Chương 39: Đầu trộm đuôi cướp
Giang Nam. Hắc Viện.
Lâm Tố Đình dán mắt vào hàng rào dây leo, thấy hai tên binh lính cầm thương đứng yên như trời trồng. Bọn chúng đang bảo quản kho thuốc. Cuối dãy hành langg còn có đội quân thiết giáp đi tuần tra. Nàng thò vô tay áo rút ra hai cây trâm cài tóc, định dùng chúng làm ám khí phóng vào tử huyệt của hai tên binh sĩ thì nghe tiếng chân khe khẽ sau lưng. Lâm Tố Đình quay mình, há hốc miệng rồi sa sầm nét mặt:
- Cô đến đây làm chi? – Lâm Tố Đình nạt khẽ - Nhỡ bị phát giác thì ch.ết cả đám!
- Tôi muốn phụ cô lấy thuốc – Nữ Thần Y cười cầu tài, tay chỉ trỏ hướng kho thuốc.
- Ai nói cho cô theo vậy? – Lâm Tố Đình quắc mắt – Mắc công tí nữa phải lao tâm cứu cô!
Nữ Thần Y nhẹ giọng:
- Nhưng cô đâu có biết Tuyết Liên nằm ở chỗ nào trong kho chứa thuốc.
Lâm Tố Đình phẩy tay:
- Thì đi lòng vòng kiếm thứ bông màu trắng, bộ khó tìm lắm sao?
Dứt lời, Lâm Tố Đình quay mình lại, xoay cổ tay phóng cặp trâm cài xuyên qua hàng rào dây leo. Ám khí đâm phập vào cổ hai tên quân binh. Bị trúng tối nhược huyệt, nạn nhân xấu số tắt thở ngay lập tức. Lâm Tố Đình lẹ làng rùng mình phi thân bay qua khỏi hàng rào, dang tay đỡ hai tấm thân lực lưỡng nhằm ngăn tiếng động khi bọn chúng ngã xuống đất. Rồi nàng mở cửa kho, lôi tử thi vào trong, đặt xác ch.ết ở góc phòng và quay trở lại đóng cửa.
Nữ Thần Y đứng đợi bên ngoài, thập thò trông ngóng. Chốc chốc lại vạch lá nhìn rồi thì áp sát tai vào hàng rào hòng nghe động tịnh.
Một khắc trôi đi, Lâm Tố Đình bóng hình đâu mất, dường như đã bốc hơi khỏi trái đất. Nữ Thần Y chà hai lòng bàn tay vào nhau, tâm trí như mớ tóc sau khi gội, rối tung rối mù. Nàng chà đến gần rách da thì đột nhiên có bàn tay chộp lấy bờ vai. Kẻ này động thủ từ đằng sau, êm ái đến mức nàng không hề nghe tiếng chân đến gần.
Nữ Thần Y toan hét toán thì bị bàn tay nữa bịt chặt miệng. Tiếp theo là giọng nói của Lâm Tố Đình:
- Cô đừng sợ, là tôi.
Nữ Thần Y quay đầu lại, nhăn mặt trách:
- Cô làm tôi hết hồn.
Và nàng hỏi vồn:
- Đã lấy được hoa Tuyết Liên chưa? Nếu được rồi thì tụi mình tẩu.
- Còn chưa lấy được – Lâm Tố Đình thở hắt ra – Tôi đột nhập vào đó, bới muốn nát cả kho mà chẳng thấy một cánh hoa, ngay cả một cọng nhụy cũng không có.
- Sao thế? – Nữ Thần Y nhíu mày – Rõ ràng tôi để chúng ở trên kệ. Cô đã tìm kỹ chưa?
- Đương nhiên là kỹ – Lâm Tố Đình nói cứng – Tôi tìm muốn lòi con mắt cũng không thấy mấy cái bông màu trắng đó đâu.
- Trời đất ơi!
Đối đáp đến đây, Nữ Thần Y bụm miệng nén cười. Phải mất chục giây nàng mới lấy lại vẻ quân bình cố hữu. Nữ Thần Y gõ đầu Lâm Tố Đình một cái, giải thích:
- Hoa Tuyết Liên màu trắng là khi chúng mọc ở trên cây, đang tươi tốt. Chứ Tuyết Liên trong kho thuốc thì đã được phơi khô, hóa thành màu nâu.
