Chương 54: Mỏi mắt ngóng trông
Lá cây bắt đầu chuyển sang vàng úa. Những cánh hoa cúc trong vườn thượng uyển cũng dần tàn. Chim nhạn lũ lượt bay về phương Nam.
Mùa thu ở cố cung im lìm cô tịch. Từng hàng dương liễu run rẩy trong cơn gió lạnh.
Hạ đi, thu về, khiến cho vạn vật chỉ muốn cuộn lại như người ta cuộn mình trong chăn đệm ấm áp, tay chân không buồn động đậy.
Khí trời lúc này là tháng mười, tiết thu. Thời điểm mà chuyến tàu nha phiến sắp sửa nhập cảng.
Ở tân giả khố...
Có một nữ nhân quét dọn khoảnh sân gần giếng đá. Nơi này trồng rất nhiều cây cối, lá rụng phủ đầy sân. Nàng dùng chổi gom chúng lại thành từng đống lớn, nhưng mới vừa dọn xong một ít, xoay người lại đã thấy lá vàng tiếp tục rơi.
Nàng ăn mặc phong phanh, đứng ôm chổi nhìn xuống giếng nước, hai vai nàng co rúm lại, miệng thỉnh thoảng phải hà hơi sưởi ấm đôi bàn tay. Giờ phút này đây, lòng tự dưng ước ao có một tấm áo choàng màu xanh khoác lên vai nàng.
Càng gần tiết sương giáng cuối tháng mười, gió lạnh càng thổi dữ dội, khắp sân lá vàng xao xác rơi. Người ta đi ngang tân giả khố lại thấy bóng dáng nữ nhân đó đứng bên giếng nước. Nàng như đang chờ đợi điều gì, hay đang chờ đợi một người?
Đứng một lúc, nàng lại ngồi xuống tựa lưng vào thành giếng lạnh lẽo, trong lòng tự hỏi hiện tại y đang làm gì đây? Vì sau đêm đó, nàng không thấy y tới thăm như lời y hứa nữa. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Nàng chờ, chỉ thấy sự trống trải vây quanh mà không có tin tức gì của y. Sau mỗi buổi làm xong công việc giặt giũ, toàn thân cực kì mệt mỏi, sáng ra, tinh thần nàng vì vậy cũng không được chuyên tâm.
Bỗng một hôm...
- Nè! – Tiếng của Yên Hồng lanh lảnh vang lên - Ngươi lại ngẩn ngơ rồi. Ngoài sân lạnh lẽo lắm, nên vào trong thôi!
Yên Hồng nói xong đến lay lay cánh tay làm nàng sực tỉnh.
- Muội không cảm thấy lạnh – Nàng đáp - Đứng đây một lát sẽ trở về thư phòng.
Yên Hồng nghe vậy khẽ so vai, lắc đầu quay đi.
Còn lại một mình, Nữ Thần Y với tay rứt một cọng cỏ bông lau xoay xoay trong lòng bàn tay. Thỉnh thoảng có vài công công đi ngang qua dụng cặp mắt tò mò nhìn nàng, không biết trong lòng nàng nghĩ gì?
Chả là sau khi sự việc xảy ra, họ kháo nhau rằng chưa từng thấy nam nhân đó ra mặt bênh vực một ai như nàng, mà nàng chỉ bất quá là một cung nữ tầm thường như bao cung nữ khác. Họ rất lấy làm lạ, lại không biết mở lời dò hỏi ra sao, chỉ giương cặp mắt nhìn Viên ma ma và Yên Hồng đối xử với nàng khác hẳn lúc trước...
Nữ Thần Y ngồi bó gối cạnh giếng nước được một lúc chợt có bóng hình to lớn quỳ xuống đối diện, đôi tay nâng mặt nàng lên, rồi giọng nói quen thuộc:
- Còn đau không?
Dương Tiêu Phong hỏi rồi mới sực nhớ đã bao ngày trôi qua, vết thương trên mặt nàng hẳn phải lành lặn lâu lắm rồi chứ.
