Chương 37: Kiếp cầm ca
Tửu lầu rộ lên một tràng tán thưởng!
Chả là ở trên sân khấu có một cô nương gương mặt đượm sắc xuân, đôi mi cong vút khép hờ và bờ môi son hồng hé mở đang nhảy múa uyển chuyển.
Tuy nhiên, nếu nàng chỉ đơn giản là nhảy múa không thôi thì Cửu Dương và các vị khách nhân ngồi chung quanh đấy cũng chẳng phải nhìn đến nỗi hô hấp ngưng cả lại. Mà nguyên nhân khiến các chàng cảm thấy rạo rực trong lòng chính là vì nàng vừa uốn mình nhảy múa vừa... thoát y.
Nàng kỹ nữ tên Như Bích kia đang trút bỏ từng mảnh vải trên người, cho đến khi chỉ còn sót lại chiếc yếm đào và tiết khố bé xíu màu vàng nhạt.
Lúc chiếc váy của nàng trễ xuống đôi bờ mông đầy đặn rồi nhẹ nhàng rơi trên sàn sân khấu, bờ vai mềm mại trần trụi hé ra khỏi xiêm áo, rành rành có thể trông thấy khe ngực trắng nõn nà đương theo đà múa may mà đung đưa thì nam nhân trong tửu lầu thi nhau vỗ tay rần rần.
Tô Khất vừa trố mắt nhìn vừa nuốt nước bọt vài ba lượt.
Cửu Dương lớn tiếng huýt sáo miệng khiến Lan Hiên liếc chàng một cú.
Dương Tiêu Phong cũng là nam nhân, cho nên đang uống rượu thì đặt chung sứ xuống bàn, mỉm cười thích thú.
- Trông cô ấy khêu gợi nhảy múa – Một vị khách tặc lưỡi nhận xét - Vòng eo thon nhỏ lắc lư cứ như một tiểu ngư vùng vẫy trong hồ nước vậy.
- Cho nên – Một vị khách khác xuýt xoa - Nam nhân khắp ngũ hồ tứ hải cho dù cách xa đến đâu cũng đều muốn tới đây chiêm ngưỡng dung nhan của vị kiều nữ này.
- Chà! – Tô Khất cũng buột miệng trầm trồ - Chẳng lẽ đây chính là màn "thoát y vũ” mà đám tam mệnh đại thần thường hay bàn tán?
Dương Tiêu Phong gật đầu:
- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên mỹ mạo tuyệt trần!
Tô Khất lại hỏi:
- Vậy thì vị cô nương đó so với Vạn Xuân Liên, không biết dung mạo ai vượt trội hơn?
Hoa đại tỷ đứng hầu quạt phía sau lưng Dương Tiêu Phong, nghe vậy thì sốt sắng nói vào tai một a hoàn:
- Xuân Liên hiện giờ đang tiếp khách. Nhưng ta thấy hình như đại nhân đến đây cốt ý muốn tìm cô ấy, muội hãy mau đi gọi cô ấy ra đây.
A hoàn chưa kịp vâng dạ, sắc mặc của Dương Tiêu Phong liền biến đổi. Hơn nữa bụng giật thon thót, chàng vờ đăm đắm nhìn Như Bích, lắc đầu nói:
- Không cần!
Hoa đại tỷ cúi đầu khẽ thưa “vâng,” xong thuận theo ý khách mà phất ống tay áo bảo a hoàn khỏi phải đi gọi Vạn Xuân Liên đến hầu. Sau đó, mụ ngẩng đầu nhìn sân khấu và lườm yêu Như Bích, ý chừng muốn khen “Tiểu Bích ngươi đã thành công rồi!”
Quả thật, Như Bích bắt được tín hiệu, miệng cười tươi hơn hoa hướng dương. Lại nữa lòng nàng pha trộn đủ loại cảm xúc. Lời nói của vị quan nhất phẩm lọt vào tai nàng khiến cho đôi mắt nàng long lanh.
Như Bích chớp hai hàng mi nhìn tiếu dung rất ư là tuấn vĩ.
Rồi do mải mê nghĩ ngợi nên Như Bích mất tập trung. Đôi chân đang nhẹ nhàng xoay lượn chẳng khác gì đóa loa kèn tung bay theo gió thì đột nhiên, nàng như một con thiên nga gãy cánh, lạc hồn lạc vía trượt chân khỏi sân khấu.
