Chương 100: Giết chết hoàng tử
Tần Ninh đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng 3, huyệt ở hai tay, hai vai và hai chân đều ngưng tụ được linh hải.
Khác với võ giả bình thường, mỗi lần hắn ngưng tụ linh hải đều cần có chín luồng tiểu linh hải mới được viên mãn.
Ngưng tụ cỡ này đủ để khiến cảnh giới Linh Hải tầng 3 của hắn bộc phát ra được sức lực còn hơn cả võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 5.
“Aaaaaa...”
Trong giây phút ấy, đạo ấn ký kia bùng cháy. Có tiếng cháy và xương gãy vang lên, cánh tay trái của hắn ta đã đứt gãy và rơi xuống đất, hóa thành bụi bay rồi biến mất.
Tu La Viêm ấn là linh quyết nhất phẩm, vốn dĩ mang theo sự sát phạt chứa khí hủy diệt. Tần Ninh hấp thụ Thiên Hỏa Linh Tinh, cơ thể ẩn chứa phàm hỏa, phối hợp lại đương nhiên sẽ càng mạnh hơn!
“Aaaaaaaaaa....”
Minh Hiên lúc này đã hoàn toàn gào lên.
Tần Ninh lại dám chặt tay hắn ta!
Cánh tay này đã biến mắt, trừ phi tìm được một thần dược nào đó giúp mọc xương mọc thịt thì đời này hắn ta sẽ trở thành một kẻ tàn phế!
“Giết ch.ết hắn, giết ch.ết hắn đi cho ta!”
Minh Hiên đã hoàn toàn phẫn nộ.
Mà Minh Vũ ở bên cạnh cũng đang ch.ết sững.
Tần Ninh... đã phế một cánh tay của Minh Hiên.
Chuyện này không hề nhẹ nhàng hóa giải như việc đánh gẫy tay Minh Triệt lần trước!
Dù sao cánh tay của Minh Triệt vẫn còn đó, vẫn gắn lại được, nhưng Minh Hiên thì mất hẳn rồi.
Nếu bị hoàng đế Minh Ung biết thì Tần Ninh sợ là không thoát được tội ch.ết!
Minh Vũ lúc này hoàn toàn ch.ết đứng.
Nhưng mười mấy võ giả cảnh giới Linh Hải phía sau Minh Hiên đã tấn công, Minh Vũ không kịp nghĩ nhiều mà xông thẳng lên.
Tần Ninh chắc chắn biết được bí mật của kiếm Thanh Nguyệt và Thanh Dương, hắn không thể ch.ết được!
Một tiếng “soạt” vang lên, Minh Vũ xông tới chặn trước người Tần Ninh.
“Thanh Long ấn!”
Một tay vung ra, sức mạnh khổng lồ xông tới.
Ầm...
Ấn ký đó tỏa ra và biến thành một luồng ánh sáng xông thẳng ra ngoài.
“Tần công tử đi đi, để ta ứng phó cho!”
“Đi?”
Tần Ninh cười lạnh: “Người ta sắp giết cả nhà ta rồi kìa, ta đi làm gì?”
Minh Vũ nghe vậy thì chỉ thấy đau đầu.
Phải làm sao mới tốt đây?
Tần Ninh này thật sự là không sợ trời không sợ đất mà!
Không lẽ hắn không biết mình đang muốn giết một vị hoàng tử sao?
“Bạch Hổ ấn!”
Nhìn mấy người xông tới, Minh Vũ lại chém ra, nhưng mục tiêu của chúng lại là Tần Ninh.
“Muốn ch.ết à!”
Nhìn đám người xông về phía mình, Tần Ninh hừ lạnh rồi bước ra, hơi thở sát phạt tràn ngập.
Trong tay hắn xuất hiện một thanh côn mảnh, tên võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 3 kia chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại.
Thanh côn mảnh xuyên qua trường kiếm, đâm thẳng vào ngực tên đó, xuyên thủng ngực của gã.
Cho đến ch.ết, gã cũng không biết thứ Tần Ninh nắm chặt trong tay là gì?
Sáng sớm ra không có mấy ai đi lại, nhưng giết nhau giữa đường thì đương nhiên sẽ thu hút không ít ánh nhìn.
Từng cỗ thi thể rơi xuống, lúc này Tần Ninh đã lộ ra sát ý.
Uy hϊế͙p͙ người nhà hắn?
Cho dù hoàng đế Minh Ung đứng ở đây thì cần tát vẫn phải tát.
Vụt vụt....
Đột nhiên lại có người xuất hiện vào lúc này.
Có người bay ra từ góc đường.
