Chương 16

" Tất cả đứng lên cả đi."
" Tạ ơn hoàng thượng."


Cả đám nữ nhân không tránh mong chờ nhìn về một hướng trên cao nơi hoàng đế an vị, con người này không chỉ là hoàng đế của một nước, hắn còn là người đứng đầu của một cường hùng quốc, quốc gia thâu tóm hết thảy tất cả những dân tộc khác. Minh Hạo khoắc trên mình hắc long bào được thêu viền chỉ vàng, mái tóc đơn thuần buông thả dùng hoàng mão cố định một búi nhỏ, hai lọn tóc đen dài phủ trước ngực bị một nắm lấy. Chủ nhân bàn tay nhỏ xíu có gan bám lấy tóc hoàng đế không ai khác chính là chủ nhân của đại yến tiệc hôm nay, thập hoàng tử trong lời đồn đi.


Hà Phi một lần hồi hợp chờ đợi ánh mắt của hoàng đế tình cờ sẽ nhìn đến vị trí của mình, trong lòng suy tính lợi dụng thập hoàng tử trong tay hắn để lấy lại sự sủng ái như trước kia. Nàng vừa kiêu ngạo liếc sang An Phi ngày trước luôn tự xem mình là nhất hiện tại đã bị bỏ quên ở một góc tối không ai chú ý đến, nghĩ cũng đủ thấy việc nàng ta thế nào mất mặt ở Yên Mai điện sớm đã bị xem thành trò cười.


Vẫn còn chưa thỏa trí thì mắt nàng lại bắt gặp phải dáng người thanh mảnh xinh đẹp trong bộ thanh y của Lâm phi tọa ngay bên cạnh hoàng đế, không chỉ thế còn có cả đại hoàng tử Cung Minh Luân từ sớm đã được sắp xếp vị trí chỉ dưới hoàng đế một cấp bậc vốn là dành cho thái tử. Tất cả hào quang đều đã bị Lâm Phi chiếm hết khiến nàng không cam tâm, ít nhất thập hoàng tử này nàng nhất định phải lấy cho bằng được.


" Tả thừa tướng."
" Có thần."
Hoàng đế sớm quan sát nhận ra không những xung quanh Uyễn Thượng đều đã được phủ kín bằng gấm tuyết, năm mươi hành cung nơi nơi cũng đều được dùng đèn lồng thắp sáng khiến hắn hài lòng: " Ngươi làm rất tốt."


" Tạ hoàng thượng khen thưởng." Lâm Chương đến giờ mới dám thở ra một hơi, hắn đưa tay áo lâu đi mồ hôi trên trán.


available on google playdownload on app store


Minh Hạo nhìn xuống văn võ bên dưới lại hướng mặt tiểu hoàng tử Ân Ly đến, hắn trầm giọng: " Mười năm đăng ngôi hoàng đế, trẫm hiện đã có bảy hoàng tử và ba công chúa. Đại tiệc trăm ngày của thập hoàng tử Cung An Ly trẫm tự mình đích thân làm chủ, dùng phúc khí Vinh Bích quốc ta có trên dưới làm chứng khiến y một đời an lành."


Đúng lúc này Hoàng Thái Hậu từ bên ngoài chậm rãi đi đến trước những cái cúi đầu cung kính, Lệ Kha từ bên đai lưng hoàng đế mang nhẫn ngọc xâu dây tháo xuống mang vào cho thập hoàng tử trước sự ngạc nhiên của bao người. Nàng từ đầu đã theo ý hoàng đế mà không cần rõ vì sao.


Ngay khi Ngọc Bích nhẫn do thái hậu ngày trước tặng thường được Minh Hạo xem như thứ bình an mang bên mình, giờ cũng đã đến tay thập hoàng tử. Lần này thì xem như địa vị của y đã chẳng thể nào lung lay trong mắt quan thần, một tiểu hoàng tử này là phúc hay là họa không thể đoán, nhưng chắc chắn một điều tính cả đại hoàng tử quyền lực và lợi thế từ tay Lâm gia ngày một lớn.


" Ai gia ở đây chúc phúc cho thập hoàng tử Cung Ân Ly."
Nhìn thái hậu bồng thập hoàng tử một chút đưa lên trước ngực mình, tiếng hô vang đồng loạt lại đồng thanh: " Thái Hậu vạn an, Hoàng Thượng vạn an, Thập hoàng tử vạn phúc."
" Tất cả an tọa."


Sau khi Tôn công công lớn giọng an tọa, Lâm Chương ra lệnh dọn tiệc rồi nhanh chóng lui về chỗ của mình, hắn liếc nhìn An Khương Tề ở bàn bên cạnh mà khẽ giọng: " Nhi nữ của ta xem ra tài giỏi hơn nhiều đi."
"...!"


