Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
Tất cả cảnh vật đều xoay tròn.
Tấm màn đỏ thẫm xoay tròn, chiếc giường ngà voi xoay tròn, ô vuông trên trần nhà chạm trổ hình rồng bay phượng múa cũng xoay tròn, bức rèm che lập lòe trong sắc tối cũng xoay tròn.
Gương mặt diễm lệ khiến người và thần đều ghen ghét, cũng đang xoay tròn.
Mạnh Phù Dao híp mắt, cố gắng bắt lấy một món đồ đẹp nhất trong đống đồ vật đang xoay tròn kia, nhưng cả người bất lực mềm nhũn, bắt mấy lần cũng đều không được, nàng tiếc nuối thở dài, lẩm bẩm: “…Mẹ, sao lần nào cũng như vậy hết.”
Trong lúc mơ hồ, hình như nàng nắm được góc áo nhỏ xíu của ai đó, ngửi được hương hoa mai nhàn nhạt, dường như có ai đó ngồi cạnh bên nàng, tiếng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Mỗi lần đều như thế nào?”
Hình như ngón tay lạnh như ngọc của người đó khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt nàng, hình như người đó dùng một chiếc khăn ướt ấm nóng, có mùi hương nhàn nhạt lau mặt cho nàng từng chút từng chút, nhiệt độ vừa khéo đủ, gió lạnh đêm khuya thổi phớt qua, khiến da mặt nàng mát rượi, cảm giác khoan khoái hiếm có. Bởi vì say rượu nên người nàng nhớp nháp mồ hôi, khi được lau sạch thì trở nên nhẹ nhàng, dễ dịu vô cùng. Mạnh Phù Dao rên rỉ, có chút tham luyến muốn nắm chặt bàn tay của người đó, giữ mãi không buông, nàng lưu luyến cọ mặt mình vào lòng bàn tay của người đó, nỉ non nói: “…Ta muốn, không thể nhận…”
“Nàng muốn gì?” Thanh âm này, như khiến người ta đắm chìm trong mộng đẹp, so với cảnh trong mơ còn mê hoặc hơn rất nhiều lần.
“Ta muốn…” Mạnh Phù Dao cúi đầu nói, nàng rất muốn ngủ, líu ríu đáp mập mờ chẳng rõ điều gì, khiến cho người bên cạnh phải cúi đầu kề sát tai nàng, để có thể nghe rõ ràng hơn một chút.
Người đó khom người để kề sát tai nàng, vậy mà Mạnh Phù Dao cứ nghiêng qua nghiêng lại, đột nhiên nàng trở mình xoay mặt lại, vừa khéo hai đôi môi xinh đẹp ướt át đỏ mọng chạm nhẹ vào nhau.
Trong lúc vô tình môi tiếp xúc môi, hình như nơi chân trời đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng tươi đẹp. Luồng ánh sáng này lướt bay cực nhanh, trong phút chốc đã vượt qua ranh giới sinh tử, vượt qua không gian và thời gian, tích tắc đã chạm đến nơi sâu thẳm, tĩnh lặng nhất của trái tim. Như hạt châu bị ném rơi xuống đáy lòng, tạo ra những cơn sóng, khơi dậy những cơn sóng cả lóng lánh sắc ngọc.
Tư vị như thế đó, mềm mại, trầm bổng, bình yên rồi lại sóng to gió lớn.
Trong tích tắc ấy Nguyên Chiêu Hủ cũng cứng đờ người, nhưng ngay sau đó hắn khẽ cúi xuống thản nhiên mỉm cười,vươn ngón tay ra khẽ khàng vuốt gương mặt láng mịn, nóng bừng của Mạnh Phù Dao. Đầu ngón tay hắn đặt trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt nàng, này lông mày, này mắt, này mũi, này môi…
Lúc này, cô gái nhỏ phía dưới vẫn vô thức lẩm bẩm như cũ, ban nãy khi môi tiếp xúc môi, hình như khiến nàng cảm giác ấm áp và vui vẻ. Nguyên Chiêu Hủ lại tiếp tục vuốt ve nhẹ nhàng, bỗng nhiên người phía dưới bật cười khe khẽ, giơ hai cánh tay lên ôm lấy cổ hắn, hàm răng nàng chạm lên môi hắn, nhẹ nhàng khẽ cắn.
Cắn rồi vẫn không dừng, nàng đưa tay lên bắt lấy gương mặt Nguyên Chiêu Hủ, hai mắt vẫn khép mà tay thì chẳng dừng, vừa kéo giãn gương mặt hắn vừa lầm bầm: “Này...Sao lần nào huynh cũng thắng vậy? Không vui gì hết, có thể thua ta một lần hay không?”
Nguyên Chiêu Hủ bị nàng hết cắn rồi kéo, sóng mắt bất chợt lay động, giống như người say đang phiêu bạt. Hắn đặt ngón tay trắng như ngọc lên bờ môi mình, nơi đó vừa bị cắn nên đỏ hồng, dường như đẹp thêm mấy phần, đỏ như đào sớm. Chỉ là, bị một cô gái kéo mặt thật có chút mất hình tượng, hắn như cười như không, liếc mắt nhìn say đắm Mạnh Phù Dao, một lúc sau cúi đầu bằng lòng đáp: “Có thể.”
“Cái gì...Phải không hả?”
Nụ cười trên mặt Nguyên Chiêu Hủ đậm hơn thêm, nhưng hắn chỉ cười mà không đáp, nhẹ nhẹ gỡ từng ngón tay nàng ra, đắp chăn cho nàng, nhìn nàng thật lâu mới khe khẽ trả lời.
Những cội mai già ngoài cửa sổ lác đác dăm bông, văng vẳng tiếng nước suối chảy róc rách qua hòn núi giả, chảy vào trong hồ ngọc bích. Ánh trăng trong veo rắc những tia sáng óng ánh xuống mặt hồ mênh mông, đẹp như cô gái nhỏ đang nằm yên lặng kia.
Đêm nay yên tĩnh thế này, ấm áp thế này.
Tiếng nói của Nguyên Chiêu Hủ cũng giống tiếng gió đêm, thổi qua ô cửa sổ, trầm thấp mà dịu dàng.
“Đáp án này, cuối cùng có một ngày nàng sẽ biết.”