Quyển 1 - Chương 38: Sát mưa
Typer : ngocnguyen
Giờ Dậu hai khắc.
Trong thủy đình cung Càn An, lão Hoàng đế long thể không khỏe, qua quýt theo lệ cũ rồi rời khỏi tiệc, đế lại các hoàng tử vui đùa.
Tề Tầm Ý vỗ tay, gánh hát tạp kỹ bước lên điện. Cô gái dẫn đầu co vòng eo dẻo như rắn, quần dài màu vàng để lộ ra chiếc bụng thon thả trắng tinh, minh châu đỏ thẫm cẩn trên áo quấn quanh nơi ngực, để lộ bầu ngực trắng như tuyết, bầu ngực trắng tròn và vòng eo thon thả phối hợp bộ quần áo trống trên hở dưới, tạo nên dáng vẻ tươi đẹp quyến rũ và hoang dã.
Các hoàng tử quen mắt nhìn những nữ nhân hoàng hoa khuê các tuân thủ khuôn phép, nên đều cảm thấy mới mử khi nhìn thấy cô gái hoang dã này, nhao nhao đặt ly rượu xuống, Thái tử cũng mỉm cười nhìn sang.
Những người trong gánh hát này đều có công phu nhẹ nhàng linh hoạt, tiết mục ở giữa là một trò xiếc tung người lên không trung. Hơn mười người xếp chồng lên nhau, thành một tháp người cao. Các hoàng tử đều ngẩng đầu nhìn, vô cùng thán phục với thân thể mềm dẻo của các nghệ nhân này, không ai để ý đến tháp người đó mỗi lúc mỗi tiến gần đến tâm điện, mỗi lúc mỗi gần đến chỗ ngồi chính giữa trên cao nhất, khoảng cách chỉ còn nhiều hơn một người nữa là có thể gần kề Hoàng thái tử.
Hoàng thái tử cũng không chú ý, bởi vì Tề Tầm Ý vừa móc ra một món đồ mời hắn xem. Thái tử vừa nhìn thấy hai mắt liền tỏa sáng, đó là một bức Tuyền Cơ đồ, ngang ba mươi sáu chữ, dọc ba mươi sáu chữ, đọc xuôi, đọc ngược, đọc từ trên xuống, đọc từ dưới lên, đọc ngang, đọc dọc đều có thể thành câu. Nhưng nội dung không phải là thơ ca mà là binh pháp tóm tắt.
Đây không phải là sính lễ mà Thái tử nước Vô Cực tặng cho vị hôn thê của hắn lúc mười ba tuổi sao? Nghe nói trong này chứa ba mươi hai trận pháp kỳ diệu,luôn cất kỹ trong thâm cung, đệ có được từ đâu?
Đương nhiên cái này là bản tháp1. Tề Tầm Ý mỉm cười “Tiểu đệ biết điện hạ yêu thích binh pháp, khổ tâm tìm để hiếu kính huynh”
“Ôi thật là bảo vật!” Hoàng thái tử nhận lấy, si mê nghiên cứu, không rời ra được.
*Chú thích
1. Bản tháp: Bản in lại các văn tự khắc trên bia đá, đồng thau bằng giấy mực (Như bản Photocopy hiện nay)
Tề Tầm Ý ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt lóe.
Cô gái yêu kiều kia lập tức tung mình, mũi chân điểm liên tục trong không trung, vòng ngọc kêu leng keng lấp lánh kim quang, yểu điệu quay tròn, thoáng cái đã dừng trên đỉnh tháp người.
Tháp người rất cao, đưa tay là chạm được mái vòm, vũ cơ đứng trên đỉnh, tháp người đột nhiên ngã xuống.
“Ôi”
Tiếng hô hoán vang khắp cả điện, tháp người bỗng dưng thôi ngã!
Gánh hát tạp kĩ này quả thật rất giỏi công phu, tháp người ngã nghiêng thành một góc chếch so với mặt đất mà không ai bị rơi xuống. Vũ cơ đứng trên đỉnh tháp người ngã ngửa cơ thể ngay trên đỉnh đầu Thái tử. Tóc đen như thcs đổ xuống, che khuất ánh mắt của các thị vệ phía sau. Mặt mũi yêu kiều như hoa xuân, lúm đồng tiền nhỏ xinh và đôi môi tươi đỏnhư lửa ở gần ngay trước mắt Thái tử, giống như đang đợi Thái tử đưa tay hái xuống bất cứ lúc nào.
