngươi…Ngươi…Không bằng cho ta một đao thống khoái!” Khốn kiếp! Cư nhiên còn có loại độc dược biến thái như thế! Khuôn mặt vốn tái nhợt của Mộ Dung Linh hiện giờ sắp biến thành màu xanh, dạ dày một trận cuồn cuộn, biểu tình ác tâm như vừa nuốt phải mười con muỗi.
Lưu Vân thấy tên kia một bộ thần tình muốn nôn lại cố nén, cố gắng đế thêm một câu: “Thiệt là đáng tiếng cho vẻ ngoài tuấn tú, sách, sách.” (Đừng thắc mắc, đây là điệu cười độc quyền của Vân đại ca!) Dứt lời còn ra vẻ tiếc hận tại nơi đang nổi lên gân xanh trên mặt Mộ Dung Linh ngắt một cái. Lưu Vân cười thầm trong lòng, ra vẻ sắc mị mị đùa cợt: “Không bằng trước tiên nhượng đại gia ta thoải mái một chút, sau đó bán vào Mị Phượng các, không chừng còn có thể bán được giá tốt, làm sao? Ngươi xem, đại gia ta đối với ngươi đủ…”
“Ta phi –! Khái, khái…” Mộ Dung Linh một trận khí huyết dâng lên, lại không phát tiết được, trong lòng thầm đêm tên hỗn đản trước mặt thiên đao vạn quả, chợt một trận máu tanh nảy lên, phun ra một ngụm máu đen còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở thì trong miệng lại bị nhét vào thêm một viên dược hoàn hắn mắt đỏ ngầu nhìn Lưu Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi,lại,cho,ta,ăn,cái,gì?!” Lửa giận phụt lên hơn ba trượng, hắn không nhận ra vết thương đã dần dần dịu đi, huyết mạch nghịch chuyển đã trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lưu Vân thấy mặt hắn dần dần có chút khí sắc, thu hồi dáng vẻ lưu manh, nhàn nhạt cười nói: “Nếu ta nói lại vừa cho ngươi ăn một viên ‘phiêu diêu dục tiên hoàn’ thì sao?”
“Phiêu cái rắm! Bản thiếu gia muốn ngươi đời này không có chuyện tốt…Ngươi, ngươi! Ngự,Lưu,Vân!” Thấy Lưu Vân nhẹ nhàng lột mặt nạ ra, Mộ Dung Linh nổi điên lên, nhưng, tức thì tức, khi biết là hắn thì ngực không khỏi thở dài một hơi.
“Yên tâm, nó không phải là xuân dược, ta lừa ngươi thôi.” Lưu Vân tiếu ý càng sâu, “Viên thứ nhất là viên dẹp hoả thuận khí, viên thứ hai là giải dược. Ngươi trúng độc rất đặc thù, nếu không phun ra độc huyết trước thì ăn giải dược chỉ càng thêm thống khổ, lại không thể nào dùng ngoại lực bức ra nên không còn cách nào khác phải uỷ khuất ngươi tự phun ra thôi.” Lưu Vân liếc thấy Mộ Dung Linh vẻ mặt hồ nghi thì mỉm cười nói: “Không tin ngươi vận khí thử xem.”
Mộ Dung Linh thành thật vận khí, quả là khí mạch đã thông thấu hơn rất nhiều, nhưng trên mặt nghi hoặc lại tăng thêm vài phần: “Vì sao cứu ta?” Tên này sẽ hảo tâm cứu người? Đánh ch.ết hắn cũng không tin. Nếu là Lưu Vân của trước kia thì còn có thể chứ kẻ trước mặt hắn nhìn không hiểu.
Lưu Vân giật mình, lập tức cười đến phong khinh vân đạm (mây mờ gió tản, ý chỉ tính tiêu sái tuỳ ý): “Thích cứu thì cứu thôi.” Xem như trả lại nhân tình cho Mộ Dung gia của ngươi.
“Ngươi…” ‘Lại gạt ta’ ba chữ còn chưa xuất khẩu, Mộ Dung Linh đã cảm thấy ý thức mờ dần, dường như nghe được một tiếng ‘sách’ nhẹ nhàng rồi mê man bất tỉnh vào một nơi ấm áp.
Nắng sớm chảy từng giọt trên lá, lan vào một cái sơn động bí mật nằm sau tán cây dày đặc.
“Đau quá–!Nhẹ một chút!”
“Đừng cương người ra, thả lỏng, như thế mới thoải mái…”
“Chậm…chậm một chút…”
“Ngươi cứ như vậy ta làm thế nào thượng a…” Thiệt là, cũng không phải là tiểu quỷ, có chút đau nhức cũng không chịu đựng được. Lưu Vân nhíu mày đè lại hai vai đang giãy dụa của Mộ Dung Linh, hắn trước đây còn chưa mệt mỏi như thế. Lục đục đấu đá, múa đao quăng kiếm cái nào hắn cũng thành thạo, riêng việc chữa thương thượng dược (=xức thuốc, ha ha) thì quả là làm khó hắn.
