Quyển 2 - Chương 19
*Biên tập:* Nguyệt Tận
Tức thời, trong ánh mắt kinh hãi nơi nam nhân, Mặc Khê Đoạn khẽ vỗ nhẹ tay, cửa mở ra, một nữ tử chừng mười sáu, mười bảy tuổi cúi đầu bước vào, tay mang một hộp gỗ nhỏ tinh xảo đưa đến hai người trên giường, sau đó liền vô thanh ly khai.
Ưu nhã kéo sợi dây bằng gấm kim sắc trên hộp gỗ ra, Mặc Khê Đoạn hướng nhìn về phía Nhai, cố ý dùng thứ động tác thong thả hết mức để mở hộp ra.
Những thứ trong hộp gỗ cũng chẳng có gì nhiều, nhưng đều phi thường tinh tế, gồm lọ mực với màu sắc yêu dị, mấy cây ngân châm cùng một bình ngọc khắc hoa, cực kì tinh xảo.
“……….” Nghiêng đầu nhìn vào trong chiếc hộp, song nhãn Nhai, trong nháy mắt, cơ hồ co rút cả lại.
Hắn chẳng biết bình ngọc đó chứa những gì, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được một thứ hàn ý quỷ dị. Lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Khê Đoạn hướng về phía mình, đem nắp bình ngọc rút ra.
“Ngươi muốn tự mình uống, hay là muốn ta uy?” Cúi người ghé sát vào nam nhân, Mặc Khê Đoạn cúi đầu trầm giọng hỏi.
“…………” Đáp lại hắn, chỉ có sự trầm lặng nơi nam nhân.
“Vậy thất lễ.” Ưu nhã nở nụ cười, Mặc Khê Đoạn ngửa đầu đem thứ trong bình ngậm lấy, chế trụ cằm nam nhân, dùng miệng mạnh mẽ đưa thứ đó quán nhập miệng Nhai.
“Ngô!” Cau mày, một thứ hàn ý khiến cả mao cốt tủng nhiên làm cho Nhai liều mạng giãy dụa, hắn có thể cảm giác được, thứ kia vừa vào đến miệng mình đã bắt đầu cử động, như muốn tiến vào trong cổ họng.
Nhưng kẻ đã bị chế trụ như hắn, căn bản không có đường phản khán, ngược lại còn bị Mặc Khê Đoạn thừa cơ trèo lên người, tùy ý ɭϊếʍƈ lộng khoang miệng.
“Ngươi rốt cuộc………cho ta ăn cái gì………….” Hồi lâu, nam nhân bị hôn đến hít thở không thông, cuối cùng cũng có cơ hội hỏi ra khỏi miệng.
“……….Ngươi không cần khẩn trương, chỉ là tình cổ mà thôi. Nó nhờ uống máu của ta mà trưởng thành, ngoan lắm…….” Dùng ngón tay ma sát môi dưới còn chưa hết sưng đỏ của Nhai, song nhãn Mặc Khê Đoạn dừng lại nơi nam nhân, ẩn hiện đôi chút mong đợi.
“Tình cổ……..ư……….” Nam nhân tóc xám vừa muốn nói gì đó, bỗng dưng cảm giác được một cỗ nhiệt khí không tài nào áp chế được bốc lên trong cơ thể, mà trung tâm cơn sóng nhiệt, lại đang từ thực quản hạ dần xuống…..
“Nó đang đi xuống…….” Mặc Khê Đoạn cười, ngón tay khẽ vỗ về thân thể Nhai, cũng thuận theo vị trí phát nhiệt kia mà di động……
“Nóng……” Sóng nhiệt càng lúc càng mãnh liệt, khiến Nhai chịu không được mà lắc đầu liên tục, thử cố thanh tỉnh đôi chút. Nhưng ý thức càng lúc lại càng mơ hồ, thế cho nên hết thảy những gì trước mắt nam tử, cũng đều khán bất chân thiết, chỉ có thể rõ ràng cảm giác được bàn tay đang bao trùm lên nơi thắt lưng hắn, lạnh lẽo đến tê dại cả người.
“Khó chịu lắm sao?” Giữa mê man, hắn mơ hồ cảm nhận được có người thổi nhẹ khẩu nhiệt khí bên tai mình….Nhất thời,một loại cảm giác ngứa ngáy khiến hắn vô thức rùng mình, khó khăn xê dịch thân thể.
