Quyển 1 - Chương 12: Ý ngoại – Ngoài ý muốn
Lưu Vân kinh ngạc ngưng mắt nhìn mạt thân ảnh đĩnh ngạo kia rời đi, bỗng dở khóc dở cười lắc lắc đầu, rủ mắt ngắm nghía vài sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay. Y ra tay tuy mạnh mẽ độc ác, nhưng tịnh không có sát ý tàn tuyệt, đây cũng là nguyên do Lưu Vân dù đi ra mà không lập tức phản kích. “Ngẫu nhiên tùy hứng sao?” Khóe miệng Lưu Vân cong lên một độ cong khó phát hiện, “Thêm một chút xíu nữa, rớt xuống sẽ không phải là vài sợi tóc a…. Ta nên cảm tạ ‘bất sát chi ân’ của ngươi thế nào đây?…” Hàng mi thật dài rủ xuống, che khuất ý cười tà chợt lóe rồi biến mất trong mắt hắn.
Một lúc lâu, Lưu Vân ngẩng đầu, hướng chỗ hắc ảnh biến mất kêu lên: “Uy! Ngươi không nhìn ta, không sợ ta chạy sao?”
Đáp lại hắn vẫn là yên tĩnh như mộ phần, cùng với– thanh âm ” Cục, cục”.
Rất nhanh Lưu Vân phát giác, thanh âm này đến từ dạ dày mình. Ách, thật là đói quá…..
Hắn bất đắc dĩ cười cười, quay đầu nhìn lại đống lửa một bên không ai thêm củi đã muốn tàn, xoay người thuận tay lấy một cây củi cháy làm đuốc, đi vào rừng săn thú. Ngự Lưu Vân hắn nếu bị đói ch.ết chẳng phải quá oan uổng rồi?
Đến lúc Lưu Vân thật vất vả bắt thỏ hoang trở về, xa xa đã trông thấy đống lửa vốn phải tắt rồi lại bốc cháy mạnh, một bóng đen cao lớn ngồi thẳng tắp bên cạnh, ngọn lửa nhảy nhót chiếu lên khuôn mặt nghiêng tuấn lãnh của y, phía sau chỉ để lại cái bóng cô tịch mà u ám bị ánh lửa kéo dài thật dài.
Nhìn thấy Lưu Vân đến gần, Liễm Hàn nhìn lướt qua thỏ hoang trên tay hắn, thản nhiên nói: “Ngươi không đi sao.”
Lưu Vân ngớ ra, lập tức lại nở một nụ cười nhẹ phơi phới nói: “Ngươi nghĩ ta chạy sao? Ha ha…..”
“Cho dù ngươi muốn trốn, ta cũng có thể tái giết ngươi.” Liễm Hàn liếc Lưu Vân, dời gót muốn đi.
Lưu Vân lên tiếng gọi lại: “Ngồi xuống ăn chút gì đã, chỗ đó đứng thoải mái lắm?” Lưu Vân ngó y vẫn ẩn thân ở đại thụ, khẽ cười nói. Đang khi đó, thành thạo lật thỏ nướng, mùi thịt chậm rãi tỏa ra.
Liễm Hàn dừng cước bộ, ở đâu cũng không sao cả, nhưng người này lại muốn giở trò hay gì đây? Thoáng do dự, xoay người lại ngồi ở một bên, khép hờ mắt, yên lặng dưỡng thần.
Không lâu sau, thịt đã chín, Lưu Vân xé một miếng đưa cho Liễm Hàn. Y mở mắt, nhưng không có nửa phần ý đón nhận. Lưu Vân khẽ nhướng cao mi nói: “Thế nào? Sợ ta hạ độc không dám ăn hả?”
Liễm Hàn liếc xéo Lưu Vân, cuối cùng cũng nhận lấy. Cắn một miếng nhỏ, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Lưu Vân có chút buồn cười nhìn y trả lời: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng ăn thịt thỏ?” Không phải chứ, người này ngoại trừ giết người ra cái gì cũng không biết sao?