Bôi thuốc xong, Lưu Vân cầm một cái toái bố (vải vụn) chuẩn bị băng bó, nhưng nhìn Mộ Dung Linh lại nhất thời có cảm giác dây thần kinh bị đứt phựt, vội vàng nhéo mình một cái, khẽ cắn môi, loạn xà ngầu tương vải quấn lên vai hắn.
Thực ra cũng khó trách, Mộ Dung Linh lúc này không hề cảnh giác dựa vào thành đá, quần áo đã thoát ra một nửa, bờ vai trắng nõn cùng với bộ ngực hơi phập phồng toàn bộ phơi ra ngoài, mái tóc đen mướt mất trật tự phiêu tán ở sau lưng, lưa thưa một vài sợi vắt qua vành tai vết thương trên vai phải đã từ từ khép lại hiện lên hồng ngân mờ nhạt, trong màn u ám của sơn động lộ ra vài phần tối, khuôn mặt tái nhợt đã khôi phục lại một chút hồng hào, đôi mắt hơi giận dữ thẳng tắp nhìn chằm chằm Lưu Vân. Thấy hình dạng hắn cầm toái bố lại không biết phải làm sao, không khỏi có chút buồn cười, lộ ra một mạt cười xấu xa nói: “Không ngờ Ngự nhị trang chủ cũng có lúc ngốc như chuột, ha ha…Ui da, đau! Ngươi làm gì?” Mộ Dung Linh ăn đau kêu lên, trừng mắt nhìn Lưu Vân.
“Mộ Dung công tử chính là như thế đối đãi ‘ân nhân cứu mạng’ của mình?” Lưu Vân tà cười, ‘nhẹ nhàng’ vỗ vỗ cái vai thụ thương của hắn, thấy hắn vẻ mặt oán hận lại xấu hổ không khỏi tâm tình trở nên tốt đẹp.
“Hừ, bản công tử không cùng ngươi tính toán!…Này, cái này ngươi gọi là băng bó?!” Mộ Dung Linh nhìn vai phải bị bao thành một bao y như bánh chưng, khoé miệng không khỏi rút trừu, phẫn hận nhìn Lưu Vân, ngoài cười trong không cười nói: “Vân nhị ca thật đúng là ‘*** tế khéo tay’!”
“Đa ta đã khích lệ.” Lưu Vân nhìn ‘kiệt tác’ của mình, cười đến khiếm biển (muốn bị đánh), “Hiện tại nên giải thích nghi hoặc cho ta rồi, ‘Linh đệ’, hay ta nên gọi là đạo hiệp ‘Đạp Tuyết Phi Yến’?” Thấy Mộ Dung Linh động tác cứng đờ, nét cươid trên mặt Lưu Vân tan vài phân: “Lão Kính vương đó cho ngươi chỗ tốt gì mà có thể làm ngươi thay lão bán mạng như thế?”
“Ai thay lão khốn kiếp kia bán mạng!” Lời vừa ra khỏi miệng Mộ Dung Linh liền cảm thấy đã xong, hối hận vô cùng, nhìn vẻ mặt tươi cười của Lưu Vân, hung hăng mở miệng: “Nếu không phải vì di mệnh của cha, còn lâu ta mới vì ông ta làm việc!”
“Di mệnh?” Lưu Vân hơi nhướng mày lên, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Mộ Dung Linh thật sâu liếc hắn một cái, rũ mắt xuống suy tư một lát mới nói: “…Ông ta…từng có ân với tiên phụ, tiên phụ cảm kích, từng hứa hẹn sẽ khuynh tẫn toàn lực trợ giúp…”
“Nga…” Nhãn thần của Lưu Vân dần dần trở nên lạnh lẽo, loại nói dối trăm ngàn chỗ hở này làm hắn ngay cả hứng thú vạch trần cũng không có. Cũng được, chuyện nhà người ta, liên quan gì đến một ‘ngoại nhân’ như hắn, sao lại nói ra bực này bí mật được chứ. Mặc dù đạo lý này hắn rất rõ ràng nhưng trong lòng không hiểu sao có một chút thất lạc.
Mộ Dung Linh có chút chột dạ dời ánh mắt đi, trầm mặc một hồi rồi nói tiếp: “…Đây là lần cuối cùng Mộ Dung gia làm việc cho người kia. Ông ta từng cùng ta ước định, việc này hoàn thành xong hai bên liền không có quan hệ gì với nhau nữa!”
“Ý? Ngươi thật tin tưởng tên Kính vương dã tâm bừng bừng kia sẽ đơn giản buông tha thế lực của ‘thiên hạ thủ phủ’?” Lưu Vân tà nghễ Mộ Dung Linh, không lý nào tên này không minh bạch đạo lý rõ như ban ngày này.
“Điều không phải!” Mộ Dung Linh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Lưu Vân cả nửa ngày rồi bỗng nhiên cười nói: “Do đó ta cũng không có ý định giao cống phẩm cho hắn.”
Lưu Vân cau mày, mơ hồ cảm thấy rằng nếu hắn còn tiếp tục nghe sẽ bị cuốn vào phiền phức không nhỏ, kỳ quái chính là cuối cùng cũng không có ra tay cắt đứt.