- Vậy thì tôi chịu – Lâm Tố Đình nhún vai – Trong kho đó chứa toàn là rễ cây rơm rạ, cái nào cũng hệt cái nào, tất cả đều là màu nâu. Rất khó nhận diện. Mà sao cô không viết ghi chú bên ngoài ngăn kéo cho dễ tìm?
Nữ Thần Y cúi đầu vẻ biết lỗi. Nàng sượng sùng nói:
- Lúc tôi cùng Hiểu Lạc tới Giang Nam thì có ý định dùng hoa Tuyết Liên để chữa trị bệnh tình của tam ca Quốc Khải. Cho nên tôi mới bảo Hiểu Lạc mang hoa theo. Nhưng khi tôi đến Hắc Viện thì phát hiện tam ca bị nhiễm độc huyết tạng nên đã không sử dụng đến những bông hoa đó. Rồi thì có biết bao sự kiện xảy ra, bận rộn quá thành thử tôi không có cơ hội xấp xếp thuốc men theo thứ tự. Kho chứa thuốc vốn đã bề bộn, Thiên Văn huynh ấy quăng đồ vật lung tung. Tôi chỉ nhớ là đặt để gói hoa ở trên chiếc kệ.
- Giờ tính làm sao? – Lâm Tố Đình rầu rầu chép miệng.
Nữ Thần Y hất đầu về phía hàng rào:
- Tôi sẽ đích thân vào trong đó.
Lâm Tố Đình dòm Nữ Thần Y trân trân từ lông mày đến lông chân, thầm đánh giá bản lĩnh của tri kỉ. Chưa tới nửa tí thì đã lắc đầu nói:
- Cô như vầy làm sao leo rào vô đó được. Có mà té lọi giò.
- Tôi đâu cần leo rào làm chi – Nữ Thần Y che miệng cười khẽ.
Rồi nàng kéo tay Lâm Tố Đình đi bọc sang bên hông học đường Hắc Viện. Tới gần cổng Nam Hải, Nữ Thần Y chỉ mớ dây leo khô héo. Lâm Tố Đình vỡ lẽ. Té ra hàng rào có chỗ hư hao, có thể chui vô dễ dàng.
- Chắc phải vậy thôi – Lâm Tố Đình gật đầu – Nhưng cô phải hết sức thận trọng.
Nữ Thần Y giơ hai ngón tay, nói:
- Nếu trong vòng hai canh giờ mà tôi không trở ra thì cô hãy đi về chứ đừng nên quay vào cứu tôi. Còn nếu mọi sự trôi chảy thì khi tôi thoát ra ngoài, tôi sẽ hội tụ với cô ở đỉnh đồi.
- Không được! – Lâm Tố Đình lắc đầu quầy quậy – Nếu cô bị bắt giữ thì tôi có thí cái mạng này cũng vào cứu cô.
Biết Lâm Tố Đình tốt tánh, muốn làm tỷ muội tâm giao có phước cùng hưởng có họa cùng chia nhưng Nữ Thần Y không muốn cả hai người bỏ mạng nên nảy sinh kế hoạch.
- Vậy còn nhiệm vụ cứu Thiên Nhân thì thế nào? – Nữ Thần Y cố tình nhắc nhở danh tánh của hán tử mà Lâm Tố Đình yêu mến – Huynh ấy rất cần có Tuyết Liên hoa cho nên nhiệm vụ của cô rất là quan trọng. Nếu tôi thất bại thì cô phải đến Thiên Sơn tìm tộc chủ để xin được vào thánh địa lấy hoa.
Sau khi nghe chính miệng Lâm Tố Đình hứa chắc. Nữ Thần Y giơ tay vạch đám dây leo.
Giang Nam. Hắc Viện.
Nữ Thần Y nhón chân như mèo đang săn chuột. Nàng len lỏi trên hành langg, vừa đi vừa ngó trước dòm sau đề phòng toán quân thiết giáp. May quá! Không có bất trắc xảy ra.