Ngón tay ngọc ngà thon thả múa may xinh đẹp của ả nhẹ nhàng duỗi ra, chỉ cần chỉa thẳng là có thể đâm ngay vào yết hầu của Thái tử.
Giờ Dậu quá nửa hai khắc!
Bên ngoài Tín Cung rối loạn cả lên, ba nghìn thị vệ chen chúc một chỗ, muốn liều mạng cứu lửa cũng như muốn liều mạng lao ra ngoài.
Đại quân Phương Minh Hà gặp trở ngại nơi cửa thành, cửa vốn đã được mở, nhưng thuộc hạ Vân gia ngoài cửa thành nhìn thấy Tín Cung bốc lửa, liền lập tức chia quân vào cung và trấn giữ cửa thành, đóng cửa thành lại. Họ chỉ trích Phương Minh Hà giả mạo thánh chỉ, nhiễu loạn lòng quân, giết ch.ết rất nhiều kẻ nội ứng thuộc phe Phương Minh Hà cài đặt ở cửa cung, ngăn cản năm vạn đại quân ở ngoài cửa thành.
Cùng canh giờ.
Tề Tầm ý nghiêng người, nhiệt tình thảo luận cách đọc Tuyền Cơ đồ với Thái tử. Cơ thể hắn che lại tầm mắt Thái tử, liếc ánh mắt về phía vũ cơ.
Hai tay vũ cơ đột ngột giơ lên!
“Báo!”
Tiếng cấp báo hốt hoảng thình lình vang lên của binh sĩ nọ đã đột ngột cắt đứt sát mưu của vũ cơ!
“Tín Cung xảy ra hỏa hoạn”
Hoàng thái tử bỗng ngẩng đầu lên, vũ cơ liền thu hai tay.
Vừa ngẩng đầu, mọi người đang ngồi trên thủy đình cao cao đều nhìn thấy vô số đám lửa đỏ rực đang lan rộng nhanh như bước chân thoăn thoắt của vũ cơ, dần dần biến thành một biển lửa đỏ rực, không ngừng khếch đại. Nơi Tín Cung xa tít như chìm trong biển lửa khổng lồ, đỏ rực cả gốc trời Tây Bắc.
Ánh lửa chiếu sáng khắp không gian, lờ mờ nhìn thấy rất nhieeuf đầu người chen chúc dày đặc như đàn kiến ở bên ngoài Tín Cung.
Tất cả hoàng tử đều thấy, sắc mặt họ cũng lập tức biến đổi.
Tín Cung hẻo lánh, Tín Cung nửa đêm bốc cháy, Ngự Lâm quân làm sao có thể chạy đến cứu hỏa nhanh như vậy. Trừ khi--- Bọn họ đã ở chỗ đó từ lúc nào rồi.
Nửa đêm Ngự Lâm quân tập trung ở nơi đó để làm gì? Các Hoàng tử xuất thân nơi Hoàng gia, từ nhỏ đã được học tâm thuật Đế vương, chơi trò thủ ddaonj quyền mưu, liền nghĩ ngay đến khả năng kinh hoàng nhất.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Thái tử. Sắc mặt Thái tử vẫn bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng ai quan sátt tỉ mỉ sẽ nhìn thấy những ngón tay đang cầm tấm bản đồ Tuyền Cơ không biết trở nên trắng bệch từ lúc nào.
Sắc mặt Tề Tầm Ý bện cạnh thì xanh mét, ánh mắt mù mờ, nhưng hắn còn chưa gì nói gì thì thì Hoàng thái tử bỗng nhiên đặt tấm Tuyền Cơ xuống, phất ống tay áo.
Vũ cơ lơ lửng giữa không trung bị hắn hất văng ra xa, rơi xuống mặt đất, trượt dài vài thước, phun ra một ngụm máu tươi.
“Trong cung còn đang xảy ra hỏa hoạn, nữ nhân này vẫn còn múa may, thật phiền lòng quá!” Hắn phất tay áo, sải bước đi “Người đâu theo bổn cung đến đó xem thử”
“Thái tử!” Tề Tầm Ý đứng lên “Thánh thọ bệ hạ, theo như quy định của Thái Uyên ta, phận làm con phải phụng dưỡng bên cạnh, huynh là Thái tử, không thể phá lệ này được, nên để đệ đi!”
“Tam đệ” Thái tử nhìn hắn ôn hòa cười “Chuyện gấp phải tòng quyền, phụ hoàng sẽ không trách ta. Có điều đẹ nhắc ta cũng nhớ, nếu ta rời khỏi, đệ lớn nhất ở đây, chư đệ và chất tử phải phiền đệ trông nom rồi”
Hán nói xong không đợi Tề Tầm Ý còn dương sắc mặt xanh mét trả lời, vội vã bước xuống bậc thang đi như bay trong vòng bảo vệ của thị vệ Đông Cung .
