Quyển 2 - Chương 63: Bị thương
Người này thật là! Không có gì cả, còn dám mở y quán?!
Lưu Vân lục tìm nửa ngày mới thấy được một cái kéo được gọi là sạch sẽ trong ngăn tủ. May mà đang giữa mùa đông, vết thương không dễ nhiễm trùng, nhưng nơi này cái gì dùng để giảm đau cũng đều không có. Ngay cả nước cũng chỉ còn lại trong ấm trà một chút trà nguội.
Lưu Vân đặt Huyền Dục nằm lên giường, tận lực nhẹ giọng động viên: “Không còn cách nào khác, sẽ hơi đau, nhịn một chút.”
“Hừ, đâu chỉ là “sẽ hơi đau”? Mũi tên này đầu có móc, không thể rút, cần phải khoét móc ra, chỗ thịt bị thương cũng phải cắt bỏ, ma phật tán vừa vặn dùng hết rồi, chỉ có thể cố chịu thôi. Tiểu tử này cũng thật giỏi chịu đựng, từ lúc vào cửa không kêu một tiếng. Này, chịu không nổi cứ la lên đi.”
(Chú thích: Ma phật tán: Thuốc tê, tui nghĩ vậy)
Không được, la lên sẽ rất phiền phức. Có điều, hắn biết tên này có đánh ch.ết cũng sẽ không kêu một tiếng…
Lưu Vân đưa tay đến bên miệng Huyền Dục, mỉm cười nói: “Đau thì cứ cắn tay ta.”
Huyền Dục mở to mắt nhìn Lưu Vân một chút, hầu kết khẽ động, hàm răng vẫn gắt gao cắn chặt, chỉ lo thả lỏng yếu đuối sẽ theo đó tràn ra.
“Ôi, thật quật cường! Lát nữa đừng có cắn đầu lưỡi đó.” Lão đầu lắc đầu, đem kéo hơ hơ trên ngọn lửa, lau một chút dược thảo kì quái lên miệng vết thương.
Mũi dao vừa tiếp xúc với da thịt, chính là nhức buốt đến tận tâm. So với lúc nãy chưa rút tên ra thực sự thoải mái hơn gấp trăm lần.
Huyền Dục cắn răng chịu đựng, chỉ chốc lát sau, trên trán đã mồ hôi đầm đìa. Tóc đen dính sát vào trán, hai tay chặt chẽ nắm chặt màn giường, một tiếng cũng không kêu lên.
Không có thuốc cầm máu, lại không thể điểm huyệt ngăn chảy máu, dao thâm nhập sâu một chút, dòng máu đỏ sẫm phun ra, dao cắt vào thịt, dần dần lộ ra vết thương đen ngòm, đó chính là đầu móc mũi tên, khẽ động một chút, vết thương lại bắt đầu đau nhức.
Lưu Vân cảm nhận được y nhịn rất khổ cực, cả người đều run rẩy. Chính mình một bên hoàn toàn không giúp được gì… ch.ết tiệt! Giật mình, phát hiện lòng bàn tay chảy ra một mảng mồ hôi lạnh.
“A…” Huyền Dục khẽ kêu một tiếng.
Lưu Vân cả kinh, sợ là rút tên ra, y thực sự chịu đau không nổi. Không được, nếu để cho y cắn xuống, có khi răng cũng sẽ bị cắn nát!
“Há miệng! Muốn cắn liền cắn tay ta!” Lưu Vân có chút cuống lên.