Lọt được vô kho thuốc rồi nàng cũng chưa dám thở phào nhẹ nhõm. Chỉ tới khi tay ôm gói vải đựng hoa Tuyết Liên thì Nữ Thần Y mới cho phép bản thân lau mồ hôi trán. Xong việc lẽ ra định trở ra ngoài nhưng vì lòng tham không đáy nên Nữ Thần Y đi một vòng. Thấy ngăn kéo gì cũng mở ra hốt một tí. Nào là hắc phong tử, húng chanh, lá rẻ quạt cho tới cam thảo đất, bạc hà, thuyền thoái, mã đề…
Nữ Thần Y cầm vạt áo lên xé toạc một mảnh khá to rồi dùng tấm vải đó gói các thứ lại và ôm khư khư trước ngực. Riêng gói Tuyết Liên hoa thì đã được nàng bỏ tọt vào tay áo.
Người đời nói tham thì thâm quả nhiên không sai chút nào. Lúc đi ngang tủ đựng nhân sâm, nàng lại với tay thó vài chục củ. Nữ Thần Y từng được mệnh danh là “nhà thông thái,” đầu óc vốn sáng suốt thông minh nhưng tối nay lại quên mất phương trình toán lý.
Vóc dáng của nàng đã gầy sẵn rồi, giờ ẵm thêm tùm lum thứ thành thử chân cẳng vướng vấp, quày quã lếch thếch tay xách nách đeo. Đang sắp ra tới cửa thì bỗng thân mình chúi nhủi. Hóa ra chân nàng quẹt trúng cạnh bàn. Nữ Thần Y té úp mặt xuống sàn khiến gói thuốc rơi vảy tứ tung. Củ nhân sâm lăn long lóc. Nữ Thần Y rủa thầm trong miệng trước khi lồm cồm bò dậy. Nàng quỳ gối trên sàn, huơ tay gom góp thuốc men để giúi trở vào gói vải.
Ác cái là đêm nay trời phạt người hiền. Đột nhiên cánh cửa mở toang. Nữ Thần Y nhắm chặt đôi mắt, than thầm, lòng ngỡ đoàn quân thiết giáp nghe có tiếng động nên tiến vô kho thuốc.
Vài phút trôi qua, Nữ Thần Y không nghe động tịnh bèn nghĩ “nếu đoàn hùng binh đến để bắt mình thì ắt phải có tiếng chân dồn dập chứ sao đằng này…” Nàng bèn đánh bạo hé mắt trông lên.
Ngặt nỗi không mở mắt thì thôi chứ mở mắt rồi thì nàng tá hỏa.
Đập vào mắt Nữ Thần Y là một trang nam tử nom vô cùng quen mặt. Đấng trượng phu đó có dáng dấp ngút trời, khí thế ngạo nghễ và anh tuấn khôi ngô. Nhân vật siêu quần này không ai khác hơn Phủ Doãn đại tướng quân. Dương Tiêu Phong đứng sừng sững chắp tay sau lưng nhìn tên gian tế.
Ngay thời điểm đó, hai người họ nhận ra nhau. Tim mênh mang nhớ chuyện hôm nào. Nghe trong hồn sóng vỗ lao xao.
Sau khi “kênh” một chập, Dương Tiêu Phong chìa một tay. Nữ Thần Y hiểu chàng muốn nàng nắm lấy. Chàng có ý muốn tạo cho nàng điểm tựa để đứng lên.
Nữ Thần Y gạt mạnh cánh tay cứng như thép sang một bên, đứng phắt dậy. Nàng liếc cửa ra vào, đầu nhẩm tính tốc độ của cặp chân. “Chỉ chừng năm bước là có thể thoát ly,” nàng ước lượng.
Nhanh như chim cắt, Nữ Thần Y lách mình sang bên phải, vụt chạy. Tới cửa, nàng lao mình ra ngoài. Nhưng tối nay Nữ Thần Y lỡ thời. Bài đáp án về quãng đường, vận tốc và thời gian của nàng sai lệch.
Dương Tiêu Phong như cơn lốc ùa đến chặn lối. Đang ngon trớn, Nữ Thần Y đâm sầm vào lòng ngực của Bắc quan đại nhân.
Binh!
Cho dù lúc đó có u đầu mẻ trán đi chăng nữa thì tái Hoa Đà cũng chẳng cảm giác. Nữ Thần Y hoảng hốt thối lui ba bước, long đôi mắt đẹp nhìn võ vương chí tôn.
