Chương 79
Đêm đó, Phù Hiểu đã có một đêm động phòng hoa chúc chân chính (bị Đường Học Chính ăn tới bến luôn). Hôm sau, trưa trật, cô mới từ từ tỉnh giấc. Ngay khi mở mắt ra, cô đã thấy bóng lưng anh xã của cô, anh đang ngồi trên chiếc sô pha đơn màu vàng chanh cách đó không xa, quay lưng về phía cô, làm việc với chiếc laptop.
“Anh bận thế cơ à…” Cô gọi anh, cô đang nằm sấp trên giường, ngắm bóng lưng anh và cười biếng nhác.
Nghe tiếng cô gọi, Đường Học Chính để laptop xuống ghế, bước đến cạnh giường, đưa tay xoa xuýt khuôn mặt bé xinh của cô, “Em dậy rồi à?”
“Anh có nghĩ là em lười quá không?” Hằng ngày, anh dậy từ sáng sớm, còn cô toàn ngủ đến trưa trật.
“Ủa? Em ngủ càng lâu càng chứng tỏ anh “khỏe” cơ mà?” Đường Học Chính nhướng mày, cười tà.
“Anh là cái đồ lưu manh.” Hễ thấy cô nằm trên giường là lại không nghiêm túc, sợ anh quá đi mất. Cô nghiêng người tránh đi vuốt quỷ của anh, quấn chăn, xuống giường từ một góc khác và chạy vội vào phòng tắm.
Khi cô đánh răng rửa mặt xong và đi ra, Đường Học Chính đã xong việc, anh đang ngồi ở bàn ăn chờ cô, “Mau đến ăn gì đi, chiều nay, mình phải đi nhiều chỗ lắm đấy.”
“Mình cần đi những đâu hả anh? Chẳng phải mình sẽ về nhà anh luôn ư?” Phù Hiểu ngồi xuống vị trí đối diện anh.
“Chỗ đấy để tối, bây giờ, tụi mình đi mua nhẫn cưới đã.”
“Ủa? không phải mình có nhẫn rồi ư?” Phù Hiểu khẽ lắc tay phải, đúng là “người sang thì hay quên” mà?
“Xấu hổ chưa kìa, hôm qua, lên mạng lâu thế em đã đọc cái gì hả, đây là nhẫn đính hôn.” Đến anh còn biết nữa là.
“Thì chỉ là đeo ở ngón nào thôi mà, chuyển nhẫn này từ ngón giữa sang ngón áp út là được rồi.” Phù Hiểu thực hiện động tác vĩ đại đó cứ nhẹ tênh. Gì, sao anh lại xị mặt ra thế?
“…” Ánh mắt của Đường Học Chính cho thấy: anh tuyệt đối không đồng ý cách đó.
“…” Phù Hiểu chột dạ, “Ừ thì đi mua nhẫn cưới.” Cuối cùng cô vẫn theo ý anh, cúi đầu cắm cúi ăn.
Đây không phải lần đầu tiên Đường Học Chính đi shopping với Phù Hiểu, hai người rất hợp nhau khoản mua sắm: chấm món đồ nào là mua luôn, rất ít khi nhùng nhằng. Chỉ có điều, từ trong tiềm thức, hai người đều coi nhẫn cưới là một món đồ cực kỳ quan trọng, thế nên, khi chọn nhẫn cưới, họ cũng thận trọng hơn bình thường. Thế là, trong một tiệm vàng bạc đá quý nằm trong một trung tâm thương mại cao cấp nào đó ở Bắc Kinh bỗng xuất hiện cảnh tượng: một đôi trai gái chụm đầu vào nghiên cứu.
Một cô nhân viên bán hàng mới vào làm và không mấy kinh nghiệm niềm nở giới thiệu cho hai người họ các mặt hàng của cửa tiệm. Những nhân viên bán hàng kỳ cựu thường không thèm để ý đến những những cặp vợ chồng trẻ mà có lẽ cả đời chỉ có một lần bước chân vào tiệm vàng bạc đá quý kiểu này, với các cô, “thượng đế” đích thực phải là những khách hàng thường đến mua những món đồ như lắc tay, dây chuyền cơ. Phù Hiểu đã thử kha khá nhẫn, chiếc thì cô đeo rộng, chiếc thì Đường Học Chính không ưng vì theo anh là quá tầm thường.