Liễm Hàn khẽ lắc lắc đầu: “Không biết.” Lại cắn vài miếng, hương vị thật quái dị.
Lưu Vân kinh ngạc ngó y bỗng cảm thấy hơi đáng thương. Hắn nhét một miếng thịt vào miệng, chợt nhớ tới không có gia vị, nhíu mày nói: “Đắng quá.” Chịu thôi, có ăn là tốt rồi. Lưu Vân bất đắc dĩ thở dài, như giận dỗi trệu trạo quai hàm.
Vị này mà là “Đắng” hả? Liễm Hàn liếc Lưu Vân cực không giống đang ăn, bĩu bĩu môi, thờ ơ nhìn hắn tiếp.
Sau một trận gió cuốn mây tan, cả ngày lao động khốn khổ khiến Lưu Vân dần thấy mệt mỏi. Hắn ngó Liễm Hàn vẫn ngồi ngay ngắn nhắm mắt dưỡng thần, miễn cưỡng nói: “Vãn an.” Đang muốn nghiêng người nằm xuống, lại nghe tiếng Liễm Hàn khó hiểu hỏi: “Cái gì?”
Lưu Vân chống nửa người, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười biếng nhác: “Vãn an chính là ý giấc ngủ ngon.” Dứt lời liền tự biên tự diễn nằm xuống nhắm mắt ngủ. Chẳng qua, hắn vẫn chưa ngủ, có một tên sát thủ lãnh huyết như vậy ở đây, ngủ được mới là lạ.
Vãn an sao? Khuôn mặt Liễm Hàn căng ra một mạt trào phúng, thân là sát thủ, được ngủ đã là xa xỉ, y có bao năm không ngủ ngon giấc rồi?
Ánh trăng lay động trong bóng cây hỗn độn, lẳng lặng rắc lên khuôn mặt ngủ yên của Lưu Vân, Liễm Hàn yên lặng nhìn hắn, khép mi chợp mắt.
Hôm sau, nắng sớm, gió lạnh phất qua lá rụng.
Liễm Hàn bỗng cảm thấy dưới mũi nhồn nhột, đột nhiên mở đôi mắt như băng phách, theo bản năng ngửa ra sau, nghiêng người, đồng thời rút “Nguyệt phách” chưa từng li thân ra giơ lên chém, cơn gió nhẹ nhu hòa chợt hóa thành kiếm khí sắc bén gào thét vút qua, lớp cỏ mềm mại không kém một ly lại bị chém thành hai nửa, trong nháy mắt, phía trước một gốc đại thụ hai người ôm xuể “Hoa” một tiếng nứt thành hai nửa, ầm ầm ngã xuống đất. Lưu Vân đã sớm nhảy ra xa mấy trượng mang theo mỉm cười tà tà tùy ý dựa bên một thân cây khác, trong tay cầm nửa cọng cỏ.
Liễm Hàn cảnh giác quét mắt qua bộ mặt khiếm tấu (muốn bị đập =..=) kia của Lưu Vân, lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm cái gì?” Mình cư nhiên ngủ mất?!
() 欠奏: Khiếm tấu: thiếu đánh = muốn bị đập! Hai từ này chúng ta sẽ thường xuyên gặp trong suốt tác phẩm. Vâng, bộ mặt của tiểu Vân rất chi là muốn bị đập nha =..=
” Gọi ngươi dậy a.” Lưu Vân nhún nhún vai, không hề gì quơ quơ nửa cọng cỏ còn sót lại trong tay, “Chẳng phải ngươi không thích bị người khác đụng vào sao? Chỉ có dùng cái này la.”