Dương Tiêu Phong thư thả tiến lên ba bước. Nữ Thần Y lại lùi. Người tiến người thoái. Diễn biến mãi cho tới khi tấm lưng thon áp vào tủ thuốc chứa đựng nhân sâm ngàn năm.
Dương Tiêu Phong đứng sát rạt ngay trước mặt Nữ Thần Y. Khoảng cách giữa hai người họ trong tình thế này chỉ là manh áo. Chàng thấy lòng ngực của người đối diện nhấp nhô, đoán rằng trái tim đó đang đập thình thịch vì nàng hiểu bản thân hết đường bỏ trốn.
Dương Tiêu Phong nâng cằm giai nhân, trầm giọng hỏi:
- Nàng mới vừa đến đây, lại gấp rút muốn bỏ đi rồi à?
Nói xong, Dương Tiêu Phong đưa mắt nhìn đống “rác rưới” dưới sàn.
- Xin đại nhân đừng hiểu lầm – Đây là lần thứ hai Nữ Thần Y gạt tay chàng sang một bên. Nàng lẹ miệng đính chính - Tiểu nữ không có ác ý. Tiểu nữ tới đây chỉ cốt mượn một ít thuốc thang.
Nghe nàng phân biệt danh phận, trái tim chàng rã rời. Ba năm trước lối xưng hô xa lạ, ba năm sau cũng vẫn vậy mà thôi. Hai từ huynh muội xem như… qua phà rồi.
Ngây người một thoáng, Dương Tiêu Phong nhớ đến địa vị đôi bên. Nàng quyết vạch đất phân chia chủng tộc, chàng không biết phải làm gì hơn. Những hồi ức chứa chan kỉ niệm lung linh ánh nến trong gian nhà tranh giờ đã thành dĩ vãng. Tình nghĩa tàn phai như giấc mộng đêm dài.
- Mượn? - Dương Tiêu Phong đành cao giọng hỏi – Thế thì chủ nhân đã đồng ý hay chưa?
“Chủ nhân?” Nữ Thần Y nghĩ thầm “chủ nhân của Hắc Viện vốn là Thiên Văn. Huynh ấy hiện đang ở xa. Bây giờ học đường bị triều đình chiếm cứ cho nên chủ nhân trong câu nói đó nghĩa là hoàng đế Khang Hi, kẻ địch của bang phái Đại Minh Triều. Dương Tiêu Phong hỏi vậy là cố ý gây khó dễ cho mình đấy thôi.”
Suy tính lợi hại một hồi, Nữ Thần Y bèn nói:
- Hoàng thượng có muôn ngàn kỳ trân dị thảo trong Viện Thái Y thì cần chi kho thuốc nhỏ thó này? Còn những kẻ thường dân như tiểu nữ lại khác, rất cần nguyên liệu để cứu mạng. Tiểu nữ có người bằng hữu đang lâm bệnh, chỉ muốn mượn một ít thuốc mà hoàng đế cũng không cho, vậy còn là hiền tử chí tôn sao?
Tuy nàng xuất ngôn phạm thượng, lời lẽ đầy rẫy thách thức nhưng giọng nhẹ nhàng. Dương Tiêu Phong đứng nghe tiếng nói êm ả dịu dàng như làn vân trôi lang thang trên bầu trời. Nàng thiệt tình đang làm khổ chàng. Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản.
Quan niệm hồng nhan họa thủy này không phải là vô duyên cớ. Từ thời khai thiên lập địa, tất cả mỹ nhân trong thiên hạ đã là nghiệp chướng của các bậc anh hùng. Tình cảm quyến luyến của người con gái dễ làm chí khí quần hào giảm sút. Tấm chân tình của nữ nhi dễ khiến cho phấn đấu của nam nhi tiêu tan. Anh hùng là để thế nhân ngưỡng mộ nhưng anh hùng lại thường hay vướng vào vòng lụy trai gái yêu đương.
Chẳng hạn như bây giờ, Dương Tiêu Phong bị giai lệ làm cho lòng dạ bâng khuâng, mặt mày lớ ngớ. Chàng vốn là một đại anh hùng hào kiệt, bạt sơn lấp biển. Ngoài ngạo thiên lãnh địa thì cũng đã từng hô phong hoán vũ. Chàng lui tới võ lâm bấy lâu năm và chỉ nhìn giang hồ bằng nửa con mắt. Nhưng cho dù có anh dũng đến đâu chăng nữa thì vẫn cứ bị mỹ nữ thôi miên.