Đường Học Chính rất ít khi, thậm chí có thể nói là gần như chưa bao giờ đến tiệm vàng bạc đá quý, trước kia, anh quen ném thẻ vàng cho bạn gái, để các cô ấy tự đi mua quần áo, trang sức. Vì vậy, anh không có kinh nghiệm, nên anh đã quên mất rằng: trong những cửa tiệm loại này, luôn có những anh chàng, cô nàng được đám nhân viên bán hàng gọi là khách VIP, khách quen, và đám đó mới là những người tiêu thụ chính sản phẩm của họ, mới là “thượng đế” đích thực của họ.
Thế là, khi Đường Học Chính thấy không một cặp nhẫn nào ở tiệm này lọt được vào mắt anh, quyết định đi tiệm khác và ngẩng đầu lên, thì một người đàn ông có nước da ngăm đen nào đó đã tựa người vào quầy hàng ngắm anh với ánh nhìn kỳ quái đến là lâu.
Đường Học Chính không nói không rằng, liếc sang gã rỗi hơi đó.
“… Xin lỗi, tại tôi thấy anh trông rất giống một người bạn của tôi.” Người đàn ông nọ nhếch miệng cười, cực kỳ lịch thiệp giải thích với họ hành vi của anh ta.
“Không sao.” Mặc kệ nó, để nó tưởng nó nhận nhầm người cũng tốt.
Nào ngờ người đàn ông nọ lại nhướng cặp mày rậm, “Hóa ra là Ngoạn Gia thật… Tao mém tưởng là có những người trông giống nhau y đúc.”
Phù Hiểu nhìn chàng trai cường tráng trước mặt. Ái chà, trông anh ta mới khỏe khoắn làm sao!
“Người đẹp này là…” Ánh mắt của người đàn ông nọ cho thấy anh ta đang rất hào hứng.
“Phù Hiểu, Vương Tiểu Xuyên.” Kiểu giới thiệu rõ là không muốn cho hai người làm quen với nhau mà.
“Chào anh.”
“Chào cô, Phù tiểu thư.” Vương Tiểu Xuyên cười đến là đắc chí.
“Đi thôi em.” Sao anh toàn mang vợ đi gặp cầm thú vậy trời.
“Ố, đừng đi vội thế, chẳng phải hai người muốn mua nhẫn kim cương ư?” Đâu tha cho hai người họ dễ vậy được, Vương Tiểu Xuyên vươn tay ra ngăn họ lại.
“Ở đây không có.”
“Có, có chứ, cô đi gọi quản lý ra đây, còn cô, đi mở két đi.” Vương Tiểu Xuyên tự nhiên như đang ở nhà mình.
Hai nhân viên bán hàng bị anh chàng sai bảo thì biết là mình đã phạm phải sai lầm lớn, vội làm theo sự chỉ đạo của anh chàng.
“… Tiệm nhà ai mà mời được ông nhân viên vĩ đại là mày thế.” Vì đi cùng Phù Hiểu nên anh không muốn rêu rao quá, anh đã hơn một lần ám chỉ đám nhân viên này mang món đồ “trấn tiệm” của họ ra, nhưng: nếu đã không ai lĩnh ngộ được ý anh thì đại thiếu gia anh cũng không thèm mua đồ ở tiệm họ nữa.
“Hê, sorry nha, để tao gọi Giản Tình ra giải quyết.” Anh đưa hai người họ đến phòng khách chuyên tiếp khách quý.
“Lý Giản Tình?” Vợ chưa cưới của nó?
“Ừ, tiệm này là tiệm nhà cô ấy. Giờ cô ấy đang là Sale Manager cấp chi nhánh.”
Dù không nể mặt thằng cha này thì cũng nên nể mặt phụ nữ. Đường Học Chính nhìn sang Phù Hiểu, thấy Phù Hiểu gật đầu thì anh cũng không ý kiến ý cò gì.
Một lát sau, cô gái cao ráo, mảnh mai Lý Giản Tình trong bộ comple nữ màu đen cầm theo một hộp đồ trang sức lớn bước vào phòng khách chuyên tiếp khách quý. Cô mỉm cười thật tươi, lộ ra lúm đồng tiền thật sâu trên má, “Hôm nay, không biết ngọn gió đã nào thổi Đường đại thiếu gia đến cái cửa tiệm đơn sơ của nhà tôi thế này.”
“Chúng tôi chỉ đến mua một cặp nhẫn thôi, làm phiền cô rồi.” Đường Học Chính ngồi song song với Phù Hiểu trên chiếc sô pha dài, thấy cô bước vào thì mỉm cười chào hỏi.
“Hai người đến chọn nhẫn đính hôn phải không?” Cô cười hỏi, ra hiệu cho cô nhân viên bán hàng đứng sau cô mở hộp ra.
Đường Học Chính nâng tay Phù Hiểu lên, để lộ ra chiếc nhẫn bạch kim trên ngón giữa của cô, anh nhìn vợ, cười, “Là nhẫn cưới.”