Huyền Dục miễn cưỡng duy trì *** thần, không để cho mình ngất đi. Nhìn vẻ mặt sầu lo của Lưu Vân, y đột nhiên cảm thấy không phải là không chịu đựng được, thậm chí cảm thấy rất đáng giá…
Trước mắt càng ngày càng mờ dần, gương mặt tuấn mỹ của Lưu Vân tựa như phóng to ra trước mắt, ha ha, không xong rồi, xuất hiện ảo giác rồi…
Một giây sau, y hoàn toàn thanh tỉnh, hàng mi thật dài của Lưu Vân đã gần ngay trước mắt, bờ môi nóng bỏng khẽ trêu chọc cạy mở môi y, y cơ hồ có thể cảm thấy nhịp tim Lưu Vân. Hơi thở nóng rực phả lên mặt, y nhất thời không biết là tỉnh hay mơ, dường như quên vết thương trên lưng đang đau như lấy mạng…
Hắn đang hôn…y…
Cơ hồ tâm tình mừng rỡ như điên, răng môi không biết từ lúc nào hé mở, để hắn tiến vào chặt chẽ dây dưa…
Còn chưa kịp cảm thụ kĩ càng tư vị mất hồn này, người bỗng rời ra khiến Huyền Dục đột nhiên sững sờ, ngay sau đó, một đoạn cánh tay mạnh mẽ nhét vào miệng y. Gần như đồng thời, đột nhiên trên lưng là một trận đau đớn đến tận tim phổi lôi kéo sức chú ý của y, y theo bản năng liều mạng cắn xuống.
“A…” Lưu Vân kêu lên một tiếng, sợ là chảy máu rồi…
“Được rồi, cuối cùng cũng lấy ra được.” Lão đầu thở phào nở nụ cười, lau mồ hôi hai ba cái, không biết từ đâu lấy ra một bao ngân châm, thành thạo đâm mấy cái, băng vết thương lại, động tác lưu loát, cực kì thành thục.
Huyền Dục cả người như vừa qua một trận ác đấu, lúc này mới thoáng thả lỏng một chút, thở hổn hển, tay nắm chặt màn giường lúc này mới nới lỏng, trong lòng bàn tay sớm đã bị móng tay cắt thật sâu, chảy máu.
Lưu Vân khó khăn lắm mới rút tay ra được, chỗ cổ tay là hai hàng dấu răng đỏ sẫm, rướm máu.
“…Sớm biết như vậy đã tìm một miếng gỗ cho ngươi cắn…” Lưu Vân nhíu mày, nhận mệnh đưa tay qua cho lão đầu băng bó vết thương.
Huyền Dục gắng gượng nở nụ cười: “…Đại phu, vết thương này khi nào sẽ khỏi?”
Lão đầu vuốt vuốt bộ râu cá trê cười nói: “Hắc hắc, yên tâm đi, chậm nhất là khoảng mười ngày, dùng hết thuốc, bảo đảm không để lại sẹo! Nam nhân mà, có sẹo cũng không sao, tiểu tình nhân ngươi sẽ không chú ý đâu, ha ha. Tiểu tử ngươi thật lợi hại, lão phu còn chưa gặp ai như hai ngươi đâu.”
Lưu Vân chen lời: “Chúng ta không phải…”
“Đúng vậy, nam nhân có sẹo cũng bình thường mà, ha ha.” Huyền Dục khẽ cười, kề sát bên tai Lưu Vân thấp giọng nói, “Ta cũng hy vọng sẹo này sẽ lưu lại, còn mãi trên cổ tay ngươi, tốt nhất là lưu lại cả đời…”
Lưu Vân trong lòng rùng mình, im lặng một lát, đem quần áo ném cho y, lạnh nhạt nói: “Nơi này không thích hợp ở lâu, mặc quần áo tử tế vào rồi nhanh đi thôi.” Không nhìn y nữa, đi thẳng ra khỏi phòng.
Huyền Dục bình tĩnh nhìn theo bóng lưng hắn, trong ngực tựa như có nỗi muộn phiền trào dâng. Hầu kết khẽ động, nhưng không nói gì. Cắn răng chống đỡ ngồi dậy, trên lưng lại một trận đau đớn, một giọt mồ hôi rớt xuống vỏ chăn, hòa cùng máu tạo thành một vệt chói mắt.
