Chương 29
" Ngươi có chuyện gì?"
" Ngươi còn dám hỏi ta có chuyện gì? Xem cái vẻ thản nhiên của ngươi đúng là chọc tức ch.ết ta...!"
" Ngài to tiếng vì ý gì đây?" Đinh phu nhân bị ngó lơ cảm thấy tức giận vô cùng, cứ như vậy lên tiếng muốn nhắc nhở y: " Nơi này là tướng quân phủ, cũng không phải thừa tướng phủ của ngài. Nếu đã đến rồi không phải ít nhiều nên tôn trọng gia chủ, lễ không thể thiếu."
" Đây không phải Đinh lão phu nhân hay là sao?" Đối với lão bà này ta thật nuốt không trôi cục tức của năm xưa, thời gian qua đi vẫn không thể khiến người khác có thiện cảm hơn được. Lâm Chương cười một tiếng: " Đã lâu không gặp bản thừa tướng chút nữa đã không thể nhìn ra."
" Hừ."
" Chỉ có bản thừa tướng không thấy mình có chỗ nào không phải."
" Ngươi...!"
Không để Đinh phu nhân được nói, Lâm Chương túm lấy áo An Khương Tề kéo sang bên cạnh mình nói lớn: " Ta cùng An tướng quân đây tốt, rất tốt, còn phải nói là vô cùng vô cùng tốt nữa kia. Chính vì vậy đối với chúng ta tướng quân phủ cũng giống thừa tướng phủ, không phân biệt gia chủ và khách nhân. Còn phần lễ nghĩa kia cũng khó lòng nói được, thân phận ta và phu nhân bây giờ đã khác xưa, nói theo lý người cần có lễ không phải ta mà nên là phu nhân."
" Ngươi Lâm Chương được lắm... ngươi còn dám... dám..." Tức giận đến không thể kiềm chế, mới nói được vài tiếng đã đứng không vững cả người nghiêng ngã. Đinh phu nhân mắt trợn lớn, một tay ôm sau gáy một tay chỉ vào Lâm Chương.
Chi Nhàn thấy tình hình như vậy mà phu quân cũng chỉ im lặng không phản bác hay tán đồng, nàng vội dìu lấy rồi xoa nhẹ trên ngực Đinh phu nhân: " Mẫu thân, người đừng tức giận."
" Ta... ta...!"
" Phu nhân."
Nghe An Khương Tề lên tiếng gọi, Chi Nhàn nhẹ giọng đáp trả: " Lão gia?"
" Trước cứ đưa người trở vào nghỉ ngơi tốt, đến khi nhạc mẫu đã bình tĩnh hơn nàng hãy thay ta tiễn người trở về. Ta cùng Lâm thừa tướng có chuyện cần phải xử lý, có việc gì không cần làm phiền, cho người đến báo một tiếng là được."
" Vâng, lão gia."
An Khương Tề lúc này mới kéo lại tay áo vẫn còn bị Lâm Khương túm lấy, hắn quay lưng trở vào phủ cùng lạnh giọng: " Đi theo ta."
" Đinh phu nhân, cất công tuổi già phải đến tận hoàng thành chúc mừng cho nữ nhi thật khiến ta cảm động. Đường trở về cũng xa như vậy nhất định phải giữ sức khỏe tốt, đi đường bảo trọng, bản thừa tướng không tiễn."
" Ng...!"
Chi Nhàn khó xử nói: " Sức khỏe của gia mẫu không tốt, không thể chịu đựng bị kích động, xin đại nhân đừng làm khó người."
" Còn không nghĩ lại trước kia là ai nhất định phải làm khó ai?"
" Tại sao vẫn còn chưa đi, muốn ta dùng kiệu khiêng ngươi vào?"
" Tự ta có chân, ai cần ngươi khiêng." Xoay lưng chẳng cần quan tâm tiếp đến hai người, y đi theo phía sau An Khương Tề, Lâm Chương vừa vào đến thư phòng của hắn chưa cần đợi người đóng xong cửa đã lớn tiếng mắng: " Ngươi cái đồ đáng ch.ết, để xem lần này ngươi ăn nói cùng ta thế nào."
Đóng lại cửa, vừa xoay lưng đã thấy Lâm Chương đứng ngay trước mặt mình. An Khương Tề bình tĩnh đi vòng qua y đến bên ghế ngồi xuống: " Ngươi vì cớ gì tiệc mừng đã đến trễ, còn muốn như vậy náo loạn trước cửa phủ. Thân là thừa tướng không chú ý đến địa vị, để hạ nhân đều nhìn thấy còn ra thể thống gì?"