- Ahhh! - Mọi người cùng Như Bích đồng loạt thét lên một tiếng.
Đúng lúc giai nhân sắp sửa rơi xuống đất, bỗng có một cánh tay rắn rỏi đưa ra đón lấy thân hình mỹ miều.
Từ thân thể nữ nhân toát ra một làn hương hoa lài thơm phưng phức. Mùi hương đó bồng bềnh quấn quyện vạt áo của y.
Hoa đại tỷ thấy kỹ nữ trứ danh của mụ bình an, thở phào một hơi như trút bỏ một gánh nặng.
Các vị khách nhân cũng giơ tay lau mồ hôi trán. Xong, hầu như họ đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chăm chú vào vị cứu tinh, hận không thể đổi ngược mình là y để hưởng thụ loại diễm phúc lớn như vậy. Cái diễm phúc được ôm mỹ nữ trong tay, thế mà ngược lại, y dường như coi thường vinh hạnh đó.
Vị cứu tinh lao đến đỡ Như Bích rồi buông nàng ra, lại nhẹ nhàng an tọa.
Nhưng Tô Khất hiểu rõ, trong một hoàn cảnh giữa chốn đông người thế này, chủ soái đoàn binh Chính Bạch Kỳ luôn luôn cân nhắc thể diện và quy cũ. Như Bích tuy xinh đẹp tới nỗi mê hồn đoạt phách mà lại dùng chiêu "thoát y vũ" ɖâʍ mị để dẫn dụ nam nhân, đương nhiên là Dương Tiêu Phong không thể tỏ vẻ mê cuồng đến cùng cực.
Ngặt nỗi Như Bích không thông hiểu. Nàng quỳ xuống. Miệng nở một nụ cười yêu mị. Bàn tay trắng ngần hệt một con rắn quấn lấy chân Dương Tiêu Phong. Năm ngón tay thon dài ve vuốt đùi chàng, lần tiến lên phía trên...
Đôi môi chín mọng của nàng tha thiết gọi:
- Đại nhân...
Dường như bị thôi miên, tất cả những người đang hiện diện trong đại sảnh không hẹn mà đồng loạt nhìn theo năm ngón tay thon dài của Như Bích.
Lầu Mỹ Tửu lúc bấy giờ ánh nến lung linh, lồng đèn hoa đăng giăng tứ phía. Những tia sáng màu vàng nhạt soi rọi làn da trắng mịn màng của nàng kỹ nữ, khiến cho dung mạo vốn đã diễm tuyệt đó càng kiều mỹ hơn lúc bình thường gấp vạn lần. Và bởi thế cho nên chỉ trong thoáng chốc, dục hỏa của nam nhân khuấy động, hạ thể bèn xuất hiện phản ứng.
Như Bích trông thấy vật thể cường tráng đó dựng đứng sững, cự đại giữ hai chân y thì đầu óc lập tức xoay mòng mòng như người say rượu. Hiển nhiên trong lòng nàng không khỏi cảm giác một chút e ngại.
Tuy vậy, nàng cứ tự hỏi tại làm sao vừa thấy nam nhân này thì tâm trí liền bị sự tuấn mỹ kia hấp dẫn. Hơn nữa, y sở hữu một khí chất rất đặc biệt, tuyệt đối không tìm được trên mình các nam nhân khác. Nhất là đôi mắt sâu thăm thẳm tựa giếng nước sâu hun hút tìm không thấy đáy, và khuôn mặt rắn rỏi pha chút cuồng dã, lại toát lên nét dũng cảm xen lẫn nét u hoài. Hơi thở tản mát từ lòng ngực rắn chắc cũng lạnh băng hệt phong thái của y, vô tình như khi trời sinh y ra đã mang tính cách băng lãnh của một kẻ ngạo mạng, thà rằng cả đời sống trong đơn độc cũng không quỵ lụy dưới tình yêu của nữ nhi.
Chung quanh Như Bích khi này có rất nhiều quan khách nhìn đăm đăm. Bao nhiêu tầm mắt ấy, bao nhiêu hơi thở có mặt vào lúc này đều đổ dồn về nơi nàng đang quỳ. Nhưng nàng không màng để ý tới những ánh mắt ghen ghét pha lẫn khinh khi mà chỉ đắm đuối nhìn thẳng khuôn mặt phong trần của trang nam tử ngồi đối diện.
Cách đó vài bàn tiệc...
