Chương 5: Duyên sai
Bên trong chòi nghỉ mát, Phù Nhã mơn man ngọc bội ôn nhuận, tự hỏi,Phương Đông liệu có phải là họ, trong kinh thành, người nào mang họPhương Đông? Ấn tượng trong lòng cũng không có, cười nhạo, chính mìnhvì sao để ý như vậy? Đang trong lúc suy nghĩ, một trận ồn ào theo tới,ngay sau đó là một trận hoa mai bay tới, Phù Nhã theo bản năng nhăn mặtlại, ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nữ mang theo một đám nô bộc nha đầumà đến. Thiếu nữ cỡ bằng tuổi nàng, một thân tơ lụa hồng nhạt, quần bay theo gió, trên mặt tươi đẹp hoa đào, như mặt trăng giữa vạn ánh sao,như hoa hồng thanh nhuận mê hồn.
Phù Nhã ngẩn ra, thường nghĩ bản thân nhan sắc thế gian hiếm thấy, cô gái trước mắt so với mình cũng không kém cỏi, có thể thấy được ngày sau là một nhan sắc khuynh thành. Bên người nàng là một lão mẹ, dáng người có chút phúc hậu, ánh mắt lợi hại, mơ hồ hiện lên vẻ hung ác, sáu người thị nữ hai bên, áo quần cùng màu, mùi hương tỏa khắp nơi, tình thế này là như thế nào? “Ngươi là người nào” cô gái nũng nịu hỏi, mang theo ýcười, tò mò ngồi đối diện với nàng, ở vị trí của thiếu niên vừa mới đikhỏi.
“Ngươi là ai? Phù Nhã không chớp mắt, nhìn lướt qua bên kia bắt gặpánh mắt hung ác của lão mẹ, âm thầm đoán dụng ý của nàng. Lớn mật,ngươi nên biết quân chúa nhà ta là hòn ngọc yêu quý trên tay của Vânvương gia, còn không mau hành lễ” lão mẹ giân trừng mắt với nàng. PhùNhã cười lạnh, tiểu quận chúa? Nữ chủ nhân của phủ đệ này, nàng khôngđể ý đến lão mẹ kia, trầm tĩnh nhìn cô gái, khuôn mặt nhu hoà, khôngbiết cô gái tại sao tìm đến nàng?
Gặp Phù nhã không trả lời, lão mẹ tức giận, bà giống như có điạ vịcao ở vương phủ, ít có người dám công khai phản kháng, sắc mặt đỏ bừng,âm hiểm nheo mắt lại, âm thanh lạnh lùng nói, “Xú nha đầu ngươi ngồingây ngốc ở đó làm cái gì? Còn không thỉnh an quận chúa, trước mặt quậnchúa, có chỗ cho ngươi ngồi sao? Phù Nhã không thèm để ý, nhìn tiểu quận chúa đối diện cười duyên …Tiểu quận chúa cũng cười, không nói, hơi hơinhìn phía nàng gật gật đầu, nũng nịu khuyên nhủ “Nhũ mẫu, đều là hài tử, còn nhỏ, có làm gì đâu, ngươi lui ra đi”
Bà ɖú găp Phù Nhã nói mấy lời thật là khó nghe, thần thái như châmbiếm, bà sống hơn nửa đời người, ở vương phủ hưởng thụ ơn mưa móc, khinào lại bỏ qua một nha đầu nho nhỏ như thế. Hung hăng cười lạnh “Quậnchúa ngài đại nhân đại lượng, tất nhiên là không chấp nhất, theo tôn ti, nàng đối với người bất kính là đối với tòan bộ vương phủ bất kính, đểlão nô giúp người giáo huấn nàng một chút” Nói xong liền giơ tay lênhướng đến hai má của Phù nhã. Bốn thị nữ một trận sợ hãi, đều nhìn vềphía quận chúa, nàng vẫn như cũ ngồi ở nhuyễn thượng cười khẽ, giống như một người nhìn thấy nhưng lại khuyên can không được. Phù Nhã cườilạnh, phụ thân của nàng là đaị tướng quân sa trường chiến công rực rỡ,ca ca nàng từ nhỏ luyện võ, nàng ở bên học được không ít, tuy là khôngcao, nhưng đối phó một người chỉ biết cậy mạnh như bà ɖú mà nói, vậy làđủ rồi.
