Chương 27: Săn độc giác tê
Hai người vừa đi vừa trò chuyện cười nói vui vẻ như một đôi tình nhân, hắn lấy lý do luyện khí để thỉnh giáo nàng, Lý Thanh Nguyệt lúc đầu cũng vui vẻ đồng ý nhưng sao đó nàng càng nghe hắn nói càng kinh ngạc dần dần chuyển sang hai người thảo luận, Long Thắng Thiên cảm nhận ánh mắt mọi người xung quanh hướng hắn ngày càng nhiều, cuối cùng cũng có người đi tới.
- Thanh Nguyệt sư tỷ, ta nghe nói vị huynh đệ này khí, vũ song tu là kì tài hiếm có không biết có thể thỉnh giáo một chút không?
Long Thắng Thiên trong lòng cười lạnh, thỉnh giáo hắn lại đi hỏi sư tỷ hắn là sao? Rõ ràng không để hắn vào trong mắt.
- Tiểu Thiên người cũng biết vũ kĩ sao?
Lý Thanh Nguyệt nhìn tên tiểu đệ này, lý luận của hắn về luyện khí đã đủ cho nàng kinh ngạc nếu hắn còn biết vũ kĩ thật sự là khủng bố.
- Thanh Nguyệt sư tỷ, ta chỉ biết một ít vũ kĩ nhưng chỉ giáo những tên này thì không thành vấn đề.
Triệu Đạt trong lòng khinh bỉ, hắn biết Long Thắng Thiên chỉ mới vào tiên môn không thể nào là đối thủ của hắn, người cứ mạnh miệng đi chút nữa ta sẽ cho người đẹp mặt.
Long Thắng Thiên tiêu soái bước ra nhìn về 4 người bên phía Triệu Đạt, 4 người đều là linh úy cấp 2, hai người sơ kì, hai người trung kì, thật đúng lúc cho hắn luyện tập.
- Các người lên từng người hay tất cả cùng lên?
Bọn người Triệu Đạt sầm mặt.
- Triệu sư huynh để đệ lên trước.
Vừa dức lời hắn nhìn Long Thắng Thiên nói.
- Người lên đi ta nhường người 3 chiêu.
Long Thắng Thiên mỉm cười chân vận ngự phong thuật, tay dùng liệt chỉ đánh về phía hắn, tên tiểu sư đệ giật mình không ngờ đối phương có tốc độ nhanh như vậy liền vận linh lực phòng thủ, Long Thắng Thiên di chuyển liên tục thay đổi phương hướng công kích làm đối phương không có khả năng đề phòng, tên tiểu sư đệ bị động chống cự nhưng được một lúc lại thấy cơ thể phát nóng, máu huyết sôi trào.
- Chuyện gì xảy ra? Không lẽ ta bị tẩu hỏa nhập ma?
Hắn không dám vận linh lực tiếp nếu không bị tâm ma cắn trả nhẹ thì bị phế tu vi nặng thì mất mạng như chơi, hắn cắn răng đỡ một chỉ của Long Thắng Thiên sao đó lộn vài vòng trên mặt đất, lúc này mấy người Triệu Đạt liền chạy đến.
- Tam sư đệ người không sao chứ?
- Không, không sao?
Long Thắng Thiên ở một bên mỉm cười.
- Vị sư huynh này, người không phải nói sẽ nhường ta ba chiêu sao? Không lẽ mỗi lần người nhường một chiêu lại lăng một vòng, ba vòng là ba chiêu sao?
- Người…
Triệu Đạt lúc này tiến đến.
- Vị sư đệ này người kinh công bất phàm, ta cũng muốn cùng người so vài chiêu.
- Này người tưởng người là ai, nơi đây là nhà của người sao? Muốn đánh ai là đánh sao?
Lý Thanh Nguyệt tiến lên nói, tuy nàng không quá thân với Long Thắng Thiên nhưng dù sao hắn cũng là người khí viện không thể để bị ăn hϊế͙p͙ với lại nàng đã hứa bảo vệ hắn để tên này đánh hắn bị thương sao này làm gì còn mặt mũi.
- Thanh Nguyệt cô nương đây là chuyện riêng của vũ viện, người khí viện không nên xen vào.
- Bổn cô nương muốn xen vào thì sao? Người muốn làm gì ta? ta muốn nhắc nhở người nếu người còn bước đến một bước nhất định sẽ hối hận.