Cuối cùng, sự khống chế trong cơ thể dần dần mất đi, hắn chỉ có thể vô lực ngã ra trên giường, nhìn đối phương, cúi đầu thở dốc.
“………..” Hắn chẳng biết bản thân mình giờ phút này bày ra cái loại tư thế gì, nhưng lại dị thường rõ ràng cảm nhận được, ánh mắt như đang ɭϊếʍƈ lộng khắp người mình kia, càng lúc càng cắn nuốt hắn.
“Nhai, lát nữa sẽ rất đau, ráng nhẫn nại một chút.” Mặc Khê Đoạn khẽ hạ mi mắt, lấy ngón tay tinh tế vuốt ve thắt lưng bóng loáng cùng vùng phía trong bắp đùi của Nhai, tuy thanh âm nghe thật bình tĩnh, nhưng rõ ràng đã mang theo chút trầm khàn của dục vọng.
Tiếp đó, hắn lấy ngân châm từ trong hộp gấm ra.
Khác với ngâm châm bình thường, chiều cao ước chừng hai tấc, đầu kim cực nhỏ, phần đuôi là bảo thạch được chạm trổ hoa văn tinh xảo, mặt ngoài còn ẩn hiện một tầng lưu quang vờn quanh.
Ấn phần hạ thân Nhai xuống, Mặc Khê Đoạn chăm chú quan sát một lát, tế châm đã nhuộm màu trong tay chợt không hề dự triệu mà đâm vào, rút ra, rồi lại đâm.
Nhanh, chuẩn, không hề có một tia do dự.
Cứ như hình ảnh kia đã sớm tồn tại trong tư tưởng hắn, mỗi một đường cong, mỗi một màu sắc, đều có thể hình thành một cách chuẩn xác.
Ngay cả vẽ trước cũng chẳng cần.
Mỗi một châm Mặc Khê Đoạn đâm vào, Nhai đều có thể cảm giác được thứ đau đớn bén nhọn mà tê dại.
Nhiệt độ khiến cơ thể hắn rối loạn kia, cũng càng lúc càng cao.
Nhưng điều làm hắn không tài nào chịu đựng được chính là, hình xăm Mặc Khê Đoạn đâm vào trên người hắn, lại từ phần eo, lan xuống phía bên trong đùi……
Nhất là khi đùi bị nâng lên, hình xăm đã đâm tới huyệt khẩu còn sưng đỏ kia, Nhai tức giận đến độ ngay cả hô hấp cũng trở nên run rẩy.
Hắn chưa bao giờ nhục nhã đến vậy……
Cũng chưa bao giờ vô lực như thế……
Nhưng, hắn nào có khả năng phản kháng…….
Chỉ có thể trơ mắt nhìn hình xăm đó bóc trần từng chút một sự khuất nhục vô hạn nơi con người hắn, từng li từng tí khắc sâu vào vị trí đáng xấu hổ kia của hắn……
Hình xăm đôi song xà quấn quanh đóa tuyết liên (*) cuối cùng đã hoàn thành, thân thể Nhai, cơ hồ cũng hư thoát.
Trên thắt lưng lấm tấm mồ hôi, đôi độc xà quấn lấy nhau trông thật sống động, lại ẩn hiện chút gì đó cuồng dại. Trong đấy, một ám kim độc xà hình thể có vẻ to lớn hơn, đang dùng thân thể quấn chung quanh bắp đùi rắn chắc của Nhai, xà tâm đỏ tươi, lại ɖâʍ đãng thâm nhập vào hậu huyệt hắn…..
Hình ảnh xinh đẹp đến vậy, trên làn da trắng nõn của Nhai, thanh lãnh mà lại liêu nhân.
Khiến người ta nhịn không được muốn chạm vào, rồi lại vì kiêng dè cái vẻ kiêu ngạo băng lãnh kia mà buông tay.
“Hợp lắm……” Ngắm nhìn tác phẩm của chình mình, đôi đồng tử u lam mà yêu hoặc nơi Mặc Khê Đoạn hơi hơi nheo lại, nhẹ nhàng tự cảm thán.
Trên sàng đan hỗn độn, nam nhân thân thể ướt đẫm mồ hôi, từng đường cong lạnh lùng mà biếng nhác trên khuôn mặt, lại ẩn hiện đôi chút mỏi mệt.
