Chương 16: Đêm động phòng hoa chúc
Trải qua kinh ngạc, bên tai Uyển Phù vẫn còn vang lên âm thanh hỗn lọan vừa xảy ra, khi bái thiên địa mơ hồ nghe thấy cái gì tài tử giai nhân, trời sinh một đôi, cũng mơ hồ nghe thấy người ta gọi nàng vương phi. Uyển Phù cười khẽ, rốt cuộc cũng được như ý nguyện, từ quận chúa đến vương phi, đã bái thiên địa, nàng bây giờ chính là Sở vương phi.
Ngồi ở trên hỉ giường, bên tai là thanh âm vui mừng của vương phủ mụ mụ, bà nói rằng hôm nay kiệu hoa bị kinh sợ, tạm thời bà ta đi theo người nàng để an bài nghỉ ngơi, vương gia mặt khác cũng phái người đến hầu hạ nàng…
Khi tới canh hai, Bổn Nguyệt cùng Băng Nguyệt nhảy lên nóc nhà, liếc nhau vạch mái ngói nhìn xuống, ném xuống một tiểu cầu màu bạc, mùi hương thơm ngát theo đó lan tỏa ra….
Mới qua một chén trà nhỏ (khỏang 10 phút), Uyển Phù đã bắt đầu mệt rã rời, buồn ngủ, tòan thân khô nóng, ánh mắt bắt đầu trở nên mê ly…
Hai người tỳ nữ trong phòng cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật, củng thấy cả người khô nóng… tiểu cầu màu bạc kia là mê dược đặc chế bỏ thêm mị dược, có công hiêu của cả hai loại.
Lục Phù phân phó, vì để ngừa vạn nhất có gì xảy ra, nhất định phải bỏ vào trong phòng, nếu tấm thân xử nữ của Uyển Phù không phá, các nàng có thể bị đổi về, một chút cơ hội nàng cũng không thể để cho nó xảy ra.
Quang Vinh vương say mê trở về phòng, buớc chân hơi lỗ mãng, ở trên đường đón dâu hắn chỉ biết hắn cưới chính là tân nương mình tha thiết ước mơ trong mấy năm nay, cái loại vui mừng này quá sức kích động không lời nào có thể miêu tả được, đêm động phòng hoa chúc hắn chỉ uống mấy chén rượu mà đã ngà ngà say…
Bổn Nguyệt cùng Băng Nguyệt nhìn hắn vào phòng, sau một lát đã thấy hai nha hoàn chạy đi, nói thầm với nhau “Uống say như vậy làm sao có thể động phòng?”
Quang Vinh vương trong lòng vui mừng, vừa thấy Uyển Phù ngồi trên giường, tâm nhảy nhót vui mừng không thôi, mặt mày tuấn lãng kích động, tiểu cầu Băng Nguyệt thả xuống không phải vật tầm thường, cộng thêm rượu hiệu lực càng tăng gấp bội, Quang Vinh vương trong mắt đã hiện lên đầy dục niệm, mà Uyển Phù trên giường khí tức khô nóng đã lâu thật là khó nhịn, ánh mắt tan ra, lúc này hơi thở của nam tử đang ngồi trên giường kiên cường tỏa ra, xông vào mặt nàng, nhưng nhiệt lý laị như chậm lại, làm tăng thêm một cảm giác như hư không. Nàng không thể khống chế được tự động hướng theo nguồn hơi ấm kế bên mà qua.
Quang Vinh vương liền trực tiếp xốc lên khăn voan, tùy ý vứt xuống mặt đất, Uyển Phù dung nhan như hoa xinh tươi cơ hồ đoạt đi hô hấp của hắn, hắn nín thở nhìn dung nhan yêu kiều hằng nhung nhớ, nàng rốt cuộc đã là vương phi của hắn.
Uyển Phù, nữ nhân mà hắn yêu qúy trân trọng, nữ nhân mà hắn muốn che chở một rốt cuộc đã là thê tử của hắn...Hắn không nóng nảy lập tức giữ lấy nàng, chỉ cần hắn được ở bên nàng, hắn sẽ làm cho nàng cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của hắn.
Trong phòng hương khí càng thêm nồng đậm, bay thẳng tới mũi của bọn họ làm một trận khô nóng thốc lên, gió xuân thổi không thể tiêu tan.
Dung nhan yêu kiều của nàng hồng nhuận như người say rượu, mồ hôi chảy ra, ánh mắt mê ly, nhưng lại không nhận ra người trước mặt, môi khẽ gọi “Cảnh Mộc..”
Lòng đau như dao cắt, cái tên này làm hắn hít thở không được, hơi có chút thanh tỉnh, phản ứng của Uyển Phù làm cho hắn có chút hoài nghi, rờ tay vào nàng, độ ấm nóng cháy, hắn lo lắng gọi “Phù nhi, ngươi bị gì vậy..?”
“Cảnh Mộc, ta nóng quá.. thật là khó chịu…”
Hơi lạnh chuyền từ tay làm cho Uyển Phù quyến luyến hơi ấm không tư chủ nhích lại gần, chính tay cởi hỉ phục của mình ra, dán lên người Quang Vinh vương, trong lòng hắn rung động, Uyển Phù trên người hắn quấy nhiễu không thôi, thân hình mềm mại của nàng không ngừng kích thích thân hình nóng bỏng của hắn làm cho từng trận run rẩy theo tới, dục niệm quay cuồng thẳng hướng tới hạ thể của hắn, hắn âm thầm nguyền rủa…
Giỏi lắm Tô Lục Phù, ngươi thật là ngoan độc….