Triệu Đạt khinh thường hắn là người vũ viện chẳng lẽ sợ khí viện, lúc này bên tay truyền đến tiếng nói.
- Sư huynh hay là tạm thời bỏ qua cho hắn đi?
Triệu Đạt nhìn tên sư đệ liếc mắt với mình sao đó nhìn xung quanh liền tỉnh ngộ, vài chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm, hắn tin tưởng chỉ cần bước thêm một bước nữa thì vàn kiếp bất phục.
- Hừ, nếu Thanh Nguyệt cô nương đã mở lời thì tại hạ xin đợi lần sao vậy.
Long Thắng Thiên đứng một bên líu lưỡi không thôi.
- Vẫn là người xưa sáng suốt thà đắt tội tiểu nhân hơn là đắt tội nữ nhân nhất là nữ nhân xinh đẹp nếu không ngay cả ch.ết cũng không biết tại sao.
Hắn cười hì hì đi đến cạnh Lý Thanh Nguyệt.
- Thanh Nguyệt tỷ tỷ người thật lợi hại chỉ một câu nói liền dọa sợ một tên linh úy để tiểu đệ mở rộng tầm mắt.
- Đến bây giờ người mới biết sự lợi hại của tỷ tỷ người sao?
Long Thắng Thiên nhìn nàng trân trối, hắn chỉ nói cho có không ngờ nàng tin là thật, hài có dôi khi nữ nhân thật sự dễ lừa.
Sao khi Triệu Đạt rời đi hai người lại tiếp tục thảo luận Lý Thanh Nguyệt liên tục hỏi làm hắn không kịp trả lời chỉ ừ cho có lệ.
- Này người nói hắn thật sự bị một trái cây rơi vào đầu liền tìm ra định luật huyền ảo như vậy sao.
- Ừ.
- Vậy người nói tại sao ngày nào ta cũng ăn trái cây lại không tìm được?
- Việc này… chắc là do người không giống người.
- Ý người là sao? Người nói ta là ngu ngốc đúng không?
Long Thắng Thiên bị nàng chừng mắt đến hoảng sợ, hắn còn không tự kỉ đến mức một mình chấp hết mọi người ở đây.
- Thật ra thì có thể khi trái cây đó rơi xuống trúng đầu ông ta làm cho ông ấy lâm vào tình trạng đốn ngộ, hoặc nói không chừng đó là linh dược cấp 8.
- Người nói cũng có đạo lý.
Lý Thanh Nguyệt gật đầu sao đó hai mắt sáng ngời nhìn Long Thắng Thiên nói.
- Tiểu Thiên người thông minh như vậy chẳng lẽ cũng là bị thứ gì đó đập trúng đầu hoặc là té giếng các loại.
Long Thắng Thiên mặt đen lại, hắn rõ ràng rất tĩnh và đẹp trai lại bị nàng nói thành té giếng, hắn quang sát nàng mấy lần từ khi đến đại lục đến giờ chỉ có Hắc Dịch tiên vương là chiếm tiện nghi của hắn bây giờ lại tới thêm một người không lẽ người thông minh đúng là sợ mấy tên ngốc sao?
Đoàn người tiếp tục lên đường Đỗ Cương vẫn mặt lạnh băng đi trước, Long Thắng Thiên nhìn hắn một thân bạch y, mang trên mình một bạch kiếm lại thêm vẽ lạnh lùng nếu đặt ở kiếp trước chắc chắn làm cho mấy cô nàng rung động.
- Không biết ta có nên thay đổi một ít hình tượng không?
Lúc này hắn đột nhiên phát hiện phía trước là một vùng đất trống đây là một trong các nơi được đánh dấu trên địa đồ có nhiều độc giác tê xuất hiện nhất.
- Thanh Nguyệt sư tỷ, lần này ta đến đây là săn độc giác tê nơi này có khả năng chúng xuất hiện do đó ta sẽ ở lại đây săn thú không thể đi cùng các người.
- Không sao, ta đi một mình cũng được.
Long Thắng Thiên nhìn nàng cười hì hì nói như không có chuyện gì liền thất vọng, không lẽ nàng tình đậu chưa khai chưa biết yêu sao?
- Vậy ta đi trước.
Long Thắng Thiên vừa bước đi Triệu Đạt trong mắt lóe lên vẽ do dự.
- Hừ, lần này tạm tha người tốt nhất đừng để ta gặp lại.