Hai tay bị hồng thừng buộc chặt đặt tại nơi đỉnh đầu, từng sợi tóc màu xám hỗn độn quấn quanh, cho đến thân hình xích lõa của hắn, cường hãn mà thon dài.
Nghiêm khắc mà nói, gương mặt nam nhân, cũng bình thường thôi, không gọi là tuấn mỹ, nhưng tuyệt đối chẳng khó coi.
Nhưng khối thân thể rắn chắc cực kỳ khêu gợi mà nam nhân sở hữu, cùng hình xăm xinh đẹp trên đùi đó, lại hài hòa đến kỳ dị, khiến người ta cuối cùng cũng chẳng thể nào dời đi tầm mắt.
Thân thủ vuốt ve bờ ngực phập phồng bởi vì hô hấp của nam nhân, Mặc Khê Đoạn cúi đầu ɭϊếʍƈ đi giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt người nọ, rồi chậm rãi hôn lên đôi môi đang thở hổn hển của hắn.
“…..Ngô……” Nam nhân cau mày, như phản xạ thần kinh, xoay đầu tránh né.
Thấy nam nhân rõ ràng đã hư nhuyễn, lại vẫn một mực kháng cự hắn, Mặc Khê Đoạn ảm đạm cười, cúi đầu cố chấp cắn lấy đôi môi nam nhân, bàn tay đang vuốt ve bờ ngực, cũng thong thả hướng phía dưới mà trượt xuống.
Ngón tay tinh tế mơn trớn hình xăm bởi vì vừa châm thứ xong mà còn hơi sưng đỏ, Mặc Khê Đoạn chợt cảm thấy một thứ thỏa mãn nói không nên lời.
Đây chính là dấu vết thuộc về hắn.
“Nhai………” Cọ cọ vào đùi nam nhân, thanh âm trầm thấp nơi Mặc Khê Đoạn, đã tràn đầy dục niệm vô phương áp chế.
“Ta muốn tiến vào……” Tâm tình tựa hồ tốt lắm, thế nên hắn mới có lòng hảo tâm hiếm thấy mà nhắc nhở, nhưng biết chẳng thể nào được đáp lại, không quản ánh mắt lạnh lẽo nơi nam nhân, kéo hai chân đối phương ra, trực tiếp đem dục vọng đã sớm sưng tấy đến phát đau kia, mạnh mẽ chôn vùi vào trong cơ thể nam nhân.
“Ân……Như thế nào vẫn chặt như vậy…………” Cau mày thở gấp một tiếng, Mặc Khê Đoạn vận động hạ thân, có chút kiềm chế không được mà cắn vào bả vai nam nhân.
“A………” Cơn đau đớn chợt đâm xuyên vào cơ thể làm nam nhân thống khổ đến run rẩy, nhưng vẫn không chút giãy giụa, chỉ cúi đầu thở dốc, nhắm dần lại hai mắt, trầm lặng để mặc đối phương tiến vào hắn. Mái tóc dài màu xám theo động tác của người nọ mà phi tán khắp một giường.
Co rút một trận, Mặc Khê Đoạn ôm lấy thắt lưng nam nhân, đưa cả người hắn ngồi lên đùi mình, vừa xoa nắn cặp mông đối phương, vừa tiến thật sâu vào trong cơ thể hắn.
Tư thế bỗng nhiên thay đổi khiến nam nhân không những liên tục lắc đầu, vài lần va chạm cực kỳ sâu lại khiến hắn cơ hồ nghẹn ngào ra tiếng.
“Nhai…….” Nhẹ giọng gọi tên nam nhân, động tác nơi Mặc Khê Đoạn chậm lại, đôi môi kìm lòng không được mà hôn lôn lên nam nhân, ɭϊếʍƈ cắn đôi môi nhạt màu của đối phương, sau đó lại đem đầu lưỡi vói vào bên trong môi hắn khuấy đảo, cho dù bị cắn đến tứa máu cũng chẳng hề rút khỏi.
Mãi đến khi nước bọt không ngừng từ nơi khóe miệng đang giao hợp giữa hai người, tựa như sợi tơ mảnh chảy xuống.
Thuận theo sự va chạm, mái tóc dài màu xám nơi nam nhân lay động một cách hỗn độn, cơ hồ che lấp cả hai mắt hắn, nhìn chẳng ra biểu tình, chỉ là, đôi môi không ngừng phát ra từng đợt thở dốc ướt át.