“…. Ngươi không biết nói hả.” Liễm Hàn hơi nhướng cao mi, tay phải âm thầm tụ lực đè lên chuôi kiếm, kỳ thật y vốn định nói dùng loại này cũng giống nhau, nhưng chưa nói ra. Trước đây một mình một người cũng nhiều lắm là chợp mắt mà thôi, vì sao rõ ràng có tên này ở đây……
“Như vậy thú vị hơn.” Lưu Vân khẽ cười lên, bỗng cảm thấy lời này quen thuộc, trong đầu đột nhiên hiện ra dáng vẻ Lưu Tiêu khi đó bất đắc dĩ mà khả ái dở khóc dở cười như quả táo đỏ, mắt phượng tà ngạo không khỏi tuôn ra một tia ôn nhu. Lưu tiêu…. Chẳng biết thế nào rồi a….
Băng mâu đủ để xuyên thấu hết thảy kia của Liễm Hàn tự nhiên chú ý tới biến hóa rất nhỏ này, mắt phượng tỉ mỉ mang theo một chút buồn bực không hiểu, thân thể chuẩn bị một bước vút lên rời đi, ở bên tai Lưu Vân để lại một mạt hồi âm như có như không: “Còn không mau đi.”
Lưu Vân nhìn phương hướng bóng đen biến mất cười khổ nói: “Không cần đuổi vậy chứ….”
Liên tiếp ăn gió nằm sương trong rừng mấy ngày, thật vất vả đến một tòa trấn nhỏ, nghe ngóng sơ qua, hai người liền biết qua Bình Sam trấn không lâu sẽ đến được Huyền Diệu. Trấn này tuy nhỏ, lại là nơi quan trọng, quan cổ (quan lại và thương nhân) xuất nhập Huyền Diệu nhất định phải đi qua, nên cũng phồn vinh náo nhiệt.
Lưu Vân vừa tới trấn liền đi thẳng đến mặt tiền một gian khách *** tạm được, đang muốn mở miệng, nào ngờ chưởng quầy nhìn cũng không nhìn Lưu Vân, híp cặp mắt tam giác, khịt mũi nói: “Trong này đều là khách phòng thượng hảo, ngươi muốn ở trọ á, hai lượng bạc một đêm, đưa tiền trước!”
Thật đúng là mắt chó thấy người thấp! Lưu Vân trong lòng hừ lạnh một tiếng, chẳng phải là ở trong rừng lay lất hai ngày, y phục rách chút, trên người hôi chút sao. Thôi đi, vẫn là không cần gây thêm chuyện thì tốt hơn, loại gia hỏa này, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận với lời gã nói qua. Vừa định lấy bạc, đã thấy một thỏi bạc vững vàng đặt trên quầy.
“Hai gian phòng hảo hạng.” Liễm Hàn liếc xéo Lưu Vân, khẽ cong hàng mi như dẫn theo một tia cười nhạo, tự ý đi lên lầu. Lưu Vân cũng vui vẻ bớt việc, chẳng ừ hử gì mà cười cười, đi theo lên lầu. Nào biết chân trước vừa mới vào cửa phòng, theo sau tiến vào ba thân ảnh quen thuộc, đương nhiên, Lưu Vân tất nhiên là không nhìn thấy.
“Chưởng quầy, ba gian phòng hảo hạng…. Chưởng quầy?” Một vị nam tử dáng vẻ trầm ổn gõ ba tiếng thật mạnh lên quầy, gọi Đường chưởng quầy còn đang lâm vào kinh diễm.
“Làm gì…. Ai nha, thật có lỗi, ba vị gia là nghỉ chân a hay là ở trọ? Trong này….” đến một vị công tử tuấn tú, giờ có tới ba, hôm nay thổi trúng gió gì a?
“Đủ rồi đủ rồi, ba gian phòng hảo hạng.” Nam tử lấy ra hai thỏi bạc đặt trên quầy, chưởng quầy thức thời ngậm miệng.
“Còn bao lâu đến được Huyền Diệu?” Một vị nam tử thân cẩm y tuấn nhã khác lên tiếng hỏi thăm, nam tử mắt phượng mi cao, tuấn tú phi phàm, giơ tay nhấc chân toát ra khí chất đạm nhã thanh ngạo.