Tề Tầm Ý ngây người trong thủy đình, mộ hồi sau mới nháy mắt ra hiệu với người phía bên ngoài, lập tức có người đi báo cho Yến Liệt và Phương Minh Hà.
Tề Tầm Ý suy nghĩ miên man, lo lắng không dứt. Hắn có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, chiếc bẫy đã được hắn cất công bày bố tỉ mỉ, lại bị phá hỏng bởi một trận hỏa hoạn. Trận hỏa hoạn này đã kinh động đến Thái tử, khiến Thái tử đột nhiên thoát khỏi cái ch.ết gần kề gang tấc.
Hắn đang phiền não, chợt có một thị vệ thân tín tiến vào, kề vào tai hắn nói vài câu.
Ánh mắt Tề Tầm Ý chợt lóe sáng, hắn xoay người lại, miễn cưỡng nói, “Ta đi thay y phục, các đệ đẹ cứ tự nhiên” Rồi vội vã đi mất.
Hắn đi về hướng Thiên điện sau cung Càn An, bốn phía có trọng binh canh gác, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Tề Tầm Ý bước nhanh vào điện, cửa lớn sau lưng hắn lập tức đóng lại, trong điện vô cùng tĩnh mịch, không ai có thể bước vào nơi vô cùng bí ẩn này của hắn.
Hắn dừng lại trước một gian phòng yên tĩnh, cố ý ho một tiếng.
Bên trong phòng, chàng trai đang chắp tay xem bức thư họa trên tường quay đầu lại mỉm cười. Tuy trên mặt đeo mặt nạ, nhưng ánh sáng trong mắt vẫn sáng ngời như trăng soi suối ngọc, sâu hun hút thăm thẳm như hồ nước không thấy đáy.
Cùng canh giờ, giờ Dậu hai khắc.
Trong khoảnh khắc chàng trai đeo mặt nạ trong Thiên điện quay người mỉm cười với Tề Tầm ý, trong một căn phòng nhỏ phía sau tấm bình phong trong Thiên điện, có một cánh cửa từ từ khẽ hở ra. Liền sau đó một ánh mắt sáng như ánh chớp nhô lên từ dưới nền đất, lóng lánh tựa như một giọt thủy ngân1.
*Chú thích:
1. Thủy ngân: Là một nguyên tố hóa học trong bảng tuần hoàn có kí hiệu Hg, dạng lỏng có ánh bạc
Ánh mắt lóng lánh như giọt thủy ngân ấy quét khắp nơi một vòng, rồi một cái đầu nho nhỏ trồi lên, người nào đó len lén nhảy ra, theo sau là một thiếu niên có sắc mặt tái nhợt lạnh lùng.
“Đây là đâu?” Đôi ngươi Mạnh Phù Dao láo liên, tò mò quan sát khắp xung quanh.
Vân Ngấn cau mày nhìn khắp phòng, hắn cũng đâu biết mật đạo Hoàng cung Thái Uyên đa số chỉ có một chiều, có thể đi vào mà không thể đi ra. Hai người ở trong mật đạo Tín Cung lối ra một hồi, đường nào cũng cảm thấy không đi được, duy chỉ có con đường đến nơi này là không hề có bất kì dấu hiệu gì nên Mạnh Phù Dao quyết chọn, bây giờ nhìn bố trí căn phòng này, hình như là hai người đã đi vào nội cung rồi.
Hắn đang đứng lặng thinh quan sát, chợt ra dấu cho Mạnh Phù Dao.
“Có người nói chuyện ở gần đây”
Cửa sổ phòng khép hờ, Vân Ngấn nhìn qua khe cửa hở đến gian phòng chính. Nơi đó bỗng hiện lên ánh sáng phản chiếu hai bóng người đang nói chuyện với nhau. Trong đó có một người mặc áo bào tay rộng, trông có vẻ phong lưu.
Người còn lại mặc trường bào đội mão vàng, chắc là Tề Tầm Ý, người kia…. Khóe miệng khẽ cong lộ ra một nụ cười nhạt nhưng lại chứa đậm sát mưu. Vân Ngấn nghĩ nhất định đây là kẻ núp sau lưng Tề Tầm Ý, giúp gã thực thi kế hoạch giết anh trai bắt vua cha thoái vị?
Y ngoắt ngoắt tay, ý bảo Mạnh Phù Dao quay đầu lại nhìn.