Giữa cơn khoái hoạt cực độ cùng sự thống khổ tr.a tấn, hai mắt Nhai dần dần mê ly.
“Nhai……..” Mặc Khê Đoạn khẽ mơn trớn thân thể kiên cường dẻo dai mà rắn chắc trong lòng mình, bỗng dùng thứ thanh âm mê hoặc, thong thả rót vào tai đối phương: “Thứ ta để lại trên người ngươi, không phải là hình xăm bình thường.”
“Nguyên liệu làm ra nó có nguồn gốc từ một bộ lạc thần bí ở Miêu Cương, là tinh huyết của một ngàn loại sâu độc…….Cũng là thứ mà tình cổ thích nhất.”
“Mà trong đó, còn trộn lẫn máu của ta, thế nên loài tình cổ bên trong cơ thể ngươi kia, chỉ nhận thức mỗi một mình ta.”
“Về phần người, tốt nhất đừng nên có hành vi thân mật cùng nam nhân khác, bằng không nếu nó nổi nóng, sẽ làm ra những việc mà ngay cả ta cũng chẳng thể khống chế được…….”
“………” nam nhân liếc nhìn Mặc Khê Đoạn một chốc, liền nhắm lại hai mắt, vẫn không hề lên tiếng.
Hắn còn có thể nói gì được nữa?
“Đương nhiên, lúc bình thường, nó rất ngoan. Nội lực của ngươi chẳng phải vì cái gì đó mà mất đi hay sao? Về điểm này, nó có thể bù đắp lại đôi chút, tuy nội lực torng thân thể ngươi không tới mức cường hãn, những cũng không kém bao nhiêu so với trước kia.”
Mặc Khê Đoạn hôn lên vầng tráng ướt đẫm mồ hôi của nam nhân, ôn nhu nói.
Khi ấy, hắn đã không biết, những việc mà hắn đã làm lúc đó, sở hạ thứ tình cổ kia, lại là điều khiến hắn phải hối hận suốt cả đời này……
* * * *
Một đêm hoang ɖâʍ dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua…….
Lúc Nhai một thân một mình yếu ớt tỉnh giấc, đã là buổi chiều của ngày hôm sau.
Ánh tịch dương mờ nhạt len lỏi vào căn phòng, xua tan hơi thở ɖâʍ tục đêm hôm đó, hết thảy, thoạt nhìn tĩnh lặng mà ôn hòa.
Mỏi mệt ngồi lên, Nhai phát hiện thân thể đã được thanh tẩy sạch sẽ, phủ lên một lớp trường bào mềm mại bằng tơ. Nơi gãy xương trên cổ tay, cũng đã được cố định lại, thượng dược, có hơi đau một chút, nhưng cũng không đáng lo ngại.
Lúc này, ngọa thất tĩnh lặng chỉ còn lại mình Nhai, Mặc Khê Đoạn chẳng biết đã đi đâu. Mặt bàn cách đó không xa, có một ít thức ăn còn bốc khói nghi ngút trên bếp lò nhỏ…..
Nam nhân chẳng tài nào nuốt nổi thứ gì, hắc bào mềm mại trên người bỗng rộng mở, cúi đầu vô tình nhìn thấy hình xăm xinh đẹp mà cực kỳ chường mắt kia nơi thắt lưng.
Hệt như đang cười nhạo sự nhục nhã mà hắn đã phải chịu đựng, lan đến giữa hai chân hắn một cách rõ ràng……
“……….” Nhai trầm mặc quan sát, bàn tay nắm chặt lấy y sam càng lúc lại càng run rẩy, đột nhiên, như kẻ phát cuồng tóm lấy sàng đan bên cạnh, như muốn lau sạch đi những dấu vết gai mắt này, dùng sức mà chà sát.
Ấy thế mà, dù có đem làn da ra cọ xát đến sấm huyết, hình xăm vẫn như bức tranh khắc sâu vào đó, không chút phai mờ, quấn quýt lấy thân thể hắn
Vứt chăn qua bên cạnh, Nhai hít vào một hơi thật sâu, một giây cũng chẳng muốn nán lại trên giường, liền bước xuống khỏi đó. Tuy chân vừa chạm tới mặt đất đã có chút suy nhược, nhưng cũng thích ứng nhanh chóng.