" Ta mặc kệ cái gì mặt mũi, cũng chẳng cần biết đến ngươi tổ chức tiệc mừng thọ phu nhân của mình lớn đến đâu."
An Khương Tề khẽ nhăn mày: " Ngươi không phải vì cái này... Vậy tại sao còn muốn chọc giận đến Đinh phu nhân?"
" Ngươi còn không xem bà ta nhìn ta với con mắt gì, không trả đũa một chút đáng mặt mũi sao?" Lâm Khương cũng đi đến ghế ngồi xuống: " Điều này ngươi nên là người rõ nhất."
Không nhận được câu trả lời mà mình muốn, An Khương Tề trong lòng bực tức cũng không biểu hiện ra: " Nếu đã không có ý đến dự tiệc mừng, xin hỏi thừa tướng đại nhân cớ gì lại phải đích thân đến đây."
" Cái đó còn phải hỏi nhi nữ của ngươi không phải sao?"
" Nhi nữ của ta?" Ly trà chưa kịp đưa đến miệng đã bị Lâm Chương cầm lấy uống cạn, y ở chỗ mình tùy tiện như vậy, An Khương Tề không những không tỏ ra khó chịu mà còn tự nhiên rót đầy một ly khác đưa sang: " Mỹ Chi lại gây ra chuyện gì sao?"
" An phi đối với Lâm phi trước nay căm hận ra sao ta đương nhiên biết, đừng nói đến chuyện trước kia nàng ta sau lưng tiếp tay giúp Hà phi để thị vệ đột nhập Hòa Ninh cung vu khống, ta nhiều lần im lặng không nói chính vì giữ lại một chút tình nghĩa giữa chúng ta. Không ngờ An phi càng lúc càng quá đáng, muốn ta nhịn tiếp là tuyệt đối không thể."
" Nói rõ hơn."
Lâm Chương đập bàn: " Nữ nhi tốt của ngươi, dám lợi dụng tứ hoàng tử để hạ độc vào trong bánh thái hậu ban cho Hương phi đưa đến Hòa Ninh cung."
An Khương Tề nhăn mày: " Ngươi muốn nói thập hoàng tử bị hạ độc là do Mỹ Chi gây ra."
" Chính là như vậy."
" Ngươi có bằng cớ?"
" Có lời khai của tứ hoàng tử còn có nhân chứng là cung nữ hầu hạ bên cạnh của Hương phi."
" Tất cả những điều này đều do Lâm phi nói lại với ngươi?" Không cần Lâm Chương trả lời hắn cũng tự sẽ biết như vậy, An Khương Tề suy nghĩ lại nói: " Chuyện như vậy cũng chưa thể nói lên điều gì, có thể lời khai của cung nữ và tứ hoàng tử là dùng để thoát sự nghi ngờ về phía mình."
" Ta biết rồi ngươi cũng sẽ nói những lời này, người bị hại cũng không phải nữ nhi của ngươi mà là của ta."
" Ta...!"
" Đương nhiên ngươi sẽ không thừa nhận An phi làm ra những chuyện như vậy, nhưng lần này lại chọc giận đến cả hoàng thượng và thái hậu ngươi cũng biết? Tốt nhất ngươi đừng nên nhúng tay vào chuyện này cho ta, để ta xem một khi đại hoàng tử điều tr.a ra được có liên quan đến An phi ngươi sẽ ăn nói thế nào."
" Đây là việc có ảnh hưởng không nhỏ, cho dù ta không nhúng tay Đinh gia cũng chưa chắc sẽ để yên. Huống hồ Mỹ Chi lại là nữ nhi của ta, ngươi nói có thể bỏ mặc không lo."
" An Khương Tề ta nói cho ngươi biết." Lâm Chương tức giận đứng lên nhìn thẳng vào An tướng quân: " Lâm phi, đại hoàng tử hay thập hoàng tử đều là người thân của ta. Nếu ngươi dám vì An phi mà đổi trắng thay đen, ta dù bỏ đi cái tước quan này cũng bắt ngươi trả giá."
" Được, nếu việc này thật sự có liên quan đến An phi, ta hứa với ngươi tuyệt đối sẽ không có nửa điểm bao che."