Đưa tay cầm lấy quần áo, càng thấy không có một chút lực nào, quần áo cứ như vậy rơi xuống đất.
Huyền Dục lông mày nhíu lại, tay nắm lấy màn giường khẽ run rẩy.
Nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của người kia, trước mắt một trận choáng váng. Quyết tâm cố gắng nhặt lấy quần áo dưới đất.
Thoáng chốc, trên lưng đau như xé khiến trước mắt y nhòe nhoẹt nước.
Đau quá, trước giờ chưa từng đau như vậy…
Trên lưng gần như mất cảm giác, thật giống như ngàn vạn con kiến đang bò…
Rất muốn lớn tiếng kêu lên, để người kia biết mình đau…
Không thể vô dụng như vậy! Y đường đường là thái tử Huyền quốc, tương lai là thiên tử chấp chưởng càn khôn! Sao có thể yếu đuối như vậy?!
Từ nhỏ đến lớn quen sống trong nhung lụa, đã bao giờ chịu qua cảnh ngộ này? Từ trước đến giờ chỉ có nô tài tận tụy quỳ gối dưới chân, đâu đến lượt người ngoài lời lẽ vô tình…
Chỉ có hắn… Chỉ có hắn…
Lúc nãy, thật giống như rơi vào bình mật, chưa bao giờ trải qua cảm giác hạnh phúc như vậy…
Nhưng bỗng nhiên lại phát hiện, bên trong chẳng những không có mật, lại còn đầy ruồi nhặng!
“Ê, tiểu tử thúi, người ta thân thể bị thương, ngươi còn không giúp đỡ?!”
“Hắn có tay có chân, cần ta làm cái gì.” Lưu Vân hướng lão đầu chắp tay nói, “Tại hạ Vân Tiêu, còn chưa biết lão tiên sinh xưng hô như thế nào?”
“…Hừ, bây giờ mới biết khách khí à!…” Lão vuốt vuốt ria mép, liếc Lưu Vân, nói: “Có nhìn thấy bảng hiệu không? Chính là tên lão phu đó!”
Lưu Vân nghiêng đầu nhìn qua: “Địch Vương Diêm?”
“Đúng vậy, hắc hắc.” Địch Vương Diêm cười cười, chợt nghiêm mặt, “Tiểu tử, tiểu tình nhân của ngươi trên lưng không phải là trúng tên thông thường, loại tên có móc này, theo lão phu biết, hẳn là ‘Lưu Thương tiễn’, có điều, mười mấy năm nay chưa thấy ai bị thương như vậy…”
“Lưu Thương Tiễn” … Vãn bối biết rồi, đa tạ Địch đại phu, số bạc này xem như là tiền khám bệnh đi.” Lưu Vân lấy ra một thỏi vàng đặt lên bàn.
“Hừ! Ngươi nghĩ lão phu thấy tiền liền sáng mắt sao?! Cất đi!” Không ngờ, Địch Vương Diêm râu mép giật giật, trừng mắt, mắng một trận.
Lưu Vân mắt phượng đảo một cái, khẽ mỉm cười: “Không không không, vãn bối thực sự ngưỡng mộ lão tiên sinh y thuật xuất thần nhập hóa, đây chẳng qua chỉ là một chút tâm ý của vãn bối, Địch đại phu nhất định phải nhận lấy.”
“Ha ha, tiểu tử ngươi thật biết nói chuyện, được, lão phu nhận vậy. Thuốc này, nhớ cách mấy ngày thay một lần.”
“Đa tạ, vãn bối cáo từ.”
Dứt lời, vừa vặn Huyền Dục vừa bước ra, hướng Địch Diêm Vương chắp tay tạ ơn.
“… Ngươi không sao chứ? Đi được không?”
Huyền Dục cười nhạt, không lộ ra chút suy yếu nào như vừa nãy, dường như hết thảy mọi chuyện chưa từng phát sinh, “Không sao, trở về thôi.” Nói rồi đi thẳng ra ngoài.