Trong cơ thể Nhai đã được cung cấp nội lực, trạng thái tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều. Chỉ là, đêm qua bị nam nhân liên tục xâm phạm, cưỡng bách đạt đến cao trào vô số lần, khiến hắn có chút choáng váng.
Điều làm hắn không tài nào chịu đựng được chính là, nơi giữa hai đùi hắn lại đau đến mức không cử động được. ch.ết tiệt hơn nữa, hắn còn có thể rõ ràng cảm giác được, thứ nóng rực đã từng chôn sâu trong cơ thể hắn kia.
Cả tần suất ra vào của tên ma nhân đó……
Biến mẹ ngươi đi, Mặc Khê Đoạn.
Chửi thầm một tiếng, nam nhân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đảo mắt nhìn quanh căn phòng, liền động thủ tìm kiếm vài thứ.
Chốc lát sau, phủ lên cơ thể lớp trường bào sắc đen thuần khiết, hắn đã tìm thấy trường tiên của mình…..Còn những vật phẩm tư nhân cùng quần áo, lại chẳng thấy đâu, xem chừng hết thảy đều bị lấy đi mất.
Về phần y phục cực kỳ sang quý đã được Mặc Khê Đoạn sắp đặt, lại bị hắn xé tan thành vải rách.
Tiếp đó, nam nhân không muốn tiếp tục ngồi đờ ra đấy, vừa muốn đi ra ngoài, cửa lại bị đẩy vào, một nữ tử cực kỳ đáng yêu, trên đầu có hai búi tóc đứng tại môn ngoại, trong tay bưng chút nước ấm để thanh tẩy cùng khăn mặt.
Thiếu nữ đó chính là Đường Linh, ngự dụng Thánh Y của Hắc Vực Hắc.
Tuy nàng không thích nam nhân trước mắt này tí nào, nhưng đối phương dù sao cũng là do Mặc ca ca mang về, xem ra rất quan trọng, đương nhiên phải thể hiện đôi chút ôn nhu nhã nhặn chứ.
Nữ nhân như thế, trong mắt nam nhân, mới là hảo nữ nhân.
Ngay khi Đường Linh vừa định nở một nụ cười tự nhận là ôn nhu ra, một câu của đối phương liền như đập thẳng vào mặt nàng không chút thương tiếc.
“Cút, đừng cản đường.” Ngữ điệu băng lãnh mà hờ hững, cứ như nói với loài giun dế đang chặn đường mình.
“………..”Thiếu nữ trừng lớn hai mắt, chẳng tài nào tin được, ở vào cái địa vị này, còn chưa có kẻ nào dám vô lễ như thế đối với nàng. Thân phận Thánh Y này, có là ai cũng phải kính nể nàng.
Ấy vậy mà, cái tên này cư nhiên……….
Mà điều khiến Đường Linh không thể chấp nhận được chính là, trước khí thế sâm lãnh nơi đối phương, nàng đã tránh lui….
Thậm chí, chỉ nhìn vào mắt đối phương thôi cũng chẳng dám……
Đối phương rời đi, nử tử giỏi giang kia đã tức giận đến độ đánh rơi cả chậu nước.
“A a a!! Đáng giận a! Hắn cư nhiên dám nạt nộ ta!”
Ước chừng nửa canh giờ sau, thiếu nữ xưa nay luôn đáng yêu trong mắt mọi người, thời khắc này, đã thực sự phát điên!
An toàn đứng ở trên đài cao, Đường Linh vừa đau lòng nhìn khói lửa nổi lên tứ phía tổng bộ của Hắc Vực Các, vừa chỉ huy thuộc hạ dập lửa cùng cứu lấy những văn kiện trọng yếu.
Đồng thời, trong lòng bi phẫn kêu gào:
Ai có thể nói cho nàng biết, tên kia vì cớ gì lại biết được cách bố trí của tổng bộ, vô thanh tức ở nơi trọng yếu thế này mà châm lửa! Hơn nữa, loại phương thức kích lửa này! Gian xảo đến độ người ta không thể dập tắt được!
Cũng chẳng biết đã dùng cái thứ phương pháp gì, mới đầu cả khói cũng ít đến đáng thương, cuối cùng, hỏa ở khắp nơi lại cùng nhau bốc lên, cứ như đã được tính toán trước……
Nhưng điều khiến nàng không thể chịu đựng được chính là, Hắc Vực Các các chủ cư nhiên lại biết chuyện này!