Nữ Thần Y không để ý câu hỏi đó, trong lòng lúc buồn lúc vui, vui vì hôm nay được gặp lại y, buồn vì lâu ngày y không tới. Khóe mắt không cầm được dần dần ngấn lệ, nàng vội vàng nâng vạt áo lên lau. Tứ bề im ắng không tiếng động.
Sau một hồi trong lòng trăm mối tư vị quay cuồng, thời gian tựa hồ lặng đi trong phút chốc, nàng tựa như có rất nhiều điều muốn nói tuy nhiên lời nghẹn tại lồng ngực, khi đến cửa miệng chỉ còn hai tiếng:
- Tham kiến...
Nữ Thần Y chưa thỉnh an xong, Dương Tiêu Phong đã ra hiệu cho nàng dừng miễn lễ bằng cái lắc đầu.
Qua một lúc rất lâu nữa, tâm trạng của nàng mới bình thường trở lại.
- Nô tì... - Nàng định nói rất vui vì gặp y, cơ mà thanh âm đầu tiên vừa thoát khỏi đôi môi chợt không biết nên nói thế nào.
Rốt cuộc nàng bảo:
- Nô tì không sao, vết thương đã lành, thân thể rất tốt.
Đoạn, nàng thêm lời:
- Nô tì hiểu hôm đó Tân Nguyên cách cách không muốn cùng Mẫn Mẫn tiểu thư tranh chấp. Cách cách cũng bất đắc dĩ phải nhìn nô tì bị đánh, nô tì không hề oán giận người...
- Nàng hiểu vậy là tốt, ta yên tâm - Dương Tiêu Phong không để nàng thốt xong, chặn ngang lời nói của nàng.
Bốn bề lúc bấy giờ gió rét liên tục nổi lên.
Nữ Thần Y quay mình nhìn cơn gió thổi cuốn qua đống lá rụng, làm chúng xoáy tròn như một cơn lốc nhỏ. Bỗng sau lưng nàng vang lên thanh âm, tuy bị phân tán bởi tiếng gió nhưng vẫn nghe được:
- Ta biết bấy lâu nàng luôn đề phòng những người trong cung, ta cũng không có gì biện bạch cho họ, chỉ muốn nói rằng, thời gian qua cùng nàng tiếp xúc có ý nghĩa với ta hơn bất kì điều gì.
Nữ Thần Y nghe nói như thế, đôi bàn tay nhỏ nhắn thoáng run lên.
Dương Tiêu Phong chậm rãi xoay đôi vai nàng lại, bình tĩnh nhìn nàng.
- Những ngày vừa qua, nàng có nghĩ đến ta không?
Nữ Thần Y không kịp suy nghĩ, khẽ gật đầu.
- Tại vì sao?
Nàng nhìn ánh mắt của người đối diện, không hiểu vì sao quyết định tin tưởng y. Thành thử nàng cúi đầu, duyên dáng cười nói:
- Vì ngài là người che giấu tâm sự của mình rất kỹ, rất khó cùng người khác thân cận. Chốn hoàng cung ai ai cũng đều chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng của ngài nhưng họ không hề hay biết trong lòng ngài thật ra rất nóng. Lời lẽ tuy sắc lạnh như băng, ngay cả Lôi lão, cung thân vương đối với ngài cũng có chút sợ hãi nhưng lại không biết ẩn dưới cái sắc lạnh đó là sự ấm áp. Riêng nô tì... hiểu rất rõ ràng...
Nữ Thần Y còn nói nhiều nữa, rất nhiều. Nàng bảo “tính cách của ngài như vậy rất dễ dàng tự mình chuốc khổ, có chuyện gì, mặc dù nô tì không thể cùng ngài giải quyết nhưng có thể chia sẻ được một phần tâm sự. Nô tì không muốn ngài gánh vác tất cả sầu muộn trong lòng, khiến cho tâm tình cô quạnh như lúc xưa...”