Long Thắng Thiên tiến về phía bãi đất trống, tuy nói đất trống là do không có rừng nhưng cũng có một số bụi cây to.
- Lão Dịch đến lúc trả thù rồi.
- Tiểu tử vừa nãy khi người rời đi tên tiểu tử kia đã động sát khí ta xem người nên ít đào hoa lại thì tốt hơn.
Hắn nghe ra lão Dịch là đang cười nhạo hắn từ khi đến đại lục hắn chưa từng giết một ai, phải nói cuộc sống ở địa cầu ảnh hưởng hắn không ít nhưng hắn thật sự có thể giữ tay không dính máu suốt cuộc đời sao?
- Đến muộn không bằng đến sớm nếu đã muốn thay đổi bản thân thì phải làm triệt để.
Long Thắng Thiên nhìn một vòng xung quanh nơi đây có một con suối vài bụi cỏ cao, ngoài ra đểu không có gì để ẩn nấp, độc giác tê thường đi theo đàn nếu một con hắn có tự tin solo nhưng một bầy thì chính là tự ngược.
- Lão Dịch người đón thử xem lần này ta có thể bắt được bao nhiêu con độc giác tê?
- Làm sao ta biết.
- Được, trong một canh giờ người nói xem ta có thể bắt được bao nhiêu con độc giác tê? Lần này ta đã nhượng bộ lắm rồi người đừng nói ta thấy già liền bắt nạt.
- Hừ, ta đoán người không bắt được 10 con.
- Vậy nếu ta bắt được thì sao?
- Liên quan gì đến ta?
Long Thắng Thiên sầm mặt lão già này thật khó dụ a, hắn đi đến một chỗ trống lục tìm trong túi trữ vật không có lấy một cái vũ khí, hắn đành lấy một khối tài liệu địa cấp trong giống như một khúc cây vận linh lực bắt đầu đào, sao nữa canh giờ hắn đào được một cái hố đường kính gần 1 dặm sâu 10 trượng.
- Không hổ là tài liệu địa cấp đào đất cũng rất kinh khủng.
Hắn ném vài chục trái lựu đạn vào trong hố sao đó bắt đầu đi tìm độc giác tê, Long Thắng Thiên đi hơn 10 dặm liền phát hiện phía trước có một bấy độc giác tê gần 100 con trong đó con lớn nhất là yêu thú cấp 2 đỉnh phong.
- Đây cũng không phải một đàn lớn a.
Lần trước kháng thú triều bầy độc giác tê do một con yêu thú cấp 3 dẫn đầu lên đến mấy ngàn, nhìn từng con yêu thú đang di chuyển trên đồng cỏ Long Thắng Thiên bắt đầu tiến lại gần sao đó tung ra một đòn liệt chỉ vào ngây con gần nhất.
- Người đừng ngây thơ nữa, chỉ lực của người vốn không mạnh lại ở khoản cách xa như vậy tấn công không khác nào gãi mong cho chúng.
- Khà khà, ta làm sao lại rãnh như vậy người cứ đợi xem kịch vui đi.
Hắn tiếp tục tấn công độc giác tê, kết quả tốt nhất mang lại là dẫn đến hai con hiểu lầm cắn lộn, sao nữa canh giờ bầu không khí có kì lạ mấy con độc giác tê đực thì nhìn lẫn nhau mấy con cái thì tụm một chỗ.
- Tiểu tử người thật vô sỉ, ta còn có một môn thiết diện thần công người có muốn học không?
Long Thắng Thiên không hơi đâu nghe lão nói, hắn lấy ra ngu đầu mã diện phóng thẳng đến chỗ mấy con cái, tiếng xe mô tô vang lên làm cả bầy đều quay đầu lại nhìn trợn mắt, một con bò vàng đang đại chiến với hơn 30 con độc giác tê cái không rơi vào thế hạ phong, liên tục bị 30 con tê cái hút vào vậy mà còn đứng được, Long Thắng Thiên mặt nhăn như khỉ hắn nhớ lúc trước xem kênh thế giới động vật đâu phải như thế này.
- Không lẽ do ta dùng thôi tình độc quá liều.
- Tiểu tử người không biết trên đại lục này lấy thực lực vi tôn sao? một con yêu thú đực muốn giao phối đều phải đánh bại con cái.
- Ta kháo, tại sao người không nói sớm.
- Người không phải nói có kịch vui sao? nếu ta nói ra thì còn xem gì nữa a.