Chương 2
Thực không nên đi gặp nàng.
Không phải là vì trước lúc quyết chiến, mà là vì nàng, khiến tâm của hắn xuất hiện một lỗ hổng. Thật tức cười, Bạch Trọng Mưu.
Được xưng Vô Tình công tử Bạch Trọng Mưu... Chuyện này để cho người ta biết, thanh danh nhất định sẽ bị hủy.
Bao nhiêu tuyệt sắc nữ tử chỉ mong được hắn liếc mắt tới, nhưng khiến hắn chung tâm, cư nhiên lại là một đứa nhỏ a... Hắn vốn tưởng rằng, tuyệt đối sẽ không động tâm. Trong lúc điên cuồng này, cái gọi là tình yêu, quả thực phiền phức.
Cho dù thủ đoạn có độc ác, cũng không khiến bọn họ thu liễm một chút nào.
Tựa như nữ tử đã bẻ trật các đốt ngón tay hắn, buộc hắn phun ra những lời yêu thương Trường Sinh cung chủ gì đó... Đau khổ cầu xin, uy hϊế͙p͙ lợi dụ, cũng chỉ cầu một câu nói dối... Hắn không nên mềm lòng với nàng ta.
Nghĩ rằng như vậy là có thể được như nàng ta muốn?
Khóe miệng hắn nhếch lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp lại tàn khốc, nhìn nữ nhân trúng chiêu ngã xuống không dậy nổi. Chiếu theo lệ thường, nữ nhân này đối đãi với hắn thế nào, hắn sẽ hoàn trả lại gấp mười. Bạch Trọng Mưu hắn, tính toán chi li, không bao giờ chịu thiệt.
Cho dù là nữ nhân, tiểu hài tử, lão nhân, đều giống nhau.
Hắn cầm các ngón tay của Trường Sinh cung chủ, giống như chơi đùa, bắt đầu từ ngón cái bàn tay phải, chầm chập, bẻ gãy từng ngón, so với nàng ta lúc trước còn chậm hơn gấp bội. Nhưng nàng ta thật sự rất ầm ỹ, kêu khiến cho người ta cảm thấy phiền, hắn lăng không điểm á huyệt của nàng ta.
Hắn chuẩn bị bẻ gãy xương khớp toàn thân của nữ nhân này. Sau khi gãy xương cổ, hẳn là sẽ ch.ết đi?
Nhưng nữ nhân này đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt nóng bỏng như là hỏa diễm. Giống như ngày ấy, lặng lẽ lẻn vào Vương gia, thăm Phù Cừ, hắn nhìn thấy ánh mắt của chính mình trong gương đồng.
Đứa nhỏ phấn nộn kia nói, vô nhân bất oan, hữu tình giai nghiệt.
"Liền vì nàng, bớt chút tạo nghiệt đi." Ánh mắt hắn lạnh như băng, đột nhiên ôn nhu như nước xuân, nhưng lại khiến Trường Sinh cung chủ thống khổ hơn cả khi bị hắn tr.a tấn.
Trong lòng hắn, cư nhiên có người. Một kẻ vô tình lạnh lùng như băng... Cư nhiên cũng có thể ôn nhu ấm áp như ánh mặt trời ngày xuân. Vẫn duy trì vẻ ôn nhu đó, hắn xoay tay lại, đâm kiếm thẳng vào tim Trường Sinh cung chủ, nháy mắt đoạt đi sinh mệnh, cùng thống khổ của nàng ta.
Công tử huy kiếm, huyết châu bắn ra, không lưu một giọt trên thanh Thu Thủy Hàn. Giang hồ đệ nhất mỹ nữ Trường Sinh cung chủ, hồn đã lìa xác.
"Công tử." Một đạo bóng đen giống như tách ra từ màn đêm, khom người trước mặt hắn.
"Trịnh Liệt, " hắn ngữ khí bình thản, "Đưa Trường Sinh cung chủ về Trường Sinh cung. Nói rằng đúng hẹn quyết đấu, Trường Sinh cung chủ rơi vào hạ phong, bị ta giết ch.ết."
"Tuân lệnh." Hắc y Trịnh Liệt ôm quyền trả lời, ánh mắt thậm chí không dám liếc qua dung nhan giang hồ đệ nhất mỹ nhân, "Đã bắt được Tả hộ pháp bị nàng ta thu mua, xin hỏi công tử nên xử trí như thế nào?"
"Tiệt." Hắn thản nhiên nói.
...Tiệt? Trịnh Liệt ngẩng đầu nhìn công tử.
"Tiệt, ngươi không hiểu sao?" thanh âm Bạch Trọng Mưu càng thêm thân thiết êm tai, Trịnh Liệt lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, "Đơn giản mà nói, chính là lăng trì một ngàn đao mới tắt thở. Trịnh Liệt, ngươi mới rời đi một thời gian ngắn, liền trở thành ngốc rồi."
"Thuộc hạ ngu muội!" Trịnh Liệt vội vàng trả lời. Lần trước gã chậm chạp không hiểu, cho nên công tử thực cẩn thận làm mẫu một chút trên người gã. Kia tuyệt đối không phải trò đùa, "Thuộc hạ lập tức đi làm!"
"Không cần phải gấp gáp." Bạch Trọng Mưu trầm ngâm một lát, "Vẫn là để ta làm mẫu mấy đao trên người ngươi đi. Đỡ khiến ngươi quên yêu cầu của ta."
Gã vừa không dám cầu xin tha thứ, vừa không dám trốn tránh. Đáy lòng âm thầm kêu khổ, sao lại bị điều đến hầu hạ vị chủ nhân bề ngoài thanh nhã, nội tâm như ma quỷ này cơ chứ. Tại sao gã lại xui xẻo tới vậy?
"Công tử." Một thân ảnh giống như quỷ mị từ trên ngọn cây phóng xuống, "Nàng cắm cành hoa đào vào bình, rất là yêu thích."
Bạch Trọng Mưu lặng yên trong chốc lát, lúc mở miệng, thanh âm lại có chút vui vẻ, "Trịnh Liệt."
"Có thuộc hạ!" Mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo gã.
"Không cần tiệt, ba năm đao là được rồi." Ma đầu này cư nhiên nở nụ cười một chút, "Khó được ta hôm nay tâm tình tốt."
"Tuân lệnh!" Gã vội vàng xoay người rời đi, tránh cho ma chủ này lại nghĩ ra trò vui gì mới.
Gã thực buồn bực, vì sao địa vị Minh chủ võ lâm, lại rơi vào tay Vô Tình công tử khi chính khi tà này chứ? Lần đầu tiên y lấy được ngôi vị Minh chủ võ lâm, mới mười bảy. Năm kia lấy được lần thứ hai, mới hai mươi hai.
Thoạt nhìn giống như vĩnh viễn không ngừng... Những tháng ngày khổ ải của gã, có phải cũng vĩnh viễn không thấy điểm cuối hay không?
Trịnh Liệt lập tức sợ run cả người, cũng bởi vì rất lạnh. Gã vẫn nên nhanh chóng đi xử lý tên xui xẻo kia đi... Bằng không chắc chắn gã sẽ trở thành một con quỷ xui xẻo khác a.