- Nàng biết không? - Dương Tiêu Phong nói - Ta luôn ngóng trông có một người khi thấy ta phiền lòng có thể làm ta vui vẻ, khi thấy ta vắng vẻ sẽ tựa vào vai ta, cho ta biết bên cạnh ta luôn có người ở bên.
Nữ Thần Y vẫn còn mỉm cười:
- Nô tì tin tưởng ngài, vì hôm đó ngài đã giữ lời hứa, để huynh ấy cùng Lâm Tố Đình an toàn ra đi.
Chỉ một câu cuối cùng như thế của nàng đã khiến người đối diện nàng trong lòng vô vàn cảm xúc, tự nhủ “nếu nàng đã lựa chọn ta, ta đương nhiên sẽ sẵn lòng tiếp nhận. Dù cho nàng là nội gián phái theo giám sát ta, dù nàng có thể còn gánh trên vai nhiệm vụ khác, tất cả đều không quan trọng nữa, chỉ cần nàng muốn quên đi nam nhân đó là được.”
Nghĩ rồi giữa lúc tỉnh lúc mơ, chàng như thể cảm giác luôn luôn có một đôi mắt sâu và đen láy mãi dõi theo chàng, nhìn xoáy vào tim chàng. Trong lòng chợt nhói đau, Dương Tiêu Phong cố lấy lại sắc mặt thanh đạm tĩnh lặng, làm ra vẻ dường như giữa hai người chưa bao giờ từng xảy ra chuyện gì. Chàng vẫn luôn là một nhân vật lãnh huyết vô tình, lạnh lùng kia.
- Hôm nay ta đến muốn nói với nàng... - Dương Tiêu Phong bất thần buông tay - Ta sẽ thành thân với Mẫn Mẫn.
Chung quanh tuồng như có thêm gió rét trỗi lên.
Nữ Thần Y liên tiếp chớp mắt, tưởng đôi tai đã nghe lầm.
Nhưng sau khi biết người đó không nói đùa, tự nhiên nàng cảm thấy đau nhói cả cõi lòng, đáy tim tràn đầy ưu tư, tâm trạng hụt hẫng, tự hỏi rằng vì sao?
Gương mặt sững sờ, nàng cúi đầu lặng im một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi:
- Thế... hôm nay ngài đến đây chủ yếu là báo tin mừng với nô tì?
- Ta cũng không biết, thật ra hôm nay ta đến chủ yếu chỉ muốn nhìn nàng thôi.
Dương Tiêu Phong nói xong đứng dậy cất bước đi. Nữ Thần Y cũng vụt đứng lên theo.
Dương Tiêu Phong vừa đi đến trước cửa, bước chân bỗng ngừng nhưng đầu vẫn không ngoái lại. Nữ Thần Y nghe giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên:
- Đa tạ nàng đã vì thiên hạ chúng sinh mà chữa trị căn bệnh hiểm nghèo của ấu chúa, ta sẽ không quên nàng!
Người đã dứt lời rồi, Nữ Thần Y đứng đó không động, chỉ nghe tiếng bước chân xa dần. Xung quanh nàng không còn gì ngoài một không gian vô vị. Trên thành giếng có vài giọt nước rơi.
Đêm đó, Nữ Thần Y ngồi trên giường. Trong bóng đêm đen kịt nàng ngồi lẳng lặng thật lâu, đến khi tai nghe tiếng gõ canh ba từ đằng xa liền nằm xuống, xong đắp chăn kín đầu nhưng vẫn không cách nào ngủ được, tiếp tục trở mình qua lại, nước mắt lại chảy xuống.
Lòng nàng ngỡ ngàng tự hỏi hắn không phải nói yêu nàng sao? Hắn đã nhiều lần nói với nàng như vậy, rất nhiều lần ngỏ lời cầu thân, sao bây giờ lại...
Ngoài cửa sổ mưa thu rơi tầm tã, trong thư phòng lòng nàng cũng lạnh giá như băng.