Dù hắn hiểu được cũng đã chậm…hắn không thể ngăn được khát vọng giải thoát, trong hỉ trướng màn rũ xuống, đem lửa dục tương tự đốt lên người Uyển Phù làm cho nàng áp lên trong trên đệm như hồng như hoa, thân hình Uyển Phù trắng như tuyết làm cho hắn khó chịu đau khổ, lý trí bị một tiếng oanh nổ ra thành từng mảnh nhỏ.
Những tiếng yêu kiều cùng gầm nhẹ chậm rãi vang lên, Bổn Nguyệt Băng Nguyệt cùng đỏ mặt, phi thân nhảy xuống mái hiên, đêm như quanh co khúc khuỷu, ngay cả trăng tròn cũng mỉm cười, càng phát ra sáng tỏ.
Trong hôn lễ này, ít ra có một người được toại nguyện.
Canh ba vừa qua khỏi, một trận ầm ỹ truyền vào Quang Vinh vương phủ, Bổn Nguyệt cùng Băng Nguyệt lập tức đứng lên. Các nàng cười khẽ chuẩn bị đi ra cửa phòng, hướng tới tân phòng mà đi, đi xem kịch thôi! Có ai không muốn xem?
Dọc theo đường đi, người trong vương phủ đều bàn luận, mọi người đều mờ mịt khó hiểu không biết xảy ra chuyện gì, chụm đầu ghé tai vào nhau khe khẽ nói nhỏ.
Tại tân phòng trong đình viện, một đội ngũ được huấn luyện chỉnh tề đang đứng bên ngòai, hai người tướng lãnh trẻ tuổi ở bên ngoài cùng im lặng đứng thẳng, lưng thẳng tắp như cây trúc, mọi người sắc mặt nghiêm trọng, không dám lên tiếng.
Gió xuân bỗng nhiên có vẻ trầm trọng cùng phiền muộn làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, không ai dám lên tiếng, thậm chí cử động một chút cũng không dám..
Mà ở trong tân phòng, Sở Cảnh Mộc phẫn nộ đứng đó, tay nắm chặt thành quyền, trên lưng tay gân xanh nổi lên, trong tân phòng mùi ȶìиɦ ɖu͙ƈ lan tràn làm cho hắn không thể không tin gạo đã thổi thành cơm, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định cũ, hắn mở cửa âm thanh vang lên nhưng bọn họ không hề hay biết.
Hắn gắt gao nắm chặt kiếm trong tay, toàn thân phát ra nóng giận trầm trọng như đang ở trên sa trường…..nhẹ nhàng mà nhấc lên một góc sa trướng, tình cảnh đập vào mắt làm cho mắt hắn từ trước đến nay thường u lãnh thâm trầm trở nên đau nhức.
Hai người đang ngủ say tóc hỗn độn, thân mật giao nhau cùng một chỗ, cho nhau ôm ấp sưởi ấm, mặt của Uyển Phù mang theo ý cười, cười đến như thế hạnh phúc…Trên hai cánh tay trần truị trắng như tuyết có nhiều dấu hôn làm cho càng thêm tươi đẹp
Ngủ say như thế có thể thấy họ vừa mới trải qua một trận kịch liệt, trong đôi mắt thâm trầm như biển của Sở Cảnh Mộc hiện ra lửa giận đến tận mây xanh, chậm rãi tr.a kiếm trở về vỏ trong phẫn nộ..
Nữ nhân yêu quý của hắn đã trở thành thê tử của người khác, nhớ rõ lúc đón dâu là lúc tâm tư phân tán, cùng xốc lên khăn voan nhìn thấy mê người, nhưng hắn lại xoay người bỏ đi.
Qua lại ngọt ngào khắc sâu, hoa phù dung minh ước, năm đó nàng mới 15 tuổi, hắn mới 22, trong ngọt ngào tưởng rằng có thể thiên trường địa cửu….Nhưng mà hạnh phúc lại ngắn như vậy. …
Trong lòng hắn xẹt qua những phiền muộn cùng trống vắng…..
Hắn cố trấn tỉnh, hít mấy hơi thở, mặt không chút thay đổi đi ra khỏi tân phòng, liếc mắt một cái trầm giọng nói “Hồi phủ”
Mà sau khi hắn hồi phủ mệnh lệnh thứ nhất của hắn là nhổ hết tất cả phù dung trong vương phủ….
Lục Phù ở trong tân phòng tai nghe đến thị vệ bên ngoài viện suốt đêm bận rộn nở nụ cười, tươi cười chiếu vào trên màn cửa sổ tinh xảo bằng lụa mỏng, mờ ảo giống như hư vô.
Nàng đã sớm nghe nói Sở vương phủ khắp nơi bốn mùa tràn đầy phù dung, hàng năm tỏa hương, mà một tướng quân ngòai chiến trường lại có tiếng yêu hoa, trong phủ trừ ra phù dung không có loại hoa nào khác.
Người yêu hoa, Lục Phù cười khẽ, là yêu hoa hay yêu người, hiện giờ hai thứ đều không có…
Nhìn xuyên qua cửa sổ chỉ thấy từng đóa phù dung kiều diễm bị nhổ đi, lòng nàng cũng yêu hoa, nàng từ nhỏ cũng cực yêu phù dung.
Hắn là nam tử tuấn tú nhất mà nàng từng găp, vừa có vẻ quân nhân uy nghiêm lẫm liệt, vừa có khí chất nho nhã của văn nhân, hắn gặp nàng chính là liếc mắt một cái liền rời đi. Lục Phù cười khẽ, trừ bỏ Vô danh, hắn là người đầu tiên không kinh diễm về dung mạo của nàng.
Nàng xoay người trở về giường, nằm trên giường, trải qua sức ép mệt mỏi một đêm, nàng muốn ngủ…