Mặc ca ca mà nàng tối kính yêu, Mặc ca ca khôn khéo lại lãnh khốc….ấy thế mà lại để lộ ra nụ cười bất đắc dĩ mà tràn đầy sủng nịch!
Lão thiên a! Thứ bị đốt chính là tổng bộ của hắn! Không phải đống rác ở hậu viện nhà hắn a!
“Mặc ca ca! Vì cái gì lại không phái người đối phó hắn! Cứ như vậy mà thả hắn đi chẳng phải quá thuận lợi cho hắn hay sao! Ngươi…..”
“Đường Linh, ta nhấn mạnh một lần cuối cùng.” Không đợi nàng nói hết câu, Mặc Khê Đoạn liền cắt ngang lời nàng: “Về việc của hắn, ngoại trừ ta, không cho phép bất kì kẻ nào can thiệp vào.”
Ngữ khí nơi Mặc Khê Đoạn không chút nghiêm khắc, thậm chí vẫn ôn hòa như trước.
Ấy vậy mà, Đường Linh biết rõ tính tình của hắn, cuối cùng cũng chẳng dám hé răng.
Đứng ở đài cao, Mặc Khê Đoạn nhìn theo thân ảnh quen thuộc đang dần dần biến mất ở nơi phương xa, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười ý vị thâm trường.
Sau lễ tình duyên hôm đó, hắn đã biết.
Đối với nam nhân trong lòng đã có một kẻ khác này, ôn nhu, vốn chẳng còn ý nghĩa gì hết.
Chỉ biết chiếm không được thứ gì đó.
Hắn không có kiên nhẫn để mà đợi chờ.
Chờ đợi vô mục đích như vậy, chi bằng ra tay đoạt lấy.
Phóng xuất Thành Thủy Duyệt, hạ độc hắn chính là bước đầu tiên, kế tiếp, hắn sẽ từ từ làm cho Nhai nhận rõ một sự thật.
Nghiêm Lăng Phong, không đáng để hắn chờ đợi.
Chỉ khi hoàn toàn tuyệt vọng đối với người nọ, hắn mới có thể một lần nhìn đến kẻ vốn luôn ở bên cạnh mình…….
Đến lúc đó, có lẽ, bọn họ sẽ có thể chân chính nhận thức nhau……..
“Nhai, ngươi còn nhớ rõ ta sao…….”
“Nhớ rõ tiểu hài tử dơ bẩn, vô dụng từng bị người đời tùy ý lăng nhục hay sao……..”
Mặc Khê Đoạn khẽ vuốt diện cụ của mình, dùng thứ thanh âm chỉ hắn mới nghe được, nhẹ nhàng nói ra……
Chẳng ai biết được diện mạo của Mặc Khê Đoạn đằng sau lớp diện cụ đó.
Gương mặt kỳ thật phi thường tuấn nhã kia, lại mang theo vết sẹo dữ tợn trên đấy, cơ hồ khuếch trương ra tận mũi.
Thương tích đó, vốn do Nhai tạo thành……
Sâu, mà lại chẳng sâu, cắt tại lòng ngực nam tử………
————————————————
*(*) Tuyết Liên:*
Tuyết liên, một đặc sản hiếm có của vùng Tân Cương, là loài hoa sống trên độ cao 3000-3500m so với mực nước biển. Những ngọn núi tuyết ở vùng núi Thiên Sơn thuộc tỉnh Tân Cương – Trung Quốc chính là nơi mà người ta tìm thấy loài hoa này lần đầu tiên. Vì vậy, người ta đặt luôn tên cho loài hoa này là “Thiên sơn tuyết liên”.
Hạt của loại hoa Tuyết liên chỉ nảy mầm trong nhiệt độ dưới 0 độ C và phát triển tốt nhất trong khoảng nhiệt độ là dưới – 20 độ C. Nhưng trong 2 tháng đầu từ khi nảy mầm, loại hoa này có thể chịu được nhiệt độ 20 độ C. Mặc dù phải mất 5 năm mới nở hoa, nhưng một bông hoa “Thiên sơn tuyết liên” lại có tuổi thọ đến 8 tháng. Đây là một điểm đặc biệt của Thiên sơn tuyết liên này.