Diệp Viên Viên đi đầu, rồi Khô lão, nhóm Diệp Lượng xông đến với sát khí bừng bừng.
Soạt...
Một cây roi dài vung ra, Diệp Viên Viên đánh tới, một tên hộ vệ ngã xuống.
Nàng đứng bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận nhìn quanh.
“Công tử, ta tới muộn!”
“Không tính là quá muộn đâu!”
Tần Ninh dừng tay rồi nói: “Đám này chưa uy hϊế͙p͙ nổi ta đâu!”
Nghe vậy, rồi nghĩ đến thủ đoạn Tần Ninh sử dụng tối đó, Diệp Viên Viên cũng hiểu được rằng dù nàng không đến thì Tần Ninh vẫn có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng lần này nhìn Minh Hiên đang nằm vật dưới đất, mất một cánh tay, Diệp Viên Viên chẳng hề kinh ngạc.
Tần Ninh làm ra chuyện gì thì nàng cũng thấy... rất bình thường!
Mười mấy người bị Minh Vũ chặn lại, cũng bị Diệp Viên Viên chặn lại.
Tần Ninh cầm gậy mảnh trong tay, bước đến trước mặt Minh Hiên.
“Ngươi... Ngươi định làm gì?”
Minh Hiên sợ hãi nói: “Ta là hoàng thử của đế quốc Bắc Minh, là con trai của Minh Ung đại đế, ngươi dám giết ta sao?”
“Đương nhiên là dám rồi!”
Tần Ninh khom người, nhấc chân lên, lạnh nhạt nói: “Ta không giết Minh Triệt là vì niệm tình hắn ta là hậu nhân của Minh Uyên đại đế. Ta tha hắn ta hai lần, nhưng thêm ngươi nữa đã là lần thứ ba rồi!”
“Người xưa có câu, quá tam ba bận, nếu không thì người ta thật sự sẽ cho rằng ta sợ Minh gia mất?”
“Ta thấy hậu nhân của tên nhóc Minh Uyên đại đế kia đời sau càng kém hơn đời trước, thanh trừng một vài con sâu cũng tốt!”
Tần Ninh nói xong thì tung gậy mảnh trong tay ra.
Cây gậy mảnh đó có tốc độ cực nhanh.
“Hỗn xược!”
Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
Có vô số người xông tới lúc này, đứng đầu là một người đội mũ đen, chân đi giày đen, mặc trường bào màu đen, trước ngực là một con kim long năm vuốt.
“To chuyện rồi!”
Minh Vũ khổ não nghĩ.
“Vương thúc!”
Minh Vũ nhìn người đàn ông áo đen rồi chắp tay nói.
“Vũ nhi, cháu đang làm cái gì vậy? Huynh đệ của mình sắp bị người ta giết rồi mà cháu còn đi giúp đỡ người ngoài?”, người đàn ông mặc áo đen không nộ mà uy, hai tay đặt sau lưng, quát lên.
“Vương thúc...”
“Đừng có gọi ta là Vương thúc, U vương ta không có đứa cháu như ngươi!”
Nghe vậy, sắc mặt Minh Vũ trở nên trắng bệch.
“Sao? Được phong làm thân vương nên thấy mình đủ lông đủ cánh rồi phải không? Có thể giết luôn huynh đệ của mình à?”
“Cháu không...”
U Vương!
Một vị vương gia có danh tiếng hiển hách trong đế quốc Bắc Minh, là em trai song sinh của hoàng đế đương triều, có thân phận và địa vị cực kỳ cao.
Bị U Vương mắng, sắc mặt Minh Vũ trở nên khó coi.
Hắn ta vốn không có xuất thân cao quý, nhà mẹ thì yếu, trong hoàng thất chẳng ai coi trọng hắn ta.
U Vương hừ lạnh, quay ra nhìn Tần Ninh.
“Bất kể Minh Hiên phạm lỗi gì, nhưng ngươi muốn giết nó ở đây thì đáng bị xử tội ch.ết!”
Nghe vậy, Diệp Viên Viên cầm roi dài ba trượng chặn trước người Tần Ninh.
“Cô bé nhà họ Diệp?”
U Vương “hừ” một tiếng: “Cha ngươi ở đây còn đỡ, tuy ngươi đã giác tỉnh hoàng thể, nhưng... ít nhất là bây giờ thì vẫn kém lắm!”
“Ông có thể thử xem!”
Diệp Viên Viên thản nhiên nói.
Nghe vậy, U Vương lắc đầu.
Ánh mắt ông ta khóa chặt trên người Tần Ninh.
“Nếu ta là ngươi, ta