Nàng nghiêng đầu, chân phải dùng sức một chút, bà ɖú phòng bị khôngkịp, té ngã trên đất, Phù Nhã đứng dậy cười duyên, một chân đạp trênngười bà, cười nói “Tôn ti có phần, ngươi là lão nô đang làm cái gì? “Phù Nhã tuy nhỏ, ca ca buộc nàng đứng tấn thật vững, dưới chân nàngkhông giống sức của một đứa bé 8 tuổi. Phù Nhã châm biếm liên tục, bên cạnh tỳ nữ không dám lên tiếng, thấy bà ɖú chật vật nghĩ muốn lay độngchân của Phù nhã mà không nhúc nhích mảy may, mặt đỏ cả lên, nhìn cầucứu về phía quận chúa.
Tiểu quận chúa khi thấy bà ɖú ngã xuống, sắc mặt khẽ biến, cười khẽ“Tiểu thư bao dung, nhũ mẫu trong phủ làm sai chuyện gì ta sẽ trừngphạt, còn không buông ra, sau đó bản quận chúa sẽ trừng phạt bà” Phù Nhã cười lạnh, nhìn bà ɖú dưới chân một lát, thả chân ra, bà ɖú đứng dậy,làm bộ muốn đi tới bên người quận chúa. Phù nhã lạnh lùng la “Qùyxuống!” Bà quay đầu lại không thể tin nhìn Phù Nhã, rồi lại nhìn quậnchúa, ngay sau đó ngoan độc trừng mắt nhìn nàng, tiểu quận chúa cũng hơi sửng sốt, nhìn Phù Nhã đã trở lại chổ ngồi.
“Tiểu thư có ý gì”, tiểu quận chúa hỏi thanh âm không hờn giận. PhùNhã cười, hai tay sửa lại mái tóc hơi hỗn lọan, lại cười nói “Quận chúangười là chủ ta là khách, chủ nhân khinh đãi khách đã là không đúng, còn dung túng tiện tỳ dưới tay vũ nhục khách lại càng vô lý. Ta nghe thấyVân vương gia thái độ làm người quang minh lỗi lạc, khen chê rõ rang, nô bộc lại như thế kiêu ngạo cuồng vọng, cậy được ưu ái mà kêu ngạo, thậtlà đáng tiếc”
Phù nhã buổi tối nói chuyện châm chọc liên tục, những câu nói đâmthẳng vào tiểu quận chúa, bên cạnh tỳ nữ thô suyễn một hơi, này chẳngphải chính là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao, tất cả đều nhìn về phíatiểu quận chúa, nàng sắc mặt hồng một mảnh, giống như xấu hổ mà như tứcgiận, khóe mắt thoáng nhìn ngọc bội trong tay Phù nhã, cười, giọng nóiêm ái vang lên “Nhũ mẫu quỳ xuống!” Bà ɖú không cam long, không thuậntheo, tiểu quân chúa thu lại tươi cười, lạnh lù ng nói “Quỳ xuống, đểngười ta nói năng lực quản giáo nô tỳ trong phủ đều không có”
Phù Nhã cười, cũng không nói gì, nhìn bà ɖú mặt đỏ lên, không camlòng quỳ nhìn Phù Nhã, lâu lâu trừng mắt với nàng. “Nhũ mẫu không yênphân tôn ti, ỷ có chủ tử sủng ái liền muốn làm gì thì làm, dám phạmthượng, tiểu quận chúa, theo gia quy của vương các ngươi, nô tỳ vũ nhục khách nhân, ta nên thỉnh giáo vương gia, phải bị tội gì?” Nhìn bà vúbỗng trợn đôi mắt, Phù Nhã cười khẽ, như hoa lan sáng lạn
Bà ɖú tựa hồ không dự đoán được có chút tự hỏi, không lường trước một đứa nhỏ 8 tuổi lại khó đối phó như vậy, đột nhiên cả người runrẩy..Tiểu quận chúa nhíu mi, lạnh lùng nhìn Phù Nhã, trong ao phù dungtỏa hương, tinh khiết nồng đậm, mà thế gian hai đóa phù dung hiếm thấylại âm thấm đánh giá lẫn nhau. Phù Nhã mỉm cười, quận chúa nén giận.“Nhũ mẫu mau giải thích”. Bà ɖú hung hăng cắn môi dưới, giống như không cam lòng giống như bất đắt dĩ, hung hăng nói “Nô tỳ biết sai rồi”
“Như thế nầy thôi sao?” Phù Nhã vẫn như cũ cười như ánh mặt trờisáng sớm, ấm áp động lòng người, âm điệu cũng vô cùng ấm áp. Tiểu quậnchúa không khỏi tức giận, nheo mắt lại, nếu không phải vì khối ngọc bộikia, nàng cũng không chịu để cho Phù Nhã bài bố, tự nhủ, không nên mềmlòng, sớm nghe theo kế hoạch của bà vú…Như vậy chuyện gì cũng không phát sinh.