Vương Tiểu Xuyên đang hút thuốc bị sặc, “Mày sắp kết hôn? Cưới ai!”
Ba cặp mắt xanh mét cùng lia sang anh chàng, Lý Giản Tình còn hơi thấy xấu hổ thay cho gã chồng chưa cưới, người ta đã đi thành đôi thành cặp với nhau đến đây, có cần phải hỏi cái câu đó không?
“Nhiều tiền án tiền sự gớm.” Phù Hiểu liếc xéo ông chồng một cái, bóng gió.
“Nó nói đùa mà em cũng tin?” Đường Học Chính hờn dỗi, nhéo chiếc cằm duyên dáng của cô.
Ố, ố, thật đấy à? Vương Tiểu Xuyên tròn xoe mắt.
“Vậy xin được chúc mừng hai người trước, không biết hôn lễ được sẽ tổ chức vào hôm nào?” Khả năng thích ứng trong mọi hoàn cảnh của Lý Giản Tình rất tốt.
“Đang xem ngày.” Đường Học Chính ậm ừ.
“Đường thiếu, anh bí mật thật đấy, cô thiếu nữ dễ thương như thế này mà anh cũng nỡ giấu đi, nếu không phải hôm nay anh đến mua nhẫn cưới thì chúng tôi đã không được gặp báu vật của anh rồi.” Lý Giản Tình nhìn sang cô thiếu nữ đang trong vòng tay anh: Là một cô gái nhỏ nhắn, có vẻ yếu đuối, chỉ trang điểm nhẹ, cô ấy ngồi bên Đường thiếu mà không hề bị lu mờ bởi khí thế của anh chàng, rốt cuộc thân phận của cô ấy là gì, sao cô ấy lại được Đường thiếu chấm?
“Chào cô, tên tôi là Phù Hiểu.” Cô ấy nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười chào hỏi.
“Chào cô, Đường phu nhân, tôi là Lý Giản Tình, rất vui được biết cô.” Lý Giản Tình nhiệt tình đáp lời.
“Tôi cũng vậy.”
“Cho chúng tôi xem nhẫn đi nào, xem tiệm cô có báu vật gì mà Vương Tiểu Xuyên cứ giữ rịt chúng tôi lại.” Đường Học Chính cười một cách biếng nhác.
Kết quả là hai vợ chồng mua được đồ tốt thật. Nhà họ Lý đã bỏ ra một số tiền lớn nhập từ châu Âu về một viên kim cương hồng có độ tinh khiết cực cao, sau đó tỷ mỉ mài giũa, đính lên nhẫn bạch kim và chiếc nhẫn nhìn đơn giản mà sang trọng đó đã lọt ngay vào mắt xanh của Phù Hiểu. Vì nụ cười của người đẹp, Đường Học Chính không tiếc bỏ ra mấy chục triệu để mua cặp nhẫn đó.
Trong khoảng thời gian đó, Lý Giản Tình cũng đã trở thành bạn mới của Phù Hiểu, trước khi ra về, hai cô trao đổi số hiệu trên MSN với nhau, để về sau tiện liên lạc.
Xong xuôi mọi chuyện, Lý Giản Tình cùng Vương Tiểu Xuyên đưa hai vợ chồng Phù Hiểu đi ra khỏi phòng khách, hai vợ chồng nhà họ Đường đi trước, đôi kia đi đằng sau.
Vương Tiểu Xuyên nhỏ giọng bảo với cô vợ chưa cưới: “Cô thật thủ đoạn.” Nhanh như vậy đã làm thân được với người ta rồi.
Lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt Lý Giản Tình là lạnh lùng băng giá, nụ cười tươi rói khi ngồi với hai vợ chồng nhà họ Đường đã biến mất tăm, “Cám ơn sự hỗ trợ của anh.”
“Không cần khách sáo.” Tốt xấu gì tương lai cũng là vợ chồng với nhau, “Cô cũng nên thận trọng, đừng chạm vào vảy ngược của Ngoạn Gia.”
“Tôi biết.” Tuy cô hoàn toàn không rõ Đường thiếu chấm cô gái ngốc nghếch đó vì lý do gì, nhưng với cô thì chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại.
Đường Học Chính thừa biết ý đồ của Lý Giản Tình, nhưng anh thấy vợ mình cũng không thiệt hại gì nếu kết bạn với cô nàng, nên cũng không buồn để bụng chuyện đó. Anh kéo Phù Hiểu đang đi phăm phăm lại, hỏi: “Đã đến đây rồi, hay là mình mua bông tai với dây chuyền luôn em nhé, mấy đồ đó hay phải dùng mà?”