Thấy kẻ đối diện trờ người, Nữ Thần Y phẩy tay qua lại trước mặt chàng hòng giải thoát cơn u mê. Dương Tiêu Phong bừng tỉnh, định lên tiếng phản bác thì Nữ Thần Y nói nhanh:
- Thôi đi, có hỏi mượn cũng vô ích. Bây giờ tiểu nữ đã trót sa lưới. Tiểu nữ tự nhìn nhận bản thân đi ăn trộm bị bắt quả tang.
Và Nữ Thần Y ngoảnh mặt sang bên phải. Không thèm nhìn chàng, nàng phán một câu xanh dờn:
- Đại nhân muốn chém muốn giết thì cứ việc tự nhiên!
Đã đành nàng khiêu khích nhưng trong bụng sợ người trước mặt lắm. Chứng tỏ là đôi bàn tay run run. Ai mà chẳng vậy? Dương Tiêu Phong biết tỏng nên bật cười khẽ.
Nữ Thần Y liếc chàng qua khóe mắt, lặp lại câu nói khích:
- Xin đại nhân cứ việc ra tay – Nàng vờ cứng miệng.
Dương Tiêu Phong đứng yên khoanh tay. Giây lát trôi đi, Nữ Thần Y lại hỏi:
- Tại sao đại nhân cứ nhìn tiểu nữ mà không chịu ra tay vậy?
- Ta muốn nhìn cho kỹ - Dương Tiêu Phong nheo mắt nói - Để coi có phải nàng thách ta không dám giết nàng không?
- Tiểu nữ biết rõ đại nhân không nỡ lòng.
- Nàng dựa vào đâu mà tin tưởng vậy? - Dương Tiêu Phong thả lỏng đôi tay.
- Nhãn thần của đại nhân đã báo cho tiểu nữ biết - Nữ Thần Y chúm chím môi.
Nghe câu đáp trật dây nịch, Dương Tiêu Phong trố mắt:
- Đúng là chuyện lạ thiên hạ, bộ cặp mắt mà cũng biết nói sao?
Nữ Thần Y biết chàng sa lầy, liền xổ câu này trước khi âm thầm hoan hô chiến thắng:
- Cặp mắt của người ta thì không, nhưng cặp mắt của đại nhân thì biết!
Dương Tiêu Phong hiểu trái tim chàng bị dây tơ hồng trói buộc, có ráng vùng vẫy cách mấy cũng gỡ không ra nên lắc đầu chịu thua.
- Hôm nay ta mới rõ - Dương Tiêu Phong vừa nói vừa đưa cặp mắt trìu mến nhìn quốc sắc thiên hương – Nữ Thần Y của bang phái Đại Minh Triều là một người như thế nào.
Nữ Thần Y không nén được tò mò. Nàng rụt rè hỏi:
- Là người ra sao?
- Là người rất biết cách ăn nói, rất biết cách lấy lòng nam nhân!
Đây rõ ràng là lời khen tặng. Nữ Thần Y chớp chớp đôi mi. Nàng thẹn thùng lòng thoáng dâng cảm xúc khi biết có người cứ nhìn chằm chằm.
Lâu thật lâu, không gian dường như lắng đọng. Đôi trai tài gái sắc thay phiên chiêm ngưỡng đối phương.
Ngắm thêm một khắc, Dương Tiêu Phong sực nhớ nhiệm vụ chàng đang mang trong mình. Chuyện quân ngũ còn bề bộn. Khang Hi hoàng đế lâm bệnh triền miên. Chàng phải đặt đại cuộc trên tình cảm.
Dương Tiêu Phong lên tiếng phá tan bầu không khí êm đềm:
- Nàng có thể giúp ta một việc hay không?
Nữ Thần Y e dè trả lời:
- Nếu như đó là hảo ý thì tiểu nữ cung kính bất như tùng lệnh.
- Ta muốn nhờ nàng cứu mạng một người – Dương Tiêu Phong vòng vo – Được không?