“…” Lưu Vân không đưa tay dìu y, hắn biết, y có tôn nghiêm của y. Than nhẹ một tiếng, đuổi theo.
Địch Vương Diêm vuốt vuốt bộ râu cá trê, hai mắt híp lại, lẩm bẩm: “Ôi! Thực sự là… Đứa này so với đứa kia còn bướng bỉnh hơn… Tụi nhóc bây giờ thật là… Vân Tiêu sao… Ha ha…”
Ban đêm gió lạnh, đường phố yên tĩnh. Lưu Vân cùng Huyền Dục một trước một sau, mỗi người một ý nghĩ, không ai phá vỡ trầm mặc.
Lưu Vân thực sự không biết nên nắm bắt người phía trước như thế nào. Nói là không nghĩ đến, chẳng bằng nói đúng hơn là không dám nghĩ đến.
Huyền Dục… Tâm cơ quá sâu, sâu đến hắn ngay cả một mảy may cũng nhìn không thấu…
Lúc nãy trong lòng vừa mới buồn phiền sau này làm sao đối diện, y ngược lại tốt rồi, làm như cái gì cũng chưa phát sinh…
Y không có câu kia biểu lộ, hắn không có câu kia cự tuyệt, không có gì giữa họ, hoặc giả có lẽ đã kết thúc rồi.
Lại làm cho hắn vốn nên thở phào nhẹ nhõm lại càng lo lắng không yên…
Không khí trầm mặc ngột ngạt rốt cục bởi vì về đến khách *** mà kết thúc.
Vừa bước vào, liền trông thấy một bóng người cao cao ôm kiếm tựa ở cạnh cửa.
Liễm Hàn quét mắt qua Huyền Dục một chút, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên người Lưu Vân, nói: “Các ngươi về muộn như vậy, chạy đi chỗ kia sao?”
Huyền Dục ám muội nở nụ cười: “Vừa mới cùng Vân huynh đi tới Lạc Hoa uyển một chuyến thôi…”
Lưu Vân sờ sờ mũi, cười khổ: “… Vào phòng rồi nói sau.”
Trong phòng.
“… Là như vậy, Địch Diêm Vương đó giúp hắn trị thương, rồi mới về.” Lưu Vân nghiêng người dựa vào thành giường, trên mặt mang ý cười lười nhác, cầm lấy một lọn tóc đen dài của Liễm Hàn, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay.
“… Địch Vương Diêm? Chẳng lẽ là hắn…”
Lưu Vân ngạc nhiên, thẳng người dậy, hai tay quàng qua vai Liễm Hàn, tựa đầu đặt trên vai y, hỏi: “Ngươi biết hắn?”
“Ừ… Ngươi đọc ngược lại tên hắn đi.”
“Diêm Vương Địch?” Không phải là…
“Hừm, không nghĩ tới Quỷ Y đại danh đỉnh đỉnh lại ở chỗ này…”
Liễm Hàn cầm lấy tay hắn, nhìn vết thương trên cổ tay nhíu mày: “Tên kia cắn?”
Lưu Vân khe khẽ thở dài: “…Ừ.”
Không ngờ, người trong ngực đột nhiên trở mình đem hắn đè xuống giường, đưa tay kéo một cái, vạt áo trượt xuống, lộ ra bả vai trắng nõn pha màu lúa mạch.
Lưu Vân cười tà, “Vội vã như vậy sao, ha ha.”
Liễm Hàn lườm hắn, đem bả vai mạnh mẽ cắn xuống.
“Á! Ngươi biết lựa chỗ cắn quá!” Hai hàng dấu răng thật sâu…
Liễm Hàn hừ một tiếng: “Ta cũng phải khiến ngươi nhớ tới cả đời!”
Lưu Vân trong long chấn động, kéo y ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn.
Đột nhiên, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng hét thất thanh!