“…Ân oán giữa tiên phụ với người kia ta cũng không rất rõ ràng, cũng không hiểu vì sao cha biết người kia sẽ không đáp lại chính mình những vẫn tử tâm tháp địa (cam nguyện phục tùng), thậm chí lấy mẫu thân rồi cũng nhớ mãi không quên. Biết bản thân sắp rời khỏi nhân thế cư nhiên còn lưu lại di mệnh muốn đem hết toàn lực giúp hắn!” Mộ Dung Linh có chút không kiềm chế được, phẫn nộ nắm chặt song quyền.
“…Người ch.ết không thể sống lại, huống hồ ngươi cũng không phải là kẻ cổ hủ như vậy.” Lưu Vân thản nhiên nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Linh nhãn thần buồn bã, thập giọng tự chế giễu: “Ông ta đương nhiên biết được rằng sau khi cha ta mất đi ta cũng sẽ không nghe lệnh ông ta, đã dùng…di thể của cha ta làm áp chế!”
Lưu Vân không khỏi bội phục sự gian xảo của lão cáo già kia, ở thời không này “Trăm điều thiện, hiếu đứng đầu” vẫn là chủ đạo, những kẻ hơi có chút ngông nghênh đều xem bốn chữ ‘Hiếu tình trung nghĩa’ so với sinh mệnh còn muốn trọng yếu. Bất quá, nếu chỉ vì thế mà hy sinh toàn bộ Mộ Dung thế gia thì… “Chỉ có như vậy thôi sao?”
Nhìn ra sự lạnh lùng trong mắt Lưu Vân, Mộ Dung Linh trong lòng căng thẳng, lắc đầu cười khổ nói: “Đương nhiên là không. Mộ Dung thế gia ngoài các loại tiền tài quyền thế ở ngoài còn âm thầm ẩn dấu thế lực, phân bố trên nhiều lĩnh vực khác nhau đáng ch.ết chính là, để có thể thao túng những thế lực này cần có bảo vật gia truyền của Mộ Dung gia, nếu không có tín vật thì dù là cha ta cũng không có cách nào nắm trong tay mọi thứ…”
“Mà cái thứ đáng ch.ết đó chỗ nào không nằm lại nằm trong tay của ông ta?” Lưu Vân nhíu mày, như vậy quả thực muốn ch.ết. Có hậu thuẫn cường đại như thế, còn không đi ngang thì đúng là đồ ngu!
Mộ Dung Linh trầm thống điểm đầu than thở: “Ta đã nhiều lần đột nhập vào vương phủ nhưng không thu được chút gì, ta hoài nghi lão đem cha ta cùng bảo vật đều giấu ở trong cung. Mà nếu thực như vậy thì không khác gì biển rộng tìm kim, muốn trộm đi thi thể còn khó hơn là lên trời!”
“…Ngươi nói mấy cái này với ta có tác dụng gì? Không phải là muốn ta giúp ngươi ăn trộm nó chớ hả?” Lưu Vân vẻ nghiền ngẫm nhìn hắn, bọn họ cũng không tính là rất thuộc lạc.
“Bất…bất quá, ta thực lòng mong muốn ngươi có thể giúp ta một tay. Hai người chúng ta liên thủ không chừng còn có một tia hy vọng.” Mộ Dung Linh giương mắt nhìn thẳng Lưu Vân, hai tròng mắt kiên định lấp lánh như sao đêm.
“Nga? Dựa vào cái gì ngươi cho rằng ta sẽ giúp ngươi? Ta dường như cũng không được chỗ tốt nào cả.” Lưu Vân nhìn Mộ Dung Linh không biểu lộ gì, mắt phượng hơi lưu chuyễn, thầm nghĩ không phải là sẽ dùng thân tương hứa cái loại này đấy chứ?
“Dựa vào cái gì?…Ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là trực giác. Rất kỳ quái, ta tại sao lại mạc danh kỳ diệu tín nhiệm ngươi thế…” Đôi mắt nhìn Lưu Vân lộ ra vài phần mù mờ, “…Chỗ tốt sao, ngươi muốn gì đều có thể mở miệng.”
“Ha hả…Cái gì cũng được sao? Nếu là ta muốn ngươi…”
Mộ Dung Linh kinh ngạc nhìn Lưu Vân, trừng đến nỗi hai tròng mắt muốn lòi ra, khuôn mặt tuấn tú lúc đỏ lúc trắng.
Thấy biểu tình không ngừng biến hoá trên mặt hắn, Lưu Vân lúc này mới ý thức được rằng dù là lời nói bình thường cách mấy thì từ trong miệng mình bay ra cũng trở nên tối vô cùng, vội vàng bổ sung tiếp: “Muốn ngươi cho ta một lời hứa, về phần là cái gì thì đợi ta nghĩ được sẽ nói cho ngươi. Đương nhiên sẽ không đưa ra những yêu cầu mà ngươi làm không được, thế nào?”
Mộ Dung Linh trừng mắt nhìn hắn, từ trong hàm răng hung hăng phun ra hai chữ: “Thành,giao!”