“Ngươi nghĩ muốn như thế nào?” Phù Nhã thưởng thức ngọc bội trongtay, nhẹ nhàng chạm vào hai chử Phương đông, cũng không lập tức tỏ tháiđộ, ngược lại thấy trên mặt đất ánh mắt của lão phụ hung ác, lạnh lùngcười, “Nếu không phải ta từ nhỏ theo ca ca luyện tập quyền cước, hiệngiờ mặt đã bị sưng đỏ một mảnh, vô cùng thê thảm” “Ngươi..” tiểu quận chúa đỏ cả hai mắt, nhìn nàng thong dong phiêu diêu bóng hình xinh đẹp, giận ở trong bụng, nàng thường tự phụ là thiên hạ mỹ nhân, nay đối mặtvới cô gái có nhan sắc tương tự, mà không hề có biện pháp, liền lạnhlùng nói với bà ɖú “Nhũ mẫu vả miệng”
“Quận chúa” bà ɖú không cam lòng, khóc lớn, bi thương ai óan. “Vảmiệng” thanh âm ôn nhu vang lên có điểm hàn ý, vốn lạnh hơn gió rét gào thét mùa đông ba phần. Ba, ba ba,..bàn tay từng tiếng vang lên, trầm mặt quanh quẩn trong chòi nghỉ mát..Những nô bộc mặc dù bình thườngngang ngược thấy kết cục nầy, cũng không dám biểu hiện ra ngòai, chínhlà nơm nớp lo sợ nhìn bên mặt quận chúa.
Tiểu quận chúa cười “Ta gọi là Vân Uyển Phù, tiểu thư tên gì? “ Lưu Phù Nhã” trong tên cả hai đều có chử Phù, quay đầu nhìn phù dung ởtrong ao, trách không được, âm thầm cân nhắc, quận chúa này, được vươnggia sủng ái cực kỳ, nếu không sẽ không ngay cả tuyết phù dung ở Hànthủy nhai cũng mang về trồng trong nhà, cúi đầu nhìn bà ɖú liều mạng vảmiệng, khóe môi sưng lên, mi nhíu lại nói “Đủ rồi, ngươi xuống đi”
Tiểu quận chúa nháy mắt, một người thị nữ liền nâng bà ɖú dậy, nhìnquận chúa liếc mắt một cái, đi từ từ ra khỏi chòi nghỉ mát, biến mất ởchổ ngã rẽ. Phù Nhã ngẫm nghĩ, chủ tớ nầy hai người kẻ xướng người họa sớm bị nàng vạch trần, mới có thể trừng phạt bà vú, nhưng dụng ý củanàng ta là ở chỗ nào? Đơn giản là tìm phiền toái như vậy sao? Xem quận chúa giống người thông minh, sẽ không làm ra việc không sáng suốt nhưvây. Phiền tóai! Mới vừa đi một người thiếu niên khó chơi, lại xuấthiện một cô gái khó đối phó ở đây. Xem ra hôm nay nàng không nên đi rangoài, vì sao phải thua bởi tỷ tỷ mà xuất môn? Cho tới bây giờ nàng chưa thua ai bao giờ
Đang suy tư, lại là một trận âm thanh ầm ỹ đưa đến, Phù Nhã cả kinh,phụ thận cùng Vân vương gia vội vàng vào chòi nghỉ mát, bên người đitheo bà vú, mà cách đó không xa lại theo vài tên thị vệ. “Phụ thân” Phù Nhã đứng dậy, tay nhỏ bé cầm tay ấm áp của phu thân. Lưu Đình lo lắnghỏi han “Không có việc gì phải không?” Phù Nhã còn chưa có phản ứng, bà ɖú trên mặt sưng đỏ, ngón tay run rẩy chỉ vào Phù nhã “Vương gia, chính là nàng, là nàng lấy ngọc bội của quận chúa, còn làm cho nô tỳ vảmiệng..Vương gia, ngươi nên làm chủ cho nô tỳ và quận chúa a!”
Lưu Đình tức giận trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, khí lãnh liệt, bà ɖú sợ tới mức không thể lên tiếng, lui về phía sau hai bước, Vân vươnggia bước tới Vân uyển phù bên người, trầm giọng hỏi Phù nhi, xảy rachuyện gì?” Phù nhã ý thức nắm chặt ngọc bội trong tay, nguyên lai mụctiêu của nàng là ngọc bội nầy, Phù Nhã như trước cười như gió xuân,..lòng bàn tay nắm thật chặt, ngọc bội còn chưa đủ quen thuộc nhiệt độcơ thể của nàng.