“Điều này đương nhiên là được.” Nữ Thần Y thầm bảo. Nàng là một đại phu, có lòng nhân từ sâu như biển. Chỉ cần căn bệnh nằm trong phạm vi chữa trị chuyên môn thì nàng vui lòng đồng ý ngay hoặc là căn bệnh lạ cũng vậy. Nàng lúc nào cũng cố gắng hết mình, chăm lo bệnh nhân như chính bản thân. Nhưng đó là nói lúc chữa trị những thường dân, nhất là Hán dân. Còn nếu bệnh nhân là người đối lập bang hội thì lại khác. Lòng đầy nghi hoặc, Nữ Thần Y tr.a hỏi thẳng thừng:
- Người đó là người như thế nào? Có dính dấp với quan quyền hay không?
Dương Tiêu Phong im lặng. Nữ Thần Y biết nàng đã đoán trúng nên lắc đầu nói:
- Vậy thì tiểu nữ không thể giúp đại nhân được rồi.
Và nàng hồi tưởng lời chỉ trích của ngũ ca Tàu Chánh Khê. Mới đó mà đã ba năm. Tàu Chánh Khê cũng hy sinh trong cuộc hành thích Khang Hi ấu chúa. Càng nhớ, Nữ Thần Y càng đau lòng. Những hoài niệm giữa nàng và Giang Nam bát hiệp tràn về vây tâm não.
Nữ Thần Y tiếp tục lắc đầu, miệng thốt lên những câu kết án của Tàu Chánh Khê:
- Tiểu nữ không thể làm tay sai cho triều đình Mãn Châu, không thể nào phản bội bang hội, nhẫn tâm với đồng bào, đi nối giáo cho giặc…
- Nhưng ba năm trước nàng đã cứu ta – Dương Tiêu Phong cắt ngang – Nàng cứu ta không chỉ một lần mà đến hai lần. Ngay cả sau khi nàng phát giác thân phận thật sự của ta.
Nữ Thần Y cụp đôi mắt và giơ tay xoe lọn tóc, lúng túng tìm câu đáp từ. Tâm tư không rõ tại sao lúc đó nàng làm vậy. Thấy Nữ Thần Y loay hoay, Dương Tiêu Phong không tha thì chớ còn gặng hỏi:
- Tại sao đêm đó nàng quay trở về cứu ta?
- Tiểu nữ không biết.
Nữ Thần Y vừa nói vừa chớp đôi hàng mi cong hòng lẫn tránh ánh mắt của chàng, tay phải nàng vịn ngăn kéo màu nâu. Ngăn kéo này là ngăn kéo duy nhất trong kho thuốc được sơn màu nâu, tất cả các hộc tủ còn lại đều là màu đen.
Khoảng hai phút sau, nàng ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt Dương Tiêu Phong, giọng thật như đếm:
- Trong lúc đó, tiểu nữ chỉ biết rằng tiểu nữ không thể bỏ đại nhân một mình. Cho dù có ch.ết, tiểu nữ cũng quay về gian nhà tranh.
Dương Tiêu Phong bị hai hạt nhãn đẹp mê hồn thôi miên, cộng thêm lời nói thập phần tình tứ thì hồn phi phách tán. Chàng như chìm vào thế giới bồng lai tiên cảnh, cảm giác như đang nằm trên đồng hoa vàng. Chốn thiên nhai có thảm cỏ lót lưng, êm dịu như nhung.
Thời cơ đã tới. Nhân lúc Dương Tiêu Phong đắm say trong cơn mê tình ái, Nữ Thần Y nhanh tay mở ngăn kéo. Ngay lập tức, cơ quan hoạt động. Chiếc tủ đã được kiến trúc làm đường hầm tẩu mã để rời khỏi Hắc Viện. Khi Nữ Thần Y tác động cơ quan thì chiếc tủ hóa thành cánh cửa bí mật, xoay một góc ba chục độ, thiết kế đủ chỗ cho một người đi vô.
Nữ Thần Y nhanh chóng lách mình bước vào trong. Một khung sắt từ trên cao đổ ập xuống phân li nàng và Dương Tiêu Phong. Trước khi đào vong, Nữ Thần Y nhoẻn miệng cười thật tươi với Phủ Doãn đại tướng quân. Nụ cười thần tiên mà Cửu Dương thường hay nhắc đến.