“Đại khái khoảng hai ngày.” Thanh y nam tử bên cạnh mỉm cười đáp, tuấn nhan suất khí khiến người ta như mộc xuân phong, tự nhiên mà bỏ qua không chú ý đến *** quang chợt hiện trong cặp mắt u thâm kia, “Đợi đến Huyền Diệu thành, Tiêu huynh sẽ thấy được ngươi tâm tâm niệm niệm….”
“Thệ!” Lam y nam tử thấp giọng ngăn lại, nhưng tịnh không có vẻ giận hờn, chỉ thản nhiên nói, “Nghỉ ngơi một lát trước đi.” Trong một thoáng xoay người, mắt phượng thanh minh tuôn ra một tia lưu quang ôn hòa.
Lưu Vân tẩy đi một thân phong trần, thay ngoại sam ngọc bạc nhẹ nhàng, tùy ý buộc mái tóc dài lên, chẳng mấy chốc lại khôi phục ung dung tiêu sái lúc trước.
Sơ tẩy xong, hắn lập tức lững thững xuất môn chuẩn bị đi khắp trấn dạo chơi. Vừa bước ra cửa phòng, hai người làm hắn ý không nghĩ tới xuất hiện tại chỗ ngoặt cầu thang cách đó không xa — chính là Lưu Tiêu cùng Thệ Thần đã lâu không gặp.
Lưu Vân trong lòng cả kinh, theo bản năng trốn vào trong căn phòng bên cạnh, trong nháy mắt đẩy cửa mà vào, nghi vấn đều không phải là vì sao hai người kia ở nơi này, mà là vì sao bọn họ ở cùng nhau?! Lưu Vân tự dưng có chút buồn bực, chợt chú ý tới trong phòng có một người khác, đợi vừa thấy, Lưu Vân bỗng nhiên cảm giác được trái tim hoảng ngừng đập. Trời hỡi — đây là gian phòng của Liễm Hàn!
Tuy chỉ có một chớp mắt cực ngắn, lại đủ để làm da thịt mạch sắc mê người kia cùng đường cong hoàn mỹ cân xứng không hề giữ lại mà bại lộ trong tầm mắt Lưu Vân. “Xích” một tiếng, rèm cửa bị kéo ra, nhanh chóng bao lấy thân thể mê người kia, vội vàng vẫn giữ tảng lớn da thịt nơi ngực cùng xương quai xanh gợi cảm, đường cong tuyệt đẹp từ nửa vai đến cổ tôn lên khuôn mặt tuấn mị mà lạnh lùng của hắn, tăng thêm vài phân mê hoặc cùng ái muội.
Lưu Vân ở hiện đại luôn tiếu ngạo tình trường chưa bao giờ biết thân thể nam nhân cũng có mị lực khiến kẻ khác huyết mạch phún trương đến thế, hắn chỉ cảm thấy tiểu phúc một trận khô nóng, mỗi một tế bào trên thân thể đều như đang kêu gào, dục vọng bên trong muốn trào dâng mà ra làm hắn yết hầu khô khốc. Tiếng vang ngày càng gần ngoài cửa ép buộc kéo chút lý trí còn sót lại của Lưu Vân, hắn ra sức cắn răng một phát, một bước xông lên phía trước.
” Ngươi… Ngô…” Lưu Vân gắng gượng tiếp được một chưởng Liễm Hàn cực kì giận dữ đánh ra toàn lực, thừa cơ trong một thoáng y kinh ngạc, trở tay điểm huyệt Liễm Hàn, không màng ngũ tạng lục phủ đau nhức trong cơ thể, Lưu Vân đưa tay che miệng y, hạ giọng kề tai y nói: “Đừng lên tiếng! Xông vào là ta không đúng, hồi nữa ngươi trả thù thế nào cũng được… Khụ khụ…” Hô hấp nóng rực cùng giọng nói từ tính mang theo chút mê loạn.