“Cha, là nhủ vầy, nữ nhi ở phía sau viện không cẩn thần đánh mất khối ngọc bội, vị tiểu thư này nhặt được, không muốn trả lại, bà ɖú khuyêncan bị nàng thét ra lệnh vả miệng, nữ nhi….” Vân uyển phù rơi nước mắtlã chã, ôn nhu bi thương nói Nữ nhi không thèm để ý khối ngọc bội kia,nhưng vị tiểu thư nầy khinh thường người qúa đáng, nhũ mẫu nàng..” “Phù nhi, ngoan đừng khóc,..” Vân vương gia đau lòng vỗ vỗ lưng nàng, ngượclại thấy ngọc bội trong tay Phù nhã “Lưu tướng quân..”
Ý vừa có trách cứ cùng lệnh Phù Nhã trả lại ngọc bội. Lưu Đình nắmPhù Nhã, Phù Nhã đôi mi nhíu lại, ngẩng đầu, không xem quân chúa, không xem vương gia nhưng xem Lưu đình “Phụ thân tin nhi nữ không?” LưuĐình cười khẽ, nữ nhi của ông là tính nết gì ông biết rõ, kiên định phun ra một lời “Tin”
Lưu tướng quân, nữ nhi của ngươi đem nử nhi của ta khi dễ thành..”Vân vương gia nhìn Lưu Đình, cả giận nói, còn chưa nói hoàn đã bị PhùNhã chặn lại. “Đủ rồi, đừng nói nữa..” Mọi người sửng sốt, cùng nhìnvề phía nàng, Vân vương gia có điểm không nhịn được, Phù Nhã nắm ngọcbội, thiếu niên ở trong đầu hiện ra một lát..khẽ cắn môi, ném ngọc bộilên bàn, vẫn như cũ cười “Vật này vốn là của ta thắng được, tiểu quậnchúa nếu thích, nói một tiếng là được, làm gì phải diễn trò” Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng cười lạnh “Ta nghĩ đến hảotrúc ra ngạt duẫn, nguyên lai là ngạt trúc không sinh ra hão duẫn..Hừ, phụ thân chúng ta về nhà, nơi nầy buồn ch.ết đi”
Trong xe ngựa, Phù Nhã không có tươi cười, tỳ nữ bên cạnh cũng khôngdám lên tiếng, lần đầu tiên nhìn thấy Lưu gia tam thiên kim trên mặtkhông có tươi cười, nhớ rõ năm thứ nhất vào phủ, quản gia dẫn nàng vàomột sân toàn phù dung tỏa hương, nói cho nàng về sau nàng là người hầuhạ tam tiểu thư. Khi đó nàng rất vui vẻ vì có thể làm bạn với một côgái tuyệt sắc, nàng cảm thấy vận khí mình rất tốt, đặc biệt tiểu thưluôn cười nói động lòng người. Nàng dần dần phát hiện, trong vương phủngười khó hầu hạ nhất chính là tam tiểu thư, cũng hiều được nàng cườithật đáng sợ, người như thế nào luôn cười, giận cũng cười, vui vẻ cũngcười, tươi cười mờ mịt hư ảo, căn bản làm cho người ta không rõ lòngnàng. Hiên tại cảm nhận được tiểu thư không tươi cười càng đáng sợ.
Trong kiệu rõ ràng hơi ấm tỏa ra bốn phía, ẩn ẩn trong lúc đó có điểm lạnh run nhè nhẹ…Nhất thời xe ngựa ngừng lại,, tỳ nữ phía trước ngãxuống dưới chân, Phù Nhã nhíu mi, vừa đinh trách cứ, mành bị vén lên,Lưu Đình cười nói: “Phù nhi, trên xe ngựa buồn chán, phụ thân mang conrong ruổi một phen”
Một lát, trên lưng ngựa, Lưu Đình vuốt vuốt tóc nàng, áy náy hỏi“Khối ngọc kia quan trọng sao?” Phù Nhã giật mình, tay vừa nắm ngọc bội khi nãy nắm lại thật chặt, bỗng nhiên buông ra, giơ lên cười, thanh âmtan trong không khí “Phụ thân quan trọng hơn” Nữ nhi ngốc, biết lờinói của ngươi có nhiều ý tứ. Khối ngọc bội kia cũng quan trọng.