Ở góc phòng, nhân lúc quan khách trong tửu lầu cùng Lan Hiên chăm chú quan sát thái độ của Dương Tiêu Phong. Mọi người thi nhau đoán vị quan nhất phẩm sẽ đối đãi với nữ tử xinh đẹp hơn hoa này thế nào thì Cửu Dương khẽ khàng đứng dậy, nhanh nhẹn lẻn ra hậu viên để đi tìm Trương Khánh.
Hậu viên của lầu Mỹ Tửu mang một sắc thái tươi mát, phong cảnh đình các. Bốn phương tám hướng đều toát lên nét yên bình, so với vẻ ồn ào trong sảnh dường như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Đi suốt mấy dãy hành lang, cuối cùng, Cửu Dương cũng phát hiện đằng kia có hai tên thị vệ lực lưỡng đứng khoanh tay như hai ông thần hộ giáp. Hai kẻ đó phục ở phía trước chiếc cổng sắt dẫn vào mười căn phòng trọ thượng hạng. Mười căn phòng hiện tại đóng cửa im ỉm, và đã hết chín căn là đèn tắt tối đen, duy chỉ có một căn hãy còn leo lét ánh đèn.
Cửu Dương liền sử dụng công phu Xuyên Liêm Công, loại khinh công giống như Phi Thiềm Tẩu Bích. Chàng vận công lực, mô phỏng theo động tác của chim én tung cánh bay, nhảy qua khỏi đầu hai tên vệ sĩ một cách êm ái.
Đáp xuống trước cánh cửa căn phòng mà Trương Khánh và Vạn Xuân Liên an nghỉ, Cửu Dương nhón chân đi vòng ra cửa sổ. Đứng lấp ló ở đó, chàng dùng đầu ngón tay thấm chút nước bọt khoét một lỗ nhỏ trên cửa sổ dán giấy, áp mắt vào đó và nhìn.
Bên trong căn phòng trọ, Cửu Dương thấy Trương Khánh đang chuẩn bị cho cuộc mây mưa.
Y trút bỏ y phục, đặt xâu chìa khóa lên bàn trà xong thoải mái ngồi trên giường, tay mân mê chén trà thơm nóng đang bốc hơi nghi ngút. Trương Khánh tối nay toàn thân lộ vẻ nhàn nhã, duy chỉ có đôi mắt ti hí như mắt lươn thỉnh thoảng lóe lên hai tia sáng sắt bén tựa cặp dao găm.
Cửu Dương chau mày trầm ngâm suy tư, toan tính kế hoạch đánh cắp xâu chìa khóa thì chợt có tiếng chân rón rén từ trên nóc nhà. Chàng tức thời lia mắt nhìn không trung. Tiếng động tuy rất khẽ nhưng dựa vào võ công lẫn bản lĩnh xông xáo giang hồ bấy lâu năm thành ra chàng vẫn cứ nghe được.
Ngay lúc Cửu Dương hãy còn phân vân chưa biết kẻ bí ẩn đó là ai thì bên tai văng vẳng tiếng hì hục hòa cùng tiếng rên rỉ. Hai thứ thanh âm khiến chàng giật nảy mình, vội áp mắt vào lỗ hỏng.
Hóa ra là đôi nam nữ lõa lồ đương say sưa hành lạc. Do họ mải miết trong cuộc hoan lạc nên chẳng hay có người theo dõi. Cửu Dương an tâm thở phào, lặng người ngắm ánh đèn cầy nghiêng nghiêng soi sáng chiếc cằm thanh tú của Vạn Xuân Liên, sực hiểu nguyên do mà ngũ ca chàng khó có thể quên hình hài nữ nhân đó.
Một khắc trôi qua...
Vài tia sáng từ trên nóc chiếu xuống sàn nhà.
Cửu Dương thừa biết hẳn nhiên kẻ bí ẩn đã gỡ mấy miếng ngói.
Và bằng cử chỉ ám muội, thân ảnh thò tay xuống ném viên sỏi làm ngã chân đèn cầy.
Xoảng!
Tai nghe loảng xoảng, Trương Khánh cùng Vạn Xuân Liên hoảng hốt ngồi bật dậy.
Thấy đèn cầy lăn long lóc, ngọn đèn cháy sém một góc của tấm vải trải bàn, Trương Khánh đập đập bàn tay lên vai Vạn Xuân Liên ý chừng muốn trấn an xong lao lại cầm bình trà tạt vô ngọn lửa.