Nhận ra mình vừa nói không đúng thì Lâm Chương vội đổi chủ đề: " Ngươi làm cách nào xử lý được trong thời gian ngắn?"
" Muốn biết?"
" Muốn biết."
" Muốn tạ ơn ta?"


" Ngươi...!" Xem vẻ mặt lạnh nhạt chẳng để tâm mà chỉ như tùy tiện hỏi qua một tiếng của hắn, Lâm Chương tự chặn miệng mình nhăn mày một cái, bây giờ không tiện cùng tranh cãi cùng hắn: " Không nói thì tùy ngươi, bản thừa tướng cũng không muốn biết nữa."


" Chỉ cần ra lệnh cho An gia quân, ở Uyễn Thượng Viên tự mình làm trụ giữ gấm tuyết bao quanh bên ngoài."
" Ngươi đại tướng quân ra lệnh An gia quân đi làm cái này trở thành trụ?"
An tướng quân đưa mắt sang: " Không phải không muốn biết nữa?"


" Không muốn biết ngươi cũng đã nói, chỉ là không thể nào nghĩ một đám đại võ quân do ngươi rèn luyện, tên nào tên náy tài năng đầy mình chờ ngày lập công lớn, hiện lại bên ngoài ôm gấm tuyết làm trụ nha. Ha Ha Ha!"
"...!"


Lâm Chương cố ý trêu chọc tên mặt đá này mới cười thành tiếng, không ngờ hắn lại một đường đảo mắt đi chẳng để tâm mình. Khóe môi hạ xuống nhận ra An Khương Tề như thế khiến gia tướng bên ngoài làm mồi cho muỗi đốt là vì ai mới có chút hối lỗi: " Cảm tạ ngươi vậy."


Gương mặt không mấy thay đổi vẫn chăm chú xem các quan chức lớn nhỏ đang chờ đọc tên cùng lễ vật của mình đến thập hoàng tử, An Khương Tề im lặng một hồi mới lên tiếng: " Ơn lần này ta lại sẽ thêm vào sổ nợ cho ngươi."


" Thêm rồi lại thêm, mỗi một lần ngươi đều nói câu này. Nói xong ta cũng không cần trả lại cho ngươi, có phải đại tướng quân của chúng ta có ơn không đòi trả?"
" Về sau một lần đều sẽ đòi lại trên người ngươi."
"..."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-


" Hà Phi nương nương tặng thập hoàng tử một đôi ngọc như ý."


" Thần thiếp kính an hoàng thượng, kính an thái hậu." Hà phi hành lễ xong lại khẽ cười cùng hoàng đế, ý muốn để hắn thấy được nét đẹp của mình. Không ngờ khi nhìn đến chỉ thấy Minh Hạo đang chơi đùa cùng thập hoàng tử, còn để y ngậm ngậm cắn cắn ngón tay của mình. Bị bỏ qua khiến nàng thẹn đỏ mặt, khi nhận được cái gật đầu của thái hậu mới lặng lẽ trở về chỗ.


" A... oa!" Cung Ân Ly buồn bực cắn cắn ngón tay của Minh Hạo, y không ngờ mình cũng có lúc hiểu biết cái tuổi này. Chính là vì mọc răng mà ngứa ngáy khó chịu đến gặp gì cũng muốn cắn. Đúng lúc đang nghĩ không biết đến lúc nào việc dâng lễ này mới kết thúc, thì lại đến lượt hô tên nương mương cả cái hậu cung của hắn nghe đến không vui tai. Vừa định dùng sức cắn một cái thật mạnh thì y lại nhận ra vòng tay đang bồng mình của Minh Hạo lại thêm chặt hơn.


" Kinh Bắc Vương đến."


" A...!" Minh Hạo rời mắt khỏi gương mặt mình cùng hành động lạ là từ tiếng thông hô này đi, y tự hỏi Kinh Bắc Vương này là người như thế nào lại có thể khiến cho Minh Hạo đề phòng như vậy. Vừa hay tiếng nói bên dưới phát ra cũng khiến cho Ân Ly thấy có chút quen thuộc mặc dù không thể nhìn thấy người đến.


" Thần tham kiến hoàng thượng, thái hậu nương nương vạn an."
" Kinh Bắc Vương bình thân."


Cung Minh Khiêm gương mặt tuấn tú, một vết sẹo bên má trái không làm mất dáng vẻ mà chỉ có thêm mấy phần uy dũng, hắn mặt không chút biểu tình xem hoàng đế thế nào nâng niu hài tử trong tay như bảo vật: " Thần đệ không đến trễ chứ, hoàng huynh?"


Cung Ân Ly đột ngột thấy hơi thở mình ngừng lại một nhịp, trong đầu y chợt hiện lên nụ cười ngây thơ của một tiểu hài tử mà thầm gọi: " Thập nhị hoàng tử?"






Truyện liên quan