" Đây là do chính ngươi nói."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" An phi nương nương, có đại hoàng tử xin gặp."
" Đại hoàng tử?" An Mỹ Chi cầm lên cây trâm ngọc, nàng chuyển trâm sang cung nữ, vừa soi gương vừa điểm màu son đỏ lên cánh môi: " Hắn đến đây làm gì?"
" Dạ thưa nương nương, đại hoàng tử là thừa lệnh của hoàng thượng, điều tr.a việc thập hoàng tử bị hạ độc mà đến."
" Cái gì?" An Mỹ Chi vừa tỏ ra nóng giận liền lập tức điều chỉnh lại nét mặt mình: " Hoàng thượng ra lệnh cho đại hoàng tử đích thân điều tra?"
" Dạ đúng là như vậy."
" Việc này cũng thật lạ đi, trong hậu cung những việc như vậy cũng không phải là ít. Từ trước đến nay không phải đều do thái hậu quản lý hay sao, lần này hoàng thượng còn tự mình hạ lệnh?"
Thùy phi cũng có mặt liền thay cung nữ lên tiếng: " Tỷ tỷ không biết, đúng là thái hậu đã cho người điều tr.a việc bánh trung thu làm cách nào bị bỏ độc, nhưng không ngờ hoàng thượng lại hạ lệnh muốn đại hoàng tử đi điều tra, một khi tìm được hung thủ sẽ do người xử tội."
" Đây lại là chuyện gì?" An Mỹ Chi thấy cũng thật khó hiểu: " Trước kia khi Lâm phi bị phán tội tư thông thị vệ, hoàng thượng ngoài muốn giữ lại cho cô ta một mạng cũng không thấy có biểu hiện gì quá lớn, cớ sao lần này chỉ là một cái thập hoàng tử trúng độc đã muốn truy đến cùng."
Thùy phi đến gần hơn cúi thấp đầu: " Tỷ tỷ đã quên, để mừng đầy tháng của thập hoàng tử, hoàng thượng đã miễn thuế ba năm còn tổ chức đại tiệc trăm ngày."
" Đây cũng đã là chuyện năm năm trước, sau đó cũng không có thấy hoàng thượng quan tâm đến một cái hoàng tử này. Mọi người đều cho rằng hoàng thượng là nhất thời hứng thú muốn dùng thập hoàng tử để răng đe An gia ta, sau đó vì cảm thấy thập hoàng tử do Thanh phi sinh không có khả năng tạo ra uy hϊế͙p͙ lớn, vì vậy đã không muốn sử dụng đến con cờ này nữa?"
" Muội còn nghe nói, khi thập hoàng tử bị trúng độc hoàng thượng đã vô cùng lo lắng. Người không những vội vàng đến Hòa Ninh cung, còn ở lại đó chăm sóc cho thập hoàng tử suốt đêm không có nghỉ ngơi."
" Ngươi nói đều là thật?"
" Đúng vậy a tỷ tỷ."
Mới đầu muốn lợi dụng tiểu tử Duy Anh kia để trừ đi mẫu tử Lâm Ninh và Minh Luân kia, không ngờ đến xui rủi lại độc trúng tên hoàng tử vô dụng Cung Ân Ly. Ta cũng không ngờ một thập hoàng tử không được nhiều người chú ý đến kia, y lại có thể có sức ảnh hưởng đến vậy, còn chọc đến cả hoàng thượng nổi thịnh nộ. Nàng suy nghĩ lo lắng nhưng lại không chút sợ hãi: " Vậy thì đã sao? Kẻ hạ độc không phải quá rõ chính là tiện nhân Hương Diệp kia, đại hoàng tử còn muốn điều tr.a thứ gì từ chỗ của bản cung."
" Đại hoàng tử Cung Minh Luân là một kẻ vô cùng thông minh, hắn không những rất được lòng thái hậu mà còn khiến hoàng thượng trông đợi nhất trong số các hoàng tử, muội chỉ sợ...!"
" Sợ?" An Mỹ Chi tức giận xoay đầu: " Ngươi sợ cái gì? Ta là phi tần của hoàng thượng, phụ thân ta là đại tướng quân nắm giữ binh quyền trong tay, kẻ nào dám tùy ý nghi ngờ ta?"
" Muội không dám."
" Đi, để ta xem đại hoàng tử có thể làm gì ở Yên Mai cung này."