Loại hoa Tuyết liên đã sớm được sử dụng trong y học từ hàng trăm năm nay. Tuyết liên có hình dáng yêu kiều. Người Tân Cương thường nói sở dĩ Tuyết liên có một hình dáng yêu kiều như vậy là do nó được kết tinh từ gió, mây và tuyết. Tuyết liên có rễ màu đen, lá xanh và thường treo mình trên các vách núi. Dân tộc Hán đã coi loại hoa này là một loại dược phẩm quý chuyên điều trị bệnh phong thấp. Người Duy Ngô Nhĩ thì sử dụng nó trong điều trị các bệnh liên quan đến phụ khoa.
Trong các tiểu thuyết võ hiệp, tuyết liên được coi như một loại thuốc cải tử hoàn sinh và tăng cường công lực. Theo sách y học được ghi chép lại, tuyết liên có khả năng giải độc, chủ trị các bệnh liên quan tới phổi, bế kinh, thân thể đau nhức là các bệnh liên quan đến phong thấp. Người ta còn dùng loại hoa này để bồi bổ sinh lực cho đàn ông. Ngoài ta, tuyết liên còn có khả năng làm co tử cung, chính vì thế loại hoa này nghiêm cấm sử dụng cho phụ nữ đang mang thai vì nó sẽ dẫn tới xảy thai hoặc thai ch.ết lưu khi sử dụng. Tuy nhiên, loại hoa này có tính nhiệt, khi ăn vào mồ hôi sẽ chảy nhiều. Có tin nói, sau khi ăn loài hoa này, người ta có thể cởi trần đi trong tuyết mà không thấy lạnh. Có những loại tuyết liên mang độc tố và trước khi sử dụng, người ta phải ép hết độc tố ra thì mới có thể sắc hoặc lấy làm thuốc.
(Chẳng hiểu sao, nó làm ta liên tưởng tới cái bông atiso >.< ~ Anyway, thanks *tamnhin.net *for this helpful information)
—————————————————————————–
Bây giờ tới phiên ta nói chuyện đây, ta thực sự là vì quá bận, chứ chẳng ai muốn ngâm PVN cả (ta sợ ăn cái gì ngâm lắm O___O). Ta biết nó khó chịu tới cỡ nào khi cả tháng mới đọc được 1 chap, và ta thành thật xin lỗi mọi người *dập đầu*.Từ nay về sau chương nào cũng cực kỳ dài, nên mỗi thứ 7, cn có thời gian ta sẽ edit 1 đoạn….vì thế trong thời gian tới sẽ tiếp tục ngâm nữa…heh…ngâm thôi chứ không có bỏ à ^^, ta đã hứa hoàn thành là sẽ hoàn thành (dù bản thân ta cũng đang đợi Dược tỷ ngâm =______=). Chúa phơi khô đứa nào thất hứa đi >.<.
Com của mọi người chính là động lực thúc đẩy ta làm việc, thông cảm cho ta nếu ta không rep một cách đàng hoàng nhé, cứ xem mỗi chap ta up chính là 1 lần reply cho mọi người đi ^^. Nàng Hikari của ta (tự nhận) …đừng cau có, mau già lắm O___O
Còn 1 chuyện nữa, có người hỏi ta cái câu “nếu chẳng một lần…..” dưới cái pic của Nhai là trong bài thơ nào….Đó chỉ là vài câu ta lảm nhảm cho wp này nó thêm chút thi vị thôi (với đứa ngu thơ mù chữ như ta thì 30 phút mới nặn ra được 4 dòng đó đó *mếu*)
Và, nhiều người thắc mắc, tuổi của các nhân vật trong PVN ra sao? Hôm nay ta tổng hợp luôn cho mọi người nắm rõ hén ^^
*Hiện tại:*
Nhai 32 tuổi
Phong 24 tuổi
Duyệt 23 tuổi
Mặc Mặc 21 tuổi
(Ta bị ngạc nhiên à nha….nhỏ nhất mà …láo nhất =)) )
Chỉ main characters nên ở đây ta không tính em thị tòng a~ nhưng lúc này thì em ấy 17 tuổi
*Lúc gặp nhau*
Phong 14 tuổi
Nhai 22 tuổi
Bé Duyệt 13 tuổi
Nhóc Mặc 11 tuổi
*Lúc Phong & Duyệt chia lìa*:
Phong 16 tuổi
Nhai 24 tuổi
Duyệt 15 tuổi
*Lúc cục cưng Mặc Mặc gặp được Nhai*
Mặc 7 tuổi
Nhai 18 tuổi
Cái bọn nghé non khoái gặm cỏ già:”>