Phù Hiểu còn đang thầm sám hối: sao mình lại đi thích cái nhẫn bé tí xíu đó, nghe anh nói vậy thì vội can: “Mình cứ giản dị thôi anh ạ.”
“Bà xã đại nhân ơi, anh không có ý định ‘bao’ em đâu, em đừng suy diễn linh tinh nhá.” Đường Học Chính huých cô.
“Anh phiền quá đi.” Phù Hiểu lườm anh một cái, cô muốn mau mau bước ra khỏi tiệm này, kẻo lại bị anh lôi đi mua trang sức tiếp. Chợt, một người đẹp xuất hiện trong tầm mắt cô, khiến quả tim nho nhỏ của cô loạn nhịp (vì bối rối).
Lẽ nào đây chính là: ‘trái đất tròn’ trong truyền thuyết!
Người đang ngồi trên chiếc sô pha đơn ở sảnh lớn cửa tiệm chính là: Tiêu Thiển Thiển.
Còn ba người: Đường Học Chính, Vương Tiểu Xuyên và Lý Giản Tình thì mỗi người một vẻ mặt.
“Cô gọi cô ta tới?” Vương Tiểu Xuyên – người không tin là có thể có chuyện trùng hợp đến mức này trên đời – hỏi cô vợ chưa cưới luôn lạnh lùng, kiêu sa của anh.
Lý Giản Tình cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không phủ nhận. Bất kể cô và Vương Tiểu Xuyên bằng mặt không bằng lòng với nhau cỡ nào, thì gã cũng là chồng chưa cưới của cô, cái con nhỏ Tiêu Thiển Thiển đó là bạn chơi từ bé đến lớn của cô, thế mà ả xài người đàn ông của cô đến là thoải mái, còn khoe ra với tất cả mọi người, cứ như sợ có người không biết chuyện này ý. Nhờ có ả, cô trở thành nhân vật chính trong câu chuyện tiếu lâm những lúc cơm no rượu say của đám người trong giới trung thượng lưu ở thủ đô, ả tưởng cô sẽ nuốt cơn giận đó chắc.
Chậc chậc, đúng là: có thể trêu trời, có thể trêu đất, chứ không thể trêu vào đàn bà. Vương Tiểu Xuyên chột dạ lắm, anh quyết định cứ giữ mình trước, mặc kệ những người kia.
Đường Học Chính đưa một người phụ nữ đi mua nhẫn. Có mà bốc phét! Tiêu Thiển Thiển vốn thấy chuyện đó quá vớ vẩn, định không đến đây, nhưng giọng điệu của Lý Giản Tình rõ là mỉa mai, cô bực cô ta quá, bỏ cả làm, chạy như bay đến đây.
Ánh mắt cô tia thẳng vào ả đàn bà trong vòng tay Đường Học Chính…
Thế là Phù Hiểu chưa kịp chuẩn bị gì cả đã phải gặp Tiêu Thiển Thiển lần thứ hai. Cô đành tỏ vẻ là mình không biết gì sất, bước đến chào hỏi cô nàng, “Tiêu tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Về việc vợ mình bỗng nhiên quen với Tiêu Thiển Thiển, Đường Học Chính quả thật giật cả mình.
Chuyện Đường Học Chính đưa một ả đàn bà đi mua nhẫn cũng không kinh hãi bằng chuyện ả đàn bà đó thế nhưng lại là ‘người qua đường Giáp’ hôm qua đi ăn với cô. Tiêu Thiển Thiển bước lên trước, trợn mắt lên vẻ không thể tin nổi, nhìn cô gái hôm qua cô còn không buồn nhìn kỹ. Sắc mặt cô càng lúc càng xám đi, như đang phải kìm chế cơn tức lớn lắm.
Bầu không khí dần trở nên kỳ quái, Đường Học Chính nhìn vợ một cái, rồi mới quay sang hỏi Tiêu Thiển Thiển một cách điểm nhiên: “Cô đến đây mua đồ à?”
Khi này, Tiếu Thiển Thiển mới chậm rãi chuyển mắt nhìn sang người đàn ông, nhưng ngay sau đó, cô lại nhìn Phù Hiểu, cười lạnh, “Nhìn mặt không thôi thì thật không phát hiện ra được, ra cô thủ đoạn đến vậy, sao nào, sợ Đường Học Chính bị cướp đi, nên hôm qua mới vờ như tình cờ gặp tôi?” Cơn tức như bùng lên trong cô, cô thấy mình như bị người ta tát cho một cái vào mặt.