Quyển 2 - Chương 38: Suy luận

Từ Thiên Dận gọi điện tới làm cho Hạ Thược hơi bất ngờ, nhưng cô lập tức nhớ ra, vỏ đao Long Lân là anh làm ra, đạo bùa trên mặt cũng do anh vẽ. Cô xuất đao, anh liền biết.


Nghe qua điện thoại là âm thanh động cơ xe, xem ra tốc độ rất nhanh, Hạ Thược nói nhanh: “Không có việc gì, đã giải quyết xong rồi. Sư huynh không cần đến đây.”
Từ Thiên Dận tốc độ xe một chút cũng không giảm, hỏi: “Em thật ra là đang ở nơi nào?”


Hạ Thược nghe xong cười khổ một tiếng, hai người vốn hẹn ngày mai sẽ gặp nhau. Bởi vì ngày kia cô phải về nhà, Từ Thiên Dận ở quân khu sắp xếp công việc ổn thỏa, cùng cô ngày mai đi mua quà cho cha mẹ cùng sư phụ, liền muốn đem anh đến làm cu li. Chưa gì bây giờ đã gặp mặt.


Tính tình của Từ Thiên Dận, Hạ Thược là rõ ràng, anh đã lên tiếng thì nhất định sẽ tới, khuyên sao cũng vô dụng. Vì thế đành nói: “Anh đến Vọng Hải Phong đi, anh đến nơi thì em trở về. Tóm lại em không sao, anh chậm rãi mà chạy xe.”


Hạ Thược vừa nói vừa nhìn giờ trên màn hình di động, nói tiếp: “Nếu anh đến sớm hơn mười một giờ, em không cho anh vào.”
Cô biết đoạn đường từ quân khu lái xe đến đây, phải mất hơn hai tiếng, bởi vậy liền quy định thời gian cho anh, khỏi chạy xe quá nhanh, trên đường không an toàn.


Quả nhiên, cách uy hϊế͙p͙ không cho vào của Hạ Thược là dùng được, âm thanh tiếng máy xe bớt ồn hơn một chút, Từ Thiên Dận buông một câu: “Chờ anh.”
Sau đó, liền cúp máy.


available on google playdownload on app store


Hạ Thược cất điện thoại, Cung Mộc Vân nhìn nhìn cô, trong bóng tối ánh mắt lóe lên đầy thâm thúy, không biết đang nghĩ cái gì.
“Anh bị điện thoại giật điện tê liệt luôn à?” Hạ Thược nhíu mày hỏi.


Cung Mộc Vân cười, bấm gọi một dãy số khác, đứng bên kia liếc liếc Hạ Thược, cười nói: “Tình cảm sư huynh muội của hai người cũng tốt quá.”
Hạ Thược nhún vai, cảm tình của tôi tốt hay không thì liên quan gì đến anh nhỉ?


Cô không đáp, nghe thoáng thoáng tiếng của Nghiêm Long Uyên trong điện thoại. Cung Mộc Vân nói vài câu đơn giản, rồi cắt máy.
Lúc này, bên ngoài tiếng âm thanh ồn ào vang lên, “Sao lại thế này? Tầng này sao đèn lại không sáng?”
“Ủa? Sao lại không có ai báo?”
“Không biết, mau đi xem khách thế nào !”


Hạ Thược vừa nghe thanh âm, liền quyết đoán đem các loại cửa trong phòng đóng lại, đem tình huống bên trong ngăn cách với bên ngoài, sau đó nhìn về phía Cung Mộc Vân. Tuy rằng, hai người có thể theo hành lang chạy trốn, nhưng vô dụng. Đêm nay phòng này là do cô đặt, trong phòng lúc này đầy người ch.ết như vậy, đao, súng, lựu đạn rãi rác khắp phòng, khách sạn sẽ báo cảnh sát, người bị tình nghi đầu tiên là cô. Cho nên, chuyện này phải cần An Thân hội ra tay xử lý.


Cung Mộc Vân trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng, nếu hắn không nhìn lầm, đêm nay cô là lần đầu tiên giết người. Hiện tại vẫn còn có thể trấn tĩnh như vậy, theo tuổi tác của cô, cộng thêm sinh ra trong một gia đình giáo dục theo kiểu truyền thống, trấn tĩnh như vậy, quả thực là không dễ dàng gì.


Tối nay nếu như không có cô, sợ rằng hắn sẽ không thuận lợi như vậy mà thoát thân. Với hắn, bị ám sát việc là việc như cơm bữa, nhưng với cô, chắc chắn là lần đầu.
Lúc này, trong phòng ánh đèn bật sáng.


Đột nhiên ánh sáng chói chang, mắt lập túc không quen, Hạ Thược híp mắt, trước mắt bỗng nhiên tối lại.
Một bàn tay che lấy đôi mắt của cô, hương thơm đàn ông thoang thoảng, Hạ Thược sửng sốt, theo bản năng liền đẩy ra.
“Hưm!” Cung Mộc Vân kéo cô vào phòng trong, bàn tay vẫn che che trước mắt.


Lúc này, bên ngoài âm thanh càng lúc càng lớn, có người ở ngoài hành lang chạy tới chay lui, “Này sao lại thế này? Khách đều, đều…”
“Đều làm sao vậy? Đều đã ch.ết hết?”


“Chắc là ngất đi thôi!” Người nói chuyện có vẻ hờ hững, nhưng ngay lập tức lại khẩn trương, “Này, sao lại thế này? Đồ ăn khách sạn của chúng ta có vấn đề sao?”
“Toàn nói nhãm! Những người khác ăn có việc gì đâu! Đừng động vào, chạy nhanh kêu xe cứu thương đi!”


Trên hành lang lại một phen nhộn nhịp, tiếp theo có người gõ cửa, “Xin hỏi khách ở bên trong, có việc gì hay không?”
“Chúng tôi không có việc gì, trước tiên cứ lo cho họ đi.” Cung Mộc Vân nói vọng qua cánh cửa.


Bên ngoài phục vụ thấy rất kỳ quái, khách ở phòng ăn đều ngất hết, phòng trong lại không việc gì? Nhưng lúc này đang lộn xộn, người thì không đủ, cũng lười hỏi nhiều, bỏ chạy đi kiếm người giúp.


Phục vụ sau khi rời đi, Cung Mộc Vân tay vẫn như cũ che trước mắt Hạ Thược, giờ phút này trừ bàn tay của hắn ra, cô cái gì cũng không thấy, chỉ có thể nghe người khác diễn tả tình trạng, nhưng không trực tiếp nhìn thấy xác ch.ết nào. Cô lúc này mới hiểu ra, là Cung Mộc Vân không muốn cho cô nhìn thấy thảm cảnh trong phòng.


Hạ Thược cười, có chút không quen lui một bước, tránh khỏi bàn tay, “Tôi ổn.”


Người là do chính tay cô giết, không muốn thì cũng đã giết rồi, còn sợ cái gì mà không dám nhìn xác? Còn nữa, tính mạng những người này là do cô lấy, mặc kệ nói như thế nào, mối nhân quả này là cô phải gánh. Nếu phải gánh, thì mạnh dạn đón nhận, nhìn những người này một chút cũng không sao.*






Truyện liên quan