Cuối cùng chờ tiếng bước chân xa dần, Lưu Vân thở nhẹ một hơi, tuy hiện tại Lưu Tiêu sợ cũng không nhận ra ta, nhưng còn có một Thệ Thần ở kế bên, cho dù bị vạch trần, hắn cũng không hề gì, lại chẳng hiểu nguyên do vô thức né tránh, cũng không biết là không muốn gặp mặt hai người họ, hay là không muốn bị Lưu Tiêu gặp được hai người họ.
Cảm giác đau đớn gọi tâm tư Lưu Vân về, “Khụ… Xuống tay thật đúng là mẹ nó nặng… Kỳ quái…. Thân thể ngươi nóng quá…. Ách, xin lỗi!” Lưu Vân chợt phát giác hai người đang ở vào một loại tư thế cực kỳ ái muội: Liễm Hàn chỉ quấn một tấm màn bán trong suốt, thân thể bán lõa, vẫn không nhúc nhích bị “áp” trên tường, Lưu Vân một tay ôm lấy y, một tay kia che miệng của y, Liễm Hàn thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được hô hấp hơi nóng nhanh dần của Lưu Vân, cùng với nhiệt độ thân thể ấm áp chỉ cách mấy tầng bố sam truyền đến.
Lưu Vân bỗng nhiên kinh ngạc cảm giác nhiệt độ thân thể hai người đều có xu thế lên cao nguy hiểm, lập tức buông tay ra, lấy chân khí điều giải khí tức hỗn loạn và tâm trạng buồn bực trong cơ thể, không dám nhìn thân thể cực độ dụ người phạm tội của y nữa. Liên tiếp hai vụ ngoài ý muốn, đánh cho hắn trở tay không kịp.
“Giải huyệt đạo cho ta!” Liễm Hàn có thể mở miệng nghiến răng nghiến lợi nói. Ấm áp trên người theo Lưu Vân buông tay bỗng nhiên mất, giọng nói trầm thấp dẫn theo một tia khàn khàn cùng tức giận rõ ràng. Y thề phải cho tên hỗn đản này muốn sống không được muốn ch.ết không xong!
Lưu Vân hơi cười cười vẻ xin lỗi, tìm kiện y phục ném cho Liễm Hàn, giơ tay giải huyệt y. Trong nháy mắt, hàn quang hỗn loạn sát khí mãnh liệt phiên chuyển mà đến, trực chỉ yết hầu Lưu Vân.
“Ta nói Liễm huynh, ngươi sẽ không vì một cái ngoài ý muốn ‘nho nhỏ’ liền muốn giết ta chớ?…. Vừa rồi là ta không đúng, tình huống bất ngờ, ngươi muốn ta bồi tội thế nào cũng được….. Lại không phải đại cô nương, nhìn một chút có sao đâu…. Rồi rồi rồi, đừng sinh khí…. Bằng không, ta cho ngươi nhìn, coi như huề nhau, thế nào?” Lưu Vân chật vật đông trốn tây lủi, tận lực không phát ra âm thanh, tiếc rằng Liễm Hàn từng kiếm một quyết tâm đâm xuống, vừa nén chịu chưởng thương, còn phải bồi vẻ mặt tươi cười, thật sự là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Lưu Vân vừa dứt lời, Liễm Hàn đột nhiên ngừng kiếm thế, lẽ nào là câu cuối cùng kia mới tính là “Công bằng”? Lưu Vân đang buồn bực, đã thấy Liễm Hàn sắc mặt băng lãnh như sương chợt biến thành vô cùng quái dị, đột nhiên thu hồi “Nguyệt phách”, lạnh lùng nói câu: “Nhàm chán.” Lưu lại Lưu Vân vẻ mặt kỳ quái, xoay người rời đi.
Lưu Vân ngượng ngùng cười cười, thở phào nhẹ nhõm, may mà là nam tử, nếu là nữ tử, chắc phải lấy thân tương hứa quá?
Trong lúc hoảng loạn, dường như có gì đó bị xem nhẹ mất rồi….